Sau Khi Ngủ Với Đại Sư Huynh Cao Ngạo Lạnh Lùng
Chương 27
2024-10-02 06:26:58
Đúng lúc này, sau lưng vang lên một thanh âm.
“A Kiều!”
Là Tú Thành sư huynh.
A Kiều xoay người, lộ ra nụ cười tiêu chuẩn: "Sư huynh.”
Tú Thành ngại ngùng gãi gãi đầu, nói: "A Kiều, nghe nói đêm đó muội bị phạt, sau khi trở về liền ngã bệnh... Muội, hiện tại đã khá hơn chưa?"
“Không có gì đáng ngại, đa tạ sư huynh quan tâm.”
"Trong lòng ta thật sự băn khoăn, nếu không vì ta, muội cũng sẽ không bị phạt..." Tú Thành nói xong, từ trong ống tay áo lấy ra một túi tiền đưa cho nàng, "Trong này là Tam Thanh Hoàn của Y Tông, có kỳ hiệu trị liệu bệnh thương hàn.”
A Kiều lặng lẽ thở dài một hơi.
Tú Thành sư huynh, sư huynh có biết, ta nằm ba ngày cũng không phải bởi vì bệnh thương hàn?
Nhưng nếu nàng không nhận, chỉ sợ Tú Thành sư huynh sẽ tự trách. Vì thế nàng đành phải nhận lấy, nói: "Cảm ơn sư huynh.”
Khóe môi Tú Thành không tự giác nhếch lên. Hắn ta do dự một hồi, nói tiếp: "Chúng ta có thể cùng đi ăn sáng không?”
Đúng rồi, nhà ăn của Thanh Ngọc Môn cũng là nơi công cộng.
A Kiều thầm nghĩ, vừa mới nhận đồ của người ta xong lại từ chối lời mời, thế này e rằng không tốt lắm đâu nhỉ?
Huống hồ, chỉ là cùng ăn một bữa cơm mà thôi, giữa đồng môn với nhau, chuyện này rất là bình thường.
Vì thế hai người bọn họ cùng nhau đi đến nhà ăn, một đường vừa đi vừa nói.
A Kiều vô tâm vô phổi, Tú Thành lại lại mạc danh cảm thấy cổ có hơi lạnh.
Quay đầu nhìn lại, gió nhẹ phất qua, cành hoa rơi lả tả.
Đêm đó, A Kiều nằm mơ.
Trong mộng nàng ngồi trong học đường, vẫn là chỗ ngồi quen thuộc kia.
Nhưng mà trong không gian rộng lớn như vậy chỉ có một mình nàng.
Nàng muốn đứng dậy, nhưng mà thân thể lại như bị cái gì đó khóa chặt, cố định trên ghế.
“Cạch... cạch..." Có tiếng bước chân vang lên.
Trong lòng A Kiều "lộp bộp" một chút, đột nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thân ảnh cao ngất đang ngược sáng đi đến.
Một loại cảm giác khủng hoảng từ đáy lòng dâng lên.
Người nọ dần dần đến gần, chính là đại sư huynh.
Mặt hắn không chút thay đổi, mím chặt môi, trong con ngươi giống như hàn băng ngàn năm không tan, chỉ liếc mắt một cái đã khiến người ta lạnh thấu tim gan.
“Đại, đại sư huynh..." A Kiều yếu ớt hô.
Kỳ Thịnh đi tới trước mặt nàng, từ trên cao nhìn xuống.
Cảm giác áp bách đập vào mặt, A Kiều gắt gao cúi đầu, lòng bàn tay toát mồ hôi.
Kỳ Thịnh giơ tay lên, một ngón tay nhẹ nhàng dán lên mặt A Kiều.
“A Kiều!”
Là Tú Thành sư huynh.
A Kiều xoay người, lộ ra nụ cười tiêu chuẩn: "Sư huynh.”
Tú Thành ngại ngùng gãi gãi đầu, nói: "A Kiều, nghe nói đêm đó muội bị phạt, sau khi trở về liền ngã bệnh... Muội, hiện tại đã khá hơn chưa?"
“Không có gì đáng ngại, đa tạ sư huynh quan tâm.”
"Trong lòng ta thật sự băn khoăn, nếu không vì ta, muội cũng sẽ không bị phạt..." Tú Thành nói xong, từ trong ống tay áo lấy ra một túi tiền đưa cho nàng, "Trong này là Tam Thanh Hoàn của Y Tông, có kỳ hiệu trị liệu bệnh thương hàn.”
A Kiều lặng lẽ thở dài một hơi.
Tú Thành sư huynh, sư huynh có biết, ta nằm ba ngày cũng không phải bởi vì bệnh thương hàn?
Nhưng nếu nàng không nhận, chỉ sợ Tú Thành sư huynh sẽ tự trách. Vì thế nàng đành phải nhận lấy, nói: "Cảm ơn sư huynh.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khóe môi Tú Thành không tự giác nhếch lên. Hắn ta do dự một hồi, nói tiếp: "Chúng ta có thể cùng đi ăn sáng không?”
Đúng rồi, nhà ăn của Thanh Ngọc Môn cũng là nơi công cộng.
A Kiều thầm nghĩ, vừa mới nhận đồ của người ta xong lại từ chối lời mời, thế này e rằng không tốt lắm đâu nhỉ?
Huống hồ, chỉ là cùng ăn một bữa cơm mà thôi, giữa đồng môn với nhau, chuyện này rất là bình thường.
Vì thế hai người bọn họ cùng nhau đi đến nhà ăn, một đường vừa đi vừa nói.
A Kiều vô tâm vô phổi, Tú Thành lại lại mạc danh cảm thấy cổ có hơi lạnh.
Quay đầu nhìn lại, gió nhẹ phất qua, cành hoa rơi lả tả.
Đêm đó, A Kiều nằm mơ.
Trong mộng nàng ngồi trong học đường, vẫn là chỗ ngồi quen thuộc kia.
Nhưng mà trong không gian rộng lớn như vậy chỉ có một mình nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng muốn đứng dậy, nhưng mà thân thể lại như bị cái gì đó khóa chặt, cố định trên ghế.
“Cạch... cạch..." Có tiếng bước chân vang lên.
Trong lòng A Kiều "lộp bộp" một chút, đột nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thân ảnh cao ngất đang ngược sáng đi đến.
Một loại cảm giác khủng hoảng từ đáy lòng dâng lên.
Người nọ dần dần đến gần, chính là đại sư huynh.
Mặt hắn không chút thay đổi, mím chặt môi, trong con ngươi giống như hàn băng ngàn năm không tan, chỉ liếc mắt một cái đã khiến người ta lạnh thấu tim gan.
“Đại, đại sư huynh..." A Kiều yếu ớt hô.
Kỳ Thịnh đi tới trước mặt nàng, từ trên cao nhìn xuống.
Cảm giác áp bách đập vào mặt, A Kiều gắt gao cúi đầu, lòng bàn tay toát mồ hôi.
Kỳ Thịnh giơ tay lên, một ngón tay nhẹ nhàng dán lên mặt A Kiều.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro