Sau Khi Ngủ Với Đại Sư Huynh Cao Ngạo Lạnh Lùng
Chương 29
2024-10-02 06:26:58
Cảnh trong mơ đột nhiên im bặt.
Nàng vỗ vỗ lồng ngực phập phồng kịch liệt, nghi ngờ bản thân: Sao mình có thể nằm mơ giấc mơ kiểu này cơ chứ?
Chẳng lẽ là qua đêm đó rồi, thực tủy biết vị?
A Kiều mặc niệm Thanh Tâm Chú mấy lần, sau đó rời giường rửa mặt, chạy tới lớp học buổi sáng.
Rất kỳ quái, tiết học buổi sáng hôm nay cũng vẫn là đại sư huynh giảng bài.
Đệ tử nội môn thường thường được thống nhất lên lớp học chung buổi sáng, người dạy học hay là đệ tử cao giai ưu tú hoặc là tông chủ, trưởng lão.
Trước đây đại sư huynh rất ít khi lên lớp giảng bài, mỗi tháng chỉ được có mấy ngày đặc định, bình thường toàn là nhị sư huynh tới dạy.
Nhị sư huynh nói năng hài hước thú vị, không khí trong lớp sôi động, tất cả mọi người đều rất thích nghe y giảng bài.
Mà đại sư huynh ư... Hắn vừa đứng ở đó, trong trẻo lạnh lùng giống như hoa trên núi cao, đã khiến người ta không dám nhìn gần, càng không dám nói bừa, sợ quấy nhiễu tới vị thần tiên này.
Nói ngắn gọn, vô cùng áp lực.
Nhưng trước đây A Kiều lại rất mong đợi lớp học của đại sư huynh. Nàng cho rằng, đại sư huynh giảng còn chuyên sâu, thấu triệt hơn nhị sư huynh.
Hiện giờ... A Kiều vừa nhìn thấy Kỳ Thịnh liền hận không thể tìm một khe đất chui vào.
Nàng cố gắng tập trung tinh lực của mình vào sách vở và nội dung lời nói của hắn, nhưng mà những hình ảnh kia vẫn cứ thỉnh thoảng nhảy ra.
Sau một tiết học, A Kiều cảm thấy thể xác và tinh thần mình đều mệt mỏi. Nàng chưa bao giờ mong đợi tan học như thế này bao giờ.
Tiếng chuông báo tan học vang lên, A Kiều đang tính rời đi, lại chợt nghe thấy người phía trên khẽ gọi nàng một tiếng: "A Kiều.”
A Kiều sửng sốt, cứng ngắc xoay người.
Hạ Hòa cười hì hì vỗ vỗ bả vai nàng, chạy đi.
Còn những đệ tử khác thì cho rằng A Kiều phạm phải sai lầm gì nên mới bị gọi lại, nhao nhao ném cho nàng ánh mắt đồng tình.
Chỉ chốc lát sau, trong đại điện chỉ còn lại hai người bọn họ.
Kỳ Thịnh vẫn ngồi xếp bằng, sống lưng thẳng tắp, ngọc quan buộc gọn tóc đen như mực, áo trắng như tuyết trải xuống nền đất.
Hắn lẳng lặng nhìn A Kiều, nói: "Qua đây.”
A Kiều thoáng chốc nhớ lại giấc mộng ngày hôm qua, gương mặt bắt đầu nóng lên.
Không đâu, đại sư huynh sẽ không làm vậy thật đâu...
Nàng vừa an ủi mình, vừa chậm rãi di chuyển về phía Kỳ Thịnh.
Trái tim đập thình thịch điên cuồng.
Nàng vỗ vỗ lồng ngực phập phồng kịch liệt, nghi ngờ bản thân: Sao mình có thể nằm mơ giấc mơ kiểu này cơ chứ?
Chẳng lẽ là qua đêm đó rồi, thực tủy biết vị?
A Kiều mặc niệm Thanh Tâm Chú mấy lần, sau đó rời giường rửa mặt, chạy tới lớp học buổi sáng.
Rất kỳ quái, tiết học buổi sáng hôm nay cũng vẫn là đại sư huynh giảng bài.
Đệ tử nội môn thường thường được thống nhất lên lớp học chung buổi sáng, người dạy học hay là đệ tử cao giai ưu tú hoặc là tông chủ, trưởng lão.
Trước đây đại sư huynh rất ít khi lên lớp giảng bài, mỗi tháng chỉ được có mấy ngày đặc định, bình thường toàn là nhị sư huynh tới dạy.
Nhị sư huynh nói năng hài hước thú vị, không khí trong lớp sôi động, tất cả mọi người đều rất thích nghe y giảng bài.
Mà đại sư huynh ư... Hắn vừa đứng ở đó, trong trẻo lạnh lùng giống như hoa trên núi cao, đã khiến người ta không dám nhìn gần, càng không dám nói bừa, sợ quấy nhiễu tới vị thần tiên này.
Nói ngắn gọn, vô cùng áp lực.
Nhưng trước đây A Kiều lại rất mong đợi lớp học của đại sư huynh. Nàng cho rằng, đại sư huynh giảng còn chuyên sâu, thấu triệt hơn nhị sư huynh.
Hiện giờ... A Kiều vừa nhìn thấy Kỳ Thịnh liền hận không thể tìm một khe đất chui vào.
Nàng cố gắng tập trung tinh lực của mình vào sách vở và nội dung lời nói của hắn, nhưng mà những hình ảnh kia vẫn cứ thỉnh thoảng nhảy ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau một tiết học, A Kiều cảm thấy thể xác và tinh thần mình đều mệt mỏi. Nàng chưa bao giờ mong đợi tan học như thế này bao giờ.
Tiếng chuông báo tan học vang lên, A Kiều đang tính rời đi, lại chợt nghe thấy người phía trên khẽ gọi nàng một tiếng: "A Kiều.”
A Kiều sửng sốt, cứng ngắc xoay người.
Hạ Hòa cười hì hì vỗ vỗ bả vai nàng, chạy đi.
Còn những đệ tử khác thì cho rằng A Kiều phạm phải sai lầm gì nên mới bị gọi lại, nhao nhao ném cho nàng ánh mắt đồng tình.
Chỉ chốc lát sau, trong đại điện chỉ còn lại hai người bọn họ.
Kỳ Thịnh vẫn ngồi xếp bằng, sống lưng thẳng tắp, ngọc quan buộc gọn tóc đen như mực, áo trắng như tuyết trải xuống nền đất.
Hắn lẳng lặng nhìn A Kiều, nói: "Qua đây.”
A Kiều thoáng chốc nhớ lại giấc mộng ngày hôm qua, gương mặt bắt đầu nóng lên.
Không đâu, đại sư huynh sẽ không làm vậy thật đâu...
Nàng vừa an ủi mình, vừa chậm rãi di chuyển về phía Kỳ Thịnh.
Trái tim đập thình thịch điên cuồng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro