Sau Khi Ngủ Với Đại Sư Huynh Cao Ngạo Lạnh Lùng
Chương 5
2024-10-02 06:26:58
Nhưng mà đúng lúc này, A Kiều đột nhiên phun ra một ngụm máu đen.
Sau đó, là phản ứng còn kịch liệt hơn trước.
Trên người như có lửa thiêu đốt, lòng chân lại như có vạn con kiến gặm nhấm, ngứa ngáy khó nhịn.
A Kiều rốt cuộc không kiềm chế được nữa, tay lung tung giằng kéo quần áo, hai chân kề sát vào nhau cọ xát.
“Hu hu hu, khó chịu quá… Ta sắp chết rồi…” Nàng mơ hồ không rõ mà khóc.
Kỳ Thịnh xưa nay tâm tình ổn định, dù cho Thái Sơn có sụp ngay trước mặt cũng sẽ không đổi sắc, thế nhưng dù thế lúc này sắc mặt hắn cũng âm trầm, gân xanh trên trán nhảy thình thịch.
Đây không phải là mị độc bình thường. Như những gì đã thấy, đưa linh lực vào chẳng những không thể giúp giảm bớt, mà ngược lại còn làm tăng lên hiệu quả của mị độc.
Cái chiêu này, quá quen thuộc.
Hắn quyết định thật nhanh từ trong tay áo Càn Khôn tìm ra một viên đan dược, đút đến bên miệng A Kiều.
Đây là Bách Chuyển Kim Đan cực kỳ trân quý, gần như là có công hiệu đặc biệt đối với rất nhiều loại độc trên thế gian này. Cho dù không giải được mị độc này, cũng có thể tạm thời áp chế một hai.
A Kiều phát hiện có thứ gì đó lạnh lẽo đặt lên môi mình, theo bản năng liền há miệng nuốt vào. Động tác này đã vô tình đụng phải ngón tay của Kỳ Thịnh.
Xúc cảm kia vô cùng mềm mại, lại khiến cho cả người Kỳ Thịnh cứng đờ.
A Kiều ý thức mơ hồ lại cảm thấy: Ừ, lạnh như băng, rất thoải mái.
Nàng liếm một cái, còn chưa đã thèm mà chuẩn bị ngậm vào.
Mắt thấy đôi môi hồng nhuận ướt át kia lại gần, Kỳ Thịnh vội vàng rút về tay.
Giống như giấu đầu lòi đuôi, hắn đặt A Kiều nằm xuống bồ đoàn, rồi vội vàng đứng dậy.
Hắn hít sâu hai hơi, giơ tay lên, trong tay hóa ra một thanh kiếm trắng như tuyết, ánh sáng hắt ra như mặt trời chói trang vầng trăng chói lọi, làm người ta không dám nhìn gần.
“Mị Hồ, lăn ra đây!” Hắn gầm lên một tiếng, cầm kiếm vung lên.
Kiếm ý giống như sóng biển tuôn ra, ngay cả không khí bốn phía đều bị chấn động.
Chỉ nghe "Ong" một tiếng, một chùm sương mù tím hiện hình trên không trung, rồi lại trong nháy mắt tản đi, một con Thất Vĩ Hồ lăn xuống đất.
“Ai da, nhiều năm như vậy rồi, sao ngươi vẫn còn hung dữ với người ta thế nha?” Hồ ly mở miệng, một chất giọng kỳ lạ nam không ra nam, nữ không ra nữ vang lên.
Nói xong, trên người hồ ly tỏa ra ánh sáng trắng, nó chậm rãi lột xác thành một nữ tử, lấy một loại tư thái cực kỳ quyến rũ từ trên mặt đất bò dậy.
Sau đó, là phản ứng còn kịch liệt hơn trước.
Trên người như có lửa thiêu đốt, lòng chân lại như có vạn con kiến gặm nhấm, ngứa ngáy khó nhịn.
A Kiều rốt cuộc không kiềm chế được nữa, tay lung tung giằng kéo quần áo, hai chân kề sát vào nhau cọ xát.
“Hu hu hu, khó chịu quá… Ta sắp chết rồi…” Nàng mơ hồ không rõ mà khóc.
Kỳ Thịnh xưa nay tâm tình ổn định, dù cho Thái Sơn có sụp ngay trước mặt cũng sẽ không đổi sắc, thế nhưng dù thế lúc này sắc mặt hắn cũng âm trầm, gân xanh trên trán nhảy thình thịch.
Đây không phải là mị độc bình thường. Như những gì đã thấy, đưa linh lực vào chẳng những không thể giúp giảm bớt, mà ngược lại còn làm tăng lên hiệu quả của mị độc.
Cái chiêu này, quá quen thuộc.
Hắn quyết định thật nhanh từ trong tay áo Càn Khôn tìm ra một viên đan dược, đút đến bên miệng A Kiều.
Đây là Bách Chuyển Kim Đan cực kỳ trân quý, gần như là có công hiệu đặc biệt đối với rất nhiều loại độc trên thế gian này. Cho dù không giải được mị độc này, cũng có thể tạm thời áp chế một hai.
A Kiều phát hiện có thứ gì đó lạnh lẽo đặt lên môi mình, theo bản năng liền há miệng nuốt vào. Động tác này đã vô tình đụng phải ngón tay của Kỳ Thịnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xúc cảm kia vô cùng mềm mại, lại khiến cho cả người Kỳ Thịnh cứng đờ.
A Kiều ý thức mơ hồ lại cảm thấy: Ừ, lạnh như băng, rất thoải mái.
Nàng liếm một cái, còn chưa đã thèm mà chuẩn bị ngậm vào.
Mắt thấy đôi môi hồng nhuận ướt át kia lại gần, Kỳ Thịnh vội vàng rút về tay.
Giống như giấu đầu lòi đuôi, hắn đặt A Kiều nằm xuống bồ đoàn, rồi vội vàng đứng dậy.
Hắn hít sâu hai hơi, giơ tay lên, trong tay hóa ra một thanh kiếm trắng như tuyết, ánh sáng hắt ra như mặt trời chói trang vầng trăng chói lọi, làm người ta không dám nhìn gần.
“Mị Hồ, lăn ra đây!” Hắn gầm lên một tiếng, cầm kiếm vung lên.
Kiếm ý giống như sóng biển tuôn ra, ngay cả không khí bốn phía đều bị chấn động.
Chỉ nghe "Ong" một tiếng, một chùm sương mù tím hiện hình trên không trung, rồi lại trong nháy mắt tản đi, một con Thất Vĩ Hồ lăn xuống đất.
“Ai da, nhiều năm như vậy rồi, sao ngươi vẫn còn hung dữ với người ta thế nha?” Hồ ly mở miệng, một chất giọng kỳ lạ nam không ra nam, nữ không ra nữ vang lên.
Nói xong, trên người hồ ly tỏa ra ánh sáng trắng, nó chậm rãi lột xác thành một nữ tử, lấy một loại tư thái cực kỳ quyến rũ từ trên mặt đất bò dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro