Sau Khi Ngủ Với Đại Sư Huynh Cao Ngạo Lạnh Lùng
Chương 9
2024-10-02 06:26:58
Tự nhiên là không tra xét thấy khế ước linh thú.
Mà khi tu sĩ nuôi dưỡng sủng vật hoặc là linh thú, đều sẽ kí kết khế ước.
Nhìn nụ cười vui mừng của A Kiều, Kỳ Thịnh bỗng nhiên ý thức được không đúng, vội vàng gật đầu.
Đáng tiếc lúc này A Kiều đã ngẩng đầu đi về phía trước: "Vậy sau này ngươi chính là mèo của ta rồi.”
Nàng đưa hắn trở về chữa thương. Nhưng y thuật của nàng không tốt lắm, chân mèo của Kỳ Thịnh lành lại rất chậm, lúc đầu mỗi một bước bước đi đều như giẫm lên mũi dao, khập khiễng.
Mỗi lần hắn cố gắng chạy trốn, tốc độ đều cực chậm, vì vậy mỗi lần đều bị A Kiều kịp thời phát hiện.
Đây chính là thời điểm Kỳ Thịnh tuyệt vọng nhất ngoại trừ lần trúng mị độc.
A Kiều sợ hắn kéo lê cái chân bị thương chạy loạn, nên đã bố trí một tầng kết giới xung quanh phòng.
Ngày xưa có thể dùng một kiếm bổ ra hoàng tuyền bích lạc - Kỳ Thịnh, nhưng giờ đây khi đối mặt với loại kết giới cấp thấp nhất lại phải rầu rĩ phát sầu.
Ban ngày thì còn ổn, A Kiều phải ra ngoài tu tập, Kỳ Thịnh ở một mình trong phòng cố gắng điều động linh lực. Nếu không điều động được thì niệm Thanh Tâm Chú, luyện kiếm chiêu trong đầu...
Đến tối, hắn lại không có cách nào thanh tịnh được.
A Kiều muốn ôm hắn, sờ hắn, thậm chí còn muốn hôn hắn.
Mới đầu Kỳ Thịnh vô cùng kháng cự, hết cong lưng xù lông, lại đến giương nanh múa vuốt.
Hắn vốn chỉ định hù dọa nàng thôi, nhưng không ngờ lại không cẩn thận cào trúng nàng thật, móng vuốt để lại hai vết máu trên cánh tay nhỏ của nàng.
Mắt thấy hốc mắt A Kiều bắt đầu ửng đỏ, Kỳ Thịnh có chút hoảng hốt.
Hắn nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn đi qua, lấy đầu cọ cọ vào tay nàng.
A Kiều trong nháy mắt liền nín khóc mỉm cười.
Có đôi khi, A Kiều còn dẫn các đệ tử khác về đây.
"Mọi người xem này, đó là mèo con của ta đó, nó tên là Tiểu Tuyết." Nàng giới thiệu với mọi người với vẻ mặt phấn khích.
Đúng vậy, nàng đặt cho hắn một cái tên, là Tiểu Tuyết. Bởi vì toàn thân hắn trắng như tuyết.
Đối mặt với những đệ tử khác, bình thường Kỳ Thịnh đều lười phản ứng. Nếu có người duỗi tay ra, hắn sẽ xù lông.
"Oa Tiểu Tuyết hung dữ quá a!"
“Trời ạ, ta thế mà lại thấy được sát khí trong ánh mắt của nó.”
“Giống y như đúc với ánh mắt của đại sư huynh, các ngươi có thấy thế không?”
"Nói mới nhớ, đã lâu không được gặp đại sư huynh..." A Kiều như có điều suy nghĩ nói.
Mà khi tu sĩ nuôi dưỡng sủng vật hoặc là linh thú, đều sẽ kí kết khế ước.
Nhìn nụ cười vui mừng của A Kiều, Kỳ Thịnh bỗng nhiên ý thức được không đúng, vội vàng gật đầu.
Đáng tiếc lúc này A Kiều đã ngẩng đầu đi về phía trước: "Vậy sau này ngươi chính là mèo của ta rồi.”
Nàng đưa hắn trở về chữa thương. Nhưng y thuật của nàng không tốt lắm, chân mèo của Kỳ Thịnh lành lại rất chậm, lúc đầu mỗi một bước bước đi đều như giẫm lên mũi dao, khập khiễng.
Mỗi lần hắn cố gắng chạy trốn, tốc độ đều cực chậm, vì vậy mỗi lần đều bị A Kiều kịp thời phát hiện.
Đây chính là thời điểm Kỳ Thịnh tuyệt vọng nhất ngoại trừ lần trúng mị độc.
A Kiều sợ hắn kéo lê cái chân bị thương chạy loạn, nên đã bố trí một tầng kết giới xung quanh phòng.
Ngày xưa có thể dùng một kiếm bổ ra hoàng tuyền bích lạc - Kỳ Thịnh, nhưng giờ đây khi đối mặt với loại kết giới cấp thấp nhất lại phải rầu rĩ phát sầu.
Ban ngày thì còn ổn, A Kiều phải ra ngoài tu tập, Kỳ Thịnh ở một mình trong phòng cố gắng điều động linh lực. Nếu không điều động được thì niệm Thanh Tâm Chú, luyện kiếm chiêu trong đầu...
Đến tối, hắn lại không có cách nào thanh tịnh được.
A Kiều muốn ôm hắn, sờ hắn, thậm chí còn muốn hôn hắn.
Mới đầu Kỳ Thịnh vô cùng kháng cự, hết cong lưng xù lông, lại đến giương nanh múa vuốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn vốn chỉ định hù dọa nàng thôi, nhưng không ngờ lại không cẩn thận cào trúng nàng thật, móng vuốt để lại hai vết máu trên cánh tay nhỏ của nàng.
Mắt thấy hốc mắt A Kiều bắt đầu ửng đỏ, Kỳ Thịnh có chút hoảng hốt.
Hắn nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn đi qua, lấy đầu cọ cọ vào tay nàng.
A Kiều trong nháy mắt liền nín khóc mỉm cười.
Có đôi khi, A Kiều còn dẫn các đệ tử khác về đây.
"Mọi người xem này, đó là mèo con của ta đó, nó tên là Tiểu Tuyết." Nàng giới thiệu với mọi người với vẻ mặt phấn khích.
Đúng vậy, nàng đặt cho hắn một cái tên, là Tiểu Tuyết. Bởi vì toàn thân hắn trắng như tuyết.
Đối mặt với những đệ tử khác, bình thường Kỳ Thịnh đều lười phản ứng. Nếu có người duỗi tay ra, hắn sẽ xù lông.
"Oa Tiểu Tuyết hung dữ quá a!"
“Trời ạ, ta thế mà lại thấy được sát khí trong ánh mắt của nó.”
“Giống y như đúc với ánh mắt của đại sư huynh, các ngươi có thấy thế không?”
"Nói mới nhớ, đã lâu không được gặp đại sư huynh..." A Kiều như có điều suy nghĩ nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro