Sau Khi Ngủ Với Thầy Giáo Thầm Mến
.2: Cùng Tắm, “Tôi Cũng Muốn Giúp Em Tắm Rửa”, “Ngọt Thì Tốt”
Kiều Đồn Tiểu Nãi Cẩu
2024-07-11 19:30:22
Làn sương trắng bốc khói trong ấm trà bao trùm lấy khuôn mặt của Hiểu Minh, cô không thể nhìn thấy biểu cảm của anh, chỉ có thể nghe thấy giọng nói của anh phát ra từ trong sương, dường như chỉ một từ của anh mang theo hương thơm ngát của trà: “Được.”
“Vậy, em đi đây…”
Tống Tử Thiên lúng túng quay đầu lại, đi hai bước, càng đi càng cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Sau đó đột nhiên cô quay người trở lại, xuyên qua màn sương trắng như cõi tiên, ôm lấy cổ Tiểu Minh.
Kiễng chân hôn lên đôi má anh.
Trái tim cô gần như nhảy ra khỏi cổ họng, cô cũng quá xấu hổ nếu ở lại để xem phản ứng của Tiêu Minh, hôn xong cô buông tay quay người bỏ chạy.
Tiêu Minh sờ lên chỗ được hôn, ngay sau đó anh mở ngăn kéo tủ ra rồi lại lấy ra vitamin C và ăn một viên.
Lâu rồi không ăn, ngọt lắm.
Tiêu Minh mím môi, châm một chén trà Phổ Nhĩ, chầm chậm uống xong, tay cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại: “Này, lão Từ, tối nay có chỗ trống không?”
Nuôi thỏ trắng nhỏ.
Tống Tử Thiên đã rất mất tập trung trong suốt buổi học, may mắn thay, cô thường có nền tảng tốt, buộc bản thân phải tập trung hết sức, cuối cùng cũng có thể theo kịp sau lần thứ n bị phân tâm.
Sau giờ học, cô mở điện thoại lên và thấy yêu cầu kết bạn trên Wechat.
Mở trang cá nhân ra là tấm ảnh chụp nửa người của Tiêu Minh,bức hình chụp anh đang đứng trước cây thường xuân xanh thắm phủ dày đặc trên bức tường, anh thật là vạm vỡ, giống như khuôn mặt của người mẫu vậy.
Tống Tử Thiên vui vẻ đến mức tiết ra chất dopamine khi chấp nhận lời mời kết bạn.
Chú thích:
Dopamine là chất dẫn truyền thần kinh quan trọng có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của một người.
Ngay sau đó, Tiêu Minh gửi cho cô bản đồ định vị: cùng đi ăn cơm chiều.
Ngón tay của Tống Tử Thiên khẽ run: được, mấy giờ ạ?
Tiêu Minh: tan học em chạy xe đến đây, tôi chờ em.
Trong lòng Tống Tử Thiên vui đến mức muốn hét lên, đây là lần đầu tiên cô hẹn hò với thầy Tiêu, không được, cô không thể không trang điểm, phải làm cho thầy Tiêu ngạc nhiên một chút…
Hai mươi phút trước khi kết thúc giờ học, lần đầu tiên cô học sinh giỏi Tống Tử Thiên đi ra sớm, cô chui ra khỏi lớp qua cửa sau, và vội vã xuống lầu về ký túc xá.
Tới đây, đã đến lúc kiểm tra kỹ năng trang điểm sơ cấp của cô.
Cô cố chịu đựng cơn đau giữa hai chân mà chạy thật nhanh, nhưng khi đến ký túc xá thì thấy một nhóm sinh viên nữa đang trò chuyện xung quanh các bậc thang.
“Anh trai à, em cũng là fan của anh, thêm wechat nhé, em sẽ tặng anh du thuyền.”
“Anh à, khi nào phát hành album mới, em nhất định sẽ chi một cắn ba.”
Chú thích:
Chi một cắn ba: ngay sau khi idol phát hành album, fan đã mua để ủng hộ người ấy, nhưng một số fan quá khích đã dùng những lời lẽ đe dọa và ép buộc trên Weibo để ép người khác mua nó.
“Chụp một tấm hình chung với em đi anh, lại đây… Ai da, cà tím…”
Chú thích:
Cà tím: trong thuật ngữ Internet, nó chủ yếu đề cập đến việc không đồng ý với quan điểm của người khác, phản đối ý nghĩa của câu nói
Giữa vòng vây của các cô gái là một thiếu niên cao gầy có mái tóc bạch kim, cậu mang áo đen, quần đen, giày da màu đen theo phong cách punk, hoa tai màu đen lấp lánh, đeo kính râm màu trà, trên cổ lộ ra một sợi dây chuyền thật dài.
Chú thích:
Phong cách punk: một sự nổi loạn, ngổ ngáo trong cách ăn mặc. Nó là đại diện cho hành vi đi ngược lại với những nguyên tắc thời bấy giờ trong cách ăn mặc. Những người theo phong cách này thường yêu thích những tạo hình trang phục khá kỳ quái, rách rưới và càng không đụng hàng càng tốt.
Tống Tử Thiên hít một hơi thật sâu rồi làm bộ như không nhìn thấy cậu thiếu niên đó, ngay lập tức cô vùi đầu đi như chim cút, chạy thật nhanh vào trong ký túc xá.
Không thấy tôi, không thấy tôi…
“Tống Tử Thiên!” Tuy nhiên, cậu thiếu niên đó quay ngoắt đầu lại và hét lên để ngăn cô lại.
Tống Tử Thiên nghiến răng, miễn cưỡng dừng lại.
“Vậy, em đi đây…”
Tống Tử Thiên lúng túng quay đầu lại, đi hai bước, càng đi càng cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Sau đó đột nhiên cô quay người trở lại, xuyên qua màn sương trắng như cõi tiên, ôm lấy cổ Tiểu Minh.
Kiễng chân hôn lên đôi má anh.
Trái tim cô gần như nhảy ra khỏi cổ họng, cô cũng quá xấu hổ nếu ở lại để xem phản ứng của Tiêu Minh, hôn xong cô buông tay quay người bỏ chạy.
Tiêu Minh sờ lên chỗ được hôn, ngay sau đó anh mở ngăn kéo tủ ra rồi lại lấy ra vitamin C và ăn một viên.
Lâu rồi không ăn, ngọt lắm.
Tiêu Minh mím môi, châm một chén trà Phổ Nhĩ, chầm chậm uống xong, tay cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại: “Này, lão Từ, tối nay có chỗ trống không?”
Nuôi thỏ trắng nhỏ.
Tống Tử Thiên đã rất mất tập trung trong suốt buổi học, may mắn thay, cô thường có nền tảng tốt, buộc bản thân phải tập trung hết sức, cuối cùng cũng có thể theo kịp sau lần thứ n bị phân tâm.
Sau giờ học, cô mở điện thoại lên và thấy yêu cầu kết bạn trên Wechat.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mở trang cá nhân ra là tấm ảnh chụp nửa người của Tiêu Minh,bức hình chụp anh đang đứng trước cây thường xuân xanh thắm phủ dày đặc trên bức tường, anh thật là vạm vỡ, giống như khuôn mặt của người mẫu vậy.
Tống Tử Thiên vui vẻ đến mức tiết ra chất dopamine khi chấp nhận lời mời kết bạn.
Chú thích:
Dopamine là chất dẫn truyền thần kinh quan trọng có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của một người.
Ngay sau đó, Tiêu Minh gửi cho cô bản đồ định vị: cùng đi ăn cơm chiều.
Ngón tay của Tống Tử Thiên khẽ run: được, mấy giờ ạ?
Tiêu Minh: tan học em chạy xe đến đây, tôi chờ em.
Trong lòng Tống Tử Thiên vui đến mức muốn hét lên, đây là lần đầu tiên cô hẹn hò với thầy Tiêu, không được, cô không thể không trang điểm, phải làm cho thầy Tiêu ngạc nhiên một chút…
Hai mươi phút trước khi kết thúc giờ học, lần đầu tiên cô học sinh giỏi Tống Tử Thiên đi ra sớm, cô chui ra khỏi lớp qua cửa sau, và vội vã xuống lầu về ký túc xá.
Tới đây, đã đến lúc kiểm tra kỹ năng trang điểm sơ cấp của cô.
Cô cố chịu đựng cơn đau giữa hai chân mà chạy thật nhanh, nhưng khi đến ký túc xá thì thấy một nhóm sinh viên nữa đang trò chuyện xung quanh các bậc thang.
“Anh trai à, em cũng là fan của anh, thêm wechat nhé, em sẽ tặng anh du thuyền.”
“Anh à, khi nào phát hành album mới, em nhất định sẽ chi một cắn ba.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chú thích:
Chi một cắn ba: ngay sau khi idol phát hành album, fan đã mua để ủng hộ người ấy, nhưng một số fan quá khích đã dùng những lời lẽ đe dọa và ép buộc trên Weibo để ép người khác mua nó.
“Chụp một tấm hình chung với em đi anh, lại đây… Ai da, cà tím…”
Chú thích:
Cà tím: trong thuật ngữ Internet, nó chủ yếu đề cập đến việc không đồng ý với quan điểm của người khác, phản đối ý nghĩa của câu nói
Giữa vòng vây của các cô gái là một thiếu niên cao gầy có mái tóc bạch kim, cậu mang áo đen, quần đen, giày da màu đen theo phong cách punk, hoa tai màu đen lấp lánh, đeo kính râm màu trà, trên cổ lộ ra một sợi dây chuyền thật dài.
Chú thích:
Phong cách punk: một sự nổi loạn, ngổ ngáo trong cách ăn mặc. Nó là đại diện cho hành vi đi ngược lại với những nguyên tắc thời bấy giờ trong cách ăn mặc. Những người theo phong cách này thường yêu thích những tạo hình trang phục khá kỳ quái, rách rưới và càng không đụng hàng càng tốt.
Tống Tử Thiên hít một hơi thật sâu rồi làm bộ như không nhìn thấy cậu thiếu niên đó, ngay lập tức cô vùi đầu đi như chim cút, chạy thật nhanh vào trong ký túc xá.
Không thấy tôi, không thấy tôi…
“Tống Tử Thiên!” Tuy nhiên, cậu thiếu niên đó quay ngoắt đầu lại và hét lên để ngăn cô lại.
Tống Tử Thiên nghiến răng, miễn cưỡng dừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro