Sau Khi Ngủ Với Thầy Giáo Thầm Mến
.2: Nhu Tình Tự Thủy, Giai Nhân Cận Kề
Kiều Đồn Tiểu Nãi Cẩu
2024-07-11 19:30:22
Tống Tử Thiên dần dần bình tĩnh lại khi tựa vào lồng ngực của Tiêu Minh, phía sau lưng cô được Tiêu Minh dịu dàng vuốt ve, cô triệt để tựa về phía sau.
Tiêu Minh nhìn Tống Tử Thiên đầy ý vị thâm trường, ánh mắt lại lướt qua trên cặp ngực bự mềm mại, dùng ánh mắt mà trêu đùa Tống Tử Thiên, khiến Tống Tử Thiên đỏ mặt ôm lấy ngực mình.
Chỉ nghe thấy Tiêu Minh cười một tiếng khẽ khàng, thanh âm từ tính lại dịu dàng tràn ngập kích thích mê hoặc, khiến cho lỗ tai Tống Tử Thiên giống như bị giật điện, mặt cô lại càng đỏ gắt hơn.
Vì để che giấu sự ngại ngùng của mình, Tống Tử Thiên bắt đàu nhìn ngắm xung quanh, cô phát hiện con thuyền này mô phỏng phong cách cổ xưa, thân tàu làm bằng gỗ, khoang thuyền cũng làm qua loa, hai bên chỉ mắc hai mảnh rèm che, có thể loáng thoáng thấy những thứ đặt ở bên trong.
Kỹ năng chèo thuyền của Tiêu Minh không tệ, không biết có phải trước đây anh đã từng học qua rồi không, con thuyền nhỏ cứ thế bình ổn mà lội đến trung tâm hồ.
Mặt hồ yên ả tĩnh lặng, nhấp nhô từng đợt sóng lăn tăn, ánh trăng dịu dàng mà rải đầy mặt hồ, những vì tinh tú khắp bầu lấm tấm vụn vỡ, cơn gió nhẹ buổi đêm thổi đến khiến con người ta vô cùng thư thái, chung quanh thỉnh thoảng có những chiếc thuyền nhỏ của người khác lướt ngang qua.
Ban đầu Tống Tử Thiên còn đang tức giận, nhưng cô vốn là người có tính cách ôn hòa, những thứ tức giận cỏn con đó đã sớm bị cảnh sắc lãng mạn duy mỹ này hóa giải rồi.
Người đàn ông trước mắt vẫn nghiêm túc chèo thuyền, cơn gió đêm phất qua khiến lọn tóc con trước trán anh khẽ khàng lay động, giữa hàng mày anh là sự ôn hòa mà ngày thường hiếm thấy.
Không biết là do cảnh sắc quá đỗi dịu dàng, hay do tác dụng của chút men rượu giữa bữa cơm chiều mà Tống Tử Thiên cảm thấy mình hơi say rồi.
“Muốn câu cá không?”
Tiêu Minh nhìn về phía Tống Tử Thiên đang có hơi căng thẳng và không biết làm thế nào, bàn tay to của anh xoa xoa đỉnh đầu cô, rồi anh xoay người vén rèm lên, lấy một bộ dụng cụ câu cá ra từ đó.
“Ở đây còn có thể câu cá sao?”
Tống Tử Thiên hơi ngạc nhiên, rồi cô tấy Tiêu Minh thuần thục bày dụng cụ câu cá ra, sau đó đưa cần câu đã móc sẵn mồi cho Tống Tử Thiên.
“Đương nhiên là được rồi, nào, em thử xem.”
Tiêu Minh vung tay quăng cần câu ra, sau đó đưa cho Tống Tử Thiên, Tống Tử Thiên chưa từng câu cá bèn thử cầm lấy cần câu.
“Thầy Tiêu, thầy… thầy không câu sao?”
Thấy trên thuyền hình như chỉ có một bộ dụng cụ câu cá, Tống Tử Thiên hơi ngại nên hỏi thăm, Tiêu Minh đưa cho cô rồi thì anh chỉ có thể ngắm cảnh một cách nhàm chán.
“Không, tôi nhìn em là đủ rồi.”
Giai nhân trước mắt có đường cong lồi lõm, vẻ mặt ngây thơ, Tiêu Minh tựa lên trên thành thuyền, anh nghiêng đầu nhìn Tống Tử Thiên đang hơi hưng phấn, giống như xem cô thành tranh mà thưởng thức.
Vì thế Tống Tử Thiên chỉ đành tự mình giơ cần câu, chịu đựng ánh mắt từ sau lưng mà đỏ hồng lỗ tai. Dù sao đây cũng là lần đầu cô câu cá, cũng có thể do tư thế không đúng, không nhưng không câu được cá mà chưa bao lâu đã cảm thấy cánh tay mình tê mỏi.
“Cứ vậy mà thả, đừng căng thẳng, thả lỏng chút, thầy dạy cho em.”
Tống Tử Thiên đang âm thầm điều chỉnh tư thế đột nhiên cảm thấy mình rơi vòng một vòng ôm ấm áp, thanh âm trầm thấp vang bên tai, da thịt nhạy phơi bày ra bị chạm vào nên nổi lên từng lớp da gà.
“Được… được ạ.”
Tống Tử Thiên chỉ cảm thấy thầy Tiêu đêm nay không giống trước kia, anh quá dịu dàng rồi, nhất cử nhất động đều khiến trái tim nhìn nhảy loạn lên như con thỏ, cô không nhịn được mà nở một nụ cười ngọt ngào.
Sau khi giúp Tống Tử Thiên điều chỉnh tư thế ổn thỏa, Tiêu Minh lại vẫn không buông tay, anh cứ giữ tư thế ôm lấy Tống Tử Thiên, hai tay cùng nắm lấy cần câu với cô.
“Lần đầu tiên câu cá sao?”
Lần đầu tiên Tiêu Minh nhìn thấy Tống Tử Thiên cười như vậy, điều này khiến tâm trạng anh rất tốt.
“Ừm… vâng, cảm ơn thầy Tiêu đã dẫn em đi câu cá.”
Thật ra thuở bé cha mẹ từng dẫn cô đi câu cá, nhưng có điều em trai học được rất nhanh, lại giỏi nói thích cười, còn bản thân cô lại hướng nội nên sự chú ý của cha mẹ đều đặt trên người em trai, mà cô thì đã quen phải làm nền rồi, nên trước giờ chưa từng được toàn tâm toàn ý cầm tay chỉ dạy như vậy.
Tiêu Minh nhìn Tống Tử Thiên đầy ý vị thâm trường, ánh mắt lại lướt qua trên cặp ngực bự mềm mại, dùng ánh mắt mà trêu đùa Tống Tử Thiên, khiến Tống Tử Thiên đỏ mặt ôm lấy ngực mình.
Chỉ nghe thấy Tiêu Minh cười một tiếng khẽ khàng, thanh âm từ tính lại dịu dàng tràn ngập kích thích mê hoặc, khiến cho lỗ tai Tống Tử Thiên giống như bị giật điện, mặt cô lại càng đỏ gắt hơn.
Vì để che giấu sự ngại ngùng của mình, Tống Tử Thiên bắt đàu nhìn ngắm xung quanh, cô phát hiện con thuyền này mô phỏng phong cách cổ xưa, thân tàu làm bằng gỗ, khoang thuyền cũng làm qua loa, hai bên chỉ mắc hai mảnh rèm che, có thể loáng thoáng thấy những thứ đặt ở bên trong.
Kỹ năng chèo thuyền của Tiêu Minh không tệ, không biết có phải trước đây anh đã từng học qua rồi không, con thuyền nhỏ cứ thế bình ổn mà lội đến trung tâm hồ.
Mặt hồ yên ả tĩnh lặng, nhấp nhô từng đợt sóng lăn tăn, ánh trăng dịu dàng mà rải đầy mặt hồ, những vì tinh tú khắp bầu lấm tấm vụn vỡ, cơn gió nhẹ buổi đêm thổi đến khiến con người ta vô cùng thư thái, chung quanh thỉnh thoảng có những chiếc thuyền nhỏ của người khác lướt ngang qua.
Ban đầu Tống Tử Thiên còn đang tức giận, nhưng cô vốn là người có tính cách ôn hòa, những thứ tức giận cỏn con đó đã sớm bị cảnh sắc lãng mạn duy mỹ này hóa giải rồi.
Người đàn ông trước mắt vẫn nghiêm túc chèo thuyền, cơn gió đêm phất qua khiến lọn tóc con trước trán anh khẽ khàng lay động, giữa hàng mày anh là sự ôn hòa mà ngày thường hiếm thấy.
Không biết là do cảnh sắc quá đỗi dịu dàng, hay do tác dụng của chút men rượu giữa bữa cơm chiều mà Tống Tử Thiên cảm thấy mình hơi say rồi.
“Muốn câu cá không?”
Tiêu Minh nhìn về phía Tống Tử Thiên đang có hơi căng thẳng và không biết làm thế nào, bàn tay to của anh xoa xoa đỉnh đầu cô, rồi anh xoay người vén rèm lên, lấy một bộ dụng cụ câu cá ra từ đó.
“Ở đây còn có thể câu cá sao?”
Tống Tử Thiên hơi ngạc nhiên, rồi cô tấy Tiêu Minh thuần thục bày dụng cụ câu cá ra, sau đó đưa cần câu đã móc sẵn mồi cho Tống Tử Thiên.
“Đương nhiên là được rồi, nào, em thử xem.”
Tiêu Minh vung tay quăng cần câu ra, sau đó đưa cho Tống Tử Thiên, Tống Tử Thiên chưa từng câu cá bèn thử cầm lấy cần câu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thầy Tiêu, thầy… thầy không câu sao?”
Thấy trên thuyền hình như chỉ có một bộ dụng cụ câu cá, Tống Tử Thiên hơi ngại nên hỏi thăm, Tiêu Minh đưa cho cô rồi thì anh chỉ có thể ngắm cảnh một cách nhàm chán.
“Không, tôi nhìn em là đủ rồi.”
Giai nhân trước mắt có đường cong lồi lõm, vẻ mặt ngây thơ, Tiêu Minh tựa lên trên thành thuyền, anh nghiêng đầu nhìn Tống Tử Thiên đang hơi hưng phấn, giống như xem cô thành tranh mà thưởng thức.
Vì thế Tống Tử Thiên chỉ đành tự mình giơ cần câu, chịu đựng ánh mắt từ sau lưng mà đỏ hồng lỗ tai. Dù sao đây cũng là lần đầu cô câu cá, cũng có thể do tư thế không đúng, không nhưng không câu được cá mà chưa bao lâu đã cảm thấy cánh tay mình tê mỏi.
“Cứ vậy mà thả, đừng căng thẳng, thả lỏng chút, thầy dạy cho em.”
Tống Tử Thiên đang âm thầm điều chỉnh tư thế đột nhiên cảm thấy mình rơi vòng một vòng ôm ấm áp, thanh âm trầm thấp vang bên tai, da thịt nhạy phơi bày ra bị chạm vào nên nổi lên từng lớp da gà.
“Được… được ạ.”
Tống Tử Thiên chỉ cảm thấy thầy Tiêu đêm nay không giống trước kia, anh quá dịu dàng rồi, nhất cử nhất động đều khiến trái tim nhìn nhảy loạn lên như con thỏ, cô không nhịn được mà nở một nụ cười ngọt ngào.
Sau khi giúp Tống Tử Thiên điều chỉnh tư thế ổn thỏa, Tiêu Minh lại vẫn không buông tay, anh cứ giữ tư thế ôm lấy Tống Tử Thiên, hai tay cùng nắm lấy cần câu với cô.
“Lần đầu tiên câu cá sao?”
Lần đầu tiên Tiêu Minh nhìn thấy Tống Tử Thiên cười như vậy, điều này khiến tâm trạng anh rất tốt.
“Ừm… vâng, cảm ơn thầy Tiêu đã dẫn em đi câu cá.”
Thật ra thuở bé cha mẹ từng dẫn cô đi câu cá, nhưng có điều em trai học được rất nhanh, lại giỏi nói thích cười, còn bản thân cô lại hướng nội nên sự chú ý của cha mẹ đều đặt trên người em trai, mà cô thì đã quen phải làm nền rồi, nên trước giờ chưa từng được toàn tâm toàn ý cầm tay chỉ dạy như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro