Sau Khi Nhân Cách Phụ Phải Lòng Đối Thủ
Quý Việt, bao giờ đến?
Đạo Trưởng Đơn Phi
2024-07-20 18:44:10
Edit: Phong Nguyệt
Alpha trong kỳ mẫn cảm rất khác so với bình thường, ví dụ như Alpha vốn rất dịu dàng có thể trở nên nóng nảy, Alpha vốn rất lưu manh có thể trở nên dính người và nghe lời.
Từ sau khi phân hóa năm mười bốn tuổi, kỳ mẫn cảm của Quý Việt vẫn không có biểu hiện gì đặc biệt, đây là lần đầu tiên xảy ra khác thường.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Quý Việt sờ tim mình, nhịp tim rất bình thường, có lẽ do nghỉ ngơi tốt.
Ánh nắng ban mai xuyên qua rèm cửa, mang theo một chút ấm áp, chiếu sáng cả căn phòng, đôi mắt của con mèo trắng trên giường được làm bằng hai viên bi thủy tinh màu xanh và hổ phách trong veo dưới ánh sáng.
Tối qua Quý Việt ôm mèo trắng ngủ say sưa không bị tỉnh giấc, chất lượng giấc ngủ rất tốt.
Song, khó khăn lắm mới có thể xin nghỉ phép trong kỳ mẫn cảm, Quý Việt không muốn lãng phí thời gian quý báu, xuống lầu ăn tạm chút gì đó rồi trở về phòng ngủ.
Lát nữa làm gì đây? Quý Việt nghĩ, ngáp một cái, tiện tay ôm con mèo trắng, nằm dài trên giường, bắt đầu chơi điện thoại.
—— Trường Trung học phổ thông số 1 Thường Ninh
Chuông tan học giữa trưa vừa vang lên, Tưởng Vưu lập tức dừng bút, cậu đã canh thời gian để viết cho kịp, trên vở toàn chữ là chữ.
Tưởng Vưu thở phào một hơi, tháo kính cất vào hộp, dọn dẹp sạch sẽ bàn học.
Alpha bên cạnh vẫn chưa đến.
Cậu biết Quý Việt xin nghỉ phép, ngày nào cậu cũng xem lịch sử trò chuyện của Quý Việt và Tưởng Kỳ.
Rõ ràng buổi sáng khi nhìn thấy tin nhắn không có cảm giác gì, nhưng....
Tưởng Vưu quay đầu nhìn chỗ trống bên cạnh, mím môi.
"Học sinh giỏi! Đi ăn cơm thôi." Lam Vân Kiệt và Giang Hòa đứng ngoài cửa lớp vẫy tay.
Tưởng Vưu không thân với họ, tuy mấy hôm nay ăn cơm cùng nhóm Quý Việt, biết tính tình của hai người này không tệ, nhưng cậu không nói chuyện nhiều.
Đi đến cửa, Tưởng Vưu vừa định từ chối, nhớ ra điều gì đó, mím môi, gật đầu đi theo họ đến căn tin.
Lam Vân Kiệt đúng là một người nói nhiều, hai người kia không nói nhiều, nhưng cũng không hề tẻ nhạt.
Lúc ăn cơm, Lam Vân Kiệt vẫn lải nhải không ngừng, khi vô tình nói đến việc anh Quý được nghỉ trong kỳ mẫn cảm thật sướng, đũa của Tưởng Vưu dừng lại.
"Quý Việt, bao giờ đến?" Tưởng Vưu ngẩng đầu nhìn hai người.
"Ai biết, ít nhất cũng phải hai ba ngày nữa." Lam Vân Kiệt chậc lưỡi, vô cùng hâm mộ.
Tưởng Vưu ừ một tiếng, cúi đầu ăn một miếng mì, trong mắt thoáng qua sự thất vọng mà chính cậu cũng không nhận ra.
"Tối nay đi thăm không?" Giang Hòa liếc nhìn sắc mặt của Tưởng Vưu, đột nhiên lên tiếng.
Mắt Lam Vân Kiệt sáng lên: "Đi đi đi."
Hai người bày tỏ ý kiến xong, ánh mắt đổ dồn vào Tưởng Vưu không lên tiếng.
Tưởng Vưu rất muốn đi, mặc dù vì Tưởng Kỳ, cảm xúc của cậu dành cho Quý Việt hơi phức tạp, nhưng nghĩ đến cây kẹo mút mà Quý Việt đã đưa cho mình, nghĩ đến mối quan hệ giữa hai người miễn cưỡng coi là bạn bè...
Trong đầu lại hiện lên khuôn mặt của ba mẹ và quản gia.
Nếu đi thăm Quý Việt, buổi tối chắc chắn sẽ bị kiểm tra và hỏi han đủ kiểu, nhưng...
"Đi." Tưởng Vưu do dự một chút, cắn răng gật đầu.
Dù bây giờ cậu không đi, tối nay tên Tưởng Kỳ kia chắc chắn cũng sẽ đi, chi bằng bây giờ cậu đồng ý luôn.
Nhận được câu trả lời khẳng định, Lam Vân Kiệt cười híp mắt, "Không nói trước với anh Quý, để anh ấy bất ngờ!"
Bên kia, Quý Việt đang ở nhà chơi game, đột nhiên hắt xì một cái.
"Cảm à?" Mẹ Quý vừa đan áo len vừa xem TV, không thèm liếc nhìn Quý Việt một cái.
"Chắc không phải đâu." Quý Việt nhăn mũi, nằm dài trên ghế sofa, bóc vỏ quýt rồi bỏ vào miệng.
"Mẹ cũng đã nói đồ ngốc sẽ không bị cảm đâu, nếu con bị cảm mẹ mới ngạc nhiên đó." Mẹ Quý cười khẽ.
Quý Việt: "???"
Quý Việt nhìn mẹ một lúc rồi nói: "Vậy chắc mẹ cũng chưa từng bị cảm nhỉ?"
Mẹ Quý Việt tự tin lắc đầu: "Bị cảm đương nhiên có, nhưng con đó, chậc, từ nhỏ chưa bao giờ bị cảm, hồi bé trần truồng chạy nhảy trong sân nhà ngoại cả mùa đông mà chẳng sao."
Quý Việt cười ha ha: "Đó là do con hiểu chuyện đấy chứ, ai bảo lúc đó nhà mình nghèo không mua nổi quần áo."
Nghe câu đó, mẹ Quý Việt liếc con trai một cái: "Ki bo một bộ quần áo với con à?"
Trước đây gia đình hắn nghèo thật, nhưng ăn uống không thiếu thốn gì, đâu phải không mua nổi quần áo, mà là vì khi đó Quý Việt quá nghịch ngợm nên mới ra nông nỗi này.
Quý Việt phì cười một tiếng, đứng dậy, hắn không muốn nói thêm những chuyện xàm xí đó với mẹ nữa, hờ hững nói: "Không ki bo, con không bị cảm, con ngốc mà."
Tay mẹ Quý đang đan áo len khựng lại, bà nhìn biểu cảm của Quý Việt, như nhớ ra điều gì đó, ánh mắt có chút lúng túng.
Quý Việt không nhìn thấy vẻ mặt của mẹ Quý, vừa bóc quýt vừa đi về phòng.
Nằm trên giường, Quý Việt ôm con mèo bông lông xù vuốt ve, cảm thấy hơi mệt, không muốn chơi gì nữa.
Thực ra hắn cũng đã từng bị ốm, thời ở quê chỉ có một mình ông ngoại bên cạnh.
Lúc đó ba mẹ Quý Việt chưa giàu có như bây giờ, mười ngày nửa tháng mới gặp được họ một lần. Khi bị bệnh, Quý Việt không muốn báo cho ba mẹ, ông ngoại cũng chỉ nhắc qua với ba mẹ khi gặp họ, nhưng chỉ là bệnh nhẹ thôi, uống thuốc một hai ngày là khỏi, cũng như không bị gì, không cần phải làm lớn chuyện.
Đã qua rồi.
Quý Việt chọt mặt con mèo bông, không biết hôm nay bạn cùng bàn của hắn có ăn kẹo không nữa.
Hắn lấy điện thoại ra, bấm nghe đoạn tin nhắn thoại mà Tưởng Kỳ đã gửi cho hắn hôm qua.
Đệt, giọng của Tưởng Vưu thực sự có ma lực, quá cám dỗ người khác.
Quý Việt nghĩ lần tới sẽ bắt Mèo Tưởng nói chuyện bằng giọng nói nhiều hơn, hoặc là cá cược để ra một hình phạt nào đó buộc cậu phải gọi hắn là "anh Quý" một trăm lần.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh đó, Quý Việt cảm thấy toàn thân nóng bừng, tim đập thình thịch.
Khác với cảm giác hoảng loạn hôm qua, hôm nay Quý Việt bình tĩnh ngồi dậy, lấy chai ức chế phun sương trên đầu giường ra.
Đây là chai ức chế phun sương mà ba hắn mua về, dùng khi Alpha khó chịu trong kỳ mẫn cảm, xịt một ít có thể tạm thời giảm bớt triệu chứng.
Mùi bạc hà mát lạnh lan tỏa trong không khí, Quý Việt hắt xì một cái.
Sờ nhịp tim, ừm, đã trở lại bình thường rồi, hiệu quả!
Quý Việt thoải mái ôm con mèo, lướt điện thoại.
"Ngày mai sẽ có học sinh mới chuyển đến lớp, các em phải thân thiện với nhau nhé, để em ấy cảm nhận được sự ấm áp của tập thể lớp chúng ta, hiểu chưa?"
Gần tan học, thầy Lý đứng trên bục giảng cười tít mắt dặn dò.
Thầy Lý thường rất hiền lành với học sinh nên các bạn trong lớp cũng không quá sợ thầy. Nghe nói sẽ có học sinh mới chuyển đến, cả lớp lập tức xôn xao.
"Thầy ơi, học sinh mới là Alpha, Omega hay Beta vậy ạ?"
"Thầy ơi, cậu ấy chuyển đến từ đâu? Có đẹp trai không ạ?"
"Thầy ơi..."
Thầy Lý không trả lời bất kỳ câu hỏi nào: "Ngày mai các em sẽ biết, các em cứ làm tốt nhiệm vụ của mình."
Chuông báo hiệu tan học lúc sáu giờ vang lên, sau khi nhắc nhở xong, thầy Lý ra khỏi lớp, học sinh trong lớp lục tục rời đi theo nhóm.
Lúc Tưởng Kỳ tỉnh lại, cảm nhận được Tưởng Kỳ trong tiềm thức vẫn chưa chìm vào giấc ngủ.
Tưởng Kỳ nhướng mày.
Tưởng Vưu im lặng một lúc rồi chủ động nói:【Tối nay phải đi gặp Quý Việt.】
Lần này Tưởng Kỳ rất ngạc nhiên, Lam Vân Kiệt và Giang Hòa đang đợi ngoài cửa, Tưởng Kỳ cũng không hỏi kỹ, chờ đến giờ học tự học buổi tối sẽ hỏi sau.
Một người có EQ thấp như thế mà cũng chủ động đến thăm người khác sao?
Hết chương 30
Alpha trong kỳ mẫn cảm rất khác so với bình thường, ví dụ như Alpha vốn rất dịu dàng có thể trở nên nóng nảy, Alpha vốn rất lưu manh có thể trở nên dính người và nghe lời.
Từ sau khi phân hóa năm mười bốn tuổi, kỳ mẫn cảm của Quý Việt vẫn không có biểu hiện gì đặc biệt, đây là lần đầu tiên xảy ra khác thường.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Quý Việt sờ tim mình, nhịp tim rất bình thường, có lẽ do nghỉ ngơi tốt.
Ánh nắng ban mai xuyên qua rèm cửa, mang theo một chút ấm áp, chiếu sáng cả căn phòng, đôi mắt của con mèo trắng trên giường được làm bằng hai viên bi thủy tinh màu xanh và hổ phách trong veo dưới ánh sáng.
Tối qua Quý Việt ôm mèo trắng ngủ say sưa không bị tỉnh giấc, chất lượng giấc ngủ rất tốt.
Song, khó khăn lắm mới có thể xin nghỉ phép trong kỳ mẫn cảm, Quý Việt không muốn lãng phí thời gian quý báu, xuống lầu ăn tạm chút gì đó rồi trở về phòng ngủ.
Lát nữa làm gì đây? Quý Việt nghĩ, ngáp một cái, tiện tay ôm con mèo trắng, nằm dài trên giường, bắt đầu chơi điện thoại.
—— Trường Trung học phổ thông số 1 Thường Ninh
Chuông tan học giữa trưa vừa vang lên, Tưởng Vưu lập tức dừng bút, cậu đã canh thời gian để viết cho kịp, trên vở toàn chữ là chữ.
Tưởng Vưu thở phào một hơi, tháo kính cất vào hộp, dọn dẹp sạch sẽ bàn học.
Alpha bên cạnh vẫn chưa đến.
Cậu biết Quý Việt xin nghỉ phép, ngày nào cậu cũng xem lịch sử trò chuyện của Quý Việt và Tưởng Kỳ.
Rõ ràng buổi sáng khi nhìn thấy tin nhắn không có cảm giác gì, nhưng....
Tưởng Vưu quay đầu nhìn chỗ trống bên cạnh, mím môi.
"Học sinh giỏi! Đi ăn cơm thôi." Lam Vân Kiệt và Giang Hòa đứng ngoài cửa lớp vẫy tay.
Tưởng Vưu không thân với họ, tuy mấy hôm nay ăn cơm cùng nhóm Quý Việt, biết tính tình của hai người này không tệ, nhưng cậu không nói chuyện nhiều.
Đi đến cửa, Tưởng Vưu vừa định từ chối, nhớ ra điều gì đó, mím môi, gật đầu đi theo họ đến căn tin.
Lam Vân Kiệt đúng là một người nói nhiều, hai người kia không nói nhiều, nhưng cũng không hề tẻ nhạt.
Lúc ăn cơm, Lam Vân Kiệt vẫn lải nhải không ngừng, khi vô tình nói đến việc anh Quý được nghỉ trong kỳ mẫn cảm thật sướng, đũa của Tưởng Vưu dừng lại.
"Quý Việt, bao giờ đến?" Tưởng Vưu ngẩng đầu nhìn hai người.
"Ai biết, ít nhất cũng phải hai ba ngày nữa." Lam Vân Kiệt chậc lưỡi, vô cùng hâm mộ.
Tưởng Vưu ừ một tiếng, cúi đầu ăn một miếng mì, trong mắt thoáng qua sự thất vọng mà chính cậu cũng không nhận ra.
"Tối nay đi thăm không?" Giang Hòa liếc nhìn sắc mặt của Tưởng Vưu, đột nhiên lên tiếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mắt Lam Vân Kiệt sáng lên: "Đi đi đi."
Hai người bày tỏ ý kiến xong, ánh mắt đổ dồn vào Tưởng Vưu không lên tiếng.
Tưởng Vưu rất muốn đi, mặc dù vì Tưởng Kỳ, cảm xúc của cậu dành cho Quý Việt hơi phức tạp, nhưng nghĩ đến cây kẹo mút mà Quý Việt đã đưa cho mình, nghĩ đến mối quan hệ giữa hai người miễn cưỡng coi là bạn bè...
Trong đầu lại hiện lên khuôn mặt của ba mẹ và quản gia.
Nếu đi thăm Quý Việt, buổi tối chắc chắn sẽ bị kiểm tra và hỏi han đủ kiểu, nhưng...
"Đi." Tưởng Vưu do dự một chút, cắn răng gật đầu.
Dù bây giờ cậu không đi, tối nay tên Tưởng Kỳ kia chắc chắn cũng sẽ đi, chi bằng bây giờ cậu đồng ý luôn.
Nhận được câu trả lời khẳng định, Lam Vân Kiệt cười híp mắt, "Không nói trước với anh Quý, để anh ấy bất ngờ!"
Bên kia, Quý Việt đang ở nhà chơi game, đột nhiên hắt xì một cái.
"Cảm à?" Mẹ Quý vừa đan áo len vừa xem TV, không thèm liếc nhìn Quý Việt một cái.
"Chắc không phải đâu." Quý Việt nhăn mũi, nằm dài trên ghế sofa, bóc vỏ quýt rồi bỏ vào miệng.
"Mẹ cũng đã nói đồ ngốc sẽ không bị cảm đâu, nếu con bị cảm mẹ mới ngạc nhiên đó." Mẹ Quý cười khẽ.
Quý Việt: "???"
Quý Việt nhìn mẹ một lúc rồi nói: "Vậy chắc mẹ cũng chưa từng bị cảm nhỉ?"
Mẹ Quý Việt tự tin lắc đầu: "Bị cảm đương nhiên có, nhưng con đó, chậc, từ nhỏ chưa bao giờ bị cảm, hồi bé trần truồng chạy nhảy trong sân nhà ngoại cả mùa đông mà chẳng sao."
Quý Việt cười ha ha: "Đó là do con hiểu chuyện đấy chứ, ai bảo lúc đó nhà mình nghèo không mua nổi quần áo."
Nghe câu đó, mẹ Quý Việt liếc con trai một cái: "Ki bo một bộ quần áo với con à?"
Trước đây gia đình hắn nghèo thật, nhưng ăn uống không thiếu thốn gì, đâu phải không mua nổi quần áo, mà là vì khi đó Quý Việt quá nghịch ngợm nên mới ra nông nỗi này.
Quý Việt phì cười một tiếng, đứng dậy, hắn không muốn nói thêm những chuyện xàm xí đó với mẹ nữa, hờ hững nói: "Không ki bo, con không bị cảm, con ngốc mà."
Tay mẹ Quý đang đan áo len khựng lại, bà nhìn biểu cảm của Quý Việt, như nhớ ra điều gì đó, ánh mắt có chút lúng túng.
Quý Việt không nhìn thấy vẻ mặt của mẹ Quý, vừa bóc quýt vừa đi về phòng.
Nằm trên giường, Quý Việt ôm con mèo bông lông xù vuốt ve, cảm thấy hơi mệt, không muốn chơi gì nữa.
Thực ra hắn cũng đã từng bị ốm, thời ở quê chỉ có một mình ông ngoại bên cạnh.
Lúc đó ba mẹ Quý Việt chưa giàu có như bây giờ, mười ngày nửa tháng mới gặp được họ một lần. Khi bị bệnh, Quý Việt không muốn báo cho ba mẹ, ông ngoại cũng chỉ nhắc qua với ba mẹ khi gặp họ, nhưng chỉ là bệnh nhẹ thôi, uống thuốc một hai ngày là khỏi, cũng như không bị gì, không cần phải làm lớn chuyện.
Đã qua rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quý Việt chọt mặt con mèo bông, không biết hôm nay bạn cùng bàn của hắn có ăn kẹo không nữa.
Hắn lấy điện thoại ra, bấm nghe đoạn tin nhắn thoại mà Tưởng Kỳ đã gửi cho hắn hôm qua.
Đệt, giọng của Tưởng Vưu thực sự có ma lực, quá cám dỗ người khác.
Quý Việt nghĩ lần tới sẽ bắt Mèo Tưởng nói chuyện bằng giọng nói nhiều hơn, hoặc là cá cược để ra một hình phạt nào đó buộc cậu phải gọi hắn là "anh Quý" một trăm lần.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh đó, Quý Việt cảm thấy toàn thân nóng bừng, tim đập thình thịch.
Khác với cảm giác hoảng loạn hôm qua, hôm nay Quý Việt bình tĩnh ngồi dậy, lấy chai ức chế phun sương trên đầu giường ra.
Đây là chai ức chế phun sương mà ba hắn mua về, dùng khi Alpha khó chịu trong kỳ mẫn cảm, xịt một ít có thể tạm thời giảm bớt triệu chứng.
Mùi bạc hà mát lạnh lan tỏa trong không khí, Quý Việt hắt xì một cái.
Sờ nhịp tim, ừm, đã trở lại bình thường rồi, hiệu quả!
Quý Việt thoải mái ôm con mèo, lướt điện thoại.
"Ngày mai sẽ có học sinh mới chuyển đến lớp, các em phải thân thiện với nhau nhé, để em ấy cảm nhận được sự ấm áp của tập thể lớp chúng ta, hiểu chưa?"
Gần tan học, thầy Lý đứng trên bục giảng cười tít mắt dặn dò.
Thầy Lý thường rất hiền lành với học sinh nên các bạn trong lớp cũng không quá sợ thầy. Nghe nói sẽ có học sinh mới chuyển đến, cả lớp lập tức xôn xao.
"Thầy ơi, học sinh mới là Alpha, Omega hay Beta vậy ạ?"
"Thầy ơi, cậu ấy chuyển đến từ đâu? Có đẹp trai không ạ?"
"Thầy ơi..."
Thầy Lý không trả lời bất kỳ câu hỏi nào: "Ngày mai các em sẽ biết, các em cứ làm tốt nhiệm vụ của mình."
Chuông báo hiệu tan học lúc sáu giờ vang lên, sau khi nhắc nhở xong, thầy Lý ra khỏi lớp, học sinh trong lớp lục tục rời đi theo nhóm.
Lúc Tưởng Kỳ tỉnh lại, cảm nhận được Tưởng Kỳ trong tiềm thức vẫn chưa chìm vào giấc ngủ.
Tưởng Kỳ nhướng mày.
Tưởng Vưu im lặng một lúc rồi chủ động nói:【Tối nay phải đi gặp Quý Việt.】
Lần này Tưởng Kỳ rất ngạc nhiên, Lam Vân Kiệt và Giang Hòa đang đợi ngoài cửa, Tưởng Kỳ cũng không hỏi kỹ, chờ đến giờ học tự học buổi tối sẽ hỏi sau.
Một người có EQ thấp như thế mà cũng chủ động đến thăm người khác sao?
Hết chương 30
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro