Sau Khi Nhân Cách Phụ Phải Lòng Đối Thủ
Siêu đáng yêu đáng yêu quá
Đạo Trưởng Đơn Phi
2024-07-20 18:44:10
Edit: Phong Nguyệt
Thật ra Tưởng Vưu đỏ bừng mặt không phải bởi vì xấu hổ mà là vì cậu nói dối.
Cậu chủ động tìm Quý Việt nói chuyện chỉ vì muốn xử lý hành động OOC của Tưởng Kỳ.
Tuy cậu không nhìn thấy Tưởng Kỳ đã làm gì, nhưng Tưởng Kỳ sẽ làm gì, có nhắm mắt lại cậu cũng nghĩ ra được.
Quan hệ của hai người chắc chắn không khách sáo xa lạ như cậu và Quý Việt.
Tưởng Vưu nghĩ mãi không biết bắt chuyện với Quý Việt từ đâu mới tốt.
Trước giờ cậu không giỏi khơi chuyện với người khác, đề tài gượng gạo ban nãy đã là cực hạn của cậu rồi.
Khi đó Tưởng Vưu cực kỳ căng thẳng dùng một định nghĩa để thăm dò mối quan hệ của cậu với Quý Việt.
Bạn bè.
Nhưng bạn của Quý Việt không phải Tưởng Vưu, cùng lắm cậu chỉ có thể được coi là kẻ thế thân giả dối.
Trở về chỗ ngồi, đầu óc Tưởng Vưu trống rỗng, hai chữ bạn bè đảo quanh đầu lưỡi, dường như còn vương hơi nóng.
Tưởng Vưu lại có thấy vui vẻ một cách đáng xấu hổ.
Hóa ra cậu vẫn khát vọng được kết bạn.
Chuông tan học buổi chiều vang lên, Tưởng Kỳ tỉnh dậy trong tiềm thức.
Tưởng Vưu nhắc nhở trong tiềm thức: "Nhớ giữ hình tượng."
Tưởng Kỳ qua loa hai câu, thoáng nhìn phía sau.
Chỗ Quý Việt trống không, hắn đã bị hai đàn em lớp kế bên lôi đi ăn cơm.
Tưởng Kỳ chậc lưỡi, dựa vào cạnh bàn, lấy một cây kẹo mút trong túi ra ngậm, má phải phồng lên.
Chán thật.
Hơn nửa tiếng sau, người ăn cơm lác đác quay lại, Tưởng Kỳ lật từng trang sách.
Lần sau nhất định phải lén mang điện thoại đến, nếu không rảnh chết mất.
Triệu Tử Thần và bạn đùa giỡn vào lớp, cậu ta ngồi lại chỗ ngồi, cậu ta là bạn cùng bàn của Tưởng Vưu.
Đây là lần đầu tiên cậu ta thấy Tưởng Vưu ăn vặt trong lớp.
"Ăn kẹo à?"
Tưởng Kỳ liếc Triệu Tử Thần một cái, biết còn hỏi, có bệnh.
Nhưng cậu chợt nhớ ra đây là trường học, hiện giờ cậu đang giả làm Tưởng Vưu, Tưởng Kỳ nuốt lời định nói xuống, không kiên nhẫn ừ một tiếng.
Triệu Tử Thần vừa định nói gì đó thì thấy Quý Việt cười mắng đạp Lam Vân Kiệt một cái trước cửa lớp rồi bước vào.
Ánh mắt đối diện, Triệu Tử Thần đắn đo một hồi, lễ phép gật đầu cười với Quý Việt, sau đó cậu thấy Quý Việt đi thẳng về phía mình.
Alpha thân thể cao lớn, lúc bước đi như mang theo gió, vô cùng hung hãn, khiến người ta có cảm giác như hắn muốn đi đánh nhau.
Triệu Tử Thần hết hồn, cậu ta không có đụng chạm gì tới anh Quý nhỉ? Cậu ta bất chấp mở lời:
"Chào anh Quý."
"Cậu đang ăn kẹo?"
Câu hỏi của Quý Việt vang lên cùng lúc với tiếng chào của Triệu Tử Thần.
Ngay sau đó, Triệu Tử Thần thấy Quý Việt nhìn Tưởng Vưu, thế là lập tức ngậm miệng, mình thật ảo tưởng, liên quan gì đến mình chứ.
Cuối cùng siêu đáng yêu cũng tới rồi.
Tưởng Kỳ ngậm kẹo mút, trong mắt toát ý cười, cậu nhìn Quý Việt gật đầu, nghiêm túc trả lời: "Ừm, vị dâu tây."
Quý Việt nghe vậy, cảm giác miệng mình trống rỗng, ngoắc tay: "Còn không?"
Tưởng Kỳ vờ bảo vệ đồ ăn, từ chối: "Tuy chỉ ăn một cây trong một cây, nhưng cậu cho tôi là của tôi."
Quý Việt chậc một tiếng, thương lượng: "Cho một cây đi, ngày mai mua cho cậu." Nói rồi hắn đưa tay ra.
"Cậu nói đó." Tưởng Kỳ do dự một chút, "đau đớn" lấy một cây kẹo mút trong túi ra đưa cho Quý Việt.
Quý Việt nhìn bộ dang bủn xỉn của Tưởng Kỳ, cười xùy, xé vỏ rồi bỏ kẹo vào miệng, nói đùa: "Tôi nói gì? Tôi không có nói gì cả."
Tưởng Kỳ: "..."
Ha, siêu đáng yêu đáng yêu thế.
Tưởng Kỳ thầm cười ha ha, ngoài mặt lại tức giận trợn mắt, con ngươi hổ phách ẩm ướt, không hề có chút uy hiếp nào.
Quý Việt như gỡ được một ván, xùy một tiếng, đi về chỗ.
Tưởng Kỳ cười, Quý Việt đúng là bảo bối mà, sao lại có Alpha đáng yêu vậy được chứ.
Thấy Quý Việt đi rồi, Triệu Tử Thần sáp đến bên cạnh Tưởng Kỳ nhiều chuyện: "Quan hệ hai người tốt như vậy từ lúc nào thế?"
Rõ ràng lần trước còn không thèm để ý đối phương.
Tưởng Kỳ cắn kẹo, lạnh nhạt liếc Triệu Tử Thần: "Ừm."
Triệu Tử Thần: Ừm là ý gì, vấn đề của mình cần chữ "Ừm" để trả lời à?
Tưởng Kỳ mặc kệ Triệu Tử Thần nghĩ cái gì, cậu không quan tâm người râu ria.
Triệu Tử Thần hậm hực câm miệng, đóa hoa lạnh lùng vẫn là đóa hoa lạnh lùng, quá lạnh, nhọc anh Quý có thể đùa giỡn với cậu tới tận giờ, quả nhiên không hổ là anh Quý.
Buổi tối, Tưởng Kỳ về nhà, thẳng tay khóa trái cửa phòng.
Tưởng Kỳ vẫn luôn cho rằng mình và Tưởng Vưu là nhất thể đồng hồn (linh hồn cùng trong một xác), tuy có thể ở giao lưu trong tiềm thức, nhưng cậu vẫn quen giao lưu qua gương, giống như làm vậy thì bọn họ có thể tách ra, có thân thể riêng của mình.
Tưởng Vưu chẳng có ý kiến gì, dù là trong tiềm thức hay qua gương cũng chẳng có vấn đề.
"Chúng ta đã quy định khi đối phương lâm vào ngủ say, phải hành động phù hợp với tính cách, nhưng lần này cậu tự tiện xin nghỉ, hơn nữa còn làm chuyện phá hủy quy tắc."
Tưởng Vưu cau mày, bình tĩnh đếm những việc Tưởng Kỳ làm.
Tưởng Kỳ gật đầu qua loa, tỏ vẻ bản thân không tái phạm nữa.
Đôi ngươi màu hổ phách của Tương Vưu trong suốt thấy đáy, tựa như có thể nhìn thấu tâm tư của cậu.
Tưởng Vưu lạnh lẽo nói: "Vậy sau này cậu có thể ngưng trêu Quý Việt không?"
"Chuyện này liên quan gì đến chuyện tôi trêu siêu đáng yêu?" Tưởng Kỳ tỏ vẻ khó hiểu.
"Siêu đáng yêu đáng yêu vậy mà." Tưởng Kỳ cong khóe miệng, "Không chơi với cậu ấy, lỗ."
Tưởng Vưu im lặng một chút, cúi đầu nói: "Nhưng cậu ấy sẽ mãi mãi không biết bạn của mình không phải Tưởng Vưu mà là Tưởng Kỳ."
Tưởng Kỳ nhướng mày mỉa mai: "Mặc kệ cậu ấy có biết hay không, tôi biết là được."
Ngón tay Tưởng Vưu khẽ run, ánh mắt phản đối: "Không công bằng với cậu ấy."
Tưởng Kỳ cạn lời, cười lạnh: "Chúng ta cũng chẳng phải đối tượng phán xét xem có công bằng hay không, kết bạn với một người có gì không công bằng? Cản trở cậu? Tôi hứa không OOC không phải được rồi sao, đừng có được đằng chân lên đằng đầu."
Tưởng Vưu mím môi không nói lời nào.
Tưởng Kỳ cố nén nóng nảy, nói: "Tôi sẽ không làm gì Quý Việt, cậu coi như quen một người bạn là được, như Mạnh Tư Triết thôi."
Tưởng Vưu há miệng, lại ngậm lại.
Quý Việt và Mạnh Tư Triết không giống nhau.
Nhưng không giống chỗ nào Tưởng Vưu không nói được.
Do dự một hồi, Tưởng Vưu đành phải gật đầu, vô cùng nghiêm túc nói: "Nhớ kỹ lời cậu nói, không thể OOC, không được trêu Quý Việt quá mức."
Tưởng Kỳ lơ đểnh gật đầu, sao có thể trêu quá mức, cậu thật lòng muốn kết bạn với siêu đáng yêu.
Tưởng Vưu thấy Tưởng Kỳ gật đầu mới miễn cưỡng thả lỏng, chìm vào tiềm thức nghỉ ngơi.
Hai nhân cách thường xuyên xuất hiện ở khoảng thời gian không thuộc về mình sẽ sinh ra cảm giác cực kỳ mệt mỏi, cần phải ngủ một giấc trong tiềm thức mới bình phục.
Thật ra Tưởng Vưu đã rất mệt nhưng cố gượng tới bây giờ.
Tưởng Kỳ duỗi người, cảm nhận được Tưởng Vưu đã ngủ say, cậu nhìn về phía di động, đột nhiên nhớ tới một việc.
Thời đại nào rồi mà TV còn chiếu loại phim này, vậy mà có người xem nổi!
Trên TV, một nữ Omega khiếp sợ và tuyệt vọng nhìn tờ giấy xét nghiệm của mình, không sai, cô bị chẩn đoán ung thư.
Nữ chính cực kỳ bi thương nhưng lại dùng giọng điệu cực kỳ lạnh lùng nói lời chia tay với Alpha mình yêu sâu sắc, còn Alpha không biết chân tướng lại biến thành Nữu Hỗ Lộc · Alpha.
Cốt truyện sau đó dùng ngón chân nghĩ cũng biết, Quý Việt nằm trên sofa, cố nuốt lời chê bôi xuống bụng, liếc nhìn mẹ và ông già nhà mình.
Mẹ Quý hăng say nhìn TV, tay dệt áo lông, ba Quý ngồi bên cạnh vừa xem vừa lột quýt cho mẹ Quý.
Quý Việt cảm giác mình và cái nhà này không hợp nhau, hóa ra bộ phim này lại được người già và trung niên hoan nghênh như vậy à?
"Phụt há há, khóc mắc cười quá!" Mẹ Quý cười ha hả, cả ba Quý cũng cười theo.
Quý Việt nhìn TV, nữ chính gọi điện cho nam chính, sau khi cúp điện thoại, đau lòng khóc như mưa, chỉ thiếu điều ngất xỉu.
Quý Việt: "..."
Ồ, đây là lý do nữ lưu manh thích xem phim máu chó à?
Vậy mà ông già cũng cười theo, đúng là cưới vợ tòng vợ.
Lê dép về phòng ngủ, Quý Việt hoài nghi nhân sinh, đột nhiên rùng mình, mẹ nó đáng sợ vãi.
"Reng."
Quý Việt lấy di động ra nhìn.
Nội dung hình ảnh là năm cây kẹo mút vị dâu tây ngay hàng thẳng lối.
Đang ám chỉ mình mua kẹo mút cho cậu.
Quý Việt nằm trên giường, nhìn meme mèo trắng liếc mắt mà cậu gửi, cười một tiếng, quả thực y hệt Tưởng Vưu.
Quý Việt ngứa tay lưu meme về, gửi ba dấu chấm hỏi giả ngu.
Bên kia dường như hận sắt không thành thép, bắt đầu nói trắng ra.
yq:【Lẽ ra là sáu cây, giờ lại còn có năm cây.】
jy:【Ồ.】
Tưởng Vưu nhìn chằm chằm tin nhắn Quý Việt, chậc một tiếng, nói thật, cậu không thiếu tiền mua mấy cây kẹo mút, cậu cũng không có chấp niệm gì quá với nó, nhưng mấy cây này thì khác.
Thế nên cậu rất muốn, hoặc là nói là rất rất muốn có thể giữ gìn chúng, cho dù không giữ được thì chỉ có cậu mới có quyền ăn.
yq:【Cậu hiểu không?】
jy:【Ồ.】
Tưởng Kỳ nhíu mày, cảm thấy siêu đáng yêu đùa hơn quá rồi.
yq:【Vậy phải làm gì?】
Quý Việt ở bên kia cười tít mắt, cảm giác hòa một ván thật sướng.
jy:【Xem tình huống đã.】
yq:【...Ok.】
Tưởng Kỳ quăng di động bĩu môi, ôm con chó bông trên giường vuốt hai cái, cúi đầu thấy mặt mỉa mai của nó, tức giận đấm một cái.
Cậu cầm điện thoại lên lần nữa thì thấy câu tiếp theo của Quý Việt.
jy:【Xem tình huống nên cho cậu một cây hay hai cây.】
Nếu bây giờ Tưởng Kỳ nhìn gương thì sẽ phát hiện hai mắt của mình sáng đến cỡ nào, cậu nhoẻn môi đáp.
yq:【Để tôi nói cho, ngày mai, mười cây!】
Quý Việt suýt nữa cười chết.
jy:【Không sợ rụng răng à?】
yq:【Không sợ.】
Thật ra Tưởng Vưu đỏ bừng mặt không phải bởi vì xấu hổ mà là vì cậu nói dối.
Cậu chủ động tìm Quý Việt nói chuyện chỉ vì muốn xử lý hành động OOC của Tưởng Kỳ.
Tuy cậu không nhìn thấy Tưởng Kỳ đã làm gì, nhưng Tưởng Kỳ sẽ làm gì, có nhắm mắt lại cậu cũng nghĩ ra được.
Quan hệ của hai người chắc chắn không khách sáo xa lạ như cậu và Quý Việt.
Tưởng Vưu nghĩ mãi không biết bắt chuyện với Quý Việt từ đâu mới tốt.
Trước giờ cậu không giỏi khơi chuyện với người khác, đề tài gượng gạo ban nãy đã là cực hạn của cậu rồi.
Khi đó Tưởng Vưu cực kỳ căng thẳng dùng một định nghĩa để thăm dò mối quan hệ của cậu với Quý Việt.
Bạn bè.
Nhưng bạn của Quý Việt không phải Tưởng Vưu, cùng lắm cậu chỉ có thể được coi là kẻ thế thân giả dối.
Trở về chỗ ngồi, đầu óc Tưởng Vưu trống rỗng, hai chữ bạn bè đảo quanh đầu lưỡi, dường như còn vương hơi nóng.
Tưởng Vưu lại có thấy vui vẻ một cách đáng xấu hổ.
Hóa ra cậu vẫn khát vọng được kết bạn.
Chuông tan học buổi chiều vang lên, Tưởng Kỳ tỉnh dậy trong tiềm thức.
Tưởng Vưu nhắc nhở trong tiềm thức: "Nhớ giữ hình tượng."
Tưởng Kỳ qua loa hai câu, thoáng nhìn phía sau.
Chỗ Quý Việt trống không, hắn đã bị hai đàn em lớp kế bên lôi đi ăn cơm.
Tưởng Kỳ chậc lưỡi, dựa vào cạnh bàn, lấy một cây kẹo mút trong túi ra ngậm, má phải phồng lên.
Chán thật.
Hơn nửa tiếng sau, người ăn cơm lác đác quay lại, Tưởng Kỳ lật từng trang sách.
Lần sau nhất định phải lén mang điện thoại đến, nếu không rảnh chết mất.
Triệu Tử Thần và bạn đùa giỡn vào lớp, cậu ta ngồi lại chỗ ngồi, cậu ta là bạn cùng bàn của Tưởng Vưu.
Đây là lần đầu tiên cậu ta thấy Tưởng Vưu ăn vặt trong lớp.
"Ăn kẹo à?"
Tưởng Kỳ liếc Triệu Tử Thần một cái, biết còn hỏi, có bệnh.
Nhưng cậu chợt nhớ ra đây là trường học, hiện giờ cậu đang giả làm Tưởng Vưu, Tưởng Kỳ nuốt lời định nói xuống, không kiên nhẫn ừ một tiếng.
Triệu Tử Thần vừa định nói gì đó thì thấy Quý Việt cười mắng đạp Lam Vân Kiệt một cái trước cửa lớp rồi bước vào.
Ánh mắt đối diện, Triệu Tử Thần đắn đo một hồi, lễ phép gật đầu cười với Quý Việt, sau đó cậu thấy Quý Việt đi thẳng về phía mình.
Alpha thân thể cao lớn, lúc bước đi như mang theo gió, vô cùng hung hãn, khiến người ta có cảm giác như hắn muốn đi đánh nhau.
Triệu Tử Thần hết hồn, cậu ta không có đụng chạm gì tới anh Quý nhỉ? Cậu ta bất chấp mở lời:
"Chào anh Quý."
"Cậu đang ăn kẹo?"
Câu hỏi của Quý Việt vang lên cùng lúc với tiếng chào của Triệu Tử Thần.
Ngay sau đó, Triệu Tử Thần thấy Quý Việt nhìn Tưởng Vưu, thế là lập tức ngậm miệng, mình thật ảo tưởng, liên quan gì đến mình chứ.
Cuối cùng siêu đáng yêu cũng tới rồi.
Tưởng Kỳ ngậm kẹo mút, trong mắt toát ý cười, cậu nhìn Quý Việt gật đầu, nghiêm túc trả lời: "Ừm, vị dâu tây."
Quý Việt nghe vậy, cảm giác miệng mình trống rỗng, ngoắc tay: "Còn không?"
Tưởng Kỳ vờ bảo vệ đồ ăn, từ chối: "Tuy chỉ ăn một cây trong một cây, nhưng cậu cho tôi là của tôi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quý Việt chậc một tiếng, thương lượng: "Cho một cây đi, ngày mai mua cho cậu." Nói rồi hắn đưa tay ra.
"Cậu nói đó." Tưởng Kỳ do dự một chút, "đau đớn" lấy một cây kẹo mút trong túi ra đưa cho Quý Việt.
Quý Việt nhìn bộ dang bủn xỉn của Tưởng Kỳ, cười xùy, xé vỏ rồi bỏ kẹo vào miệng, nói đùa: "Tôi nói gì? Tôi không có nói gì cả."
Tưởng Kỳ: "..."
Ha, siêu đáng yêu đáng yêu thế.
Tưởng Kỳ thầm cười ha ha, ngoài mặt lại tức giận trợn mắt, con ngươi hổ phách ẩm ướt, không hề có chút uy hiếp nào.
Quý Việt như gỡ được một ván, xùy một tiếng, đi về chỗ.
Tưởng Kỳ cười, Quý Việt đúng là bảo bối mà, sao lại có Alpha đáng yêu vậy được chứ.
Thấy Quý Việt đi rồi, Triệu Tử Thần sáp đến bên cạnh Tưởng Kỳ nhiều chuyện: "Quan hệ hai người tốt như vậy từ lúc nào thế?"
Rõ ràng lần trước còn không thèm để ý đối phương.
Tưởng Kỳ cắn kẹo, lạnh nhạt liếc Triệu Tử Thần: "Ừm."
Triệu Tử Thần: Ừm là ý gì, vấn đề của mình cần chữ "Ừm" để trả lời à?
Tưởng Kỳ mặc kệ Triệu Tử Thần nghĩ cái gì, cậu không quan tâm người râu ria.
Triệu Tử Thần hậm hực câm miệng, đóa hoa lạnh lùng vẫn là đóa hoa lạnh lùng, quá lạnh, nhọc anh Quý có thể đùa giỡn với cậu tới tận giờ, quả nhiên không hổ là anh Quý.
Buổi tối, Tưởng Kỳ về nhà, thẳng tay khóa trái cửa phòng.
Tưởng Kỳ vẫn luôn cho rằng mình và Tưởng Vưu là nhất thể đồng hồn (linh hồn cùng trong một xác), tuy có thể ở giao lưu trong tiềm thức, nhưng cậu vẫn quen giao lưu qua gương, giống như làm vậy thì bọn họ có thể tách ra, có thân thể riêng của mình.
Tưởng Vưu chẳng có ý kiến gì, dù là trong tiềm thức hay qua gương cũng chẳng có vấn đề.
"Chúng ta đã quy định khi đối phương lâm vào ngủ say, phải hành động phù hợp với tính cách, nhưng lần này cậu tự tiện xin nghỉ, hơn nữa còn làm chuyện phá hủy quy tắc."
Tưởng Vưu cau mày, bình tĩnh đếm những việc Tưởng Kỳ làm.
Tưởng Kỳ gật đầu qua loa, tỏ vẻ bản thân không tái phạm nữa.
Đôi ngươi màu hổ phách của Tương Vưu trong suốt thấy đáy, tựa như có thể nhìn thấu tâm tư của cậu.
Tưởng Vưu lạnh lẽo nói: "Vậy sau này cậu có thể ngưng trêu Quý Việt không?"
"Chuyện này liên quan gì đến chuyện tôi trêu siêu đáng yêu?" Tưởng Kỳ tỏ vẻ khó hiểu.
"Siêu đáng yêu đáng yêu vậy mà." Tưởng Kỳ cong khóe miệng, "Không chơi với cậu ấy, lỗ."
Tưởng Vưu im lặng một chút, cúi đầu nói: "Nhưng cậu ấy sẽ mãi mãi không biết bạn của mình không phải Tưởng Vưu mà là Tưởng Kỳ."
Tưởng Kỳ nhướng mày mỉa mai: "Mặc kệ cậu ấy có biết hay không, tôi biết là được."
Ngón tay Tưởng Vưu khẽ run, ánh mắt phản đối: "Không công bằng với cậu ấy."
Tưởng Kỳ cạn lời, cười lạnh: "Chúng ta cũng chẳng phải đối tượng phán xét xem có công bằng hay không, kết bạn với một người có gì không công bằng? Cản trở cậu? Tôi hứa không OOC không phải được rồi sao, đừng có được đằng chân lên đằng đầu."
Tưởng Vưu mím môi không nói lời nào.
Tưởng Kỳ cố nén nóng nảy, nói: "Tôi sẽ không làm gì Quý Việt, cậu coi như quen một người bạn là được, như Mạnh Tư Triết thôi."
Tưởng Vưu há miệng, lại ngậm lại.
Quý Việt và Mạnh Tư Triết không giống nhau.
Nhưng không giống chỗ nào Tưởng Vưu không nói được.
Do dự một hồi, Tưởng Vưu đành phải gật đầu, vô cùng nghiêm túc nói: "Nhớ kỹ lời cậu nói, không thể OOC, không được trêu Quý Việt quá mức."
Tưởng Kỳ lơ đểnh gật đầu, sao có thể trêu quá mức, cậu thật lòng muốn kết bạn với siêu đáng yêu.
Tưởng Vưu thấy Tưởng Kỳ gật đầu mới miễn cưỡng thả lỏng, chìm vào tiềm thức nghỉ ngơi.
Hai nhân cách thường xuyên xuất hiện ở khoảng thời gian không thuộc về mình sẽ sinh ra cảm giác cực kỳ mệt mỏi, cần phải ngủ một giấc trong tiềm thức mới bình phục.
Thật ra Tưởng Vưu đã rất mệt nhưng cố gượng tới bây giờ.
Tưởng Kỳ duỗi người, cảm nhận được Tưởng Vưu đã ngủ say, cậu nhìn về phía di động, đột nhiên nhớ tới một việc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thời đại nào rồi mà TV còn chiếu loại phim này, vậy mà có người xem nổi!
Trên TV, một nữ Omega khiếp sợ và tuyệt vọng nhìn tờ giấy xét nghiệm của mình, không sai, cô bị chẩn đoán ung thư.
Nữ chính cực kỳ bi thương nhưng lại dùng giọng điệu cực kỳ lạnh lùng nói lời chia tay với Alpha mình yêu sâu sắc, còn Alpha không biết chân tướng lại biến thành Nữu Hỗ Lộc · Alpha.
Cốt truyện sau đó dùng ngón chân nghĩ cũng biết, Quý Việt nằm trên sofa, cố nuốt lời chê bôi xuống bụng, liếc nhìn mẹ và ông già nhà mình.
Mẹ Quý hăng say nhìn TV, tay dệt áo lông, ba Quý ngồi bên cạnh vừa xem vừa lột quýt cho mẹ Quý.
Quý Việt cảm giác mình và cái nhà này không hợp nhau, hóa ra bộ phim này lại được người già và trung niên hoan nghênh như vậy à?
"Phụt há há, khóc mắc cười quá!" Mẹ Quý cười ha hả, cả ba Quý cũng cười theo.
Quý Việt nhìn TV, nữ chính gọi điện cho nam chính, sau khi cúp điện thoại, đau lòng khóc như mưa, chỉ thiếu điều ngất xỉu.
Quý Việt: "..."
Ồ, đây là lý do nữ lưu manh thích xem phim máu chó à?
Vậy mà ông già cũng cười theo, đúng là cưới vợ tòng vợ.
Lê dép về phòng ngủ, Quý Việt hoài nghi nhân sinh, đột nhiên rùng mình, mẹ nó đáng sợ vãi.
"Reng."
Quý Việt lấy di động ra nhìn.
Nội dung hình ảnh là năm cây kẹo mút vị dâu tây ngay hàng thẳng lối.
Đang ám chỉ mình mua kẹo mút cho cậu.
Quý Việt nằm trên giường, nhìn meme mèo trắng liếc mắt mà cậu gửi, cười một tiếng, quả thực y hệt Tưởng Vưu.
Quý Việt ngứa tay lưu meme về, gửi ba dấu chấm hỏi giả ngu.
Bên kia dường như hận sắt không thành thép, bắt đầu nói trắng ra.
yq:【Lẽ ra là sáu cây, giờ lại còn có năm cây.】
jy:【Ồ.】
Tưởng Vưu nhìn chằm chằm tin nhắn Quý Việt, chậc một tiếng, nói thật, cậu không thiếu tiền mua mấy cây kẹo mút, cậu cũng không có chấp niệm gì quá với nó, nhưng mấy cây này thì khác.
Thế nên cậu rất muốn, hoặc là nói là rất rất muốn có thể giữ gìn chúng, cho dù không giữ được thì chỉ có cậu mới có quyền ăn.
yq:【Cậu hiểu không?】
jy:【Ồ.】
Tưởng Kỳ nhíu mày, cảm thấy siêu đáng yêu đùa hơn quá rồi.
yq:【Vậy phải làm gì?】
Quý Việt ở bên kia cười tít mắt, cảm giác hòa một ván thật sướng.
jy:【Xem tình huống đã.】
yq:【...Ok.】
Tưởng Kỳ quăng di động bĩu môi, ôm con chó bông trên giường vuốt hai cái, cúi đầu thấy mặt mỉa mai của nó, tức giận đấm một cái.
Cậu cầm điện thoại lên lần nữa thì thấy câu tiếp theo của Quý Việt.
jy:【Xem tình huống nên cho cậu một cây hay hai cây.】
Nếu bây giờ Tưởng Kỳ nhìn gương thì sẽ phát hiện hai mắt của mình sáng đến cỡ nào, cậu nhoẻn môi đáp.
yq:【Để tôi nói cho, ngày mai, mười cây!】
Quý Việt suýt nữa cười chết.
jy:【Không sợ rụng răng à?】
yq:【Không sợ.】
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro