Sau Khi Nữ Cải Nam Trang, Ta Bẻ Cong Nam Hai
Chương 33
Nhất Phàm Thuyền
2024-11-18 13:17:46
Người bị nhốt trong nhà lao dưới lòng đất cũng không nhiều, chỉ có mấy người, hình như thật sự là mới bắt về tối hôm qua.
Tất cả đều là nam nhân, không có một nữ nhân.
Thành chủ không thích ngửi mùi ẩm ướt bẩn thỉu của nhà lao dưới lòng đất, dùng khăn tay chậm rãi che miệng mũi, ánh mắt lưu chuyển trên người các nàng: "Hai vị công tử, bọn họ là người các ngươi muốn tìm sao?”
Đầu ngón tay Tạ Tự Hoài đè lên cửa nhà lao dưới lòng đất, chỉ là vừa chạm vào, ngón tay liền nhiều tầng đen nhánh.
Hắn rũ mắt xuống, đang trầm tư cái gì đó.
Sở Hàm Đường cho Tạ Tự Hoài một cái khăn tay, mặt trên thêu chữ Sở: "Ngươi lau đi.”
Sau đó, nàng trả lời với thành chủ: "Không phải.”
Tạ Tự Hoài nói một tiếng cảm tạ, không nhìn người bên trong nữa, tỉ mỉ dùng khăn lau tay một chút.
Sau khi dẫn bọn họ xem xong người trong nhà lao dưới lòng đất, thành chủ liền rời đi.
Hắn ta nói là đến canh giờ muốn uống thuốc, để cho một thủ hạ chiêu đãi tốt cho hai người, dẫn hai người lục soát toàn bộ phủ thành chủ.
Từ quan lớn quý tộc xuống đến dân chúng bình dân, đều rõ ràng không thể đắc tội với những kẻ liều mạng hành tẩu trên giang hồ, nhất cử nhất động thỏa hiệp của thành chủ nhìn giống như cũng xuất phát từ lý do này.
Từ ban ngày lục soát đến tối, bọn họ mới lục soát được toàn bộ phủ thành chủ một lần.
Sở Hàm Đường mệt đến mức ngay cả lời cũng không muốn nói, mềm nhũn nửa dựa nửa ngồi ở một bên cột, tựa hồ một giây sau sẽ đi gặp Diêm Vương.
Tạ Tự Hoài không biết vì sao đứng trước một cái giếng, nhìn xuống nước giếng sâu không thấy đáy phía dưới.
Lúc này thành chủ lại đi ra.
Hắn ta đang chuẩn bị mở miệng, lại bị Tạ Tự Hoài cắt đứt: "Ta nhớ rõ thành chủ ban ngày đã nói qua, nếu chúng ta tìm không được người, cũng có thể ở chỗ này mấy ngày lại đi, hiện giờ còn giữ lời chăng?”
Sở Hàm Đường đứng thẳng người.
Hắn muốn ở đây mấy ngày? Nàng đối với phủ thành chủ này không có hảo cảm gì, cảm thấy âm khí dọa người, quỷ dị liên tục, một chút cũng không muốn ở chỗ này.
Nhưng Sở Hàm Đường cũng rõ ràng chuyện này đơn giản là vì tìm được mấy người Trì Nghiêu Dao và Bạch Uyên, Tạ Tự Hoài làm việc đều có nguyên nhân, hắn nói muốn ở lại mấy ngày, như vậy chính là đã xác định cái gì đó.
Vì vậy, nàng đã không nói chuyện, chờ đợi ở đấy.
Thành chủ nở nụ cười: "Tự nhiên giữ lời.”
Tạ Tự Hoài cũng cười cười, thiếu niên cười rộ lên một lần có thể khiến người ta buông lỏng phòng bị: "Vậy thì làm phiền thành chủ rồi.”
Sở Hàm Đường không biết nói cái gì cho phải, cũng phụ họa vài câu.
Thành chủ lập tức gọi người đến chuẩn bị phòng cùng cơm chiều cho bọn nàng, hắn ta đối xử với bọn nàng thật đúng là không tìm ra một chút sai lầm, nhưng người như vậy nếu không phải sợ đắc tội người khác, thì chính là tâm tư cực sâu.
Buổi tối phủ thành chủ so với ban ngày càng yên tĩnh ba phần, chỉ có tiếng chim chóc côn trùng tự nhiên kêu.
Sở Hàm Đường ăn cơm xong liền trở về phòng thành chủ chuẩn bị cho nàng, mà phòng Tạ Tự Hoài ở đối diện nàng không xa.
Trước khi đóng cửa, nàng liếc nhìn thoáng qua vào đó.
Đối diện bật đèn, hắn trở lại phòng mình trước nàng một bước, Sở Hàm Đường không tiếp tục nhìn nữa, đóng cửa lại, mò mẫm thắp nến.
Trong phòng có một thùng tắm đầy nước, phía trên không ít cánh hoa trôi nổi.
Mà trên tháp La Hán có một bộ y phục nam trang mới tinh, không thể phủ nhận chính là thành chủ rất cẩn thận, trong thời gian ngắn đã để cho thủ hạ chuẩn bị đầy đủ như vậy.
Sở Hàm Đường ở phủ thành chủ ở không có cảm giác an toàn gì, cũng không muốn ở chỗ này cởi y phục tắm rửa.
Nhưng hôm nay nàng tìm người đã tìm cả ngày, cả người đều là mồ hôi, tùy tiện cúi đầu ngửi một cái cũng có thể ngửi thấy mùi mồ hôi, thân thể cũng dính dính, không tắm rửa chỉ sợ mình cũng chịu không nổi.
Sở Hàm Đường kiểm tra cửa sổ một lần, đóng chặt lại đến bên cạnh thùng tắm.
Đưa tay đi vào dò xét, nước vẫn còn ấm áp, Sở Hàm Đường ở trong phủ thành chủ mỗi lời nói mỗi hành động đều rất cẩn thận, lúc ăn cơm cũng là nhìn Tạ Tự Hoài gắp cái gì, nàng cũng gắp cái đó để ăn.
Những món khác cũng không dám ăn nhiều một miếng, nhưng Sở Hàm Đường cũng bởi vì như vậy không thể ăn được một miếng thịt.
Tất cả các món ăn đều là món chay.
Cũng không thể để Tạ Tự Hoài giúp mình thử thịt một lần có thuốc mê hay thuốc độc hay không, quan hệ của bọn họ còn chưa tốt đến mức này.
Sở Hàm Đường thở dài một hơi, che bụng mình còn chưa được thỏa mãn.
Cởi y phục ra, nàng bước vào thùng tắm, lúc người mệt mỏi và buồn ngủ tắm có thể làm cho thể xác và tinh thần thoải mái là có thật, xua tan mệt mỏi.
Nhưng Sở Hàm Đường không có ý định ngâm lâu, ngược lại là ngựa không ngừng vó mà tắm rửa.
Nói nàng lo lắng cũng được, nói nàng đa nghi cũng được, Sở Hàm Đường luôn có một loại dự cảm không tốt.
Đột nhiên, một tiếng bước chân lộn xộn vang lên trên mái nhà.
Sở Hàm Đường biến sắc, biết đây là sắp có chuyện xảy ra, sao trực giác chuẩn như vậy? Vịn thùng tắm liền nhớ tới mặc y phục.
Nhưng đã muộn, oanh một tiếng, âm thanh ngói vỡ vụn, hai người đánh nhau ở phía trên rơi xuống.
Nàng chỉ kịp ngồi trở lại bồn tắm.
Sau khi Tạ Tự Hoài cùng nữ nhân lục y đứng vững, cũng không có dừng lại mà tiếp tục động thủ, từng chiêu từng thức đều là đánh vào chỗ chết, hắn không có chút ý niệm thương hương tiếc ngọc trong đầu, nữ nhân cũng không hạ thủ lưu tình.
Sở Hàm Đường mờ mịt, sao lại đánh nhau?
Còn có nữ nhân lục y này là ai? Võ công không thấp, lại có thể cùng Tạ Tự Hoài giao thủ nhiều chiêu như vậy.
Nữ nhân lục y cũng nhìn thấy Sở Hàm Đường ngồi trong thùng tắm, ánh mắt hơi híp lại, rút ra một thanh chủy thủ ném qua, may mắn nàng phản ứng nhanh, cúi đầu tránh thoát.
Ban ngày thành chủ đối với bọn nànghọ nói gì nghe nấy là bởi vì cao thủ trong phủ ra ngoài, buổi tối nữ nhân lục y mới trở về, tự nhiên là lập tức triển khai hành động.
Tạ Tự Hoài ánh mắt cổ quái nhìn thoáng qua Sở Hàm Đường ngồi trong thùng tắm thế nhưng lại không chịu đi ra.
Hắn thành thạo đối phó với nữ nhân lục y, giống như có lòng tốt nhắc nhở: "Sở công tử, nếu ngươi không ra ngoài mặc y phục cho xong, cẩn thận đao kiếm không có mắt.”
Nữ nhân lục y còn có tâm tình cười: "Chẳng lẽ công tử bận tâm nô gia là nữ nhi, sợ nô gia nhìn thấy công tử trần truồng không tốt ư?”
Sở Hàm Đường muốn đào đất chôn mình đi.
Phía trên nàng nhìn là không có gì, nhưng vấn đề ở phía dưới, vừa đứng lên sợ dọa bọn họ...
Tất cả đều là nam nhân, không có một nữ nhân.
Thành chủ không thích ngửi mùi ẩm ướt bẩn thỉu của nhà lao dưới lòng đất, dùng khăn tay chậm rãi che miệng mũi, ánh mắt lưu chuyển trên người các nàng: "Hai vị công tử, bọn họ là người các ngươi muốn tìm sao?”
Đầu ngón tay Tạ Tự Hoài đè lên cửa nhà lao dưới lòng đất, chỉ là vừa chạm vào, ngón tay liền nhiều tầng đen nhánh.
Hắn rũ mắt xuống, đang trầm tư cái gì đó.
Sở Hàm Đường cho Tạ Tự Hoài một cái khăn tay, mặt trên thêu chữ Sở: "Ngươi lau đi.”
Sau đó, nàng trả lời với thành chủ: "Không phải.”
Tạ Tự Hoài nói một tiếng cảm tạ, không nhìn người bên trong nữa, tỉ mỉ dùng khăn lau tay một chút.
Sau khi dẫn bọn họ xem xong người trong nhà lao dưới lòng đất, thành chủ liền rời đi.
Hắn ta nói là đến canh giờ muốn uống thuốc, để cho một thủ hạ chiêu đãi tốt cho hai người, dẫn hai người lục soát toàn bộ phủ thành chủ.
Từ quan lớn quý tộc xuống đến dân chúng bình dân, đều rõ ràng không thể đắc tội với những kẻ liều mạng hành tẩu trên giang hồ, nhất cử nhất động thỏa hiệp của thành chủ nhìn giống như cũng xuất phát từ lý do này.
Từ ban ngày lục soát đến tối, bọn họ mới lục soát được toàn bộ phủ thành chủ một lần.
Sở Hàm Đường mệt đến mức ngay cả lời cũng không muốn nói, mềm nhũn nửa dựa nửa ngồi ở một bên cột, tựa hồ một giây sau sẽ đi gặp Diêm Vương.
Tạ Tự Hoài không biết vì sao đứng trước một cái giếng, nhìn xuống nước giếng sâu không thấy đáy phía dưới.
Lúc này thành chủ lại đi ra.
Hắn ta đang chuẩn bị mở miệng, lại bị Tạ Tự Hoài cắt đứt: "Ta nhớ rõ thành chủ ban ngày đã nói qua, nếu chúng ta tìm không được người, cũng có thể ở chỗ này mấy ngày lại đi, hiện giờ còn giữ lời chăng?”
Sở Hàm Đường đứng thẳng người.
Hắn muốn ở đây mấy ngày? Nàng đối với phủ thành chủ này không có hảo cảm gì, cảm thấy âm khí dọa người, quỷ dị liên tục, một chút cũng không muốn ở chỗ này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng Sở Hàm Đường cũng rõ ràng chuyện này đơn giản là vì tìm được mấy người Trì Nghiêu Dao và Bạch Uyên, Tạ Tự Hoài làm việc đều có nguyên nhân, hắn nói muốn ở lại mấy ngày, như vậy chính là đã xác định cái gì đó.
Vì vậy, nàng đã không nói chuyện, chờ đợi ở đấy.
Thành chủ nở nụ cười: "Tự nhiên giữ lời.”
Tạ Tự Hoài cũng cười cười, thiếu niên cười rộ lên một lần có thể khiến người ta buông lỏng phòng bị: "Vậy thì làm phiền thành chủ rồi.”
Sở Hàm Đường không biết nói cái gì cho phải, cũng phụ họa vài câu.
Thành chủ lập tức gọi người đến chuẩn bị phòng cùng cơm chiều cho bọn nàng, hắn ta đối xử với bọn nàng thật đúng là không tìm ra một chút sai lầm, nhưng người như vậy nếu không phải sợ đắc tội người khác, thì chính là tâm tư cực sâu.
Buổi tối phủ thành chủ so với ban ngày càng yên tĩnh ba phần, chỉ có tiếng chim chóc côn trùng tự nhiên kêu.
Sở Hàm Đường ăn cơm xong liền trở về phòng thành chủ chuẩn bị cho nàng, mà phòng Tạ Tự Hoài ở đối diện nàng không xa.
Trước khi đóng cửa, nàng liếc nhìn thoáng qua vào đó.
Đối diện bật đèn, hắn trở lại phòng mình trước nàng một bước, Sở Hàm Đường không tiếp tục nhìn nữa, đóng cửa lại, mò mẫm thắp nến.
Trong phòng có một thùng tắm đầy nước, phía trên không ít cánh hoa trôi nổi.
Mà trên tháp La Hán có một bộ y phục nam trang mới tinh, không thể phủ nhận chính là thành chủ rất cẩn thận, trong thời gian ngắn đã để cho thủ hạ chuẩn bị đầy đủ như vậy.
Sở Hàm Đường ở phủ thành chủ ở không có cảm giác an toàn gì, cũng không muốn ở chỗ này cởi y phục tắm rửa.
Nhưng hôm nay nàng tìm người đã tìm cả ngày, cả người đều là mồ hôi, tùy tiện cúi đầu ngửi một cái cũng có thể ngửi thấy mùi mồ hôi, thân thể cũng dính dính, không tắm rửa chỉ sợ mình cũng chịu không nổi.
Sở Hàm Đường kiểm tra cửa sổ một lần, đóng chặt lại đến bên cạnh thùng tắm.
Đưa tay đi vào dò xét, nước vẫn còn ấm áp, Sở Hàm Đường ở trong phủ thành chủ mỗi lời nói mỗi hành động đều rất cẩn thận, lúc ăn cơm cũng là nhìn Tạ Tự Hoài gắp cái gì, nàng cũng gắp cái đó để ăn.
Những món khác cũng không dám ăn nhiều một miếng, nhưng Sở Hàm Đường cũng bởi vì như vậy không thể ăn được một miếng thịt.
Tất cả các món ăn đều là món chay.
Cũng không thể để Tạ Tự Hoài giúp mình thử thịt một lần có thuốc mê hay thuốc độc hay không, quan hệ của bọn họ còn chưa tốt đến mức này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sở Hàm Đường thở dài một hơi, che bụng mình còn chưa được thỏa mãn.
Cởi y phục ra, nàng bước vào thùng tắm, lúc người mệt mỏi và buồn ngủ tắm có thể làm cho thể xác và tinh thần thoải mái là có thật, xua tan mệt mỏi.
Nhưng Sở Hàm Đường không có ý định ngâm lâu, ngược lại là ngựa không ngừng vó mà tắm rửa.
Nói nàng lo lắng cũng được, nói nàng đa nghi cũng được, Sở Hàm Đường luôn có một loại dự cảm không tốt.
Đột nhiên, một tiếng bước chân lộn xộn vang lên trên mái nhà.
Sở Hàm Đường biến sắc, biết đây là sắp có chuyện xảy ra, sao trực giác chuẩn như vậy? Vịn thùng tắm liền nhớ tới mặc y phục.
Nhưng đã muộn, oanh một tiếng, âm thanh ngói vỡ vụn, hai người đánh nhau ở phía trên rơi xuống.
Nàng chỉ kịp ngồi trở lại bồn tắm.
Sau khi Tạ Tự Hoài cùng nữ nhân lục y đứng vững, cũng không có dừng lại mà tiếp tục động thủ, từng chiêu từng thức đều là đánh vào chỗ chết, hắn không có chút ý niệm thương hương tiếc ngọc trong đầu, nữ nhân cũng không hạ thủ lưu tình.
Sở Hàm Đường mờ mịt, sao lại đánh nhau?
Còn có nữ nhân lục y này là ai? Võ công không thấp, lại có thể cùng Tạ Tự Hoài giao thủ nhiều chiêu như vậy.
Nữ nhân lục y cũng nhìn thấy Sở Hàm Đường ngồi trong thùng tắm, ánh mắt hơi híp lại, rút ra một thanh chủy thủ ném qua, may mắn nàng phản ứng nhanh, cúi đầu tránh thoát.
Ban ngày thành chủ đối với bọn nànghọ nói gì nghe nấy là bởi vì cao thủ trong phủ ra ngoài, buổi tối nữ nhân lục y mới trở về, tự nhiên là lập tức triển khai hành động.
Tạ Tự Hoài ánh mắt cổ quái nhìn thoáng qua Sở Hàm Đường ngồi trong thùng tắm thế nhưng lại không chịu đi ra.
Hắn thành thạo đối phó với nữ nhân lục y, giống như có lòng tốt nhắc nhở: "Sở công tử, nếu ngươi không ra ngoài mặc y phục cho xong, cẩn thận đao kiếm không có mắt.”
Nữ nhân lục y còn có tâm tình cười: "Chẳng lẽ công tử bận tâm nô gia là nữ nhi, sợ nô gia nhìn thấy công tử trần truồng không tốt ư?”
Sở Hàm Đường muốn đào đất chôn mình đi.
Phía trên nàng nhìn là không có gì, nhưng vấn đề ở phía dưới, vừa đứng lên sợ dọa bọn họ...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro