Sau Khi Nữ Cải Nam Trang, Ta Bẻ Cong Nam Hai
Chương 47
Nhất Phàm Thuyền
2024-11-18 13:17:46
Sở Hàm Đường hậu tri hậu giác ý thức được động tác cho ăn này quá mập mờ.
Mặc dù danh tính hiện tại của họ là hai nam nhân.
Nàng ho khan vài tiếng, nhét hết bánh hạnh nhân còn lại vào lòng Tạ Tự Hoài: "Ngươi chậm rãi ăn, ta đi rửa mặt trước.”
Tạ Tự Hoài ngược lại không ném bánh hạnh nhân đi.
Sở Hàm Đường cũng không đi xa, ở phụ cận lấy nước rửa mặt, nước sông cổ đại tự nhiên không bị ô nhiễm, còn có thể trực tiếp uống.
Nếu không có nhiều người ở đây, nàng thậm chí muốn tắm một cái.
Nhìn đống lửa, mấy người bọn họ đang tán gẫu, Sở Hàm Đường cũng là người thích góp vui, rục rịch muốn trở về, rồi lại cảm thấy ném Tạ Tự Hoài ở một mình quá không trượng nghĩa.
Ngay khi Sở Hàm Đường nhàm chán chơi đùa với nước, Tạ Tự Hoài mở miệng.
Hắn không ăn hết bánh hạnh nhân, còn có mấy miếng, tính ra chỉ ăn hai miếng nhỏ: "Vu thuật thật sự là chủ động giải trừ?”
Sở Hàm Đường thần sắc không thay đổi nửa phần: "Đúng vậy, nếu không ta làm sao giải trừ được vu thuật?”
Tạ Tự Hoài dùng đâu ngón tay nắn vuốt mảnh vụn bánh hạnh nhân, cả khuôn mặt phảng phất giống như cùng bóng đêm hòa làm một thể, nhìn không ra bất kỳ biểu tình nào, chỉ là ngẫu nhiên có thể nhìn thấy hàng mi dài khẽ động, chớp chớp mắt.
Lại trầm mặc.
Thật mệt mỏi, mí mắt Sở Hàm Đường đang đánh nhau, không để ý liền gục xuống.
Có một lần nàng suýt nữa ngã xuống sông, theo bản năng giữ chặt một ít đồ vật, giữ chặt một đoạn cổ tay gầy gò, gian nan ổn định thân hình ngồi trở lại tại chỗ, cơn buồn ngủ đều bị dọa không còn nữa.
Phát hiện đang giữ chặt cổ tay Tạ Tự Hoài, Sở Hàm Đường theo phản xạ vung ra: "Xin lỗi.”
Tạ Tự Hoài giống như không ngại, chỉ nhìn nàng một cái, lại nhìn đi nơi khác.
Năm ngày sau, bọn họ đến Bái Châu.
Bái Châu không phồn hoa hưng thịnh bằng Phong thành, nhưng so với Phong thành đẹp hơn ba phần, cả châu tựa hồ đều mọc đầy hoa trường xuân quanh năm đều nở rộ.
Có lẽ là bởi vì đại đa số các cô nương đều thích hoa đẹp, Sở Hàm Đường cũng tò mò nằm úp sấp ở cửa sổ nhỏ của xe ngựa nhìn ra ngoài, sau đó còn đưa tay ra ngoài hái mấy đóa đưa cho Trì Nghiêu Dao.
Khi hái hoa tặng người, nàng không có tâm tư gì khác, chỉ là ở hiện đại cũng sẽ chia sẻ những thứ đẹp mắt với các cô nương bên cạnh.
[Độ hảo cảm của nữ chính Trì Nghiêu Dao cộng thêm năm, sau khi cộng với trước đó, giá trị hảo cảm là ba mươi lăm.]
Sở Hàm Đường nhận được niềm vui ngoài ý muốn, Trì Nghiêu Dao cũng quá dễ để có được độ hảo cảm đi, nàng nhìn nữ nga ngồi bên cạnh, muốn giang tay ôm đối phương.
Nhưng lý trí vẫn chiếm thế thượng phong, ai bảo nàng ăn mặc thành nữ giả nam trang còn thầm mến nữ chính, cho dù nguyên chủ không ở trước mặt nữ chính lộ ra khuôn mặt si hán cũng không thay đổi được sự thật này.
Nếu như ăn mặc chỉnh tề nghiêm túc như cô nương thì tốt rồi, như vậy Sở Hàm Đường có thể tùy ý thân cận với Trì Nghiêu Dao.
Nàng không phải muốn làm bách hợp, ngay cả nữ nhân cũng thích thân thiết với mỹ nữ.
"Đẹp không?" Trên tay Sở Hàm Đường còn cầm mấy đóa, nâng lên ngửi ngửi mùi hoa.
Trì Nghiêu Dao cũng thích hoa, đồng dạng không nghĩ nhiều, cười nói: "Đẹp, cảm tạ Sở công tử.”
Tạ Tự Hoài cúi đầu lau chủy thủ của mình.
Xe ngựa dừng lại, Liễu Chi Bùi ở bên ngoài vén rèm lên nhìn vào, thấy Sở Hàm Đường cùng Trì Nghiêu Dao cầm hoa ngửi, mí mắt giật giật: "Sở công tử ngươi cũng thích hoa a?”
Tạ Tự Hoài hơi ngước mắt lên, mắt rơi trên hoa.
Thấy Liễu Chi Bùi lại toát ra biểu tình nàng là một nam nhân vì sao luôn thích những thứ tiểu cô nương thích, Sở Hàm Đường cũng không muốn cho hắn ta sắc mặt tốt: "Chẳng lẽ ta không thể thích hoa sao?”
Hắn ta thầm nghĩ sợ là lại nói chuyện đắc tội tiểu công tử này: "Tự nhiên là có thể.”
Liễu Chi Bùi quay đầu nói với Trì Nghiêu Dao: "Phía trước hình như đã xảy ra chút chuyện, xe ngựa của chúng ta tạm thời không cách nào đi tới.”
Trì Nghiêu Dao kinh ngạc: "Phát sinh chuyện gì?”
Liễu Chi Bùi lắc đầu, Bạch Uyên đi qua nhìn, y trực tiếp tới nói cho bọn nàng biết chờ một chút, nhưng vẫn còn chưa hiểu phía trước phát sinh chuyện gì.
Sở Hàm Đường ngồi xe ngựa quá lâu, thắt lưng đau nhức, giờ phút này giống như bị chứng tăng động lướt qua Liễu Chi Bùi, nhảy xuống xe ngựa, tâm muốn bát quái không giấu được: "Ta cũng đi xem một chút.”
Trì Nghiêu Dao để tùy nàng đi.
Liễu Chi Bùi tranh thủ thời gian cùng Trì Nghiêu Dao liên lạc tình cảm, Tạ Tự Hoài nghe được nửa đường, cũng vén rèm chuẩn bị đi ra ngoài.
Trì Nghiêu Dao sửng sốt, kỳ quái hỏi: "Tạ công tử, ngươi cũng muốn đi ra ngoài sao?”
Trong mắt Tạ Tự Hoài cho tới bây giờ đều mang theo tầng ý cười, khóe môi cong cong, hiện giờ cũng không ngoại lệ, nhìn liền làm cho người ta cảm thấy như gió xuân, thẳng thắn nói: "Có chút ầm ĩ.”
Liễu Chi Bùi yên lặng ngậm miệng lại.
Trì Nghiêu Dao cũng không hỏi nhiều nữa, sợ làm cho Liễu Chi Bùi xấu hổ, dù sao vừa rồi chính là hắn ta một mực nói chuyện với mình.
Mà Sở Hàm Đường ra khỏi xe ngựa sớm hơn Tạ Tự Hoài đang cố gắng chen vào trong đám người.
Bạch Uyên đứng ở phía trước tìm được một người hỏi đã xảy ra chuyện gì, nàng không hỏi người, lại nghe được người bên cạnh nghị luận sôi nổi: "Nghe nói tối hôm qua một nhà Thái thú đều bị diệt.”
"Quá thảm, nghe nói ngay cả đứa nhỏ chưa đủ tháng cũng không buông tha đâu... Thái thú đây là trêu chọc phải người nào?”
"Bọn họ nói là cừu gia trả thù."
Có người giữ bất đồng ý kiến: "Trong lúc Thái thú tại vị cần cù tiết kiệm, tận tụy làm tròn bổn phận, vì dân chúng chúng ta làm không biết bao nhiêu chuyện tốt, người tốt như vậy có thể có cừu gia gì?”
Sở Hàm Đường nghe xong, kết luận một nhà Thái thú ở Bái Châu bị diệt môn.
Mà phủ đệ của Thái thú vừa vặn được xây dựng ở bên đường, dân chúng đều chen chúc ở phụ cận xem tình huống, trong chốc lát xe ngựa của bọn họ không có khả năng đi qua.
Chỉ thấy Bạch Uyên nghe được một nhà Thái thú chết thảm thì sắc mặt tái xanh, tựa hồ rất để ý chuyện này.
Mặc dù danh tính hiện tại của họ là hai nam nhân.
Nàng ho khan vài tiếng, nhét hết bánh hạnh nhân còn lại vào lòng Tạ Tự Hoài: "Ngươi chậm rãi ăn, ta đi rửa mặt trước.”
Tạ Tự Hoài ngược lại không ném bánh hạnh nhân đi.
Sở Hàm Đường cũng không đi xa, ở phụ cận lấy nước rửa mặt, nước sông cổ đại tự nhiên không bị ô nhiễm, còn có thể trực tiếp uống.
Nếu không có nhiều người ở đây, nàng thậm chí muốn tắm một cái.
Nhìn đống lửa, mấy người bọn họ đang tán gẫu, Sở Hàm Đường cũng là người thích góp vui, rục rịch muốn trở về, rồi lại cảm thấy ném Tạ Tự Hoài ở một mình quá không trượng nghĩa.
Ngay khi Sở Hàm Đường nhàm chán chơi đùa với nước, Tạ Tự Hoài mở miệng.
Hắn không ăn hết bánh hạnh nhân, còn có mấy miếng, tính ra chỉ ăn hai miếng nhỏ: "Vu thuật thật sự là chủ động giải trừ?”
Sở Hàm Đường thần sắc không thay đổi nửa phần: "Đúng vậy, nếu không ta làm sao giải trừ được vu thuật?”
Tạ Tự Hoài dùng đâu ngón tay nắn vuốt mảnh vụn bánh hạnh nhân, cả khuôn mặt phảng phất giống như cùng bóng đêm hòa làm một thể, nhìn không ra bất kỳ biểu tình nào, chỉ là ngẫu nhiên có thể nhìn thấy hàng mi dài khẽ động, chớp chớp mắt.
Lại trầm mặc.
Thật mệt mỏi, mí mắt Sở Hàm Đường đang đánh nhau, không để ý liền gục xuống.
Có một lần nàng suýt nữa ngã xuống sông, theo bản năng giữ chặt một ít đồ vật, giữ chặt một đoạn cổ tay gầy gò, gian nan ổn định thân hình ngồi trở lại tại chỗ, cơn buồn ngủ đều bị dọa không còn nữa.
Phát hiện đang giữ chặt cổ tay Tạ Tự Hoài, Sở Hàm Đường theo phản xạ vung ra: "Xin lỗi.”
Tạ Tự Hoài giống như không ngại, chỉ nhìn nàng một cái, lại nhìn đi nơi khác.
Năm ngày sau, bọn họ đến Bái Châu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bái Châu không phồn hoa hưng thịnh bằng Phong thành, nhưng so với Phong thành đẹp hơn ba phần, cả châu tựa hồ đều mọc đầy hoa trường xuân quanh năm đều nở rộ.
Có lẽ là bởi vì đại đa số các cô nương đều thích hoa đẹp, Sở Hàm Đường cũng tò mò nằm úp sấp ở cửa sổ nhỏ của xe ngựa nhìn ra ngoài, sau đó còn đưa tay ra ngoài hái mấy đóa đưa cho Trì Nghiêu Dao.
Khi hái hoa tặng người, nàng không có tâm tư gì khác, chỉ là ở hiện đại cũng sẽ chia sẻ những thứ đẹp mắt với các cô nương bên cạnh.
[Độ hảo cảm của nữ chính Trì Nghiêu Dao cộng thêm năm, sau khi cộng với trước đó, giá trị hảo cảm là ba mươi lăm.]
Sở Hàm Đường nhận được niềm vui ngoài ý muốn, Trì Nghiêu Dao cũng quá dễ để có được độ hảo cảm đi, nàng nhìn nữ nga ngồi bên cạnh, muốn giang tay ôm đối phương.
Nhưng lý trí vẫn chiếm thế thượng phong, ai bảo nàng ăn mặc thành nữ giả nam trang còn thầm mến nữ chính, cho dù nguyên chủ không ở trước mặt nữ chính lộ ra khuôn mặt si hán cũng không thay đổi được sự thật này.
Nếu như ăn mặc chỉnh tề nghiêm túc như cô nương thì tốt rồi, như vậy Sở Hàm Đường có thể tùy ý thân cận với Trì Nghiêu Dao.
Nàng không phải muốn làm bách hợp, ngay cả nữ nhân cũng thích thân thiết với mỹ nữ.
"Đẹp không?" Trên tay Sở Hàm Đường còn cầm mấy đóa, nâng lên ngửi ngửi mùi hoa.
Trì Nghiêu Dao cũng thích hoa, đồng dạng không nghĩ nhiều, cười nói: "Đẹp, cảm tạ Sở công tử.”
Tạ Tự Hoài cúi đầu lau chủy thủ của mình.
Xe ngựa dừng lại, Liễu Chi Bùi ở bên ngoài vén rèm lên nhìn vào, thấy Sở Hàm Đường cùng Trì Nghiêu Dao cầm hoa ngửi, mí mắt giật giật: "Sở công tử ngươi cũng thích hoa a?”
Tạ Tự Hoài hơi ngước mắt lên, mắt rơi trên hoa.
Thấy Liễu Chi Bùi lại toát ra biểu tình nàng là một nam nhân vì sao luôn thích những thứ tiểu cô nương thích, Sở Hàm Đường cũng không muốn cho hắn ta sắc mặt tốt: "Chẳng lẽ ta không thể thích hoa sao?”
Hắn ta thầm nghĩ sợ là lại nói chuyện đắc tội tiểu công tử này: "Tự nhiên là có thể.”
Liễu Chi Bùi quay đầu nói với Trì Nghiêu Dao: "Phía trước hình như đã xảy ra chút chuyện, xe ngựa của chúng ta tạm thời không cách nào đi tới.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trì Nghiêu Dao kinh ngạc: "Phát sinh chuyện gì?”
Liễu Chi Bùi lắc đầu, Bạch Uyên đi qua nhìn, y trực tiếp tới nói cho bọn nàng biết chờ một chút, nhưng vẫn còn chưa hiểu phía trước phát sinh chuyện gì.
Sở Hàm Đường ngồi xe ngựa quá lâu, thắt lưng đau nhức, giờ phút này giống như bị chứng tăng động lướt qua Liễu Chi Bùi, nhảy xuống xe ngựa, tâm muốn bát quái không giấu được: "Ta cũng đi xem một chút.”
Trì Nghiêu Dao để tùy nàng đi.
Liễu Chi Bùi tranh thủ thời gian cùng Trì Nghiêu Dao liên lạc tình cảm, Tạ Tự Hoài nghe được nửa đường, cũng vén rèm chuẩn bị đi ra ngoài.
Trì Nghiêu Dao sửng sốt, kỳ quái hỏi: "Tạ công tử, ngươi cũng muốn đi ra ngoài sao?”
Trong mắt Tạ Tự Hoài cho tới bây giờ đều mang theo tầng ý cười, khóe môi cong cong, hiện giờ cũng không ngoại lệ, nhìn liền làm cho người ta cảm thấy như gió xuân, thẳng thắn nói: "Có chút ầm ĩ.”
Liễu Chi Bùi yên lặng ngậm miệng lại.
Trì Nghiêu Dao cũng không hỏi nhiều nữa, sợ làm cho Liễu Chi Bùi xấu hổ, dù sao vừa rồi chính là hắn ta một mực nói chuyện với mình.
Mà Sở Hàm Đường ra khỏi xe ngựa sớm hơn Tạ Tự Hoài đang cố gắng chen vào trong đám người.
Bạch Uyên đứng ở phía trước tìm được một người hỏi đã xảy ra chuyện gì, nàng không hỏi người, lại nghe được người bên cạnh nghị luận sôi nổi: "Nghe nói tối hôm qua một nhà Thái thú đều bị diệt.”
"Quá thảm, nghe nói ngay cả đứa nhỏ chưa đủ tháng cũng không buông tha đâu... Thái thú đây là trêu chọc phải người nào?”
"Bọn họ nói là cừu gia trả thù."
Có người giữ bất đồng ý kiến: "Trong lúc Thái thú tại vị cần cù tiết kiệm, tận tụy làm tròn bổn phận, vì dân chúng chúng ta làm không biết bao nhiêu chuyện tốt, người tốt như vậy có thể có cừu gia gì?”
Sở Hàm Đường nghe xong, kết luận một nhà Thái thú ở Bái Châu bị diệt môn.
Mà phủ đệ của Thái thú vừa vặn được xây dựng ở bên đường, dân chúng đều chen chúc ở phụ cận xem tình huống, trong chốc lát xe ngựa của bọn họ không có khả năng đi qua.
Chỉ thấy Bạch Uyên nghe được một nhà Thái thú chết thảm thì sắc mặt tái xanh, tựa hồ rất để ý chuyện này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro