Sau Khi Nữ Chính Truyện Ngược Nổi Điên
Chương 46
Câm Cửu
2024-09-01 23:38:13
Chị Tống nghe mà hoa mắt: “Những cái em nói có liên quan gì không?”
“Không liên quan.” Kỷ Sơ Hòa nhe răng cười: “Vậy nên em thi không tốt cũng không sao.”
Chị Tống ngẩn người, sau khi hiểu ra thì trợn trắng mắt một cái. Không tiếp tục chấp nhặt việc Kỷ Sơ Hòa được mười điểm nữa, chị để bài kiểm tra sang một bên, nói: “Chị đã xem buổi phát sóng của em lần này.”
Kỷ Sơ Hòa mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn chị, chờ đợi lời tiếp theo.
“Em biết trên mạng có bao nhiêu người chửi em không?” Chị Tống cau mày, vẻ mặt có chút lo lắng: “Ban đầu chỉ có fan của Hùng Vũ Thiến ghét em, giờ thêm cả fan của Tạ Tư Duệ nữa.”
“Cậu ấy nổi tiếng thế nào, fan hùng hổ ra sao em không biết sao?” Chị Tống nói cô hai câu, sau đó dịu giọng, khuyên nhủ: “Sơ Hòa, có câu nói rằng làm người nên chừa lại đường lui, đặc biệt là trong giới này, mọi người đều gặp nhau hoài, em không cần phải xích mích với bọn họ làm gì, mất mặt lắm. Em phải học cách giữ đường lui cho mình.”
“Chị Tống đừng lo, em không phải không có đường lui.” Kỷ Sơ Hòa vẫy tay không quan tâm.
Chị Tống nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ.
Kỷ Sơ Hòa: “Em còn một con đường chết.”
Chị Tống: “…”
Vẻ mặt Chị Tống có hơi khó nói nên lời, nhìn cô một hồi lâu, nghi hoặc hỏi: “Sơ Hòa, trước đây em không phô trương như vậy, dạo gần đây sao lại thành ra thế này?”
Trong ấn tượng của chị, Kỷ Sơ Hòa là một cô gái nhỏ nhạy cảm nhưng lạc quan và chăm chỉ. Gia cảnh cô không tốt, vì kiếm thêm tiền cô sẵn sàng nhận mọi vai diễn. Khi bị cư dân mạng chửi, cô cũng trốn khóc một mình, rồi ngày hôm sau mắt sưng đỏ nhưng vẫn cười nói dối là ngủ không đủ.
Tóm lại không phải như bây giờ, làm gì cũng có một cảm giác không để ý đến sống chết của người khác.
Kỷ Sơ Hòa trầm ngâm: “Có câu nói rằng, không biến thái công khai thì biến thái trong im lặng.”
Chị Tống: “Câu này cũng là của Lỗ Tấn?”
“Không, em tự bịa ra.”
“…”
“Trước đây em không phải là người biến thái.” Kỷ Sơ Hòa làm động tác hút thuốc như trong phim Hồng Kông, biểu cảm sâu lắng: “Giờ em đã biến thái đến mức không còn là người nữa.”
Chị Tống: “…”
“Không liên quan.” Kỷ Sơ Hòa nhe răng cười: “Vậy nên em thi không tốt cũng không sao.”
Chị Tống ngẩn người, sau khi hiểu ra thì trợn trắng mắt một cái. Không tiếp tục chấp nhặt việc Kỷ Sơ Hòa được mười điểm nữa, chị để bài kiểm tra sang một bên, nói: “Chị đã xem buổi phát sóng của em lần này.”
Kỷ Sơ Hòa mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn chị, chờ đợi lời tiếp theo.
“Em biết trên mạng có bao nhiêu người chửi em không?” Chị Tống cau mày, vẻ mặt có chút lo lắng: “Ban đầu chỉ có fan của Hùng Vũ Thiến ghét em, giờ thêm cả fan của Tạ Tư Duệ nữa.”
“Cậu ấy nổi tiếng thế nào, fan hùng hổ ra sao em không biết sao?” Chị Tống nói cô hai câu, sau đó dịu giọng, khuyên nhủ: “Sơ Hòa, có câu nói rằng làm người nên chừa lại đường lui, đặc biệt là trong giới này, mọi người đều gặp nhau hoài, em không cần phải xích mích với bọn họ làm gì, mất mặt lắm. Em phải học cách giữ đường lui cho mình.”
“Chị Tống đừng lo, em không phải không có đường lui.” Kỷ Sơ Hòa vẫy tay không quan tâm.
Chị Tống nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ.
Kỷ Sơ Hòa: “Em còn một con đường chết.”
Chị Tống: “…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vẻ mặt Chị Tống có hơi khó nói nên lời, nhìn cô một hồi lâu, nghi hoặc hỏi: “Sơ Hòa, trước đây em không phô trương như vậy, dạo gần đây sao lại thành ra thế này?”
Trong ấn tượng của chị, Kỷ Sơ Hòa là một cô gái nhỏ nhạy cảm nhưng lạc quan và chăm chỉ. Gia cảnh cô không tốt, vì kiếm thêm tiền cô sẵn sàng nhận mọi vai diễn. Khi bị cư dân mạng chửi, cô cũng trốn khóc một mình, rồi ngày hôm sau mắt sưng đỏ nhưng vẫn cười nói dối là ngủ không đủ.
Tóm lại không phải như bây giờ, làm gì cũng có một cảm giác không để ý đến sống chết của người khác.
Kỷ Sơ Hòa trầm ngâm: “Có câu nói rằng, không biến thái công khai thì biến thái trong im lặng.”
Chị Tống: “Câu này cũng là của Lỗ Tấn?”
“Không, em tự bịa ra.”
“…”
“Trước đây em không phải là người biến thái.” Kỷ Sơ Hòa làm động tác hút thuốc như trong phim Hồng Kông, biểu cảm sâu lắng: “Giờ em đã biến thái đến mức không còn là người nữa.”
Chị Tống: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro