Sau Khi Nữ Phụ Pháo Hôi Thức Tỉnh
Lại Là Anh
Lê Hoa
2024-07-21 00:49:03
5 giờ rưỡi chiều đúng giờ tan tầm, nhưng tình cờ lại đang ở tầng -1 của tầng hầm.
Một anh chàng đẹp trai mặc vest, đi giày da cũng bước vào, chắc là đến đây để lấy gì đó hoặc tăng ca, Lý Chức Ngữ thầm nghĩ. Cô luôn cảm thấy người này quen quen, nhưng không thể chỉ ngơ ngác nhìn anh.
Sau khi thang máy lên đến tầng một, Lý Chức Ngữ nhanh chóng bước ra khỏi thang máy để bắt xe buýt về căn hộ.
Khi trở về căn hộ nhỏ mình thuê, tuy cách âm hơi kém nhưng giá cả không cao và đi lại cũng khá thuận tiện.
Nhưng thật trùng hợp, hàng xóm của cô lại là Lâm Dao.
Vì vậy, khi trở về nhà, nữ chính đáng thương hỏi “Ngữ ơi sao hôm nay cậu không chờ tớ.”
Lý Chức Ngữ: Cậu đừng lại đây nha.
Quả nhiên vừa mở WeChat liền thấy tin nhắn của Lâm Dao.
Lý Chức Ngữ vì để thoát khỏi cô ấy nói: “Tớ cho rằng cậu sẽ phải tăng ca, cậu cũng biết gần đây chúng ta thực tập rất vất vả, cũng không dám nhìn di động thế nào, lần sau cậu muốn đi cùng nhau thì cậu nhất định phải báo cho tớ sớm nha.”
Cuối cùng Lâm Dao im miệng, rõ ràng đã nói cùng nhau ăn cơm, nhưng cô là bị nữ chính cho leo cây, buổi tối cô ấy lại cùng Cố Thừa Ngôn đi ra ngoài.
Trọng tâm chính của nữ chính ngôn tình chính là vừa yêu vừa ngược nam chính.
Chợt tôi nhớ đến anh chàng đẹp trai hôm nay gặp ở hầm để xe của công ty, anh ấy cao to, à không phải, vừa cao vừa đẹp trai.
Trong công ty chưa bao giờ có anh chàng đẹp trai như vậy, nhìn rất bắt mắt, hy vọng ngày mai có thể gặp lại anh ấy.
Cứ như vậy, ngọt ngào tiến vào mộng đẹp, kết quả 7 giờ sáng hôm sau nhận được rất nhiều cuộc gọi liên hoàn đoạt mệnh.
Thật sự phát điên rồi, thật vất vả mới ngủ được một giấc. Nhưng bởi vì là thực tập sinh, nên còn phải đến hiện trường sớm làm tổng kết cuộc họp báo ra mắt thương hiệu lần này.
Thông thường vào thời điểm quan trọng này, nam chính và nữ chính sẽ xảy ra một số chuyện kỳ lạ.
Ví dụ như hiện tại, Lâm Dao vô tình bị người ở trong toilet đụng vào, kết quả quần áo bẩn đến rối tinh rối mù, dính đầy nước.
Có thể giải quyết chuyện này được không?
Phương án giải quyết tiếp theo đương nhiên là nam chính lập tức gọi người mua một bộ quần áo mới, sau đó dáng người Lâm Dao thướt tha, đã thu hút rất nhiều sự chú ý.
May mắn thay, Lý Chức Ngữ không phải là một nữ nhân vật phụ độc ác thực sự mà chỉ là người qua đường bia đỡ đạn.
Đúng vậy, người hạ gục nữ chính chính là Vạn Huệ. Bây giờ cô cuối cùng cũng hiểu được nhân vật Vạn Huệ là một nữ phụ độc ác học cùng trường với nữ chính.
Tập đoàn vẫn còn tương đối ít chú ý đến việc ra mắt thương hiệu này và rất ít lãnh đạo đến. Công việc kinh doanh của Khải Thịnh nghiệp vụ chủ yếu là mỹ phẩm, đồng thời còn mời một số người dẫn chương trình đến làm khán giả để tạo điều kiện quảng bá.
Ngoại trừ Cố Thừa Ngôn và một phó chủ tịch lớn tuổi cắt băng khánh thành cuộc họp, không thấy được ai khác.
Chín thực tập sinh bọn họ xếp hàng sẵn sàng đón quân địch, chỉ có thể đứng thẳng đứng ở cửa hậu trường.
Cuối cùng đợi đến khi mọi chuyện kết thúc, Vạn Huệ mới bắt đầu phàn nàn: “Phục thật đấy, đi toilet một chuyến còn đụng phải Lâm Dao, thật là đen đủi.”
Tình cờ Cố Thừa Ngôn đi ngang qua, lẳng lặng nhìn nhóm bọn họ.
Xong rồi xong rồi, sắp bị làm khó dễ rồi.
Đứng một ngày, dọn dẹp một chút liền chuẩn bị tan tầm, thì bất ngờ gặp lại anh chàng đẹp trai đó ở ngoài sảnh.
Anh mở cửa định bước vào xe chỉ nhìn thấy trên cổ anh vẫn còn đeo một tấm thẻ làm việc.
Tiếc là không biết anh ấy làm ở bộ phận nào, anh ấy còn độc thân không, Anh ấy còn trẻ như vậy, đã có xe riêng rồi, leo cao không nổi.
Sau khi lập kế hoạch sơ bộ vào thứ năm, nhóm của họ tăng ca, vẫn đang sửa đổi, sau khi giám đốc Trương chủ nhiệm chỉ ra vấn đề của ba nhóm, bọn họ càng là tối lửa tắt đèn gõ bàn phím.
Trong lúc chờ đợi Vạn Huệ, sau khi nhận được thông tin ở tòa nhà B, Vạn Huệ chậm chạp không chịu rời đi, Lý Chức Ngữ vốn hẹn đi chung xe về với cô ấy, kết quả lại bị yên lặng từ chối, khi trở về để ý cả văn phòng vẫn chưa tắt đèn, dường như mọi người đều nô lệ của tư bản, làm thêm giờ thực sự rất vất vả.
Kết quả là lại nhìn thấy anh chàng đẹp trai lần trước mặc áo khoác tắt đèn cùng một đồng nghiệp khác từ văn phòng bước ra.
Người kia đeo kính gọng đen trên sống mũi thẳng tắp, mái tóc lười biếng nhưng quyến rũ, trên tay cầm một chiếc cặp, đang nói chuyện với một người khác.
Đây đều là duyên phận, Lý Chức Ngữ nghĩ thầm.
Thì ra anh cũng làm thư ký tổng tài sao. Có lẽ thực lực bối cảnh gia đình cũng rất mạnh, khó trách có thể mua được một chiếc xe đẹp, quên đi, nghĩ mà xem.
Tòa nhà B và tòa nhà A có một số điểm khác biệt, đặc biệt là cô chưa từng đến đây cũng như không quen với lối ra này, đi tới đi lui mấy lần liền va vào tường.
Cuối cùng cũng tìm được thang máy đi xuống tầng, mở điện thoại lên vừa thấy đã bỏ lỡ chuyến xe buýt cuối cùng, tiền của cô, tiền của cô.
Xem ra chỉ có thể gọi xe taxi về nhà.
Khi trở lại căn hộ được công ty phân phát cho, thang máy mở ra, Cố Thừa Ngôn và anh chàng đẹp trai đang đứng trước mặt cô, chỉ là không khí có hơi nghiêm túc.
Tan làm còn phải bàn giao công việc, thật sự phục tiểu Cố tổng này.
Lý Chức Ngữ giả vờ như không nhìn thấy, cúi đầu nghịch điện thoại, im lặng tránh đi.
Tại sao lãnh đạo trẻ toàn thích ngủ lại căn hộ này qua đêm, nhân viên bọn cô cũng phải chịu áp lực lớn chứ.
Chẳng trách giá thuê căn hộ do công ty phân bổ thấp, ai lại muốn chịu áp lực như vậy?
Cố Thừa Ngôn anh tốt nhất nên buông tha cho anh đẹp trai kia đi.
Kết quả là đi làm lại gặp, đáng tiếc đối phương lái xe, mà cô chỉ có thể ngồi chậm xe buýt rì rì.
Khoảng cách giàu nghèo chết tiệt này.
Cuối cùng vào thứ bảy, Lý Chức Ngữ chuẩn bị xuống nhà để nhận hàng chuyển phát nhanh mà chưa kịp chải tóc hay rửa mặt. Kết quả lại gặp anh đẹp trai đó, trời ơi.
Lý Chức Ngữ đút một tay vào túi, cúi đầu nghịch điện thoại, lặng lẽ chỉnh tóc.
Đối phương rõ ràng cũng mặc bộ đồ ở nhà trông rất bình thường, nhưng khí chất kia quả thực chính là cái Lý Chức Ngữ.
Nhịn xuống, nhịn xuống. Tình yêu không thể mài ra cơm ăn, Lý Chức Ngữ mặc niệm, thế giới này đã không có người nào để ý mình nữa, yên tâm đi.
Kết quả, hai người không hẹn mà đều cùng muốn đến chỗ nhận hàng ở dưới lầu.
Nhân viên chuyển phát nhanh sẽ hỏi, đuôi số di động và tên.
Bởi vì Lý Chức Ngữ tới trước, đương nhiên cô lấy trước.
Tâm như tro tàn, nick name thật đáng xấu hổ.
“Lý đại hiệp —”
Nhân viên chuyển phát nhanh hiểu rõ nói, “À, lại là cô, đại hiệp, nhận đồ của cô này.”
Còn chưa nghe xong anh đẹp trai nói đuôi số điện thoại, Lý Chức Ngữ đã yên lặng đi rồi, còn cố ý nện bước nhanh hơn.
Kết quả lại quên lấy một bọc hàng, lại quay về lấy. Như vậy đúng lúc đi cùng với anh đẹp trai.
Đối phương chân dài, ngay cả đi chậm rì rì, cũng dần dần đi qua cô.
Chân cô ngắn nên thật sự không phản kích được.
Lần sau nhất định phải đổi nick name, đại hiệp sắp không còn chỗ dung thân rồi.
Cố Thừa Trạch thật sự cảm thấy trong lòng mọi người đều có chút thú vui, ví dụ như cô gái đứng trước đặt cho mình nick name là đại hiệp.
Sau đó mới phát hiện, nơi hai người ở còn rất gần, cơ hồ mỗi ngày đều có thể chạm mặt.
Vào tuần cuối cùng trước kỳ đánh giá chính thức, đúng lúc tan tầm trời lại có tuyết rơi.
Hơn nữa, vào mùa thu đông, trời luôn tối rất nhanh, cô chỉ nhìn thấy xe bật đèn, cô không mang theo ô, tất cả ô của công ty đều bị mượn hết rồi.
Chỉ có thể nhờ Lâm Dao xin giúp đỡ, chờ cô ấy ăn xong ở căng tin đã gần bảy giờ, kết quả cô ấy lại ngồi trên xe Cố Thừa Ngôn. Lý Chức Ngữ vốn định ngồi ghế sau với Lâm Dao, kết quả Cố Thừa Ngôn lại mở ra cửa ghế phó tòa, rõ ràng là mở cho Lâm Dao.
Sau khi đến căn hộ, cả hai xuống xe.
Đối phương không cùng cấp với mình nên bây giờ chỉ có thể nói lời cảm ơn với lãnh đạo.
“Cảm ơn Cố tổng.”
Lý Chức Ngữ cũng hiểu chuyện không hỏi, Lâm Dao đúng thật có tật giật mình, không ngừng siết tay.
“Hôm nay thật là cảm ơn cậu nha, Dao Dao, cậu về nghỉ ngơi đi, tớ đi trước đây.”
Lý Chức Ngữ nhanh chóng lùi về sau, lại thấy anh chàng đẹp trai lần trước đang dùng chìa khóa mở cửa, tuyết trên ô đã tan chảy thành nước. Đối phương đột nhiên quay đầu nhìn về phía cô bên này, cô giả vờ tự nhiên đóng cửa lại.
Ngày hôm sau cô dậy muộn, suýt chút nữa đến trễ, kết quả lại lên cùng chuyến xe buýt với người kia, đang là giờ cao điểm, Lý Chức Ngữ không còn mong đợi sẽ đến đúng giờ nữa.
Bởi vì sau cơn mưa tuyết không khí hạ nhiệt độ, nên mọi người trên xe đều mặc rất dày, hơi chật .
Cố Thừa Trạch và cô đều ở cửa sau, tay cô nắm chặt cây cột, tay Cố Thừa Trạch nắm lấy vòng treo.
Hai người thật sự rất gần, do chênh lệch chiều cao nên họ như kề sát bên nhau.
Khi đến chỗ làm, tiếng đồng hồ điểm cùng nhau vang lên, mọi người cũng cùng nhau bước vào thang máy.
Cô bị chèn ép suýt chút nữa mất mạng kêu cứu.
Trong lúc vội vội vàng vàng đi ra cửa thang máy không cẩn thận trượt chân, té ngã. Đồ rơi đầy xuống đất, Cố Thừa Trạch vội vàng tiến đến đỡ cô dậy, giúp cô nhặt đồ lên.
Sau khi cô phản ứng lại, nói cảm ơn với anh nhiều lần.
Bên kia lạnh lùng trả lời không có gì rồi rời đi.
Lý Chức Ngữ nhanh chóng quay lại chỗ làm việc của mình và bắt đầu in tài liệu. Kết quả Vạn Huệ nhắc nhở cô rằng lãnh đạo mới mở họp, chuẩn bị bắt đầu rồi.
Lý Chức Ngữ hoàn toàn quên mất chuyện đó, hết buồn ngủ luôn, nhanh chóng đặt tài liệu xuống, đi về phía tòa nhà B.
Dưới bài phát biểu ấm áp của Giám đốc Trương, người lãnh đạo mới của bọn cô chính là anh đẹp trai mà cô gặp vào buổi sáng.
Người đàn ông chỉnh lại quần áo, hơi cúi đầu, giọng nói có khí phách mà không mất đi sự trầm ổn.
“Chào mọi người, tôi là Cố Thừa Trạch, tôi sẽ đảm nhận chức vụ phó giám đốc bộ phận marketing.”
Lý Chức Ngữ!!!
Cố Thừa Trạch?
Không phải là anh trai của Cố Thừa Ngôn đây sao, bảo sao trông anh ta quen quen. Anh ta không phải là trùm nhân vật phản diện trong quyển tiểu thuyết này sao? Bây giờ tất cả những tâm tư kiều diễm đều tiêu tan, ai sẽ thích lãnh đạo chứ.
Cô thật sự phục mình, không cần thứ như tình yêu cũng được.
Một anh chàng đẹp trai mặc vest, đi giày da cũng bước vào, chắc là đến đây để lấy gì đó hoặc tăng ca, Lý Chức Ngữ thầm nghĩ. Cô luôn cảm thấy người này quen quen, nhưng không thể chỉ ngơ ngác nhìn anh.
Sau khi thang máy lên đến tầng một, Lý Chức Ngữ nhanh chóng bước ra khỏi thang máy để bắt xe buýt về căn hộ.
Khi trở về căn hộ nhỏ mình thuê, tuy cách âm hơi kém nhưng giá cả không cao và đi lại cũng khá thuận tiện.
Nhưng thật trùng hợp, hàng xóm của cô lại là Lâm Dao.
Vì vậy, khi trở về nhà, nữ chính đáng thương hỏi “Ngữ ơi sao hôm nay cậu không chờ tớ.”
Lý Chức Ngữ: Cậu đừng lại đây nha.
Quả nhiên vừa mở WeChat liền thấy tin nhắn của Lâm Dao.
Lý Chức Ngữ vì để thoát khỏi cô ấy nói: “Tớ cho rằng cậu sẽ phải tăng ca, cậu cũng biết gần đây chúng ta thực tập rất vất vả, cũng không dám nhìn di động thế nào, lần sau cậu muốn đi cùng nhau thì cậu nhất định phải báo cho tớ sớm nha.”
Cuối cùng Lâm Dao im miệng, rõ ràng đã nói cùng nhau ăn cơm, nhưng cô là bị nữ chính cho leo cây, buổi tối cô ấy lại cùng Cố Thừa Ngôn đi ra ngoài.
Trọng tâm chính của nữ chính ngôn tình chính là vừa yêu vừa ngược nam chính.
Chợt tôi nhớ đến anh chàng đẹp trai hôm nay gặp ở hầm để xe của công ty, anh ấy cao to, à không phải, vừa cao vừa đẹp trai.
Trong công ty chưa bao giờ có anh chàng đẹp trai như vậy, nhìn rất bắt mắt, hy vọng ngày mai có thể gặp lại anh ấy.
Cứ như vậy, ngọt ngào tiến vào mộng đẹp, kết quả 7 giờ sáng hôm sau nhận được rất nhiều cuộc gọi liên hoàn đoạt mệnh.
Thật sự phát điên rồi, thật vất vả mới ngủ được một giấc. Nhưng bởi vì là thực tập sinh, nên còn phải đến hiện trường sớm làm tổng kết cuộc họp báo ra mắt thương hiệu lần này.
Thông thường vào thời điểm quan trọng này, nam chính và nữ chính sẽ xảy ra một số chuyện kỳ lạ.
Ví dụ như hiện tại, Lâm Dao vô tình bị người ở trong toilet đụng vào, kết quả quần áo bẩn đến rối tinh rối mù, dính đầy nước.
Có thể giải quyết chuyện này được không?
Phương án giải quyết tiếp theo đương nhiên là nam chính lập tức gọi người mua một bộ quần áo mới, sau đó dáng người Lâm Dao thướt tha, đã thu hút rất nhiều sự chú ý.
May mắn thay, Lý Chức Ngữ không phải là một nữ nhân vật phụ độc ác thực sự mà chỉ là người qua đường bia đỡ đạn.
Đúng vậy, người hạ gục nữ chính chính là Vạn Huệ. Bây giờ cô cuối cùng cũng hiểu được nhân vật Vạn Huệ là một nữ phụ độc ác học cùng trường với nữ chính.
Tập đoàn vẫn còn tương đối ít chú ý đến việc ra mắt thương hiệu này và rất ít lãnh đạo đến. Công việc kinh doanh của Khải Thịnh nghiệp vụ chủ yếu là mỹ phẩm, đồng thời còn mời một số người dẫn chương trình đến làm khán giả để tạo điều kiện quảng bá.
Ngoại trừ Cố Thừa Ngôn và một phó chủ tịch lớn tuổi cắt băng khánh thành cuộc họp, không thấy được ai khác.
Chín thực tập sinh bọn họ xếp hàng sẵn sàng đón quân địch, chỉ có thể đứng thẳng đứng ở cửa hậu trường.
Cuối cùng đợi đến khi mọi chuyện kết thúc, Vạn Huệ mới bắt đầu phàn nàn: “Phục thật đấy, đi toilet một chuyến còn đụng phải Lâm Dao, thật là đen đủi.”
Tình cờ Cố Thừa Ngôn đi ngang qua, lẳng lặng nhìn nhóm bọn họ.
Xong rồi xong rồi, sắp bị làm khó dễ rồi.
Đứng một ngày, dọn dẹp một chút liền chuẩn bị tan tầm, thì bất ngờ gặp lại anh chàng đẹp trai đó ở ngoài sảnh.
Anh mở cửa định bước vào xe chỉ nhìn thấy trên cổ anh vẫn còn đeo một tấm thẻ làm việc.
Tiếc là không biết anh ấy làm ở bộ phận nào, anh ấy còn độc thân không, Anh ấy còn trẻ như vậy, đã có xe riêng rồi, leo cao không nổi.
Sau khi lập kế hoạch sơ bộ vào thứ năm, nhóm của họ tăng ca, vẫn đang sửa đổi, sau khi giám đốc Trương chủ nhiệm chỉ ra vấn đề của ba nhóm, bọn họ càng là tối lửa tắt đèn gõ bàn phím.
Trong lúc chờ đợi Vạn Huệ, sau khi nhận được thông tin ở tòa nhà B, Vạn Huệ chậm chạp không chịu rời đi, Lý Chức Ngữ vốn hẹn đi chung xe về với cô ấy, kết quả lại bị yên lặng từ chối, khi trở về để ý cả văn phòng vẫn chưa tắt đèn, dường như mọi người đều nô lệ của tư bản, làm thêm giờ thực sự rất vất vả.
Kết quả là lại nhìn thấy anh chàng đẹp trai lần trước mặc áo khoác tắt đèn cùng một đồng nghiệp khác từ văn phòng bước ra.
Người kia đeo kính gọng đen trên sống mũi thẳng tắp, mái tóc lười biếng nhưng quyến rũ, trên tay cầm một chiếc cặp, đang nói chuyện với một người khác.
Đây đều là duyên phận, Lý Chức Ngữ nghĩ thầm.
Thì ra anh cũng làm thư ký tổng tài sao. Có lẽ thực lực bối cảnh gia đình cũng rất mạnh, khó trách có thể mua được một chiếc xe đẹp, quên đi, nghĩ mà xem.
Tòa nhà B và tòa nhà A có một số điểm khác biệt, đặc biệt là cô chưa từng đến đây cũng như không quen với lối ra này, đi tới đi lui mấy lần liền va vào tường.
Cuối cùng cũng tìm được thang máy đi xuống tầng, mở điện thoại lên vừa thấy đã bỏ lỡ chuyến xe buýt cuối cùng, tiền của cô, tiền của cô.
Xem ra chỉ có thể gọi xe taxi về nhà.
Khi trở lại căn hộ được công ty phân phát cho, thang máy mở ra, Cố Thừa Ngôn và anh chàng đẹp trai đang đứng trước mặt cô, chỉ là không khí có hơi nghiêm túc.
Tan làm còn phải bàn giao công việc, thật sự phục tiểu Cố tổng này.
Lý Chức Ngữ giả vờ như không nhìn thấy, cúi đầu nghịch điện thoại, im lặng tránh đi.
Tại sao lãnh đạo trẻ toàn thích ngủ lại căn hộ này qua đêm, nhân viên bọn cô cũng phải chịu áp lực lớn chứ.
Chẳng trách giá thuê căn hộ do công ty phân bổ thấp, ai lại muốn chịu áp lực như vậy?
Cố Thừa Ngôn anh tốt nhất nên buông tha cho anh đẹp trai kia đi.
Kết quả là đi làm lại gặp, đáng tiếc đối phương lái xe, mà cô chỉ có thể ngồi chậm xe buýt rì rì.
Khoảng cách giàu nghèo chết tiệt này.
Cuối cùng vào thứ bảy, Lý Chức Ngữ chuẩn bị xuống nhà để nhận hàng chuyển phát nhanh mà chưa kịp chải tóc hay rửa mặt. Kết quả lại gặp anh đẹp trai đó, trời ơi.
Lý Chức Ngữ đút một tay vào túi, cúi đầu nghịch điện thoại, lặng lẽ chỉnh tóc.
Đối phương rõ ràng cũng mặc bộ đồ ở nhà trông rất bình thường, nhưng khí chất kia quả thực chính là cái Lý Chức Ngữ.
Nhịn xuống, nhịn xuống. Tình yêu không thể mài ra cơm ăn, Lý Chức Ngữ mặc niệm, thế giới này đã không có người nào để ý mình nữa, yên tâm đi.
Kết quả, hai người không hẹn mà đều cùng muốn đến chỗ nhận hàng ở dưới lầu.
Nhân viên chuyển phát nhanh sẽ hỏi, đuôi số di động và tên.
Bởi vì Lý Chức Ngữ tới trước, đương nhiên cô lấy trước.
Tâm như tro tàn, nick name thật đáng xấu hổ.
“Lý đại hiệp —”
Nhân viên chuyển phát nhanh hiểu rõ nói, “À, lại là cô, đại hiệp, nhận đồ của cô này.”
Còn chưa nghe xong anh đẹp trai nói đuôi số điện thoại, Lý Chức Ngữ đã yên lặng đi rồi, còn cố ý nện bước nhanh hơn.
Kết quả lại quên lấy một bọc hàng, lại quay về lấy. Như vậy đúng lúc đi cùng với anh đẹp trai.
Đối phương chân dài, ngay cả đi chậm rì rì, cũng dần dần đi qua cô.
Chân cô ngắn nên thật sự không phản kích được.
Lần sau nhất định phải đổi nick name, đại hiệp sắp không còn chỗ dung thân rồi.
Cố Thừa Trạch thật sự cảm thấy trong lòng mọi người đều có chút thú vui, ví dụ như cô gái đứng trước đặt cho mình nick name là đại hiệp.
Sau đó mới phát hiện, nơi hai người ở còn rất gần, cơ hồ mỗi ngày đều có thể chạm mặt.
Vào tuần cuối cùng trước kỳ đánh giá chính thức, đúng lúc tan tầm trời lại có tuyết rơi.
Hơn nữa, vào mùa thu đông, trời luôn tối rất nhanh, cô chỉ nhìn thấy xe bật đèn, cô không mang theo ô, tất cả ô của công ty đều bị mượn hết rồi.
Chỉ có thể nhờ Lâm Dao xin giúp đỡ, chờ cô ấy ăn xong ở căng tin đã gần bảy giờ, kết quả cô ấy lại ngồi trên xe Cố Thừa Ngôn. Lý Chức Ngữ vốn định ngồi ghế sau với Lâm Dao, kết quả Cố Thừa Ngôn lại mở ra cửa ghế phó tòa, rõ ràng là mở cho Lâm Dao.
Sau khi đến căn hộ, cả hai xuống xe.
Đối phương không cùng cấp với mình nên bây giờ chỉ có thể nói lời cảm ơn với lãnh đạo.
“Cảm ơn Cố tổng.”
Lý Chức Ngữ cũng hiểu chuyện không hỏi, Lâm Dao đúng thật có tật giật mình, không ngừng siết tay.
“Hôm nay thật là cảm ơn cậu nha, Dao Dao, cậu về nghỉ ngơi đi, tớ đi trước đây.”
Lý Chức Ngữ nhanh chóng lùi về sau, lại thấy anh chàng đẹp trai lần trước đang dùng chìa khóa mở cửa, tuyết trên ô đã tan chảy thành nước. Đối phương đột nhiên quay đầu nhìn về phía cô bên này, cô giả vờ tự nhiên đóng cửa lại.
Ngày hôm sau cô dậy muộn, suýt chút nữa đến trễ, kết quả lại lên cùng chuyến xe buýt với người kia, đang là giờ cao điểm, Lý Chức Ngữ không còn mong đợi sẽ đến đúng giờ nữa.
Bởi vì sau cơn mưa tuyết không khí hạ nhiệt độ, nên mọi người trên xe đều mặc rất dày, hơi chật .
Cố Thừa Trạch và cô đều ở cửa sau, tay cô nắm chặt cây cột, tay Cố Thừa Trạch nắm lấy vòng treo.
Hai người thật sự rất gần, do chênh lệch chiều cao nên họ như kề sát bên nhau.
Khi đến chỗ làm, tiếng đồng hồ điểm cùng nhau vang lên, mọi người cũng cùng nhau bước vào thang máy.
Cô bị chèn ép suýt chút nữa mất mạng kêu cứu.
Trong lúc vội vội vàng vàng đi ra cửa thang máy không cẩn thận trượt chân, té ngã. Đồ rơi đầy xuống đất, Cố Thừa Trạch vội vàng tiến đến đỡ cô dậy, giúp cô nhặt đồ lên.
Sau khi cô phản ứng lại, nói cảm ơn với anh nhiều lần.
Bên kia lạnh lùng trả lời không có gì rồi rời đi.
Lý Chức Ngữ nhanh chóng quay lại chỗ làm việc của mình và bắt đầu in tài liệu. Kết quả Vạn Huệ nhắc nhở cô rằng lãnh đạo mới mở họp, chuẩn bị bắt đầu rồi.
Lý Chức Ngữ hoàn toàn quên mất chuyện đó, hết buồn ngủ luôn, nhanh chóng đặt tài liệu xuống, đi về phía tòa nhà B.
Dưới bài phát biểu ấm áp của Giám đốc Trương, người lãnh đạo mới của bọn cô chính là anh đẹp trai mà cô gặp vào buổi sáng.
Người đàn ông chỉnh lại quần áo, hơi cúi đầu, giọng nói có khí phách mà không mất đi sự trầm ổn.
“Chào mọi người, tôi là Cố Thừa Trạch, tôi sẽ đảm nhận chức vụ phó giám đốc bộ phận marketing.”
Lý Chức Ngữ!!!
Cố Thừa Trạch?
Không phải là anh trai của Cố Thừa Ngôn đây sao, bảo sao trông anh ta quen quen. Anh ta không phải là trùm nhân vật phản diện trong quyển tiểu thuyết này sao? Bây giờ tất cả những tâm tư kiều diễm đều tiêu tan, ai sẽ thích lãnh đạo chứ.
Cô thật sự phục mình, không cần thứ như tình yêu cũng được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro