Sau Khi Nữ Thanh Niên Trí Thức Bị Đọc Tâm
Bà Ta Không Xứng
Lương Thần Mỹ Cảnh 111
2024-05-30 05:32:24
Tiếng quát tháo và đạp cửa lớn như thế đã thu hút hết sự chú ý của người trong khu này.
“Ôi chao, con bé Thanh Ca thật đáng thương, có mẹ kế rồi thì cha đẻ cũng thành cha ghẻ, xem ra hôm nay lại bị đánh một trận nữa rồi.”
“Thì đó, mà tôi nói chứ, con bé xinh xắn nhu mì như thế, đầu thai vào nhà tôi có phải tốt rồi không.”
“Thôi đi, bà đừng nằm mơ nữa, không nhìn lại bản mặt mình xem, trông có khác gì con chuột thành tinh không, đầu thai vào nhà bà mới bất hạnh đó.”
“Con mụ chết bầm kia, về nhà rửa bát ngay.”
Có tiếng đàn ông quát to, cắt đứt tranh chấp giữa hai người đàn bà, xung quanh lại một lần nữa yên tĩnh trở lại, khiến cho tiếng mắng chửi của Lê Minh càng thêm rành rọt.
Tiếng động ngoài cửa mau chóng đánh thức Lê Thanh Ca, cô ngáp dài một cái, lẳng lặng đi ra, rút then cửa.
Khi Lê Minh dồn sức đạp cửa một lần nữa, cánh cửa bật mở và ông ta lảo đảo lao vào trong nhà, cắm đầu xuống sàn.
Trán ông ta nhanh chóng sưng vù lên, trông càng có tướng phu thê với An Phượng Lan hơn.
“Ba…”
“Anh Minh…”
Lê Nhạc và Lê Hoan cùng với An Phượng Lan vội vàng chạy tới, đỡ Lê Minh đứng lên.
An Phượng Lan khiển trách Lê Thanh Ca: “Thanh Ca, sao cháu lại đối xử tàn nhẫn với ba ruột của mình như thế?”
“Mẹ biết con có thành kiến với mẹ, vì mẹ cũng không phải mẹ ruột của con, nhưng anh Minh là ba ruột con mà, sao con có thể làm ra loại chuyện không bằng cầm thú thế này?”
“Ồn ào quá đấy.”
Lê Thanh Ca giơ tay ngoáy ngoáy lỗ tai rồi vung mạnh một cái, tặng cho An Phượng Lan thêm một cái tát, cắt đứt lời lải nhải của bà ta.
“Ối… Anh Minh, con khốn này lại đánh em, anh phải lấy lại công bằng cho em.”
“Con ranh ngỗ nghịch này, xin lỗi mẹ mày ngay.”
Lê Minh trừng to mắt, ánh nhìn phẫn nộ như thể Lê Thanh Ca là thứ ác nhân tội lỗi tày trời.
Lê Thanh Ca khoanh tay trước ngực, lạnh nhạt nhìn ông ta.
“Hừ, mẹ tôi chết từ bao giờ rồi, bà ta là cái thá gì chứ? Còn muốn tôi gọi bà ta là mẹ á, bà ta không xứng.”
Lê Minh thấy con gái vẫn dám già mồm cãi láo, cảm thấy tôn nghiêm của người chủ gia đình này đang bị khiêu khích.
Đột nhiên ông ta nổi điên, vung nắm đấm muốn Lê Thanh Ca phải nghe lời.
Loại chuyện này, ông ta làm cũng quen tay rồi.
Nhưng lần này, tốc độ của Lê Thanh Ca còn nhanh hơn ông ta.
Lê Minh chưa kịp tới gần đã bị Lê Thanh Ca đạp cho một cước, văng vào tường.
Lê Nhạc và Lê Hoan biến sắc, Lê Thanh Ca trở nên lợi hại như thế từ bao giờ?
Hai cô ả không tin được, bèn đưa mắt nhìn nhau ra hiệu rồi đồng loạt xông về phía Lê Thanh Ca.
“Ôi chao, con bé Thanh Ca thật đáng thương, có mẹ kế rồi thì cha đẻ cũng thành cha ghẻ, xem ra hôm nay lại bị đánh một trận nữa rồi.”
“Thì đó, mà tôi nói chứ, con bé xinh xắn nhu mì như thế, đầu thai vào nhà tôi có phải tốt rồi không.”
“Thôi đi, bà đừng nằm mơ nữa, không nhìn lại bản mặt mình xem, trông có khác gì con chuột thành tinh không, đầu thai vào nhà bà mới bất hạnh đó.”
“Con mụ chết bầm kia, về nhà rửa bát ngay.”
Có tiếng đàn ông quát to, cắt đứt tranh chấp giữa hai người đàn bà, xung quanh lại một lần nữa yên tĩnh trở lại, khiến cho tiếng mắng chửi của Lê Minh càng thêm rành rọt.
Tiếng động ngoài cửa mau chóng đánh thức Lê Thanh Ca, cô ngáp dài một cái, lẳng lặng đi ra, rút then cửa.
Khi Lê Minh dồn sức đạp cửa một lần nữa, cánh cửa bật mở và ông ta lảo đảo lao vào trong nhà, cắm đầu xuống sàn.
Trán ông ta nhanh chóng sưng vù lên, trông càng có tướng phu thê với An Phượng Lan hơn.
“Ba…”
“Anh Minh…”
Lê Nhạc và Lê Hoan cùng với An Phượng Lan vội vàng chạy tới, đỡ Lê Minh đứng lên.
An Phượng Lan khiển trách Lê Thanh Ca: “Thanh Ca, sao cháu lại đối xử tàn nhẫn với ba ruột của mình như thế?”
“Mẹ biết con có thành kiến với mẹ, vì mẹ cũng không phải mẹ ruột của con, nhưng anh Minh là ba ruột con mà, sao con có thể làm ra loại chuyện không bằng cầm thú thế này?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ồn ào quá đấy.”
Lê Thanh Ca giơ tay ngoáy ngoáy lỗ tai rồi vung mạnh một cái, tặng cho An Phượng Lan thêm một cái tát, cắt đứt lời lải nhải của bà ta.
“Ối… Anh Minh, con khốn này lại đánh em, anh phải lấy lại công bằng cho em.”
“Con ranh ngỗ nghịch này, xin lỗi mẹ mày ngay.”
Lê Minh trừng to mắt, ánh nhìn phẫn nộ như thể Lê Thanh Ca là thứ ác nhân tội lỗi tày trời.
Lê Thanh Ca khoanh tay trước ngực, lạnh nhạt nhìn ông ta.
“Hừ, mẹ tôi chết từ bao giờ rồi, bà ta là cái thá gì chứ? Còn muốn tôi gọi bà ta là mẹ á, bà ta không xứng.”
Lê Minh thấy con gái vẫn dám già mồm cãi láo, cảm thấy tôn nghiêm của người chủ gia đình này đang bị khiêu khích.
Đột nhiên ông ta nổi điên, vung nắm đấm muốn Lê Thanh Ca phải nghe lời.
Loại chuyện này, ông ta làm cũng quen tay rồi.
Nhưng lần này, tốc độ của Lê Thanh Ca còn nhanh hơn ông ta.
Lê Minh chưa kịp tới gần đã bị Lê Thanh Ca đạp cho một cước, văng vào tường.
Lê Nhạc và Lê Hoan biến sắc, Lê Thanh Ca trở nên lợi hại như thế từ bao giờ?
Hai cô ả không tin được, bèn đưa mắt nhìn nhau ra hiệu rồi đồng loạt xông về phía Lê Thanh Ca.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro