Sau Khi Nữ Thanh Niên Trí Thức Bị Đọc Tâm
Phản Kích
Lương Thần Mỹ Cảnh 111
2024-05-30 05:32:24
Ba mẹ con nhà đó lại hoàn toàn không sợ điều tiếng, họ mặt dạn mày dày quen rồi, có thể nói là hàng lưu manh có tiếng ở khu này.
Cô con gái thứ hai tên là Lê Hoan dường như hơi bất an, kéo tay áo mẹ là An Phượng Lan, hỏi: “Mẹ ơi, sao nó không nhúc nhích gì, có phải nó chết rồi không?”
Đúng là cô ta muốn dằn vặt Lê Thanh Ca một trận, nhưng cũng không muốn phải đi tù đâu.
Cô con gái thứ ba là Lê Nhạc cũng thấp thỏm lo sợ, nếu Lê Thanh Ca mà chết thật thì mẹ con họ sẽ thành tội phạm giết người à?
Lờ đi những lời xì xầm bất mãn của hàng xóm, An Phượng lan khinh thường nhổ một bãi nước miếng xuống đất, quát:
“Hừ, con khốn này, đừng có giả chết nữa, dậy về nhà nấu cơm cho tao ngay.”
Dứt lời, chẳng thèm quan tâm Lê Thanh Ca đang chảy máu đầy mặt và đầu cổ, bà ta vươn bàn tay đen đúa mập mạp về phía cô, định nhéo cô lên.
Khi còn cách mặt Lê Thanh Ca chừng một bàn tay, tay bà ta bỗng bị giữ chặt lại.
An Phượng Lan cả kinh, ngó xuống thấy Lê Thanh Ca vẫn đang nằm yên không nhúc nhích, nhưng mí mắt đã mở ra tự lúc nào.
Đôi tròng mắt tối đen như mực và sâu thẳm đang chằm chằm nhìn bà ta, khiến bà ta sởn da gà.
Nhưng An Phượng Lan đã quen thói tác oai tác quái mỗi ngày, bị Lê Thanh Ca nhìn chòng chọc như thế, bà ta lập tức há mồm tính chửi rủa: “Con ranh con này…”
“A…”
Tiếng chửi mắng còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng đã biến thành tiếng kêu thảm thiết.
Một cơn đau đứt ruột đứt gan truyền đến, An Phượng Lan cúi đầu nhìn, thấy tay mình đã bị Lê Thanh Ca vặn thành một hình dạng kì quái.
Bấy giờ mới hiểu được, tay bà ta đã bị con ranh đê tiện này bẻ gãy rồi.
“A, con khốn đê tiện đáng chết kia.”
…
Tay bị bẻ gãy nhưng miệng bà ta vẫn không chịu yên, vô số lời bẩn thỉu tục tĩu tuôn ra như vòi rồng.
Lê Thanh Ca lảo đảo đứng lên, vung tay không chút nể nang, tát thẳng vào mặt An Phượng Lan.
Người xung quanh chứng kiến toàn bộ đều đã ngây ra, nhưng không ai muốn tới can ngăn, ngược lại còn cảm thấy thật hả hê.
Họ đều đã nhịn ba mẹ con nhà đó quá lâu rồi, cũng nên có người xử lý ba kẻ đó đi mới phải.
Mặt An Phượng Lan sưng vù lên nhanh chóng.
Lê Nhạc và Lê Hoan nhào tới như hai con nghé con: “A… Con khốn, thả mẹ tao ra.”
Lê Thanh Ca cố nén cơn choáng váng, tung chân cho mỗi cô em kế một đạp.
Hai cô ả ôm ngực, ngã gục xuống đất hộc máu.
Cả hai đều hoang mang đến hoài nghi thế giới, sao con ả bao cát chuyên dụng của mình nay lại có sức lực đáng sợ như thế?
Nó bị quỷ ám vào người rồi sao?
Quan trọng hơn nữa là, nó dám phản kháng, điều này làm cho hai cô ả giận điên lên.
Hai ả âm thầm hạ quyết tâm, lát nữa ba về, nhất định phải mách ba, để ông ấy đánh chết con khốn này đi.
Cô con gái thứ hai tên là Lê Hoan dường như hơi bất an, kéo tay áo mẹ là An Phượng Lan, hỏi: “Mẹ ơi, sao nó không nhúc nhích gì, có phải nó chết rồi không?”
Đúng là cô ta muốn dằn vặt Lê Thanh Ca một trận, nhưng cũng không muốn phải đi tù đâu.
Cô con gái thứ ba là Lê Nhạc cũng thấp thỏm lo sợ, nếu Lê Thanh Ca mà chết thật thì mẹ con họ sẽ thành tội phạm giết người à?
Lờ đi những lời xì xầm bất mãn của hàng xóm, An Phượng lan khinh thường nhổ một bãi nước miếng xuống đất, quát:
“Hừ, con khốn này, đừng có giả chết nữa, dậy về nhà nấu cơm cho tao ngay.”
Dứt lời, chẳng thèm quan tâm Lê Thanh Ca đang chảy máu đầy mặt và đầu cổ, bà ta vươn bàn tay đen đúa mập mạp về phía cô, định nhéo cô lên.
Khi còn cách mặt Lê Thanh Ca chừng một bàn tay, tay bà ta bỗng bị giữ chặt lại.
An Phượng Lan cả kinh, ngó xuống thấy Lê Thanh Ca vẫn đang nằm yên không nhúc nhích, nhưng mí mắt đã mở ra tự lúc nào.
Đôi tròng mắt tối đen như mực và sâu thẳm đang chằm chằm nhìn bà ta, khiến bà ta sởn da gà.
Nhưng An Phượng Lan đã quen thói tác oai tác quái mỗi ngày, bị Lê Thanh Ca nhìn chòng chọc như thế, bà ta lập tức há mồm tính chửi rủa: “Con ranh con này…”
“A…”
Tiếng chửi mắng còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng đã biến thành tiếng kêu thảm thiết.
Một cơn đau đứt ruột đứt gan truyền đến, An Phượng Lan cúi đầu nhìn, thấy tay mình đã bị Lê Thanh Ca vặn thành một hình dạng kì quái.
Bấy giờ mới hiểu được, tay bà ta đã bị con ranh đê tiện này bẻ gãy rồi.
“A, con khốn đê tiện đáng chết kia.”
…
Tay bị bẻ gãy nhưng miệng bà ta vẫn không chịu yên, vô số lời bẩn thỉu tục tĩu tuôn ra như vòi rồng.
Lê Thanh Ca lảo đảo đứng lên, vung tay không chút nể nang, tát thẳng vào mặt An Phượng Lan.
Người xung quanh chứng kiến toàn bộ đều đã ngây ra, nhưng không ai muốn tới can ngăn, ngược lại còn cảm thấy thật hả hê.
Họ đều đã nhịn ba mẹ con nhà đó quá lâu rồi, cũng nên có người xử lý ba kẻ đó đi mới phải.
Mặt An Phượng Lan sưng vù lên nhanh chóng.
Lê Nhạc và Lê Hoan nhào tới như hai con nghé con: “A… Con khốn, thả mẹ tao ra.”
Lê Thanh Ca cố nén cơn choáng váng, tung chân cho mỗi cô em kế một đạp.
Hai cô ả ôm ngực, ngã gục xuống đất hộc máu.
Cả hai đều hoang mang đến hoài nghi thế giới, sao con ả bao cát chuyên dụng của mình nay lại có sức lực đáng sợ như thế?
Nó bị quỷ ám vào người rồi sao?
Quan trọng hơn nữa là, nó dám phản kháng, điều này làm cho hai cô ả giận điên lên.
Hai ả âm thầm hạ quyết tâm, lát nữa ba về, nhất định phải mách ba, để ông ấy đánh chết con khốn này đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro