Sau Khi Nương Qua Đời, Ta Treo Bảng Bán Thân Ở Thanh Lâu
Phần 2
2024-10-01 08:14:09
Thấy ta không động đậy, vị mỹ nhân sau rèm cuối cùng cũng lên tiếng, giọng trầm thấp dịu dàng: "Có phải tiền bạc không đủ dùng không?"
"Cũng không phải vậy." Mặt ta mặt lạnh tanh, nhìn thẳng vào bóng dáng mờ ảo của vị giai nhân tuyệt sắc sau rèm: "Mà là muốn ở lại Ngọc Kinh lâu."
"Tại sao?" Người đó tò mò.
Ta suy nghĩ một lúc, mỉm cười quyến rũ với người trong rèm ngọc: "Bởi vì, thiếp thân là một ca kỹ trời sinh."
"Không ai sinh ra đã là ca kỹ cả." Người đó nhẹ nhàng lên tiếng: "Ngươi có gì điều gì khó xử sao?"
"Một nữ nhân không nhà để về lại tham lam." Ta nở nụ cười vô cùng xinh đẹp, giọng nhẹ như bông: "Cũng chỉ có thể làm ca kỹ thôi."
Người đó không lên tiếng.
Sau tấm rèm ngọc chìm vào sự yên tĩnh một lúc lâu.
"Dưới tay ta có hai trại mồ côi và trường học cho nữ tử." Sau một lúc lâu, người đó chậm rãi lên tiếng.
Đúng là nơi tốt để đi.
Nhưng tại sao ta phải làm một nữ tử trong sạch? Chỉ vì lễ nghĩa liêm sỉ trong mắt người đời sao?
Xin lỗi, Lôi Kinh Xuân ta không cần đâu.
Ánh nắng xuyên qua song cửa, chiếu lên những hạt pha lê dùng để xâu rèm, tạo ra ánh sáng rực rỡ huyền ảo.
Ta cười lạnh lên tiếng, vạch trần thân phận của quý nhân bí ẩn này.
"Vậy Trưởng Công chúa điện hạ tốn công sức lật đổ Tam Hoàng tử, chỉ để giải tán Ngọc Kinh lâu dưới trướng Tam Hoàng tử sao?"
Ca kỹ có nguồn tin riêng của ca kỹ.
Ngọc Kinh lâu vốn là sản nghiệp của Tam Hoàng tử điện hạ, Tam Hoàng tử vì vụ tham ô lương thảo ở Bắc cương, đã bị tước tước hiệu và giam lỏng.
Ban đầu ta không biết ai là kẻ đứng sau lật đổ Tam Hoàng tử.
Cho đến khi nhìn rõ đôi bàn chân ngọc ngà như mỡ dê qua tấm rèm ngọc, mới giật mình nhận ra người này chính là trưởng tỷ của đương kim Thiên tử.
Cũng phải, ngoài Trưởng Công chúa Lý Túy Vãn được mệnh danh là "Đế khuyết bạch bích", còn quý nữ nhà nào có phong thái và khí chất như vậy?
Người sau tấm rèm ngọc dường như không ngờ một ca kỹ có thể nửa đoán nửa mò nói ra thân phận của nàng ấy, nhất thời hơi sửng sốt.
Từ nữ bên cạnh nàng ấy định lên tiếng quát ta, nhưng bị nàng ấy giơ tay ngăn lại.
"Biết quá nhiều, lại quá thích khoe khoang, sẽ bị g.i.ế.c diệt khẩu đấy."
Giọng Lý Túy Vãn không tự chủ xen lẫn ý cười.
Không.
Ta đoán Trưởng Công chúa sẽ không làm thế.
Phần lớn ca kỹ ở Ngọc Kinh lâu đều là nữ nhi hoặc thê tử của những gia đình nghèo khó, vì đủ loại lý do mà sa cơ lỡ bước vào chốn phong trần.
Người đã sẵn sàng thả họ đi, thậm chí còn cho tiền bạc, chắc chắn sẽ không nỡ lòng g.i.ế.c ta.
"Ngọc Kinh lâu còn có một công dụng khác." Ta không quan tâm đến lời đe dọa của Lý Túy Vãn: "Giữa những cuộc vui với son phấn, nhạc múa, rượu và chăn gối, có thể dò la tin tức."
"Lợi dụng thân thể phụ nữ để có được tất cả những điều đó, bản cung có khác gì đứa cháu trai bất tài kia chứ?"
Lý Túy Vãn ném lại một câu hỏi cho ta.
"A Dung vừa cầm tiền về nhà, nhưng trượng phu của nàng ta là kẻ nghiện cờ bạc, lúc trước chính hắn ta bán nàng ta vào đây."
"Công chúa điện hạ có thể đoán xem, bao lâu nữa thì nàng ta sẽ bị bán đi làm ca kỹ lần nữa? Ba ngày? Bảy ngày? Nửa tháng?"
"Thế đạo không thay đổi, luật pháp không thay đổi, tóm lại vẫn sẽ có người hoặc tự nguyện, hoặc bị ép buộc trở thành ca kỹ."
"Điện hạ vừa mới hỏi ta, nếu lợi dụng kỹ viện để dò la tin tức giành quyền lực, có gì khác với Tam Hoàng tử, sự khác biệt chính là ở đây."
"Nam tử lên ngôi, trong mắt nhìn thấy trăm họ thiên hạ, nhưng không bao gồm nữ tử, còn nữ tử lên ngôi, trong mắt có thể nhìn thấy nhiều hơn."
"Để đạt được mục đích, dù thủ đoạn có hèn hạ một chút, thì có gì đáng chê trách chứ?"
"Dù sao thì trên đời này, chỉ có người chiến thắng cuối cùng mới có thể thay đổi tất cả."
Nói xong những lời này ta lập tức im lặng, lặng lẽ chờ đợi phản hồi của Lý Túy Vãn.
Một tỳ nữ khác trong rèm đưa cho Lý Túy Vãn một tờ giấy.
Nàng ấy giơ tay, cẩn thận đọc kỹ, rồi mới khẽ cười.
"Huyết mạch lưu lạc bên ngoài của Lôi Tướng? Khó trách ở chốn phong trần mà lại có kiến thức như vậy."
Sau cuộc đấu võ mồm nửa thật nửa giả, cuối cùng cũng đón nhận được một lời khen hiếm hoi.
Ta hướng về phía sau tấm rèm ngọc hành lễ: "Không biết ý Trưởng Công chúa thế nào."
"Ngọc Kinh lâu giao cho ngươi." Giọng trầm thấp của Lý Túy Vãn vang lên từ sau rèm.
Ta giơ tay vén tấm rèm ngọc, bước thẳng vào trong, vốn là định tạ ơn Lý Túy Vãn.
Nhưng vừa thấy gương mặt như được ánh trăng gột rửa của nàng ấy, lời nói đã đến miệng lại đổi khác: "Vậy xin mời Trưởng Công chúa kiểm tra hàng."
Đế khuyết bạch bích, thiên hạ vô song.
"Cũng không phải vậy." Mặt ta mặt lạnh tanh, nhìn thẳng vào bóng dáng mờ ảo của vị giai nhân tuyệt sắc sau rèm: "Mà là muốn ở lại Ngọc Kinh lâu."
"Tại sao?" Người đó tò mò.
Ta suy nghĩ một lúc, mỉm cười quyến rũ với người trong rèm ngọc: "Bởi vì, thiếp thân là một ca kỹ trời sinh."
"Không ai sinh ra đã là ca kỹ cả." Người đó nhẹ nhàng lên tiếng: "Ngươi có gì điều gì khó xử sao?"
"Một nữ nhân không nhà để về lại tham lam." Ta nở nụ cười vô cùng xinh đẹp, giọng nhẹ như bông: "Cũng chỉ có thể làm ca kỹ thôi."
Người đó không lên tiếng.
Sau tấm rèm ngọc chìm vào sự yên tĩnh một lúc lâu.
"Dưới tay ta có hai trại mồ côi và trường học cho nữ tử." Sau một lúc lâu, người đó chậm rãi lên tiếng.
Đúng là nơi tốt để đi.
Nhưng tại sao ta phải làm một nữ tử trong sạch? Chỉ vì lễ nghĩa liêm sỉ trong mắt người đời sao?
Xin lỗi, Lôi Kinh Xuân ta không cần đâu.
Ánh nắng xuyên qua song cửa, chiếu lên những hạt pha lê dùng để xâu rèm, tạo ra ánh sáng rực rỡ huyền ảo.
Ta cười lạnh lên tiếng, vạch trần thân phận của quý nhân bí ẩn này.
"Vậy Trưởng Công chúa điện hạ tốn công sức lật đổ Tam Hoàng tử, chỉ để giải tán Ngọc Kinh lâu dưới trướng Tam Hoàng tử sao?"
Ca kỹ có nguồn tin riêng của ca kỹ.
Ngọc Kinh lâu vốn là sản nghiệp của Tam Hoàng tử điện hạ, Tam Hoàng tử vì vụ tham ô lương thảo ở Bắc cương, đã bị tước tước hiệu và giam lỏng.
Ban đầu ta không biết ai là kẻ đứng sau lật đổ Tam Hoàng tử.
Cho đến khi nhìn rõ đôi bàn chân ngọc ngà như mỡ dê qua tấm rèm ngọc, mới giật mình nhận ra người này chính là trưởng tỷ của đương kim Thiên tử.
Cũng phải, ngoài Trưởng Công chúa Lý Túy Vãn được mệnh danh là "Đế khuyết bạch bích", còn quý nữ nhà nào có phong thái và khí chất như vậy?
Người sau tấm rèm ngọc dường như không ngờ một ca kỹ có thể nửa đoán nửa mò nói ra thân phận của nàng ấy, nhất thời hơi sửng sốt.
Từ nữ bên cạnh nàng ấy định lên tiếng quát ta, nhưng bị nàng ấy giơ tay ngăn lại.
"Biết quá nhiều, lại quá thích khoe khoang, sẽ bị g.i.ế.c diệt khẩu đấy."
Giọng Lý Túy Vãn không tự chủ xen lẫn ý cười.
Không.
Ta đoán Trưởng Công chúa sẽ không làm thế.
Phần lớn ca kỹ ở Ngọc Kinh lâu đều là nữ nhi hoặc thê tử của những gia đình nghèo khó, vì đủ loại lý do mà sa cơ lỡ bước vào chốn phong trần.
Người đã sẵn sàng thả họ đi, thậm chí còn cho tiền bạc, chắc chắn sẽ không nỡ lòng g.i.ế.c ta.
"Ngọc Kinh lâu còn có một công dụng khác." Ta không quan tâm đến lời đe dọa của Lý Túy Vãn: "Giữa những cuộc vui với son phấn, nhạc múa, rượu và chăn gối, có thể dò la tin tức."
"Lợi dụng thân thể phụ nữ để có được tất cả những điều đó, bản cung có khác gì đứa cháu trai bất tài kia chứ?"
Lý Túy Vãn ném lại một câu hỏi cho ta.
"A Dung vừa cầm tiền về nhà, nhưng trượng phu của nàng ta là kẻ nghiện cờ bạc, lúc trước chính hắn ta bán nàng ta vào đây."
"Công chúa điện hạ có thể đoán xem, bao lâu nữa thì nàng ta sẽ bị bán đi làm ca kỹ lần nữa? Ba ngày? Bảy ngày? Nửa tháng?"
"Thế đạo không thay đổi, luật pháp không thay đổi, tóm lại vẫn sẽ có người hoặc tự nguyện, hoặc bị ép buộc trở thành ca kỹ."
"Điện hạ vừa mới hỏi ta, nếu lợi dụng kỹ viện để dò la tin tức giành quyền lực, có gì khác với Tam Hoàng tử, sự khác biệt chính là ở đây."
"Nam tử lên ngôi, trong mắt nhìn thấy trăm họ thiên hạ, nhưng không bao gồm nữ tử, còn nữ tử lên ngôi, trong mắt có thể nhìn thấy nhiều hơn."
"Để đạt được mục đích, dù thủ đoạn có hèn hạ một chút, thì có gì đáng chê trách chứ?"
"Dù sao thì trên đời này, chỉ có người chiến thắng cuối cùng mới có thể thay đổi tất cả."
Nói xong những lời này ta lập tức im lặng, lặng lẽ chờ đợi phản hồi của Lý Túy Vãn.
Một tỳ nữ khác trong rèm đưa cho Lý Túy Vãn một tờ giấy.
Nàng ấy giơ tay, cẩn thận đọc kỹ, rồi mới khẽ cười.
"Huyết mạch lưu lạc bên ngoài của Lôi Tướng? Khó trách ở chốn phong trần mà lại có kiến thức như vậy."
Sau cuộc đấu võ mồm nửa thật nửa giả, cuối cùng cũng đón nhận được một lời khen hiếm hoi.
Ta hướng về phía sau tấm rèm ngọc hành lễ: "Không biết ý Trưởng Công chúa thế nào."
"Ngọc Kinh lâu giao cho ngươi." Giọng trầm thấp của Lý Túy Vãn vang lên từ sau rèm.
Ta giơ tay vén tấm rèm ngọc, bước thẳng vào trong, vốn là định tạ ơn Lý Túy Vãn.
Nhưng vừa thấy gương mặt như được ánh trăng gột rửa của nàng ấy, lời nói đã đến miệng lại đổi khác: "Vậy xin mời Trưởng Công chúa kiểm tra hàng."
Đế khuyết bạch bích, thiên hạ vô song.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro