Sau Khi Nương Qua Đời, Ta Treo Bảng Bán Thân Ở Thanh Lâu
Phần 29
2024-10-01 08:14:09
"Hôm đó ta đến Ngọc Kinh lâu, thực ra không phải để cười nhạo muội, mà là để chuộc thân cho muội."
"Lúc đó ngươi dẫn mẫu thân của muội trốn đi, lại bị quản sự Bích Đào của Ngọc Kinh lâu bắt về, dùng roi đánh đến mức toàn thân đẫm máu, hấp hối."
"Nhưng đôi mắt của ngươi vẫn sáng rực, vẫn bướng bỉnh, lại còn liều lĩnh đến vậy..."
"Ta biết mọi chuyện đã rồi, ngươi đã hận phụ thân và mẫu thân ta, miễn cưỡng đưa ngươi về Lôi phủ, ngươi cũng chỉ sẽ oán hận ta, cho rằng đây là bố thí, nên ta đã đưa hết số bạc trên người cho Bích Đào, bảo bà ta tha cho ngươi."
Toàn thân ta cứng đờ, khó tin nhìn Lôi Thú Tuyết.
Lúc đó ta suýt bị đánh đến chết, Bích Đào lại nhổ một bãi nước bọt xuống đất, bảo người dừng tay.
Bích Đào tức giận nói rằng nếu không có người ra sức bảo vệ, chắc chắn sẽ đánh c.h.ế.t cái kẻ không biết tốt xấu như ta.
Ta tưởng là do tiểu nương cầu xin.
Không ngờ lại là nàng ta dùng bạc?!
Lôi Thú Tuyết thấy vẻ mặt khó tin của ta, khẽ cười, giọng nói nhẹ nhàng như gió:
"Tiểu Xuân, ngươi còn tràn đầy sức sống hơn cả ta tưởng tượng, nhưng ngươi luôn không nghe lời..."
"Giờ đây biểu ca đã chết, mẫu thân bị giam lỏng trong Phật đường, phụ thân cũng đã đón ngươi về."
"Ngươi sẽ yêu ta chứ?"
"Ngươi sẽ từ bỏ hận thù, xem ta như một người tỷ tỷ thực sự chứ?"
Trong lòng ta chấn động, như thể lại nghe thấy tiếng chuông Thuần Hóa tự.
Vang vọng khắp nơi.
"Ta không biết." Ta quay mặt đi, không nhìn vẻ mặt đầy kỳ vọng của Lôi Thú Tuyết nữa.
Câu này đúng là lời nói thật.
Lôi Thú Tuyết chỉ mỉm cười nhẹ nhàng: "Không biết sao? Vậy cũng tốt."
"Tiểu Xuân à, ngươi đã về rồi, hãy ở lại Lôi phủ mãi mãi bên cạnh ta nhé."
"Biết hay không biết, cũng chẳng sao cả."
Khuôn mặt xinh đẹp của Lôi Thú Tuyết tựa như một bức tranh mỹ nữ tinh xảo, dịu dàng thục nữ.
Nhưng dáng vẻ dịu dàng này, rơi vào mắt ta, cuối cùng vẫn không khỏi mang lại cảm giác tim đập chân run.
Hai người ngồi đối diện nhau im lặng hồi lâu, cuối cùng ta vẫn lên tiếng:
"Quan tài của tiểu nương đâu?"
"Quan tài của di nương đã được phụ thân chôn ở khu mộ của Lôi gia tại Tây sơn ở Đế đô."
Lôi Thú Tuyết đáp lời ta.
Ta nhắm mắt lại, không nói gì nữa.
Dù thế nào đi nữa, ta cũng sẽ đưa tiểu nương đi.
Bất kể người khác, thậm chí là tiểu nương dưới cửu tuyền nghĩ gì, ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận người thuộc về Lôi gia.
Trời đã tối, trong phòng tĩnh lặng.
Bên trong ánh ngọc lung linh, bên ngoài sân vườn đèn nến rực rỡ.
Tuyết lại rơi xuống, đọng trên những cành mai đỏ đang nở rộ.
Mềm mại mà lạnh lẽo.
20
Ta bị giam cầm rồi.
Ta bị nhốt trong khu viện tử cổ kính, thanh bình của nhà Lôi phủ, bị nhốt trong một gian phòng ngủ xa hoa.
Bị những tỳ nữ nhìn thì như đang kính cẩn nhưng thực tế là ta đi đến đâu thì bọn họ theo đến đấy giam giữ.
Đã mười ngày kể từ khi ta đến Lôi phủ, nhưng ta vẫn không biết gì cả.
Không biết tình hình của Ngọc Kinh lâu sau khi ta rời đi thế nào.
Càng không biết Trưởng Công chúa Lý Tuý Vãn sẽ có phản ứng ra sao khi biết chuyện này.
Ta có thể ra khỏi viện tử của mình.
Nhưng mỗi khi ta cố tiến gần phòng nghị sự và thư phòng của Lôi Tướng, lại có có thị vệ âm thầm chặn đường ta lại.
Ta có thể dùng giấy Tuyên Hòa và mực Huy Châu tốt nhất trong thư phòng viết bất luận bực thư từ gì.
Nhưng mỗi khi ta cố dụ dỗ hoặc mua chuộc các tỳ nữ để đưa thư cho ta, chưa đầy hai canh giờ, những người dám đáp lời với ta lại biến mất khỏi tầm mắt.
Ta cũng có thể cầu kiến Lôi Tướng.
Nhưng trong lòng ta hiểu rõ, lão già gian xảo này sẽ chẳng thể nào thả ta đi.
Ta cũng có thể đi tìm Lôi Thú Tuyết.
Nhưng những lời nàng ta nói vào ngày ta mới đến Lôi phủ đủ khiến ta trốn tránh nàng ta.
Đối đầu trực tiếp, ta - Lôi Kinh Xuân - tuyệt nhiên không sợ hãi.
Nhưng với thủ đoạn mềm dẻo này, dù có hùng tâm tráng chí lớn lao đến đâu cũng sẽ bị mài mòn theo thời gian.
Thật muốn đốt cháy luôn cả Lôi phủ và viện tử của mình.
Nhưng cho dù có làm được, khả năng trốn thoát cũng không cao lắm.
"Lúc đó ngươi dẫn mẫu thân của muội trốn đi, lại bị quản sự Bích Đào của Ngọc Kinh lâu bắt về, dùng roi đánh đến mức toàn thân đẫm máu, hấp hối."
"Nhưng đôi mắt của ngươi vẫn sáng rực, vẫn bướng bỉnh, lại còn liều lĩnh đến vậy..."
"Ta biết mọi chuyện đã rồi, ngươi đã hận phụ thân và mẫu thân ta, miễn cưỡng đưa ngươi về Lôi phủ, ngươi cũng chỉ sẽ oán hận ta, cho rằng đây là bố thí, nên ta đã đưa hết số bạc trên người cho Bích Đào, bảo bà ta tha cho ngươi."
Toàn thân ta cứng đờ, khó tin nhìn Lôi Thú Tuyết.
Lúc đó ta suýt bị đánh đến chết, Bích Đào lại nhổ một bãi nước bọt xuống đất, bảo người dừng tay.
Bích Đào tức giận nói rằng nếu không có người ra sức bảo vệ, chắc chắn sẽ đánh c.h.ế.t cái kẻ không biết tốt xấu như ta.
Ta tưởng là do tiểu nương cầu xin.
Không ngờ lại là nàng ta dùng bạc?!
Lôi Thú Tuyết thấy vẻ mặt khó tin của ta, khẽ cười, giọng nói nhẹ nhàng như gió:
"Tiểu Xuân, ngươi còn tràn đầy sức sống hơn cả ta tưởng tượng, nhưng ngươi luôn không nghe lời..."
"Giờ đây biểu ca đã chết, mẫu thân bị giam lỏng trong Phật đường, phụ thân cũng đã đón ngươi về."
"Ngươi sẽ yêu ta chứ?"
"Ngươi sẽ từ bỏ hận thù, xem ta như một người tỷ tỷ thực sự chứ?"
Trong lòng ta chấn động, như thể lại nghe thấy tiếng chuông Thuần Hóa tự.
Vang vọng khắp nơi.
"Ta không biết." Ta quay mặt đi, không nhìn vẻ mặt đầy kỳ vọng của Lôi Thú Tuyết nữa.
Câu này đúng là lời nói thật.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lôi Thú Tuyết chỉ mỉm cười nhẹ nhàng: "Không biết sao? Vậy cũng tốt."
"Tiểu Xuân à, ngươi đã về rồi, hãy ở lại Lôi phủ mãi mãi bên cạnh ta nhé."
"Biết hay không biết, cũng chẳng sao cả."
Khuôn mặt xinh đẹp của Lôi Thú Tuyết tựa như một bức tranh mỹ nữ tinh xảo, dịu dàng thục nữ.
Nhưng dáng vẻ dịu dàng này, rơi vào mắt ta, cuối cùng vẫn không khỏi mang lại cảm giác tim đập chân run.
Hai người ngồi đối diện nhau im lặng hồi lâu, cuối cùng ta vẫn lên tiếng:
"Quan tài của tiểu nương đâu?"
"Quan tài của di nương đã được phụ thân chôn ở khu mộ của Lôi gia tại Tây sơn ở Đế đô."
Lôi Thú Tuyết đáp lời ta.
Ta nhắm mắt lại, không nói gì nữa.
Dù thế nào đi nữa, ta cũng sẽ đưa tiểu nương đi.
Bất kể người khác, thậm chí là tiểu nương dưới cửu tuyền nghĩ gì, ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận người thuộc về Lôi gia.
Trời đã tối, trong phòng tĩnh lặng.
Bên trong ánh ngọc lung linh, bên ngoài sân vườn đèn nến rực rỡ.
Tuyết lại rơi xuống, đọng trên những cành mai đỏ đang nở rộ.
Mềm mại mà lạnh lẽo.
20
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ta bị giam cầm rồi.
Ta bị nhốt trong khu viện tử cổ kính, thanh bình của nhà Lôi phủ, bị nhốt trong một gian phòng ngủ xa hoa.
Bị những tỳ nữ nhìn thì như đang kính cẩn nhưng thực tế là ta đi đến đâu thì bọn họ theo đến đấy giam giữ.
Đã mười ngày kể từ khi ta đến Lôi phủ, nhưng ta vẫn không biết gì cả.
Không biết tình hình của Ngọc Kinh lâu sau khi ta rời đi thế nào.
Càng không biết Trưởng Công chúa Lý Tuý Vãn sẽ có phản ứng ra sao khi biết chuyện này.
Ta có thể ra khỏi viện tử của mình.
Nhưng mỗi khi ta cố tiến gần phòng nghị sự và thư phòng của Lôi Tướng, lại có có thị vệ âm thầm chặn đường ta lại.
Ta có thể dùng giấy Tuyên Hòa và mực Huy Châu tốt nhất trong thư phòng viết bất luận bực thư từ gì.
Nhưng mỗi khi ta cố dụ dỗ hoặc mua chuộc các tỳ nữ để đưa thư cho ta, chưa đầy hai canh giờ, những người dám đáp lời với ta lại biến mất khỏi tầm mắt.
Ta cũng có thể cầu kiến Lôi Tướng.
Nhưng trong lòng ta hiểu rõ, lão già gian xảo này sẽ chẳng thể nào thả ta đi.
Ta cũng có thể đi tìm Lôi Thú Tuyết.
Nhưng những lời nàng ta nói vào ngày ta mới đến Lôi phủ đủ khiến ta trốn tránh nàng ta.
Đối đầu trực tiếp, ta - Lôi Kinh Xuân - tuyệt nhiên không sợ hãi.
Nhưng với thủ đoạn mềm dẻo này, dù có hùng tâm tráng chí lớn lao đến đâu cũng sẽ bị mài mòn theo thời gian.
Thật muốn đốt cháy luôn cả Lôi phủ và viện tử của mình.
Nhưng cho dù có làm được, khả năng trốn thoát cũng không cao lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro