Chương 2-2
Mạch Ngôn Xuyên
2024-07-14 09:42:35
Trong suốt hai mươi phút này, mọi người đều nóng ruột như lửa đốt, nhưng đương sự thì lại tỏ vẻ ngây thơ vô số tội.
Lục Diễn Châu nhìn thấy một màn do mình gây ra thì cảm thấy đau đầu không thôi, khoanh tay dựa vào cánh cửa sau lưng, không cảm xúc nhìn cô: “Vẫn còn sống là được.”
Vu Hạ: "..."
Tên khốn, trù ai vậy chứ?
Ban quản lý giải thích: “Chuyện là như thế này, sáng nay trước khi đi ra ngoài, anh Lục nhìn thấy người giao hàng treo đồ ăn trước cửa nhà cô, đến chiều về thấy đồ ăn vẫn còn treo trên tay nắm cửa, anh ấy muốn nhắc cô nhưng gõ hay đập cửa đều không có phản hồi, sợ cô xảy ra chuyện gì nên đã liên lạc với chúng tôi. Chúng tôi đã gọi cho cô nhiều lần nhưng đều không có phản hồi, xem camera giám sát cũng không thấy cô rời khỏi tiểu khu, chúng tôi lại gọi điện cho cô nhưng cũng không có phản hồi, tưởng cô... đã xảy ra chuyện gì nên mới báo cảnh sát.”
Vu Hạ kinh ngạc “ớ” lên một tiếng, ngẩng đầu nhìn người hàng xóm tốt bụng của mình. Cho nên đám người này tụ tập trước cửa nhà cô là vì nghĩ cô bị đột tử trong nhà?
Lục Diễn Châu: "..."
Lời giải thích của ban quản lý và ánh mắt kinh ngạc của cô khiến anh cảm thấy đây là một việc làm rất ngu ngốc. Anh cúi đầu tránh ánh mắt của cô, đứng thẳng người đi về phía thang máy: “Nếu không có chuyện gì thì tôi xin phép đi trước.”
"Cô Vu, hình như cô không được khỏe, có cần đưa cô đến bệnh viện không?" Người cảnh sát dẫn đầu cười hỏi.
Vu Hạ vội vàng lắc đầu: “À, không cần đâu, tôi không sao, cảm ơn mọi người…” Vô tình lắc đầu mạnh quá, cô choáng váng ngã sang một bên.
May mà chú cảnh sát nhanh tay lẹ mắt đưa tay đỡ cô, nếu không cô sẽ biểu diễn một màn “tiếp đất từng phần” trước mặt mọi người.
Phù~ Nguy hiểm quá.
Cô cảm kích nhìn chú cảnh sát đã đỡ mình.
“Cô có chắc là mình ổn không?” Cảnh sát khuyên nhủ, “Tôi thấy vẫn nên để tôi đưa cô đến bệnh viện kiểm tra thì hơn.”
Cảnh sát cũng quá trách nhiệm đi, nhất quyết muốn đưa cô đến bệnh viện, Vu Hạ không muốn bị xe cảnh sát đưa đến bệnh viện chút nào. Cô đứng vịn vào khung cửa, đảo mắt nhìn người ngoài cửa.
Nghe thấy tiếng "ting".
Thang máy lên rồi.
Không chút do dự, cô vịn khung cửa, thò đầu ra ngoài, vội gọi người đàn ông đang chuẩn bị bước vào thang máy: "Anh gì ơi... hàng xóm mới, đợi một chút!"
Cô vẫn chưa biết tên anh.
Lục Diễn Châu quay đầu lại, đại khái đoán được cô muốn nói gì, anh bình tĩnh nhìn cô, nói ngắn gọn: "Nói."
Giọng Vu Hạ yếu ớt khàn đặc, có chút đáng thương: "Anh có rảnh không? Có thể đưa tôi đến bệnh viện được không? Tôi thật sự rất ngại lãng phí lực lượng cảnh sát."
Vậy thì không ngại làm phiền anh hay gì?
Lực lượng cảnh sát này có thể coi là do anh gọi đến, Lục Diễn Châu giơ tay lên, liếc nhìn đồng hồ, nói với cô: “Cho cô năm phút.”
—
Vu Hạ vội vàng cảm ơn và tiễn mọi người đi, trở về phòng thay quần áo rồi vào nhà tắm rửa mặt. Bật đèn lên, cô giật mình khi nhìn thấy hình ảnh hốc hác, xanh xao của mình trong gương.
Vừa rồi cô đã vác khuôn mặt như vậy đi gặp người khác?
Gớm quá đi mất!
Tiên nữ không bao giờ được ra ngoài với bộ dạng như thế này! Cô quay lại phòng, lấy túi trang điểm ra.
Tám phút sau, cô vội vàng mở cửa.
Đèn cảm biến ở hành lang không được nhạy lắm, đôi lúc mở cửa không có phản ứng, phải đóng cửa mới sáng. Người đàn ông lười biếng đưa tay ấn nút thang máy, nghiêng đầu nhìn cô trong bóng tối, lạnh lùng nói: “Cô chậm ba phút.”
Lạnh quá...
Vu Hạ nhanh chóng đóng cửa lại.
Tách.
Đèn cũng sáng lên.
Lục Diễn Châu nhìn rõ mặt cô, khóe miệng giật giật. Nhưng cô vẫn ngẩng mặt lên, nghiêm túc nói: “Tôi đang bị sốt cao, trang điểm xong trong chỉ năm phút là đã phá kỷ lục rồi. Không nhiều cô gái có thể trang điểm nhanh như vậy đâu.”
“…” Lẽ nào anh còn phải khen cô sao?
Cửa thang máy mở ra, Lục Diễn Châu đi thẳng vào, xoay người nhấn nút tầng, nói một câu với giọng điệu cực kỳ qua quýt: "Giỏi lắm."
Vu Hạ váng vất đứng bên cạnh anh, phải mất một lúc mới nhận ra hình như anh đang giễu cợt mình. Sau khi trang điểm, sức lực của cô đã cạn kiệt nên cũng không phản bác làm gì.
Lục Diễn Châu hạ mắt xuống thì thấy cô đứng cúi đầu, giống như một đóa hoa mỏng manh bị héo vì nắng.
Dáng vẻ này thì giống như bệnh nhân rồi.
Anh ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Cô có muốn tìm người đi cùng không?”
"Hả? Không ai có thể đi cùng tôi." Vu Hạ yếu ớt dựa vào thang máy.
“Đồng nghiệp hay bạn bè của cô?”
"Bạn bè và đồng nghiệp không rảnh."
Thầy hướng dẫn của Đường Duyệt nhận một dự án gia công, cả ngày hôm nay cô ấy không tìm cô, chắc là đang rất bận, hơn nữa Đại học T lại cách nơi này quá xa. Một tuần trước khi nghỉ lễ, trợ lý và đồng nghiệp đã lên kế hoạch cho kỳ nghỉ nên giờ họ đã không còn ở thành phố nữa rồi.
Vu Hạ đột nhiên chuyển sự chú ý sang người đàn ông bên cạnh, anh vì một phần đồ ăn mà có thể gọi ban quản lý và cảnh sát đến giúp cô, còn đồng ý đưa cô đến bệnh viện, cô thì thầm: “Hay là anh làm người tốt đến cùng đi? "
"..."
Im lặng giây lát, Lục Diễn Châu mới nói: “Bạn trai cô đâu?”
"Không có bạn trai."
“…” Lục Diễn Châu nhớ lại cảnh tượng tối qua, thản nhiên hỏi: “Tối qua ôm nhầm người, không phải cô xem tôi là bạn trai của cô rồi chứ?”
Cửa thang máy mở, hai người lần lượt bước ra ngoài.
Nhắc tới cái tên cặn bã Châu Dữ đó lại thấy tức, ánh mắt Vu Hạ lập tức trở nên sắc bén, hừ lạnh một tiếng: "Sai rồi, tối qua tôi đã xem anh là bạn trai cũ."
Lục Diễn Châu dừng bước: “… Cô gặp bạn trai cũ đều nhiệt tình như vậy?” Nhào đến ôm chầm, còn cười rất vui nữa.
“Tối qua lúc ôm nhầm vẫn chưa chia tay, ôm xong mới chia tay.” Vu Hạ thật sự không muốn nói mình đã bị cắm sừng, vì sẽ cho thấy mắt nhìn người của cô quá kém, mất giá lắm.
Lục Diễn Châu: "?"
Cô ngước lên, thấy anh có vẻ nghi ngờ.
Quả thật lý do chia tay này quá kỳ lạ. Cô nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của anh, suy nghĩ thật kỹ mấy giây, cái đầu không mấy tỉnh táo của cô lại nói ra một lý do khó tin nhưng có sức thuyết phục đến chín mươi phần trăm.
“Ôm đại một người qua đường còn đẹp trai hơn anh ta, cần anh ta làm gì nữa!”
Chín mươi phần trăm số người trên thế giới này đều yêu cái đẹp. Vu Hạ cảm thấy mình đưa ra lý do rất tự nhiên, thậm chí còn muốn vỗ tay tán thưởng mình.
"..."
Sắc mặt Lục Diễn Châu trở nên rất tinh vi, nhìn chằm chằm vào đôi má đỏ bừng vì sốt của cô, chậm rãi nói: “Cho nên, cô bám lấy tôi rồi?”
Vu Hạ thấy anh có vẻ nghiêm túc, tự dưng có chút nao núng, thấp giọng hỏi: "Vậy... anh còn đưa tôi đến bệnh viện nữa không? Tôi có thể bắt taxi, cũng không phải là không thể."
Lục Diễn Châu: "..."
Việc này với việc bám lấy anh có gì khác nhau?
Lục Diễn Châu nhìn thấy một màn do mình gây ra thì cảm thấy đau đầu không thôi, khoanh tay dựa vào cánh cửa sau lưng, không cảm xúc nhìn cô: “Vẫn còn sống là được.”
Vu Hạ: "..."
Tên khốn, trù ai vậy chứ?
Ban quản lý giải thích: “Chuyện là như thế này, sáng nay trước khi đi ra ngoài, anh Lục nhìn thấy người giao hàng treo đồ ăn trước cửa nhà cô, đến chiều về thấy đồ ăn vẫn còn treo trên tay nắm cửa, anh ấy muốn nhắc cô nhưng gõ hay đập cửa đều không có phản hồi, sợ cô xảy ra chuyện gì nên đã liên lạc với chúng tôi. Chúng tôi đã gọi cho cô nhiều lần nhưng đều không có phản hồi, xem camera giám sát cũng không thấy cô rời khỏi tiểu khu, chúng tôi lại gọi điện cho cô nhưng cũng không có phản hồi, tưởng cô... đã xảy ra chuyện gì nên mới báo cảnh sát.”
Vu Hạ kinh ngạc “ớ” lên một tiếng, ngẩng đầu nhìn người hàng xóm tốt bụng của mình. Cho nên đám người này tụ tập trước cửa nhà cô là vì nghĩ cô bị đột tử trong nhà?
Lục Diễn Châu: "..."
Lời giải thích của ban quản lý và ánh mắt kinh ngạc của cô khiến anh cảm thấy đây là một việc làm rất ngu ngốc. Anh cúi đầu tránh ánh mắt của cô, đứng thẳng người đi về phía thang máy: “Nếu không có chuyện gì thì tôi xin phép đi trước.”
"Cô Vu, hình như cô không được khỏe, có cần đưa cô đến bệnh viện không?" Người cảnh sát dẫn đầu cười hỏi.
Vu Hạ vội vàng lắc đầu: “À, không cần đâu, tôi không sao, cảm ơn mọi người…” Vô tình lắc đầu mạnh quá, cô choáng váng ngã sang một bên.
May mà chú cảnh sát nhanh tay lẹ mắt đưa tay đỡ cô, nếu không cô sẽ biểu diễn một màn “tiếp đất từng phần” trước mặt mọi người.
Phù~ Nguy hiểm quá.
Cô cảm kích nhìn chú cảnh sát đã đỡ mình.
“Cô có chắc là mình ổn không?” Cảnh sát khuyên nhủ, “Tôi thấy vẫn nên để tôi đưa cô đến bệnh viện kiểm tra thì hơn.”
Cảnh sát cũng quá trách nhiệm đi, nhất quyết muốn đưa cô đến bệnh viện, Vu Hạ không muốn bị xe cảnh sát đưa đến bệnh viện chút nào. Cô đứng vịn vào khung cửa, đảo mắt nhìn người ngoài cửa.
Nghe thấy tiếng "ting".
Thang máy lên rồi.
Không chút do dự, cô vịn khung cửa, thò đầu ra ngoài, vội gọi người đàn ông đang chuẩn bị bước vào thang máy: "Anh gì ơi... hàng xóm mới, đợi một chút!"
Cô vẫn chưa biết tên anh.
Lục Diễn Châu quay đầu lại, đại khái đoán được cô muốn nói gì, anh bình tĩnh nhìn cô, nói ngắn gọn: "Nói."
Giọng Vu Hạ yếu ớt khàn đặc, có chút đáng thương: "Anh có rảnh không? Có thể đưa tôi đến bệnh viện được không? Tôi thật sự rất ngại lãng phí lực lượng cảnh sát."
Vậy thì không ngại làm phiền anh hay gì?
Lực lượng cảnh sát này có thể coi là do anh gọi đến, Lục Diễn Châu giơ tay lên, liếc nhìn đồng hồ, nói với cô: “Cho cô năm phút.”
—
Vu Hạ vội vàng cảm ơn và tiễn mọi người đi, trở về phòng thay quần áo rồi vào nhà tắm rửa mặt. Bật đèn lên, cô giật mình khi nhìn thấy hình ảnh hốc hác, xanh xao của mình trong gương.
Vừa rồi cô đã vác khuôn mặt như vậy đi gặp người khác?
Gớm quá đi mất!
Tiên nữ không bao giờ được ra ngoài với bộ dạng như thế này! Cô quay lại phòng, lấy túi trang điểm ra.
Tám phút sau, cô vội vàng mở cửa.
Đèn cảm biến ở hành lang không được nhạy lắm, đôi lúc mở cửa không có phản ứng, phải đóng cửa mới sáng. Người đàn ông lười biếng đưa tay ấn nút thang máy, nghiêng đầu nhìn cô trong bóng tối, lạnh lùng nói: “Cô chậm ba phút.”
Lạnh quá...
Vu Hạ nhanh chóng đóng cửa lại.
Tách.
Đèn cũng sáng lên.
Lục Diễn Châu nhìn rõ mặt cô, khóe miệng giật giật. Nhưng cô vẫn ngẩng mặt lên, nghiêm túc nói: “Tôi đang bị sốt cao, trang điểm xong trong chỉ năm phút là đã phá kỷ lục rồi. Không nhiều cô gái có thể trang điểm nhanh như vậy đâu.”
“…” Lẽ nào anh còn phải khen cô sao?
Cửa thang máy mở ra, Lục Diễn Châu đi thẳng vào, xoay người nhấn nút tầng, nói một câu với giọng điệu cực kỳ qua quýt: "Giỏi lắm."
Vu Hạ váng vất đứng bên cạnh anh, phải mất một lúc mới nhận ra hình như anh đang giễu cợt mình. Sau khi trang điểm, sức lực của cô đã cạn kiệt nên cũng không phản bác làm gì.
Lục Diễn Châu hạ mắt xuống thì thấy cô đứng cúi đầu, giống như một đóa hoa mỏng manh bị héo vì nắng.
Dáng vẻ này thì giống như bệnh nhân rồi.
Anh ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Cô có muốn tìm người đi cùng không?”
"Hả? Không ai có thể đi cùng tôi." Vu Hạ yếu ớt dựa vào thang máy.
“Đồng nghiệp hay bạn bè của cô?”
"Bạn bè và đồng nghiệp không rảnh."
Thầy hướng dẫn của Đường Duyệt nhận một dự án gia công, cả ngày hôm nay cô ấy không tìm cô, chắc là đang rất bận, hơn nữa Đại học T lại cách nơi này quá xa. Một tuần trước khi nghỉ lễ, trợ lý và đồng nghiệp đã lên kế hoạch cho kỳ nghỉ nên giờ họ đã không còn ở thành phố nữa rồi.
Vu Hạ đột nhiên chuyển sự chú ý sang người đàn ông bên cạnh, anh vì một phần đồ ăn mà có thể gọi ban quản lý và cảnh sát đến giúp cô, còn đồng ý đưa cô đến bệnh viện, cô thì thầm: “Hay là anh làm người tốt đến cùng đi? "
"..."
Im lặng giây lát, Lục Diễn Châu mới nói: “Bạn trai cô đâu?”
"Không có bạn trai."
“…” Lục Diễn Châu nhớ lại cảnh tượng tối qua, thản nhiên hỏi: “Tối qua ôm nhầm người, không phải cô xem tôi là bạn trai của cô rồi chứ?”
Cửa thang máy mở, hai người lần lượt bước ra ngoài.
Nhắc tới cái tên cặn bã Châu Dữ đó lại thấy tức, ánh mắt Vu Hạ lập tức trở nên sắc bén, hừ lạnh một tiếng: "Sai rồi, tối qua tôi đã xem anh là bạn trai cũ."
Lục Diễn Châu dừng bước: “… Cô gặp bạn trai cũ đều nhiệt tình như vậy?” Nhào đến ôm chầm, còn cười rất vui nữa.
“Tối qua lúc ôm nhầm vẫn chưa chia tay, ôm xong mới chia tay.” Vu Hạ thật sự không muốn nói mình đã bị cắm sừng, vì sẽ cho thấy mắt nhìn người của cô quá kém, mất giá lắm.
Lục Diễn Châu: "?"
Cô ngước lên, thấy anh có vẻ nghi ngờ.
Quả thật lý do chia tay này quá kỳ lạ. Cô nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của anh, suy nghĩ thật kỹ mấy giây, cái đầu không mấy tỉnh táo của cô lại nói ra một lý do khó tin nhưng có sức thuyết phục đến chín mươi phần trăm.
“Ôm đại một người qua đường còn đẹp trai hơn anh ta, cần anh ta làm gì nữa!”
Chín mươi phần trăm số người trên thế giới này đều yêu cái đẹp. Vu Hạ cảm thấy mình đưa ra lý do rất tự nhiên, thậm chí còn muốn vỗ tay tán thưởng mình.
"..."
Sắc mặt Lục Diễn Châu trở nên rất tinh vi, nhìn chằm chằm vào đôi má đỏ bừng vì sốt của cô, chậm rãi nói: “Cho nên, cô bám lấy tôi rồi?”
Vu Hạ thấy anh có vẻ nghiêm túc, tự dưng có chút nao núng, thấp giọng hỏi: "Vậy... anh còn đưa tôi đến bệnh viện nữa không? Tôi có thể bắt taxi, cũng không phải là không thể."
Lục Diễn Châu: "..."
Việc này với việc bám lấy anh có gì khác nhau?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro