Cô đặt mục tiêu nhanh thật đấy
Mạch Ngôn Xuyên
2024-07-14 09:42:35
Hai người chia tay nhau trước cửa, ai quay về nhà nấy.
Lục Diễn Châu vào bếp rót một cốc nước, WeChat nhắc nhở mấy lần, anh bấm vào, là tin nhắn của nhóm kỹ thuật, liếc nhìn rồi đăng xuất.
Dưới nhóm kỹ thuật là ảnh đại diện của Vu Hạ, tên WeChat là "Sống trong mùa hè", hiển thị một tin nhắn chưa đọc, chính là biểu tượng cảm xúc cô gửi lúc nãy. Ảnh đại diện của cô là ảnh chibi một cô bé cầm bó hoa hướng dương với nụ cười rạng rỡ, nếu nhìn kỹ có thể thấy một hạt gạo nhỏ ở khóe miệng.
Bức tranh này chắc là chính cô ấy.
Anh bấm vào hộp thoại, do dự một lúc rồi bấm vào tường của cô.
Sau đó phát hiện ra cô đã đăng một bài viết cách đây hơn một giờ. Nội dung bài viết đó là: Nhất định phải nhớ lấy đồ ăn treo trước cửa, không đeo nút bịt tai quá lâu khi ngủ, nếu không hàng xóm sẽ nghĩ rằng bạn đã bị đột tử trong nhà. Tỉnh dậy phát hiện ban quản lý, bảo vệ và chú cảnh sát đang tập trung trước cửa nhà, họ đang bàn tính phá cửa nhà bạn.
Đính kèm biểu tượng cảm xúc "Tôi thật sự rất biết ơn".
"..."
Lục Diễn Châu lại bấm vào phần bình luận, chỉ thấy được hai câu bình luận của cô.
[Không sao không sao, chỉ là cảm sốt thôi.]
[Các nàng họa sĩ thân mến, hãy chú ý nghỉ ngơi, bớt thức khuya lại và ngủ nhiều hơn, quan trọng là phải bảo vệ tính mạng.]
Họa sĩ?
Kéo xuống mấy dòng, Lục Diễn Châu biết được Vu Hạ là một họa sĩ truyện tranh, vừa mới ăn mừng lễ nghỉ xuất bản hai ngày trước.
Người thích đăng status và người không thích đăng status có sự khác biệt rất lớn. Lục Diễn Châu có thể biết được nghề nghiệp, sở thích, thậm chí cả bạn bè từ WeChat của cô.
Còn Vu Hạ trừng mắt nhìn WeChat trống rỗng của Lục Diễn Châu, đột nhiên cảm thấy mình bị thiệt.
Cô tiếc nuối thoát khỏi WeChat của anh, lại phát hiện ra anh đã thích bài viết cô đăng trong lúc buồn chán vì đang truyền thuốc chiều nay.
"..."
Một người không bao giờ đăng status mà lại thích bài của người khác?
Thật là mỉa mai!
Vu Hạ giả vờ như không nhìn thấy, tranh thủ tắm rửa sạch sẽ rồi leo lên giường ngủ.
Sáng hôm sau khi thức dậy, việc đầu tiên cô làm là ra cửa lấy đồ ăn. Cánh cửa hé mở, cô thò tay lấy túi đồ ăn ở sau cửa một cách chính xác, sau đó đóng cửa lại, tất cả chỉ trong một nốt nhạc.
Lục Diễn Châu chạy bộ về, vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy cảnh tượng này.
"..."
“Cạch”, cánh cửa đã đóng lại mở ra.
Vu Hạ lại thò đầu ra ngoài, bắt gặp ánh mắt của Lục Diễn Châu: “Chào buổi sáng.” Lúc mới đóng cửa lại, dường như cô nghe thấy một tiếng “ting”.
Lục Diễn Châu liếc nhìn cô: “Chào buổi sáng.”
Vu Hạ mỉm cười với anh rồi đóng sầm cửa lại.
Lục Diễn Châu nhìn chằm chằm cánh cửa đã đóng lại, cau mày, cảm thấy cô không phải thật sự muốn chào hỏi anh, mà như cố tình để anh nhìn thấy, tỏ ý rằng "Tôi vẫn còn sống”.
//static.kites.vn/upload//2024/04/1706421464.ac870c8c7a23c9da998b058fff414db8.jpg
Vu Hạ ăn sáng xong, thấy bên ngoài trời không còn mưa nữa, vốn định xuống lầu đi dạo, nhưng vừa mở cửa sổ ra đã bị gió lạnh ập vào làm hắt hơi một cái.
Lục Diễn Châu lại đi chạy bộ trong thời tiết thế này?
Cô đóng cửa sổ lại, dứt khoát ngả người xuống giường lướt weibo xem bình luận và tin nhắn của fan.
Weibo của cô có hai trăm nghìn người theo dõi, trong số đó có không ít người trong giới họa sĩ, lúc rảnh rỗi cô thích vẽ truyện tranh hàng ngày và truyện tranh tưởng tượng, thỉnh thoảng cũng bấm bụng vẽ truyện đồng nhân.
[Phu nhân, đói quá, ăn cơm.]
[Sao không phát ít đồ ăn trong kỳ nghỉ? Đợi lâu lắm rồi!]
[Em biết rồi, chắc hẳn phu nhân đang cố gắng tích trữ bản thảo, dù sao cũng chỉ nghỉ có một tháng. Em vẫn có thể xem phần tiếp theo của bộ trước đó chứ? Không có cũng không sao, món mới cũng được. Em sẽ không hối đâu, em chắc chắn có thể đợi được Tam Hạ!]
……
Bút danh của cô là "Tam Hạ", theo lời mẹ cô kể, ngày cô sinh ra là ngày nóng nhất trong năm nên tên của cô được chọn một cách ngẫu nhiên phù hợp với hoàn cảnh.
Không có nhiều người thích cái nóng thiêu đốt của mùa hè, nhưng Vu Hạ lại rất thích và ước gì một năm có ba mùa hè.
Lục Diễn Châu vào bếp rót một cốc nước, WeChat nhắc nhở mấy lần, anh bấm vào, là tin nhắn của nhóm kỹ thuật, liếc nhìn rồi đăng xuất.
Dưới nhóm kỹ thuật là ảnh đại diện của Vu Hạ, tên WeChat là "Sống trong mùa hè", hiển thị một tin nhắn chưa đọc, chính là biểu tượng cảm xúc cô gửi lúc nãy. Ảnh đại diện của cô là ảnh chibi một cô bé cầm bó hoa hướng dương với nụ cười rạng rỡ, nếu nhìn kỹ có thể thấy một hạt gạo nhỏ ở khóe miệng.
Bức tranh này chắc là chính cô ấy.
Anh bấm vào hộp thoại, do dự một lúc rồi bấm vào tường của cô.
Sau đó phát hiện ra cô đã đăng một bài viết cách đây hơn một giờ. Nội dung bài viết đó là: Nhất định phải nhớ lấy đồ ăn treo trước cửa, không đeo nút bịt tai quá lâu khi ngủ, nếu không hàng xóm sẽ nghĩ rằng bạn đã bị đột tử trong nhà. Tỉnh dậy phát hiện ban quản lý, bảo vệ và chú cảnh sát đang tập trung trước cửa nhà, họ đang bàn tính phá cửa nhà bạn.
Đính kèm biểu tượng cảm xúc "Tôi thật sự rất biết ơn".
"..."
Lục Diễn Châu lại bấm vào phần bình luận, chỉ thấy được hai câu bình luận của cô.
[Không sao không sao, chỉ là cảm sốt thôi.]
[Các nàng họa sĩ thân mến, hãy chú ý nghỉ ngơi, bớt thức khuya lại và ngủ nhiều hơn, quan trọng là phải bảo vệ tính mạng.]
Họa sĩ?
Kéo xuống mấy dòng, Lục Diễn Châu biết được Vu Hạ là một họa sĩ truyện tranh, vừa mới ăn mừng lễ nghỉ xuất bản hai ngày trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người thích đăng status và người không thích đăng status có sự khác biệt rất lớn. Lục Diễn Châu có thể biết được nghề nghiệp, sở thích, thậm chí cả bạn bè từ WeChat của cô.
Còn Vu Hạ trừng mắt nhìn WeChat trống rỗng của Lục Diễn Châu, đột nhiên cảm thấy mình bị thiệt.
Cô tiếc nuối thoát khỏi WeChat của anh, lại phát hiện ra anh đã thích bài viết cô đăng trong lúc buồn chán vì đang truyền thuốc chiều nay.
"..."
Một người không bao giờ đăng status mà lại thích bài của người khác?
Thật là mỉa mai!
Vu Hạ giả vờ như không nhìn thấy, tranh thủ tắm rửa sạch sẽ rồi leo lên giường ngủ.
Sáng hôm sau khi thức dậy, việc đầu tiên cô làm là ra cửa lấy đồ ăn. Cánh cửa hé mở, cô thò tay lấy túi đồ ăn ở sau cửa một cách chính xác, sau đó đóng cửa lại, tất cả chỉ trong một nốt nhạc.
Lục Diễn Châu chạy bộ về, vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy cảnh tượng này.
"..."
“Cạch”, cánh cửa đã đóng lại mở ra.
Vu Hạ lại thò đầu ra ngoài, bắt gặp ánh mắt của Lục Diễn Châu: “Chào buổi sáng.” Lúc mới đóng cửa lại, dường như cô nghe thấy một tiếng “ting”.
Lục Diễn Châu liếc nhìn cô: “Chào buổi sáng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vu Hạ mỉm cười với anh rồi đóng sầm cửa lại.
Lục Diễn Châu nhìn chằm chằm cánh cửa đã đóng lại, cau mày, cảm thấy cô không phải thật sự muốn chào hỏi anh, mà như cố tình để anh nhìn thấy, tỏ ý rằng "Tôi vẫn còn sống”.
//static.kites.vn/upload//2024/04/1706421464.ac870c8c7a23c9da998b058fff414db8.jpg
Vu Hạ ăn sáng xong, thấy bên ngoài trời không còn mưa nữa, vốn định xuống lầu đi dạo, nhưng vừa mở cửa sổ ra đã bị gió lạnh ập vào làm hắt hơi một cái.
Lục Diễn Châu lại đi chạy bộ trong thời tiết thế này?
Cô đóng cửa sổ lại, dứt khoát ngả người xuống giường lướt weibo xem bình luận và tin nhắn của fan.
Weibo của cô có hai trăm nghìn người theo dõi, trong số đó có không ít người trong giới họa sĩ, lúc rảnh rỗi cô thích vẽ truyện tranh hàng ngày và truyện tranh tưởng tượng, thỉnh thoảng cũng bấm bụng vẽ truyện đồng nhân.
[Phu nhân, đói quá, ăn cơm.]
[Sao không phát ít đồ ăn trong kỳ nghỉ? Đợi lâu lắm rồi!]
[Em biết rồi, chắc hẳn phu nhân đang cố gắng tích trữ bản thảo, dù sao cũng chỉ nghỉ có một tháng. Em vẫn có thể xem phần tiếp theo của bộ trước đó chứ? Không có cũng không sao, món mới cũng được. Em sẽ không hối đâu, em chắc chắn có thể đợi được Tam Hạ!]
……
Bút danh của cô là "Tam Hạ", theo lời mẹ cô kể, ngày cô sinh ra là ngày nóng nhất trong năm nên tên của cô được chọn một cách ngẫu nhiên phù hợp với hoàn cảnh.
Không có nhiều người thích cái nóng thiêu đốt của mùa hè, nhưng Vu Hạ lại rất thích và ước gì một năm có ba mùa hè.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro