Sau Khi Quyến Rũ Đàn Ông Đã Có Vợ
Hàng Xóm Trà Xa...
2024-12-31 02:44:17
"Không... Chỉ là lâu ngày không gặp, cậu thay đổi nhiều quá, nhất thời không nhận ra."
Trì Hoan nhìn người phụ nữ tóc dài xõa vai, cử chỉ lời nói đều toát lên vẻ dịu dàng nho nhã, thật sự không thể liên tưởng người trước mắt này với cô gái đeo kính đen, lúc nào cũng che kín mặt hồi xưa.
Vương Vi Vi cười ngại ngùng, "Có lẽ hồi đó tôi xấu quá... Lại không biết trang điểm... Không giống cậu..."
Trì Hoan nghe giọng điệu trà xanh của người phụ nữ, nhíu mày, "Đâu có, ai rồi cũng khác, giờ cậu cũng biết ăn mặc rồi..."
Vương Vi Vi liếc nhìn màn hình điện thoại của Trì Hoan, ánh mắt lóe lên: "Cậu... cũng ở đây à?"
Trì Hoan không suy nghĩ nhiều liền gật đầu, "Hai năm trước ba tôi mua nhà cho ông ngoại ở đây, tôi muốn ở thành phố C một thời gian, nên tạm thời ở lại đây."
Nói xong, Trì Hoan không chú ý đến vẻ khó chịu thoáng qua trên mặt người phụ nữ bên cạnh.
Một lát sau, người phụ nữ cười cười, "Vậy rất trùng hợp... Tôi cũng ở chỗ này."
"Bên này vào thang máy cũng cần thẻ ra vào, cậu... ở tầng mấy?"
"Hình như là ở tầng 16." Trì Hoan có chút không chắc chắn liền gọi điện thoại cho Trì Chấn.
Vương Vi Vi vẫn đứng tại chỗ, nghe hai người nói chuyện, đáy mắt hiện lên một tia giễu cợt.
Trì Hoan thấy người kia còn chờ, cúp điện thoại nói: "Tôi ở tầng mười sáu, chưa có thẻ, phải đợi quản gia tới, nếu cậu bận thì đi trước đi... Chờ rảnh rỗi chúng ta lại hẹn."
Nghe vậy, đôi mắt đang cụp xuống của Vương Vi Vi nhiễm lên ý cười khó hiểu, ngước mắt nhìn Trì Hoan ân cần nói: "Tôi cũng ở tầng 16, có thể cùng đi lên."
"Hả?" Trì Hoan ngẩn người: "Trùng hợp vậy sao?"
"Đúng vậy, có thể đây chính là duyên phận..." Vương Vi Vi vén mái tóc lên, giống như vô tình hỏi: "Một mình cậu ở bên này?"
Mặc dù Trì Hoan không rõ vì sao người phụ nữ này lại hỏi như vậy, nhưng vẫn đáp lại một tiếng.
Trong lúc nhất thời, không ai lên tiếng nữa.
Trì Hoan và Vương Vi Vi vốn không quá thân thiết, hơn nữa cô quanh năm không ở trong nước, thật sự không có chủ đề để nói chuyện với cô ta.
Mãi đến khi thang máy dừng ở tầng mười sáu.
Lúc ra khỏi thang máy, Trì Hoan mới nhìn thấy nhẫn cưới trên tay người phụ nữ.
"Cậu... kết hôn rồi?"
Nghe vậy, Vương Vi Vi nhìn chiếc nhẫn đeo trên tay, sắc mặt thay đổi, lúng túng trả lời: "Không, không có..."
Một lát sau, giống như nhớ tới điều gì, lại gật đầu, "Kết, kết hôn rồi..."
"Vậy thì... Chúc mừng."
Khóe miệng Trì Hoan cong lên, không để ý đến cách nói trước sau mâu thuẫn của Vương Vi Vi, "Cũng không biết là chàng trai nào mà có phúc khí như vậy, khiến cậu mê mẩn đến thế, vừa tốt nghiệp đại học đã theo cậu vào nấm mồ hôn nhân?"
Vương Vi Vi nghe Trì Hoan nói, ngón tay hơi hơi căng thẳng, vội vàng nói: "Không có... Anh ấy rất bình thường."
Vừa nói, Vương Vi Vi giấu giấu diếm diếm che tay lên chiếc nhẫn cưới có vẻ khá bình thường.
"..."
Trì Hoan thấy vậy thì hiểu rõ, năm đó cô gái có nội tâm nhạy cảm tự ti kia, dù là qua nhiều năm như vậy, nội tâm vẫn không thay đổi.
Mặc dù bây giờ đang ở trong một khu chung cư cao cấp, toàn thân trên dưới đều là hàng hiệu, nhưng nội tâm nhạy cảm đa nghi vẫn không giảm bớt.
Trước đây cũng chính bởi vì Vương Vi Vi cực kỳ tự ti và nhạy cảm, bạn học đều là những người trẻ tuổi tràn đầy sức sống, ở chung với cô ta quá mệt mỏi.
Cuối cùng mới dần dần xa lánh cô ta.
Nghĩ đến đây, Trì Hoan lịch sự chào tạm biệt, "Tôi vừa về nên còn bị lệch múi giờ, chờ vài ngày nữa, chúng ta lại hẹn nhé."
Thái độ lễ phép khách sáo này, trong mắt Vương Vi Vi lại biến thành một ý nghĩa khác.
Trì Hoan nhìn người phụ nữ tóc dài xõa vai, cử chỉ lời nói đều toát lên vẻ dịu dàng nho nhã, thật sự không thể liên tưởng người trước mắt này với cô gái đeo kính đen, lúc nào cũng che kín mặt hồi xưa.
Vương Vi Vi cười ngại ngùng, "Có lẽ hồi đó tôi xấu quá... Lại không biết trang điểm... Không giống cậu..."
Trì Hoan nghe giọng điệu trà xanh của người phụ nữ, nhíu mày, "Đâu có, ai rồi cũng khác, giờ cậu cũng biết ăn mặc rồi..."
Vương Vi Vi liếc nhìn màn hình điện thoại của Trì Hoan, ánh mắt lóe lên: "Cậu... cũng ở đây à?"
Trì Hoan không suy nghĩ nhiều liền gật đầu, "Hai năm trước ba tôi mua nhà cho ông ngoại ở đây, tôi muốn ở thành phố C một thời gian, nên tạm thời ở lại đây."
Nói xong, Trì Hoan không chú ý đến vẻ khó chịu thoáng qua trên mặt người phụ nữ bên cạnh.
Một lát sau, người phụ nữ cười cười, "Vậy rất trùng hợp... Tôi cũng ở chỗ này."
"Bên này vào thang máy cũng cần thẻ ra vào, cậu... ở tầng mấy?"
"Hình như là ở tầng 16." Trì Hoan có chút không chắc chắn liền gọi điện thoại cho Trì Chấn.
Vương Vi Vi vẫn đứng tại chỗ, nghe hai người nói chuyện, đáy mắt hiện lên một tia giễu cợt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trì Hoan thấy người kia còn chờ, cúp điện thoại nói: "Tôi ở tầng mười sáu, chưa có thẻ, phải đợi quản gia tới, nếu cậu bận thì đi trước đi... Chờ rảnh rỗi chúng ta lại hẹn."
Nghe vậy, đôi mắt đang cụp xuống của Vương Vi Vi nhiễm lên ý cười khó hiểu, ngước mắt nhìn Trì Hoan ân cần nói: "Tôi cũng ở tầng 16, có thể cùng đi lên."
"Hả?" Trì Hoan ngẩn người: "Trùng hợp vậy sao?"
"Đúng vậy, có thể đây chính là duyên phận..." Vương Vi Vi vén mái tóc lên, giống như vô tình hỏi: "Một mình cậu ở bên này?"
Mặc dù Trì Hoan không rõ vì sao người phụ nữ này lại hỏi như vậy, nhưng vẫn đáp lại một tiếng.
Trong lúc nhất thời, không ai lên tiếng nữa.
Trì Hoan và Vương Vi Vi vốn không quá thân thiết, hơn nữa cô quanh năm không ở trong nước, thật sự không có chủ đề để nói chuyện với cô ta.
Mãi đến khi thang máy dừng ở tầng mười sáu.
Lúc ra khỏi thang máy, Trì Hoan mới nhìn thấy nhẫn cưới trên tay người phụ nữ.
"Cậu... kết hôn rồi?"
Nghe vậy, Vương Vi Vi nhìn chiếc nhẫn đeo trên tay, sắc mặt thay đổi, lúng túng trả lời: "Không, không có..."
Một lát sau, giống như nhớ tới điều gì, lại gật đầu, "Kết, kết hôn rồi..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vậy thì... Chúc mừng."
Khóe miệng Trì Hoan cong lên, không để ý đến cách nói trước sau mâu thuẫn của Vương Vi Vi, "Cũng không biết là chàng trai nào mà có phúc khí như vậy, khiến cậu mê mẩn đến thế, vừa tốt nghiệp đại học đã theo cậu vào nấm mồ hôn nhân?"
Vương Vi Vi nghe Trì Hoan nói, ngón tay hơi hơi căng thẳng, vội vàng nói: "Không có... Anh ấy rất bình thường."
Vừa nói, Vương Vi Vi giấu giấu diếm diếm che tay lên chiếc nhẫn cưới có vẻ khá bình thường.
"..."
Trì Hoan thấy vậy thì hiểu rõ, năm đó cô gái có nội tâm nhạy cảm tự ti kia, dù là qua nhiều năm như vậy, nội tâm vẫn không thay đổi.
Mặc dù bây giờ đang ở trong một khu chung cư cao cấp, toàn thân trên dưới đều là hàng hiệu, nhưng nội tâm nhạy cảm đa nghi vẫn không giảm bớt.
Trước đây cũng chính bởi vì Vương Vi Vi cực kỳ tự ti và nhạy cảm, bạn học đều là những người trẻ tuổi tràn đầy sức sống, ở chung với cô ta quá mệt mỏi.
Cuối cùng mới dần dần xa lánh cô ta.
Nghĩ đến đây, Trì Hoan lịch sự chào tạm biệt, "Tôi vừa về nên còn bị lệch múi giờ, chờ vài ngày nữa, chúng ta lại hẹn nhé."
Thái độ lễ phép khách sáo này, trong mắt Vương Vi Vi lại biến thành một ý nghĩa khác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro