Sau Khi Quyến Rũ Đàn Ông Đã Có Vợ
Liệt Kê Chi Tiê...
2024-12-31 02:44:17
Trì Hoan thấy người không có hứng thú hóng chuyện cũng không ép buộc.
Bữa tiệc kết thúc.
Trì Hoan quyết định dọn ra khỏi Tống gia. Chỉ là ông cụ Tống không có ý định thả người.
Bất đắc dĩ, Trì Chấn tự mình lái xe đến nhà cũ của Tống gia, đỗ xe ngay cửa.
Mặc cho Tống gia phái người ra mời vào mấy lần, Trì Chấn vẫn bình thản ngồi trong xe nhắm mắt nghỉ ngơi, không nhúc nhích như pho tượng.
Tống gia.
Bác cả Tống gia là người đầu tiên ra ngoài mời, kết quả mặt mày xám xịt trở về.
Sau đó dù là bác hai hay mấy cô của Tống gia ra ngoài, kết quả đều như nhau.
Trì Hoan nhìn sắc mặt tái mét của ông cụ Tống, đứng dậy: "Vậy ông nội... Cháu đi trước."
Ông cụ Tống nhíu mày, "Đi đi."
Trì Hoan đi tới cửa, quay đầu nhìn ông cụ, mấy ngày trước ông cụ còn rất khỏe mạnh, lúc này trông có vẻ mệt mỏi hơn.
"Ông nội... Giữ gìn sức khỏe."
Ông ấy gật đầu qua loa, "Đi đi."
Trì Chấn thấy Trì Hoan đi ra, sắc mặt âm trầm khôi phục lại vẻ nho nhã thường ngày.
Trì Hoan vừa lên xe, liền nghe Trì Chấn trầm giọng hỏi: "Nghe nói ông ấy tìm cho con một vị hôn phu mười chín tuổi?"
Nhắc tới chuyện này, Trì Hoan liền đau đầu: "Đời này con không có dự định kết hôn."
Cô có tiền, có nhan sắc, có vóc dáng, tại sao lại phải kết hôn?
Là tiền không thơm, hay là trai đẹp bên ngoài, trai trẻ body không chuẩn?
Trì Chấn nghe vậy, không có phản ứng gì nhiều.
Ông chưa bao giờ lo lắng Trì Hoan bị lừa gạt, con gái mình là người thế nào, ông rất rõ.
"Tiếp theo con có tính toán gì không!?"
Trì Hoan nghe ra ý tứ trong lời nói của ông, thì ra là đang hỏi cô khi nào thì đi!
"Con dự định ở lại trong nước một thời gian, đi nhiều năm như vậy cũng chưa báo hiếu được gì, ở bên cạnh ba nhiều hơn..."
Nghe vậy, mắt phải Trì Chấn giật giật, "Cũng được, căn hộ ở Triều Huy Đình ba định bán, ba mua cho con một căn khác, nội thất không kém..."
"Bán?" Trì Hoan liếc nhìn người đàn ông đang lái xe: "Sợ con tìm cô nhân tình của ba gây phiền phức?"
Lúc ở bệnh viện cô mới hiểu được câu hỏi của Vương Vi Vi lúc trước trong thang máy là có ý gì.
À... Muốn dưới mắt chồng mình và cô dan díu với ba cô.
Cũng thú vị đấy...
Nghĩ đến đây, ánh mắt Trì Hoan tối lại, còn gì sảng khoái hơn việc lấy gậy ông đập lưng ông!?
Vương Vi Vi dám làm ngày mùng một, cô dám làm ngày rằm.
Chẳng phải chỉ là quyến rũ đàn ông sao, ai mà chẳng làm được...
Trì Chấn thản nhiên đẩy gọng kính mạ bạc, "Với cô ta chỉ là chơi bời qua đường thôi... Thử hỏi trên đời này có người đàn ông nào có thể từ chối được món đồ chơi tự động dâng tận cửa..."
Nói đến đây, Trì Chấn dừng lại một chút, "Huống chi năm đó khi cô ta leo lên giường ba con... Ặc... Cái vẻ lẳng lơ đó cũng chẳng ai học được..."
Nghe Trì Chấn dùng "món đồ chơi" để hình dung Vương Vi Vi.
Trì Hoan không khỏi nhìn ông thêm vài lần, "Vậy, người bao nuôi cô ta từ cấp 3 là ba!?"
Trì Chấn chột dạ nhìn trái nhìn phải, không dám trả lời.
Thấy vậy, Trì Hoan làm sao còn không hiểu.
"À... Trì Chấn... Ba giỏi lắm! Dùng tiền của con nuôi ả đàn bà đó! Nuôi còn chưa tính, còn làm con ghê tởm!?"
Trì Hoan tức muốn chết.
Trì Chấn chột dạ không dám lên tiếng, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói: "Nói rõ trước nha, căn hộ của cô ta ở Triều Huy Đình không phải ba mua..."
"À..." Trì Hoan cười lạnh một tiếng: "Tốt nhất là không phải..."
Sắc mặt lạnh đi vài phần, "Về nhà liệt kê tất cả số tiền ba tiêu cho cô ta năm đó cho con!"
Tiêu tiền của cô còn dám làm cô buồn nôn, vậy thì nhả hết ra là được!
"..."
Trì Chấn im lặng trong giây lát, dưới ánh mắt ngày càng đen lại của Trì Hoan, gọi điện thoại cho trợ lý.
Nói chuyện này trước mặt Trì Hoan.
Lúc này sắc mặt Trì Hoan mới dịu đi vài phần.
Trì Chấn thấy vậy, dè dặt mở miệng, "Vậy... Chuyện này coi như xong..."
Trì Hoan lạnh lùng: "Nằm mơ! Không ai được động vào căn nhà ở Triều Huy Đình."
"Được được được, nghe con, không động, không động..."
Trì Chấn tự biết đuối lý nên đưa con gái xuống dưới lầu.
Trì Hoan cười nhạt nhìn người đàn ông chuồn lẹ, "Chạy cái gì, đến cũng đã đến rồi, không lên ngồi một chút sao? Cô nhân tình của ba còn đang mong chờ được gặp ba dưới mắt chồng cô ta đấy..."
"..." Trì Chấn: "Ba chưa từng đến đây."
"Vậy ba chột dạ cái gì!?"
Hai người một trước một sau bước vào thang máy.
Không ai chú ý đến người đàn ông đang đứng hút thuốc một mình ngoài cửa tòa nhà.
Tần Lục Ngôn đợi hai người vào thang máy mới búng điếu thuốc rồi đi vào, nhìn số tầng thang máy của hai người Trì Hoan.
Bất chợt mỉm cười.
Anh nói vì sao lúc trước Vương Vi Vi sống chết muốn mua nhà tân hôn ở đây, còn muốn chỉ định tòa nhà, chỉ định số tầng.
"À..."
Bữa tiệc kết thúc.
Trì Hoan quyết định dọn ra khỏi Tống gia. Chỉ là ông cụ Tống không có ý định thả người.
Bất đắc dĩ, Trì Chấn tự mình lái xe đến nhà cũ của Tống gia, đỗ xe ngay cửa.
Mặc cho Tống gia phái người ra mời vào mấy lần, Trì Chấn vẫn bình thản ngồi trong xe nhắm mắt nghỉ ngơi, không nhúc nhích như pho tượng.
Tống gia.
Bác cả Tống gia là người đầu tiên ra ngoài mời, kết quả mặt mày xám xịt trở về.
Sau đó dù là bác hai hay mấy cô của Tống gia ra ngoài, kết quả đều như nhau.
Trì Hoan nhìn sắc mặt tái mét của ông cụ Tống, đứng dậy: "Vậy ông nội... Cháu đi trước."
Ông cụ Tống nhíu mày, "Đi đi."
Trì Hoan đi tới cửa, quay đầu nhìn ông cụ, mấy ngày trước ông cụ còn rất khỏe mạnh, lúc này trông có vẻ mệt mỏi hơn.
"Ông nội... Giữ gìn sức khỏe."
Ông ấy gật đầu qua loa, "Đi đi."
Trì Chấn thấy Trì Hoan đi ra, sắc mặt âm trầm khôi phục lại vẻ nho nhã thường ngày.
Trì Hoan vừa lên xe, liền nghe Trì Chấn trầm giọng hỏi: "Nghe nói ông ấy tìm cho con một vị hôn phu mười chín tuổi?"
Nhắc tới chuyện này, Trì Hoan liền đau đầu: "Đời này con không có dự định kết hôn."
Cô có tiền, có nhan sắc, có vóc dáng, tại sao lại phải kết hôn?
Là tiền không thơm, hay là trai đẹp bên ngoài, trai trẻ body không chuẩn?
Trì Chấn nghe vậy, không có phản ứng gì nhiều.
Ông chưa bao giờ lo lắng Trì Hoan bị lừa gạt, con gái mình là người thế nào, ông rất rõ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tiếp theo con có tính toán gì không!?"
Trì Hoan nghe ra ý tứ trong lời nói của ông, thì ra là đang hỏi cô khi nào thì đi!
"Con dự định ở lại trong nước một thời gian, đi nhiều năm như vậy cũng chưa báo hiếu được gì, ở bên cạnh ba nhiều hơn..."
Nghe vậy, mắt phải Trì Chấn giật giật, "Cũng được, căn hộ ở Triều Huy Đình ba định bán, ba mua cho con một căn khác, nội thất không kém..."
"Bán?" Trì Hoan liếc nhìn người đàn ông đang lái xe: "Sợ con tìm cô nhân tình của ba gây phiền phức?"
Lúc ở bệnh viện cô mới hiểu được câu hỏi của Vương Vi Vi lúc trước trong thang máy là có ý gì.
À... Muốn dưới mắt chồng mình và cô dan díu với ba cô.
Cũng thú vị đấy...
Nghĩ đến đây, ánh mắt Trì Hoan tối lại, còn gì sảng khoái hơn việc lấy gậy ông đập lưng ông!?
Vương Vi Vi dám làm ngày mùng một, cô dám làm ngày rằm.
Chẳng phải chỉ là quyến rũ đàn ông sao, ai mà chẳng làm được...
Trì Chấn thản nhiên đẩy gọng kính mạ bạc, "Với cô ta chỉ là chơi bời qua đường thôi... Thử hỏi trên đời này có người đàn ông nào có thể từ chối được món đồ chơi tự động dâng tận cửa..."
Nói đến đây, Trì Chấn dừng lại một chút, "Huống chi năm đó khi cô ta leo lên giường ba con... Ặc... Cái vẻ lẳng lơ đó cũng chẳng ai học được..."
Nghe Trì Chấn dùng "món đồ chơi" để hình dung Vương Vi Vi.
Trì Hoan không khỏi nhìn ông thêm vài lần, "Vậy, người bao nuôi cô ta từ cấp 3 là ba!?"
Trì Chấn chột dạ nhìn trái nhìn phải, không dám trả lời.
Thấy vậy, Trì Hoan làm sao còn không hiểu.
"À... Trì Chấn... Ba giỏi lắm! Dùng tiền của con nuôi ả đàn bà đó! Nuôi còn chưa tính, còn làm con ghê tởm!?"
Trì Hoan tức muốn chết.
Trì Chấn chột dạ không dám lên tiếng, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói: "Nói rõ trước nha, căn hộ của cô ta ở Triều Huy Đình không phải ba mua..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"À..." Trì Hoan cười lạnh một tiếng: "Tốt nhất là không phải..."
Sắc mặt lạnh đi vài phần, "Về nhà liệt kê tất cả số tiền ba tiêu cho cô ta năm đó cho con!"
Tiêu tiền của cô còn dám làm cô buồn nôn, vậy thì nhả hết ra là được!
"..."
Trì Chấn im lặng trong giây lát, dưới ánh mắt ngày càng đen lại của Trì Hoan, gọi điện thoại cho trợ lý.
Nói chuyện này trước mặt Trì Hoan.
Lúc này sắc mặt Trì Hoan mới dịu đi vài phần.
Trì Chấn thấy vậy, dè dặt mở miệng, "Vậy... Chuyện này coi như xong..."
Trì Hoan lạnh lùng: "Nằm mơ! Không ai được động vào căn nhà ở Triều Huy Đình."
"Được được được, nghe con, không động, không động..."
Trì Chấn tự biết đuối lý nên đưa con gái xuống dưới lầu.
Trì Hoan cười nhạt nhìn người đàn ông chuồn lẹ, "Chạy cái gì, đến cũng đã đến rồi, không lên ngồi một chút sao? Cô nhân tình của ba còn đang mong chờ được gặp ba dưới mắt chồng cô ta đấy..."
"..." Trì Chấn: "Ba chưa từng đến đây."
"Vậy ba chột dạ cái gì!?"
Hai người một trước một sau bước vào thang máy.
Không ai chú ý đến người đàn ông đang đứng hút thuốc một mình ngoài cửa tòa nhà.
Tần Lục Ngôn đợi hai người vào thang máy mới búng điếu thuốc rồi đi vào, nhìn số tầng thang máy của hai người Trì Hoan.
Bất chợt mỉm cười.
Anh nói vì sao lúc trước Vương Vi Vi sống chết muốn mua nhà tân hôn ở đây, còn muốn chỉ định tòa nhà, chỉ định số tầng.
"À..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro