Sau Khi Rơi Vào Thế Giới Thần Ẩn, Tôi Trở Thành Thần
Chứng bệnh Bướm...
Mạnh Phàm Song
2024-09-12 21:45:25
Mạnh Thu Nhiên không lên tiếng.
Những người khác cũng không nói gì.
Chính bọn họ cũng không biết rốt cuộc thứ mình vừa thấy là gì?
Không dám nói, lỡ đâu nói sai thì sao?
Thấy không ai phản ứng gì, Lương Cung Chính tựa như đoán được, thản nhiên cười: “Các vị, vào nhà rồi từ từ nói chuyện. Tôi còn chưa tự giới thiệu, tôi tên Lương Cung Chính, là bác sĩ chuyên trị ‘chứng bệnh Bướm Trắng’. Nếu các vị đã chọn tôi, tôi tất sẽ không phụ kỳ vọng của các vị, tôi tin chắc các vị ở đây một khoảng thời gian là có thể khôi phục. Bệnh này quá khó chữa trị, nếu không phải nhiều đời nhà tôi hành nghề y, có sách cổ để nghiên cứu, có lẽ sẽ hết cách thật.”
Lương Cung Chính xoay người, gió đêm thổi qua tấm lưng thẳng tắp của ông ta, lộ rõ đường nét gầy gò của cơ thể.
Bím tóc dài trên đầu ông ta khiến Mạnh Thu Nhiên rất khó chịu, cô không rõ ở thời đại này, loại người nào mà vẫn để kiểu tóc thời nhà Thanh?
Là người hoài cổ à?
Sân nhà Lương trạch rất rộng, u tối mà cao sâu, nước mưa đêm qua tí tách chảy dọc theo mái hiên và mái ngói. Con đường đá cũng ướt đẫm nước mưa, chuyển sang màu đen.
Người hầu trong trạch không thể hiện cảm xúc gì, chỉ đưa mắt nhìn mọi người bước vào phòng khách.
Cơm nước đã được dọn sẵn lên bàn, mùi hương ngào ngạt làm Mạnh Thu Nhiên hơi nghi ngờ. Thứ này có vẻ quá thơm, thơm hơn hẳn nhà hàng món Tây năm sao cô đã từng đến. Cô tới gần, khẽ động đậy cánh mũi, ngửi ngửi đĩa cải trắng, không ngờ lại ngửi thấy mùi gan ngỗng xào bơ.
Đây là món Tây cô thích nhất.
Mạnh Thu Nhiên nhíu mày, cô sống ngần ấy năm, chưa từng nghe nói cải trắng có thể tỏa ra được mùi này.
Giang Dật Triều cũng nhìn một bàn đồ chay này, rơi vào trầm tư.
Hình như anh ta cũng ngửi thấy mùi thịt.
Giang Dật Triều không kìm được, bèn đút hai tay vào túi, sờ sờ đường phèn và rau khô gần như đã nát vụn. Rồi anh ta nhìn về phía Mạnh Thu Nhiên, Mạnh Thu Nhiên khẽ lắc đầu. Cô không biết thứ này có ăn được không, cần phải phán đoán thêm.
Mọi người ngồi vào bàn.
Đây là một bàn tròn lớn.
Trên bàn bày cải trắng luộc, rau xanh xào tỏi, miến trứng gà, canh đậu hũ rau cải, khoai tây ngào đường.
Lương Cung Chính làm động tác “mời”: “Các vị, cứ tự nhiên dùng bữa.”
Lý Dương là lão làng, không thể không cảnh giác, đây lại vừa chữa bệnh vừa ăn uống. Ngay cả con nít cũng biết không được ăn kẹo của người lạ, chứ đừng nói gì đến trong nhiệm vụ.
Anh ta chắp tay cười bảo: “Cảm ơn Lương tiên sinh, Lương tiên sinh không ăn sao?”
“Ăn chứ, tôi ăn với mọi người.” Lương Cung Chính cười hòa nhã: “Các vị không cần nghi ngờ, ngay cả phí chữa bệnh tôi cũng cho mọi người thì còn hại các vị làm gì? Có câu ‘Trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí’, quả thực có đạo lý này, nhưng thật ra tôi cũng giấu lòng riêng. Tổ tiên tôi từng dạy, ‘chứng bệnh Bướm Trắng’ là một căn bệnh rất khó chữa, sau khi khỏi bệnh sẽ tích âm đức, làm rạng danh dòng họ. Nếu mỗi một thế hệ bác sĩ của nhà họ Lương chúng tôi gặp chứng bệnh này, ai nấy cũng phải chữa trị, bằng không thì khi nhập phần mộ tổ tiên chỉ có thể nhập mộ phần chếch một bên. Chỉ khi trị được ‘chứng bệnh Bướm Trắng’ thì mới trở thành người nhà họ Lương thật sự. Thế nên, về công hay về tư, tôi đều sẽ không hại các vị.”
Mạnh Thu Nhiên uống một ngụm trà, cô cảm thấy lời Lương Cung Chính nói rất kỳ quái, chứng bệnh Bướm Trắng là chứng bệnh quái gở gì?
Sao phải trị liệu?
Cuối cùng Triệu Nhân Tài cũng hỏi về vấn đề mọi người thắc mắc nãy giờ: “Lương tiên sinh, chứng Bướm Trắng là gì?”
Lương Cung Chính gắp một miếng rau, lại ăn thêm mấy đũa miến rồi để đũa xuống, nói: “Các vị vẫn chưa rõ chứng Bướm Trắng là gì sao? Các vị đã gặp phải rồi mà?”
“Khi nào?” Triệu Nhân Tài vốn không phát bệnh, nghe vậy thì trở nên bối rối.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lương Cung Chính hắng giọng trả lời: “Chứng Bướm Trắng, sinh ra từ chướng khí. Bệnh này chủ yếu lây lan ở vùng núi sâu, mạch nước ngầm bị sương mù làm ô nhiễm, người uống phải sẽ dễ mắc bệnh hơn. Người bị bệnh sẽ thấy trước mắt xuất hiện sương trắng dày đặc, bướm đen bay lởn vởn. Khi nào nhìn thấy nhiều bướm hơn, với tần suất thường xuyên hơn, vậy chứng tỏ bệnh đã ăn sâu vào tận xương tủy.”
Đây chính là cảnh bọn họ vừa mới trải qua!
Bướm đen tụ thành hình người, gào thét xông tới bọn họ!
Thật đáng sợ!
Hóa ra, đó là bệnh!
Trên mặt Mạnh Thu Nhiên vẫn luôn không có nhiều cảm xúc, cô không tin lời Lương Cung Chính, bởi vì tuy cô nhìn thấy bươm bướm nhưng rõ ràng nó không phải ảo giác. Nếu Minh Nữ là ảo giác, vậy chuyện bà cụ đã bỏ thuốc bọn họ sẽ giải thích thế nào đây? Đây tuyệt đối không phải ảo giác!
Mạnh Thu Nhiên với tay sang phía Giang Dật Triều, thì thầm: “Đậu hũ, cho tôi đậu hũ.”
Giang Dật Triều móc từ trong túi ra, nhìn thấy đậu hũ khô đã bị anh ta vô ý bóp nát vừa rồi: “Thứ này.”
Anh ta nhón một nhúm, một nhúm bột trắng rơi xuống.
Mạnh Thu Nhiên: …
Thế nên đậu hũ cũng là thật, ảo giác con mẹ nó chứ.
Từ đầu đến cuối Mạnh Thu Nhiên không hề cầm đũa, cô khẽ uống một hớp trà, nhuận họng rồi hỏi: “Nếu bệnh nguy kịch thì sao?”
“Sẽ thấy người ăn thịt người, thấy bươm bướm bay ra từ trong cơ thể người, sẽ sợ hãi người bình thường.” Lương Cung Chính đáp, đôi con ngươi màu hổ phách của ông ta chăm chú nhìn cô, ông ta chợt cười: “Có phải cô đã thấy gì rồi không?”
Mạnh Thu Nhiên đón lấy ánh mắt của ông ta, bình tĩnh trả lời: “Bươm bướm, tôi thấy bươm bướm. Hơn nữa, hình như bươm bướm biết nói, biết phát ra âm thanh.”
Lương Cung Chính bỗng giơ tay, nhanh chóng dùng đầu ngón tay vén mí mắt của Mạnh Thu Nhiên lên, bảo: “Ừ, trông cô có vẻ bệnh nặng đấy, âm khí của cô quá nặng, cô nhìn xem tròng trắng của cô đã biến thành màu đen rồi, xung quanh con ngươi cũng tím bầm, cô phải thật cẩn thận. Đêm nay tôi sẽ đưa thuốc cho các vị, cô nhất định phải uống đó, nếu không bệnh trở nặng thì không ai cứu được cô đâu.”
Mạnh Thu Nhiên đẩy mạnh tay Lương Cung Chính ra: “Đừng động tay động chân!”
Lương Cung Chính cũng không tức giận, chỉ bình thản nói: “Tôi biết, người gặp ảo giác đều cho rằng những gì mình nhìn thấy đều là thật, vậy nên bọn họ luôn cảnh giác với người bình thường. Nếu để ảo giác xâm nhập vào não bộ của cô, tốc độ âm khí ăn mòn cơ thể cô cũng sẽ gia tăng theo, cuối cùng cô sẽ biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ.”
“Cảm ơn ngài đã cứu giúp.” Mạnh Thu Nhiên lạnh lùng đáp.
“Là điều tôi phải làm.” Lương Cung Chính có vẻ rất thích Mạnh Thu Nhiên.
Mắt ông ta luôn dán chặt vào mặt cô, Giang Dật Triều cảm thấy ánh mắt của tên đàn ông này hết sức rõ ràng, tham lam đến mức khiến anh ta nghĩ ông ta chỉ muốn há to cái miệng đỏ như máu, gặm nhấm gương mặt của Mạnh Thu Nhiên.
Lương Cung Chính rót một chén nước cho Mạnh Thu Nhiên, lúc nghiêng người lướt qua cô, ông ta giật giật chóp mũi, hít một hơi thật sâu, nở nụ cười hài lòng. Mạnh Thu Nhiên nhíu mày, tuy cô bị xúc phạm nhưng vẫn lẳng lặng quan sát xem tên đàn ông này còn làm được gì nữa.
Nếu cô là người bệnh nặng nhất trong nhóm người, vậy mức độ ảnh hưởng của căn bệnh này tới những người ở đây đã trở nên khác nhau từ lúc nào?
Chẳng lẽ bà cụ kia đã ảnh hưởng đến cô?
Trên người cô không có mùi, thế Lương Cung Chính đang ngửi gì?
Ngửi… món ngon sao?
Cho nên, đối phương muốn bọn họ ăn rau củ, cũng vì thịt của động vật ăn cỏ sẽ không lên men thối, nếu là động vật ăn tạp thì thịt chắc chắn không ăn được.
Lẽ nào, đây là một làng ăn thịt người trong nạn đói ư?
Không đúng, không phải nạn đói, vì vẫn còn đồ ăn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vậy là gì đây?
Chỉ đơn giản là ác nhân sao?
Đầu óc Mạnh Thu Nhiên rối loạn không thôi.
Lương Cung Chính nói: “Tôi biết bươm bướm mà cô kể, là Minh Nữ. Trên cánh Minh Nữ có đôi mắt dài, cả đàn Minh Nữ đập cánh có thể phát ra tiếng người. Tôi đã từng nghe mấy bệnh nhân khác đề cập tới, nên đã đặt cho nó cái tên này. Thấy Minh Nữ cũng đồng nghĩa rằng âm khí đã tiến vào phổi của các vị rồi.”
Mạnh Thu Nhiên bắt được trọng điểm: “Bệnh nhân, bệnh nhân trước đó đi đâu rồi?”
“Qua đời rồi.” Lương Cung Chính nhướng mày: “Bọn họ không nghe lời tôi. Tôi đã dặn, sau khi bệnh trở nặng thì ảo giác ngày càng nhiều, mà bọn họ không uống thuốc, chạy lung tung khắp nơi, rốt cuộc chết trên núi. Tuy tôi là bác sĩ của các người, nhưng suy cho cùng, mạng vẫn nằm trong tay các người.”
Trong lúc Lương Cung Chính nói, một người hầu bưng nước trà đến: “Tiên sinh, nên dùng canh sâm rồi.”
Mạnh Thu Nhiên nghe tiếng nhìn lại, nơi đó làm gì có người hầu nào?
Mà là một người phụ nữ đã thối rữa nửa người!
Một bên vai người phụ nữ lõm xuống một vết chừng nắm tay, có thể thấy được các mô cơ đen khô và lớp bột phấn dày màu vàng bên trong. Không, đó không phải bột phấn, mà chắc hẳn là trứng trùng bọn họ đã gặp hồi sáng. Trứng trùng treo ngược trong mô cơ, bị hai bên bắp thịt đè ép theo tần suất hô hấp của người phụ nữ.
Trong mô cơ thoáng thấy được đầu khớp xương lồi lõm do bị thứ kia gặm nhấm.
“Canh này hầm với gà mái già ạ.” Người phụ nữ bình tĩnh nói.
“Để đây đi.” Lương Cung Chính bảo, ông ta gật đầu về phía chiếc bàn, ra hiệu cho người hầu.
Mạnh Thu Nhiên nhìn xung quanh, sắc mặt của những người hầu khác trông vẫn bình thường, nhưng mấy người tham gia nhiệm vụ bọn họ đều tỏ ra sợ hãi. Đinh Văn và Tưởng Anh tái mặt run lẩy bẩy, Lý Dương khó chịu gãi gãi cổ, khắp vị trí đó đỏ ửng lên! Hoàng Như Vũ sợ tới ngây người, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Ai nấy cũng thấy được.
Người hầu này không phải người.
Mà là một bộ xương khô.
Cô ấy ngơ ngác ngây ngốc ngồi đó: “Đây… Đây không phải là… Có chuyện… Có chuyện…”
Hoàng Như Vũ mất thăng bằng, ngã khỏi ghế.
Người hầu vội chạy đến đỡ, Hoàng Như Vũ hét to: “Đừng! Đừng đụng vào tôi! Cô đi ra, cô đi ra đi ra a a a!”
Mạnh Thu Nhiên hỏi nhỏ Giang Dật Triều: “Cậu nhìn thấy gì?”
“Người phụ nữ bị thối rữa.”
“Vậy đúng rồi.”
Mạnh Thu Nhiên đoán rằng chỉ mỗi họ mới có thể nhìn thấy “mặt khác” của người phụ nữ này, nhưng trong mắt Lương Cung Chính và những người hầu khác, người phụ nữ này trông vẫn bình thường!
Ai có vấn đề?
Cuối cùng Hoàng Như Vũ được người hầu khác đỡ trở về chỗ ngồi.
Lương Cung Chính nghiêm túc bảo: “Xem ra mọi người gặp ảo giác nữa rồi. Vậy tôi đành phải kê thuốc an thần trước thôi, tôi sẽ cho mọi người một túi gấm an thần. Hạnh Nhi, mang túi gấm đến đây.”
Hạnh Nhi vừa dẫn bọn họ vào nghe tiếng thì cười khanh khách, lấy túi gấm đủ màu sắc, hồng, cam, vàng, xanh lá, xanh dương, tím ra, phân phát cho mọi người ngồi đó.
Trên túi gấm thêu hai từ “Bình An”, hơi phồng lên.
Khi Hạnh Nhi phát túi gấm, Lương Cung Chính hắng giọng: “Đừng chia nhầm, phía Tây là mực nước màu tím, cô đưa nhầm người rồi.”
Hạnh Nhi hoảng sợ, cuống quýt lấy túi gấm màu đỏ trong tay Mạnh Thu Nhiên ra, sau đó đưa cái màu tím cho cô.
Mạnh Thu Nhiên quan sát túi gấm, bên trong nhẹ bỗng, mềm mềm như bọc một lớp bông. Thông thường, trong các loại túi bình an sẽ chứa gạo, đậu đỏ và các loại ngũ cốc khác, những thứ này đều thuần dương, nhưng sờ túi gấm này lại chẳng có lấy một hạt gạo.
Mạnh Thu Nhiên hỏi: “Lương tiên sinh, đây là gì?”
“Là khí.” Lương Cung Chính híp mắt cười.
Những người khác cũng không nói gì.
Chính bọn họ cũng không biết rốt cuộc thứ mình vừa thấy là gì?
Không dám nói, lỡ đâu nói sai thì sao?
Thấy không ai phản ứng gì, Lương Cung Chính tựa như đoán được, thản nhiên cười: “Các vị, vào nhà rồi từ từ nói chuyện. Tôi còn chưa tự giới thiệu, tôi tên Lương Cung Chính, là bác sĩ chuyên trị ‘chứng bệnh Bướm Trắng’. Nếu các vị đã chọn tôi, tôi tất sẽ không phụ kỳ vọng của các vị, tôi tin chắc các vị ở đây một khoảng thời gian là có thể khôi phục. Bệnh này quá khó chữa trị, nếu không phải nhiều đời nhà tôi hành nghề y, có sách cổ để nghiên cứu, có lẽ sẽ hết cách thật.”
Lương Cung Chính xoay người, gió đêm thổi qua tấm lưng thẳng tắp của ông ta, lộ rõ đường nét gầy gò của cơ thể.
Bím tóc dài trên đầu ông ta khiến Mạnh Thu Nhiên rất khó chịu, cô không rõ ở thời đại này, loại người nào mà vẫn để kiểu tóc thời nhà Thanh?
Là người hoài cổ à?
Sân nhà Lương trạch rất rộng, u tối mà cao sâu, nước mưa đêm qua tí tách chảy dọc theo mái hiên và mái ngói. Con đường đá cũng ướt đẫm nước mưa, chuyển sang màu đen.
Người hầu trong trạch không thể hiện cảm xúc gì, chỉ đưa mắt nhìn mọi người bước vào phòng khách.
Cơm nước đã được dọn sẵn lên bàn, mùi hương ngào ngạt làm Mạnh Thu Nhiên hơi nghi ngờ. Thứ này có vẻ quá thơm, thơm hơn hẳn nhà hàng món Tây năm sao cô đã từng đến. Cô tới gần, khẽ động đậy cánh mũi, ngửi ngửi đĩa cải trắng, không ngờ lại ngửi thấy mùi gan ngỗng xào bơ.
Đây là món Tây cô thích nhất.
Mạnh Thu Nhiên nhíu mày, cô sống ngần ấy năm, chưa từng nghe nói cải trắng có thể tỏa ra được mùi này.
Giang Dật Triều cũng nhìn một bàn đồ chay này, rơi vào trầm tư.
Hình như anh ta cũng ngửi thấy mùi thịt.
Giang Dật Triều không kìm được, bèn đút hai tay vào túi, sờ sờ đường phèn và rau khô gần như đã nát vụn. Rồi anh ta nhìn về phía Mạnh Thu Nhiên, Mạnh Thu Nhiên khẽ lắc đầu. Cô không biết thứ này có ăn được không, cần phải phán đoán thêm.
Mọi người ngồi vào bàn.
Đây là một bàn tròn lớn.
Trên bàn bày cải trắng luộc, rau xanh xào tỏi, miến trứng gà, canh đậu hũ rau cải, khoai tây ngào đường.
Lương Cung Chính làm động tác “mời”: “Các vị, cứ tự nhiên dùng bữa.”
Lý Dương là lão làng, không thể không cảnh giác, đây lại vừa chữa bệnh vừa ăn uống. Ngay cả con nít cũng biết không được ăn kẹo của người lạ, chứ đừng nói gì đến trong nhiệm vụ.
Anh ta chắp tay cười bảo: “Cảm ơn Lương tiên sinh, Lương tiên sinh không ăn sao?”
“Ăn chứ, tôi ăn với mọi người.” Lương Cung Chính cười hòa nhã: “Các vị không cần nghi ngờ, ngay cả phí chữa bệnh tôi cũng cho mọi người thì còn hại các vị làm gì? Có câu ‘Trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí’, quả thực có đạo lý này, nhưng thật ra tôi cũng giấu lòng riêng. Tổ tiên tôi từng dạy, ‘chứng bệnh Bướm Trắng’ là một căn bệnh rất khó chữa, sau khi khỏi bệnh sẽ tích âm đức, làm rạng danh dòng họ. Nếu mỗi một thế hệ bác sĩ của nhà họ Lương chúng tôi gặp chứng bệnh này, ai nấy cũng phải chữa trị, bằng không thì khi nhập phần mộ tổ tiên chỉ có thể nhập mộ phần chếch một bên. Chỉ khi trị được ‘chứng bệnh Bướm Trắng’ thì mới trở thành người nhà họ Lương thật sự. Thế nên, về công hay về tư, tôi đều sẽ không hại các vị.”
Mạnh Thu Nhiên uống một ngụm trà, cô cảm thấy lời Lương Cung Chính nói rất kỳ quái, chứng bệnh Bướm Trắng là chứng bệnh quái gở gì?
Sao phải trị liệu?
Cuối cùng Triệu Nhân Tài cũng hỏi về vấn đề mọi người thắc mắc nãy giờ: “Lương tiên sinh, chứng Bướm Trắng là gì?”
Lương Cung Chính gắp một miếng rau, lại ăn thêm mấy đũa miến rồi để đũa xuống, nói: “Các vị vẫn chưa rõ chứng Bướm Trắng là gì sao? Các vị đã gặp phải rồi mà?”
“Khi nào?” Triệu Nhân Tài vốn không phát bệnh, nghe vậy thì trở nên bối rối.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lương Cung Chính hắng giọng trả lời: “Chứng Bướm Trắng, sinh ra từ chướng khí. Bệnh này chủ yếu lây lan ở vùng núi sâu, mạch nước ngầm bị sương mù làm ô nhiễm, người uống phải sẽ dễ mắc bệnh hơn. Người bị bệnh sẽ thấy trước mắt xuất hiện sương trắng dày đặc, bướm đen bay lởn vởn. Khi nào nhìn thấy nhiều bướm hơn, với tần suất thường xuyên hơn, vậy chứng tỏ bệnh đã ăn sâu vào tận xương tủy.”
Đây chính là cảnh bọn họ vừa mới trải qua!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bướm đen tụ thành hình người, gào thét xông tới bọn họ!
Thật đáng sợ!
Hóa ra, đó là bệnh!
Trên mặt Mạnh Thu Nhiên vẫn luôn không có nhiều cảm xúc, cô không tin lời Lương Cung Chính, bởi vì tuy cô nhìn thấy bươm bướm nhưng rõ ràng nó không phải ảo giác. Nếu Minh Nữ là ảo giác, vậy chuyện bà cụ đã bỏ thuốc bọn họ sẽ giải thích thế nào đây? Đây tuyệt đối không phải ảo giác!
Mạnh Thu Nhiên với tay sang phía Giang Dật Triều, thì thầm: “Đậu hũ, cho tôi đậu hũ.”
Giang Dật Triều móc từ trong túi ra, nhìn thấy đậu hũ khô đã bị anh ta vô ý bóp nát vừa rồi: “Thứ này.”
Anh ta nhón một nhúm, một nhúm bột trắng rơi xuống.
Mạnh Thu Nhiên: …
Thế nên đậu hũ cũng là thật, ảo giác con mẹ nó chứ.
Từ đầu đến cuối Mạnh Thu Nhiên không hề cầm đũa, cô khẽ uống một hớp trà, nhuận họng rồi hỏi: “Nếu bệnh nguy kịch thì sao?”
“Sẽ thấy người ăn thịt người, thấy bươm bướm bay ra từ trong cơ thể người, sẽ sợ hãi người bình thường.” Lương Cung Chính đáp, đôi con ngươi màu hổ phách của ông ta chăm chú nhìn cô, ông ta chợt cười: “Có phải cô đã thấy gì rồi không?”
Mạnh Thu Nhiên đón lấy ánh mắt của ông ta, bình tĩnh trả lời: “Bươm bướm, tôi thấy bươm bướm. Hơn nữa, hình như bươm bướm biết nói, biết phát ra âm thanh.”
Lương Cung Chính bỗng giơ tay, nhanh chóng dùng đầu ngón tay vén mí mắt của Mạnh Thu Nhiên lên, bảo: “Ừ, trông cô có vẻ bệnh nặng đấy, âm khí của cô quá nặng, cô nhìn xem tròng trắng của cô đã biến thành màu đen rồi, xung quanh con ngươi cũng tím bầm, cô phải thật cẩn thận. Đêm nay tôi sẽ đưa thuốc cho các vị, cô nhất định phải uống đó, nếu không bệnh trở nặng thì không ai cứu được cô đâu.”
Mạnh Thu Nhiên đẩy mạnh tay Lương Cung Chính ra: “Đừng động tay động chân!”
Lương Cung Chính cũng không tức giận, chỉ bình thản nói: “Tôi biết, người gặp ảo giác đều cho rằng những gì mình nhìn thấy đều là thật, vậy nên bọn họ luôn cảnh giác với người bình thường. Nếu để ảo giác xâm nhập vào não bộ của cô, tốc độ âm khí ăn mòn cơ thể cô cũng sẽ gia tăng theo, cuối cùng cô sẽ biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ.”
“Cảm ơn ngài đã cứu giúp.” Mạnh Thu Nhiên lạnh lùng đáp.
“Là điều tôi phải làm.” Lương Cung Chính có vẻ rất thích Mạnh Thu Nhiên.
Mắt ông ta luôn dán chặt vào mặt cô, Giang Dật Triều cảm thấy ánh mắt của tên đàn ông này hết sức rõ ràng, tham lam đến mức khiến anh ta nghĩ ông ta chỉ muốn há to cái miệng đỏ như máu, gặm nhấm gương mặt của Mạnh Thu Nhiên.
Lương Cung Chính rót một chén nước cho Mạnh Thu Nhiên, lúc nghiêng người lướt qua cô, ông ta giật giật chóp mũi, hít một hơi thật sâu, nở nụ cười hài lòng. Mạnh Thu Nhiên nhíu mày, tuy cô bị xúc phạm nhưng vẫn lẳng lặng quan sát xem tên đàn ông này còn làm được gì nữa.
Nếu cô là người bệnh nặng nhất trong nhóm người, vậy mức độ ảnh hưởng của căn bệnh này tới những người ở đây đã trở nên khác nhau từ lúc nào?
Chẳng lẽ bà cụ kia đã ảnh hưởng đến cô?
Trên người cô không có mùi, thế Lương Cung Chính đang ngửi gì?
Ngửi… món ngon sao?
Cho nên, đối phương muốn bọn họ ăn rau củ, cũng vì thịt của động vật ăn cỏ sẽ không lên men thối, nếu là động vật ăn tạp thì thịt chắc chắn không ăn được.
Lẽ nào, đây là một làng ăn thịt người trong nạn đói ư?
Không đúng, không phải nạn đói, vì vẫn còn đồ ăn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vậy là gì đây?
Chỉ đơn giản là ác nhân sao?
Đầu óc Mạnh Thu Nhiên rối loạn không thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lương Cung Chính nói: “Tôi biết bươm bướm mà cô kể, là Minh Nữ. Trên cánh Minh Nữ có đôi mắt dài, cả đàn Minh Nữ đập cánh có thể phát ra tiếng người. Tôi đã từng nghe mấy bệnh nhân khác đề cập tới, nên đã đặt cho nó cái tên này. Thấy Minh Nữ cũng đồng nghĩa rằng âm khí đã tiến vào phổi của các vị rồi.”
Mạnh Thu Nhiên bắt được trọng điểm: “Bệnh nhân, bệnh nhân trước đó đi đâu rồi?”
“Qua đời rồi.” Lương Cung Chính nhướng mày: “Bọn họ không nghe lời tôi. Tôi đã dặn, sau khi bệnh trở nặng thì ảo giác ngày càng nhiều, mà bọn họ không uống thuốc, chạy lung tung khắp nơi, rốt cuộc chết trên núi. Tuy tôi là bác sĩ của các người, nhưng suy cho cùng, mạng vẫn nằm trong tay các người.”
Trong lúc Lương Cung Chính nói, một người hầu bưng nước trà đến: “Tiên sinh, nên dùng canh sâm rồi.”
Mạnh Thu Nhiên nghe tiếng nhìn lại, nơi đó làm gì có người hầu nào?
Mà là một người phụ nữ đã thối rữa nửa người!
Một bên vai người phụ nữ lõm xuống một vết chừng nắm tay, có thể thấy được các mô cơ đen khô và lớp bột phấn dày màu vàng bên trong. Không, đó không phải bột phấn, mà chắc hẳn là trứng trùng bọn họ đã gặp hồi sáng. Trứng trùng treo ngược trong mô cơ, bị hai bên bắp thịt đè ép theo tần suất hô hấp của người phụ nữ.
Trong mô cơ thoáng thấy được đầu khớp xương lồi lõm do bị thứ kia gặm nhấm.
“Canh này hầm với gà mái già ạ.” Người phụ nữ bình tĩnh nói.
“Để đây đi.” Lương Cung Chính bảo, ông ta gật đầu về phía chiếc bàn, ra hiệu cho người hầu.
Mạnh Thu Nhiên nhìn xung quanh, sắc mặt của những người hầu khác trông vẫn bình thường, nhưng mấy người tham gia nhiệm vụ bọn họ đều tỏ ra sợ hãi. Đinh Văn và Tưởng Anh tái mặt run lẩy bẩy, Lý Dương khó chịu gãi gãi cổ, khắp vị trí đó đỏ ửng lên! Hoàng Như Vũ sợ tới ngây người, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Ai nấy cũng thấy được.
Người hầu này không phải người.
Mà là một bộ xương khô.
Cô ấy ngơ ngác ngây ngốc ngồi đó: “Đây… Đây không phải là… Có chuyện… Có chuyện…”
Hoàng Như Vũ mất thăng bằng, ngã khỏi ghế.
Người hầu vội chạy đến đỡ, Hoàng Như Vũ hét to: “Đừng! Đừng đụng vào tôi! Cô đi ra, cô đi ra đi ra a a a!”
Mạnh Thu Nhiên hỏi nhỏ Giang Dật Triều: “Cậu nhìn thấy gì?”
“Người phụ nữ bị thối rữa.”
“Vậy đúng rồi.”
Mạnh Thu Nhiên đoán rằng chỉ mỗi họ mới có thể nhìn thấy “mặt khác” của người phụ nữ này, nhưng trong mắt Lương Cung Chính và những người hầu khác, người phụ nữ này trông vẫn bình thường!
Ai có vấn đề?
Cuối cùng Hoàng Như Vũ được người hầu khác đỡ trở về chỗ ngồi.
Lương Cung Chính nghiêm túc bảo: “Xem ra mọi người gặp ảo giác nữa rồi. Vậy tôi đành phải kê thuốc an thần trước thôi, tôi sẽ cho mọi người một túi gấm an thần. Hạnh Nhi, mang túi gấm đến đây.”
Hạnh Nhi vừa dẫn bọn họ vào nghe tiếng thì cười khanh khách, lấy túi gấm đủ màu sắc, hồng, cam, vàng, xanh lá, xanh dương, tím ra, phân phát cho mọi người ngồi đó.
Trên túi gấm thêu hai từ “Bình An”, hơi phồng lên.
Khi Hạnh Nhi phát túi gấm, Lương Cung Chính hắng giọng: “Đừng chia nhầm, phía Tây là mực nước màu tím, cô đưa nhầm người rồi.”
Hạnh Nhi hoảng sợ, cuống quýt lấy túi gấm màu đỏ trong tay Mạnh Thu Nhiên ra, sau đó đưa cái màu tím cho cô.
Mạnh Thu Nhiên quan sát túi gấm, bên trong nhẹ bỗng, mềm mềm như bọc một lớp bông. Thông thường, trong các loại túi bình an sẽ chứa gạo, đậu đỏ và các loại ngũ cốc khác, những thứ này đều thuần dương, nhưng sờ túi gấm này lại chẳng có lấy một hạt gạo.
Mạnh Thu Nhiên hỏi: “Lương tiên sinh, đây là gì?”
“Là khí.” Lương Cung Chính híp mắt cười.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro