Sau Khi Rơi Vào Thế Giới Thần Ẩn, Tôi Trở Thành Thần
Hạ Vãn Vãn nghi...
Mạnh Phàm Song
2024-09-12 21:45:25
Mạnh Lan thấy Hạ Vãn Vãn trầm tư không nói, bèn hỏi: “Cậu sao vậy?”
“Không, không có gì…”
Bọn họ vẫn chưa đến bờ hồ.
Một phụ nữ ăn mặc rách rưới đang ở trước mặt bốn người, có vẻ là cư dân thị trấn. Cô ta không quay đầu nhìn nhóm người Mạnh Lan, chỉ nhanh chân bước đi một mạch. Phía trước chìm trong màn sương khói bụi màu vàng đất như một bức tường cao, khiến người ta khó thấy được bên kia có những gì.
Đột nhiên, một cơn gió thổi qua, phát ra tiếng gào thét, người phụ nữ dừng bước.
Cô ta hoảng sợ lùi về sau hai bước, mái tóc màu nâu đỏ lỉa chỉa như cỏ dại, cơ mặt lập tức run rẩy vì sợ hãi. Người phụ nữ chợt quay đầu lại, hai mắt mở to như chim sợ cành cong.
“Đừng, đừng tiến lên phía trước! Đừng! Có quái vật, phía trước có quái vật!” Người phụ nữ la hét, lay lay người Mạnh Lan rồi chui qua giữa bốn người: “Mau, chạy theo tôi, nó tới rồi, nó tới rồi!”
Mạnh Lan lập tức dừng bước, nghi ngờ nhìn màn sương mù. Trực giác mách bảo cô rằng phía trước sẽ ẩn chứa nhiều nguy hiểm khó lường. Nếu dứt khoát tiến lên, rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Nghe người phụ nữ nói vậy, Cố Diệp tựa như bật ngay công tắc cảnh báo. Vừa rồi anh ấy đã nghe thấy trong sương mù có ai khe khẽ nói nhỏ, giọng điệu anh ấy cũng lập tức trở nên nôn nóng: “Đi mau, nơi này không an toàn!”
Kinh nghiệm bao năm ở tiền tuyến khiến chuông báo động trong đầu anh ấy kêu vang inh ỏi, lát nữa bọn họ vẫn có thể bước tiếp đến hồ nước, nhưng tuyệt đối không phải hiện giờ! Sau lưng bọn họ có một con đường, dù quái vật đuổi theo tới đây, bọn họ vẫn có thể phân tán và chạy thoát, giảm thiểu nguy hiểm: “Anh đi bên phải, còn lại qua trái!”
Người phụ nữ thấy mấy người bọn họ không nhúc nhích, quay đầu nhìn về phía màn sương lần nữa, cô ta mau chóng chạy về hướng trái ngược: “Mau… Chạy nhanh, tới rồi, tôi thấy gã rồi…”
Mạnh Lan cau mày, nhanh chóng động não, cô cần phải phán đoán phương hướng chạy trốn ngay lập tức. Khi cô đang nhíu mày, quay đầu định chạy theo hướng cũ, Giang Sách Lãng đã túm chặt cánh tay cô.
“Đừng nhúc nhích!” Giang Sách Lãng nói.
“Đằng trước có nguy hiểm!” Mạnh Lan muốn thoát khỏi thay anh.
Giang Sách Lãng căn bản không cho cô quay về đường cũ, anh lớn tiếng nói: “Bách Liễn, vừa rồi đó là Bách Liễn. Cô ta khiến chúng ta quay về chỉ để tách chúng ta ra! Mọi người bình tĩnh lại, trong màn sương đó chắc hẳn không có gì đâu.”
Bởi vì, anh hoàn toàn không cảm nhận được gì cả.
Ngoài anh ra, ba người còn lại đều phản ứng ngay.
Điều này chứng minh, vừa rồi đã có người sử dụng năng lực!
Mạnh Lan nghe vậy, đột nhiên lấy lại tỉnh táo, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Hạ Vãn Vãn vẫn luôn không lên tiếng, bình thường vào những lúc thế này cô ấy sẽ kích động bảo: “May sao chúng ta không đi qua!”
Nhưng hạt giống hoài nghi đã được gieo trong lòng Hạ Vãn Vãn, cô ấy ngờ vực nhìn Giang Sách Lãng giải thích, khẽ hỏi: “Anh khẳng định hoàn toàn không sao?”
“Tôi khẳng định.”
Cô ấy không tin, nếu cô ấy đến hồ nước thì nhất định sẽ mất mạng.
“Em không muốn đi, hôm qua em mơ thấy nơi đó, ở đó rất nguy hiểm.” Hạ Vãn Vãn cử động chân, sắc mặt hoảng hốt: “Đừng bắt em qua đó, em thật sự sợ lắm…”
“Chúng ta không đi!” Mạnh Lan thấy tinh thần Hạ Vãn Vãn không ổn định, an ủi cô ấy trước: “Cậu muốn đi đâu, bọn mình sẽ theo cậu.”
“Mình…”
Hạ Vãn Vãn nhìn lung tung, co quắp bất an nuốt nước miếng, cô ấy thình lình quay đầu chạy mất!
“Vãn Vãn!”
“Sao lại thế này!”
Hạ Vãn Vãn cuống cuồng phóng theo con đường mà ban nãy người phụ nữ kia chạy trốn!
Chạy mau, rời khỏi bọn họ ngay, nếu không mình sẽ chết!
Trải qua ba tháng rèn luyện, thể lực của Hạ Vãn Vãn đã không còn như trước đây. Cô ấy chạy như thể không muốn sống nữa, thậm chí còn nắm lấy bụi bẩn trên ghế dài bên cạnh, ném vào Mạnh Lan đang đuổi theo phía sau!
Mạnh Lan lập tức bị hoa mắt. Khi định đuổi theo lần nữa, Hạ Vãn Vãn đã biến mất khỏi tầm nhìn.
Cô cắn răng quay đầu lại, đưa mắt ra hiệu cho Giang Sách Lãng và Cố Diệp.
Cả hai ngầm hiểu.
Không biết vì sao, Hạ Vãn Vãn chỉ dựa vào trực giác của bản thân, lần theo bước chân của người phụ nữ khi nãy. Đi được năm phút, rốt cuộc cô ấy cũng đến một cửa hàng đồ ăn sáng cũ nát. Bức tường đen như mực bị khói dầu bám bẩn, vài băng ghế nhựa màu đỏ đặt lộn xộn trước cửa.
Cửa hàng đồ ăn sáng rộng tầm bốn mươi mét vuông, gồm cả cửa trước và sau, nếu có người đuổi theo, cô ấy vẫn có thể chạy trốn.
Hạ Vãn Vãn thở phào một hơi, định nghỉ ngơi trong chốc lát. Cô ấy ngồi xổm dưới đất, uể oải thở dài như một chú chó lang thang bị vứt bỏ: “Đâu mới là thật chứ? Mạnh Lan là giả, mọi thứ ở đây là giả hết. Mình nhớ bố mẹ quá, mình thật sự… Chuyện gì đang xảy ra vậy…”
Cô ấy tê mỏi khắp người, miệng lẩm bẩm lầu bầu.
Đột nhiên, trước mắt cô ấy xuất hiện một bóng đen!
***
Tiếng bước chân vọng tới từ cửa sau nhà bếp.
Cô ấy vội đứng lên.
Mấy ngày nay, Hạ Vãn Vãn gặp được rất nhiều người xa lạ, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô ấy tiếp xúc với gương mặt này. Người đến bước rất chậm, như thể đã biết trước cô ấy sẽ chạy không thoát.
Khi Hạ Vãn Vãn chuẩn bị chạy đi từ cánh cửa sau lưng thì chợt nhận ra, cánh cửa đó đã biến mất! Mà lối thoát duy nhất lại xuất hiện ngay sau lưng người đàn ông xa lạ kia!
Người đàn ông mặc áo tay ngắn màu đỏ, chiếc áo rách nát giống đồ second-hand được vận chuyển từ Châu Phi sang. Ánh mắt gã kiêu ngạo, miệng ngâm nga giai điệu trào phúng, gã thong thả ung dung đánh giá con mồi trước mặt.
“Ông… ông là ai!” Hạ Vãn Vãn sợ hãi hét to.
“Trì Lân.” Người đàn ông nhướng mày: “Mày không biết tao?”
“Ông là Trì Lân?” Hạ Vãn Vãn sửng sốt, sau đó lạnh lùng phủ định: “Ông đừng dọa tôi! Ông là đồ giả! Đáng ra ông phải chết rồi!”
Cô ấy cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng dường như đã hoàn toàn không thể phân biệt đây là ảo giác hay hiện thực, trước mặt là người sống hay người chết.
Trì Lân cười ha hả: “Cô bé tội nghiệp, nếu lần đầu tiên tao gặp mày là trong nhiệm vụ, chắc chắn mày không sống được tới bây giờ đâu. Không ngờ năng lực của bà già kia hữu dụng thật, mày dễ lừa phết. Tao đã quan sát mày rất lâu, mày là đứa dễ ra tay nhất.”
Gã hài lòng nhìn cô gái run lẩy bẩy.
Tuy nhiên, Trì Lân nhận ra có gì đó sai sai.
Tần suất run rẩy của cô ta có vẻ hơi… máy móc?
Cứ như đang giả vờ.
“Vậy sao?” Hạ Vãn Vãn nghiêng đầu, nhíu mày phản bác: “Sao lại ông lại nói thế? Ông quá kiêu ngạo tự cao rồi đó.”
“Mày đoán thử xem, tao hồi sinh bằng cách nào?”
Trì Lân muốn tiếp tục ngắm nhìn con mồi của mình giãy giụa, nhưng dường như người trước mặt không hề nể mặt gã, điều này khiến gã hơi ảo não.
“Chắc hẳn liên quan đến Bạch Thanh Thủy.” Hạ Vãn Vãn trả lời.
“Mày phải gọi là thầy Bạch.” Giọng điệu Trì Lân thay đổi, trở nên nghiêm khắc hơn. Gã hết sức tôn kính Bạch Thanh Thủy, không cho phép bất kỳ ai kêu thẳng tên ông ta. Gã vô cùng si mê, cuồng nhiệt Bạch Thanh Thủy, gã là tín đồ tâm huyết nhất của ông ta, trung thành hơn cả tên Ninh Lịch kia. Gã từ tốn tới gần Hạ Vãn Vãn, định ép cô ấy vào trong góc.
Hạ Vãn Vãn vẫn đứng thẳng tắp không di chuyển, cô ấy đút tay vào túi, sờ sờ thứ gì đó.
Bộ dạng vùng vẫy sắp chết này của cô ấy khiến Trì Lân vui vẻ, gã nhẹ nhàng châm chọc: “Để tao đoán xem đó là gì nào? Dao, hay thứ gì khác nhỉ?”
Hạ Vãn Vãn nghe thấy lời này, bỗng nhiên cười khẩy, vẻ hoảng sợ ban nãy đã biến mất. Cô ấy thình lình ngẩng đầu, đăm đăm nhìn thẳng vào Trì Lân, ánh mắt không hề sợ hãi chút nào, ngược lại còn đầy uy hiếp.
Cô ấy giống hệt một tên thợ săn hung ác đang nổi cơn thịnh nộ, vầng trán tái nhợt hiện rõ từng mạch máu, cô ấy không lùi bước mà còn đến gần Trì Lân.
Đột ngột, Trì Lân đột ngột cảm nhận được một hơi thở đầy áp lực!
Sao lại thế này?
Trái tim gã đập thình thịch! Lần cuối gã gặp phải chuyện này là khi bị Hoàng San San trói vào phòng trị liệu.
Không, chắc chắn ả ta đang giả vờ!
Dù Hạ Vãn Vãn cầm một con dao cũng không đánh nổi mình đâu, huống hồ bây giờ trên tay ả chẳng có vũ khí gì cả! Có lẽ Hạ Vãn Vãn nhìn thấy ảo giác đáng sợ, biết bản thân đã cùng đường nên tỏ ra nguy hiểm thôi.
Nghĩ thế, gã vẫn ngạo nghễ cười nhạo: “Nếu mày nói gì đó dễ nghe một chút, có lẽ tao sẽ cho mày chết đẹp hơn đấy. Không biết lúc Mạnh Lan nhìn thấy thi thể mày, ả sẽ phản ứng thế nào nhỉ? Giữ lại mày cũng vô dụng, cho mày làm một con rối đã là ban ân cho mày rồi, tuy tao cảm thấy mày vốn không xứng!”
“Vậy sao?” Hạ Vãn Vãn ngả ngớn nói: “Cũng đúng, có ai muốn làm con rối giống mày đâu, quá ghê tởm.”
Trì Lân cứ như bị chọc vào chỗ đau, phẫn nộ: “Mày nói thế là có ý gì! Mày nghĩ mày là ai, để tao nói cho mày biết!”
“Mày nói gì cơ?”
Vị trí của hai người đảo ngược trong nháy mắt.
Hạ Vãn Vãn đến gần Trì Lân, chắp tay sau lưng, từng bước nhẹ nhàng. Âm thanh mềm mại như sáp truyền vào tai Trì Lân: “Tao bảo, mày thật ghê tởm ấy mà. À không, tao nên dùng giọng nói ban đầu để nói chuyện nhỉ.”
“Cái gì?”
Hạ Vãn Vãn ho khan hai tiếng, giọng cô ấy bất chợt biến thành giọng đàn ông trầm thấp và khàn khàn: “Chúng ta gặp nhau nữa rồi, chẳng phải ư? Đã dùng quen cơ thể Bạch Thanh Thủy cho mày chưa, rối nhỏ?”
Trì Lân: !
Không ổn!
Gã ý thức được người mà mình đối mặt, căn bản không phải Hạ Vãn Vãn tay trói gà không chặt kia!
Là ai?
Rốt cuộc là ai?
Trì Lân nhanh chân quay đầu bỏ chạy. Tuy sau khi chết gã vẫn có thể sống lại, nhưng cảm giác tử vong quá mức kinh khủng, gã không muốn trải nghiệm lần thứ hai đâu!
Thế nhưng, Hạ Vãn Vãn ra tay chỉ trong nháy mắt, động tác của cô ấy nhanh như chớp!
Trì Lân rên một tiếng, cơn đau lan khắp lưng. Khi gã xoay người định tung đấm chống cự, ánh mắt Hạ Vãn Vãn cũng trở nên sắc bén, cô ấy giơ chân đá thẳng vào bụng Trì Lân.
“ĐM!”
Người đàn ông ngạo mạn ban nãy té nhào, Hạ Vãn Vãn còn giơ chân đạp mạnh ngay ngực gã.
Trì Lân phun một ngụm máu, hung tợn nói: “Mày giết tao không được! Mày giết tao không được đâu! Cho dù chết rồi, tao cũng có thể quay về, chuyện này có gì khó chứ?”
“Đúng vậy, có gì khó chứ.” Hạ Vãn Vãn lặp lại một lần, cô ấy ngồi xổm xuống, giẫm lên khuôn mặt dữ tợn của gã.
Ngay khi Trì Lân tưởng cú đấm cứng như thép kia sắp nện vào mặt mình, tay Hạ Vãn Vãn bỗng dừng trước mặt gã.
Cô ấy vuốt phẳng cặp mày đang nhíu chặt của gã, giọng có vẻ dịu dàng: “Không đau tới thế đâu, đừng nhíu mày nữa nhé?”
Trì Lân: ?
Hạ Vãn Vãn móc ra một cây búa.
Trì Lân: ?
Và một cây đinh.
“Tao sẽ cắm nó vào đầu mày trước, rồi mới giết mày sau.” Trên mặt Hạ Vãn Vãn nở nụ cười kỳ quái: “À đúng rồi, Bạch Thanh Thủy chẳng ưa gì mày đâu, cũng chưa từng thích mày, ông ta ghét nhất mấy kẻ tàn sát người vô tội. Nên trong lòng ông ta ấy, mày vĩnh viễn không bằng Ninh Lịch, mày y hệt thằng hề nhảy nhót tự cho bản thân là đúng trong Song Môn Giáo.”
Trì Lân cắn răng phản bác: “Mày nói bậy! Thầy Bạch nói tao muốn làm gì cũng được! Gì cũng được!”
“Vậy thử xem ông ta có đau buồn khi mày chết không? Ngay cả Ninh Lịch ông ta cũng sẵn lòng đưa cho Mạnh Lan luyện tập, chứ đừng nói đến mày.”
Cây đinh này dài tận mười mấy centimet, như thể cô ấy định dùng gậy đục băng để phẫu thuật cắt bỏ thùy trán vậy.
Hạ Vãn Vãn lấy giẻ lau chặn miệng Trì Lân, đặt cây đinh ngay lên trán Trì Lân, bất ngờ dùng búa đập xuống!
Cây đinh lập tức đâm sâu vào trán Trì Lân!
“A a a a a!”
“Cộp! Cộp! Cộp!”
Cô ấy tựa như đang trang trí phòng, tỉ mỉ gõ búa cho tới khi đầu đinh bên kia xuyên qua đầu Trì Lân chui ra ngoài, bây giờ đầu gã chẳng khác gì xiên thịt dê.
Hạ Vãn Vãn hài lòng ngắm nghía tác phẩm của mình.
Máu đỏ chảy ra từ thi thể Trì Lân chuyển sang màu đen thẫm, những chất hữu cơ đó biến thành nước sông Minh, cuộc đời sẽ không cho gã cơ hội làm lại nữa.
Mạnh Lan bước vào cửa: “Cậu, vừa rồi cậu làm gì vậy? Giả vờ tỏ ra thần bí không nói cho bọn cháu biết, thứ này thật sự có thể giết chết gã sao?”
Giang Sách Lãng nghe thấy hai người bàn chuyện, nhưng khi nhìn thấy thi thể của Trì Lân, anh vẫn chấn động không thôi: “Cậu mang đinh búp bê ra ngoài?”
Cố Diệp nhanh chân bước đến góc phòng, bế Hạ Vãn Vãn đang hôn mê lên.
Giang Dật Triều khôi phục ngoại hình vốn có, ông ta đá xác Trì Lân, trên tay cầm thẻ ẩn của Trì Lân: “Đúng vậy, không được à? Cậu xin chú Hoa rồi, nói sau này sẽ dùng đến, ai ngờ thật sự mang ra được.”
“Cậu mang ra bằng cách nào?”
“Đâm nó vào trong cơ thể.”
Mạnh Lan: …
“Được lắm.” Mạnh Lan đá vào khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn của Trì Lân: “Nếu cháu thấy gã sống lại lần nữa, cháu sẽ nghĩ cậu làm không xong việc đấy nhé. Nếu cậu muốn ở bên mẹ cháu, cháu sẽ không tán thành đâu.”
“Được, cháu nói đúng.” Giang Dật Triều đáp.
Sáng hôm nay, Mạnh Lan chạm mặt Giang Dật Triều.
Cô suy tính, nếu năng lực của Bạch Thanh Thủy liên quan đến khống chế, nhiều khả năng ông ta đã khống chế Hạ Vãn Vãn, dù sao cô ấy cũng là người duy nhất xuất hiện dấu hiệu bất thường trong bọn họ, vậy nên nếu dùng Hạ Vãn Vãn làm mồi, nhất định có thể thành công.
Quả nhiên, Trì Lân ra tay trước rồi, nhưng hình như Bách Liễn đã nhận được mệnh lệnh nào đó nên không tiếp tục theo dõi Hạ Vãn Vãn, bằng không bây giờ dưới đất sẽ có hai thi thể.
Hạ Vãn Vãn thật sự đã bị Giang Dật Triều đánh ngất và giấu trong một góc lúc mới vào nhà.
“Không, không có gì…”
Bọn họ vẫn chưa đến bờ hồ.
Một phụ nữ ăn mặc rách rưới đang ở trước mặt bốn người, có vẻ là cư dân thị trấn. Cô ta không quay đầu nhìn nhóm người Mạnh Lan, chỉ nhanh chân bước đi một mạch. Phía trước chìm trong màn sương khói bụi màu vàng đất như một bức tường cao, khiến người ta khó thấy được bên kia có những gì.
Đột nhiên, một cơn gió thổi qua, phát ra tiếng gào thét, người phụ nữ dừng bước.
Cô ta hoảng sợ lùi về sau hai bước, mái tóc màu nâu đỏ lỉa chỉa như cỏ dại, cơ mặt lập tức run rẩy vì sợ hãi. Người phụ nữ chợt quay đầu lại, hai mắt mở to như chim sợ cành cong.
“Đừng, đừng tiến lên phía trước! Đừng! Có quái vật, phía trước có quái vật!” Người phụ nữ la hét, lay lay người Mạnh Lan rồi chui qua giữa bốn người: “Mau, chạy theo tôi, nó tới rồi, nó tới rồi!”
Mạnh Lan lập tức dừng bước, nghi ngờ nhìn màn sương mù. Trực giác mách bảo cô rằng phía trước sẽ ẩn chứa nhiều nguy hiểm khó lường. Nếu dứt khoát tiến lên, rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Nghe người phụ nữ nói vậy, Cố Diệp tựa như bật ngay công tắc cảnh báo. Vừa rồi anh ấy đã nghe thấy trong sương mù có ai khe khẽ nói nhỏ, giọng điệu anh ấy cũng lập tức trở nên nôn nóng: “Đi mau, nơi này không an toàn!”
Kinh nghiệm bao năm ở tiền tuyến khiến chuông báo động trong đầu anh ấy kêu vang inh ỏi, lát nữa bọn họ vẫn có thể bước tiếp đến hồ nước, nhưng tuyệt đối không phải hiện giờ! Sau lưng bọn họ có một con đường, dù quái vật đuổi theo tới đây, bọn họ vẫn có thể phân tán và chạy thoát, giảm thiểu nguy hiểm: “Anh đi bên phải, còn lại qua trái!”
Người phụ nữ thấy mấy người bọn họ không nhúc nhích, quay đầu nhìn về phía màn sương lần nữa, cô ta mau chóng chạy về hướng trái ngược: “Mau… Chạy nhanh, tới rồi, tôi thấy gã rồi…”
Mạnh Lan cau mày, nhanh chóng động não, cô cần phải phán đoán phương hướng chạy trốn ngay lập tức. Khi cô đang nhíu mày, quay đầu định chạy theo hướng cũ, Giang Sách Lãng đã túm chặt cánh tay cô.
“Đừng nhúc nhích!” Giang Sách Lãng nói.
“Đằng trước có nguy hiểm!” Mạnh Lan muốn thoát khỏi thay anh.
Giang Sách Lãng căn bản không cho cô quay về đường cũ, anh lớn tiếng nói: “Bách Liễn, vừa rồi đó là Bách Liễn. Cô ta khiến chúng ta quay về chỉ để tách chúng ta ra! Mọi người bình tĩnh lại, trong màn sương đó chắc hẳn không có gì đâu.”
Bởi vì, anh hoàn toàn không cảm nhận được gì cả.
Ngoài anh ra, ba người còn lại đều phản ứng ngay.
Điều này chứng minh, vừa rồi đã có người sử dụng năng lực!
Mạnh Lan nghe vậy, đột nhiên lấy lại tỉnh táo, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Hạ Vãn Vãn vẫn luôn không lên tiếng, bình thường vào những lúc thế này cô ấy sẽ kích động bảo: “May sao chúng ta không đi qua!”
Nhưng hạt giống hoài nghi đã được gieo trong lòng Hạ Vãn Vãn, cô ấy ngờ vực nhìn Giang Sách Lãng giải thích, khẽ hỏi: “Anh khẳng định hoàn toàn không sao?”
“Tôi khẳng định.”
Cô ấy không tin, nếu cô ấy đến hồ nước thì nhất định sẽ mất mạng.
“Em không muốn đi, hôm qua em mơ thấy nơi đó, ở đó rất nguy hiểm.” Hạ Vãn Vãn cử động chân, sắc mặt hoảng hốt: “Đừng bắt em qua đó, em thật sự sợ lắm…”
“Chúng ta không đi!” Mạnh Lan thấy tinh thần Hạ Vãn Vãn không ổn định, an ủi cô ấy trước: “Cậu muốn đi đâu, bọn mình sẽ theo cậu.”
“Mình…”
Hạ Vãn Vãn nhìn lung tung, co quắp bất an nuốt nước miếng, cô ấy thình lình quay đầu chạy mất!
“Vãn Vãn!”
“Sao lại thế này!”
Hạ Vãn Vãn cuống cuồng phóng theo con đường mà ban nãy người phụ nữ kia chạy trốn!
Chạy mau, rời khỏi bọn họ ngay, nếu không mình sẽ chết!
Trải qua ba tháng rèn luyện, thể lực của Hạ Vãn Vãn đã không còn như trước đây. Cô ấy chạy như thể không muốn sống nữa, thậm chí còn nắm lấy bụi bẩn trên ghế dài bên cạnh, ném vào Mạnh Lan đang đuổi theo phía sau!
Mạnh Lan lập tức bị hoa mắt. Khi định đuổi theo lần nữa, Hạ Vãn Vãn đã biến mất khỏi tầm nhìn.
Cô cắn răng quay đầu lại, đưa mắt ra hiệu cho Giang Sách Lãng và Cố Diệp.
Cả hai ngầm hiểu.
Không biết vì sao, Hạ Vãn Vãn chỉ dựa vào trực giác của bản thân, lần theo bước chân của người phụ nữ khi nãy. Đi được năm phút, rốt cuộc cô ấy cũng đến một cửa hàng đồ ăn sáng cũ nát. Bức tường đen như mực bị khói dầu bám bẩn, vài băng ghế nhựa màu đỏ đặt lộn xộn trước cửa.
Cửa hàng đồ ăn sáng rộng tầm bốn mươi mét vuông, gồm cả cửa trước và sau, nếu có người đuổi theo, cô ấy vẫn có thể chạy trốn.
Hạ Vãn Vãn thở phào một hơi, định nghỉ ngơi trong chốc lát. Cô ấy ngồi xổm dưới đất, uể oải thở dài như một chú chó lang thang bị vứt bỏ: “Đâu mới là thật chứ? Mạnh Lan là giả, mọi thứ ở đây là giả hết. Mình nhớ bố mẹ quá, mình thật sự… Chuyện gì đang xảy ra vậy…”
Cô ấy tê mỏi khắp người, miệng lẩm bẩm lầu bầu.
Đột nhiên, trước mắt cô ấy xuất hiện một bóng đen!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
***
Tiếng bước chân vọng tới từ cửa sau nhà bếp.
Cô ấy vội đứng lên.
Mấy ngày nay, Hạ Vãn Vãn gặp được rất nhiều người xa lạ, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô ấy tiếp xúc với gương mặt này. Người đến bước rất chậm, như thể đã biết trước cô ấy sẽ chạy không thoát.
Khi Hạ Vãn Vãn chuẩn bị chạy đi từ cánh cửa sau lưng thì chợt nhận ra, cánh cửa đó đã biến mất! Mà lối thoát duy nhất lại xuất hiện ngay sau lưng người đàn ông xa lạ kia!
Người đàn ông mặc áo tay ngắn màu đỏ, chiếc áo rách nát giống đồ second-hand được vận chuyển từ Châu Phi sang. Ánh mắt gã kiêu ngạo, miệng ngâm nga giai điệu trào phúng, gã thong thả ung dung đánh giá con mồi trước mặt.
“Ông… ông là ai!” Hạ Vãn Vãn sợ hãi hét to.
“Trì Lân.” Người đàn ông nhướng mày: “Mày không biết tao?”
“Ông là Trì Lân?” Hạ Vãn Vãn sửng sốt, sau đó lạnh lùng phủ định: “Ông đừng dọa tôi! Ông là đồ giả! Đáng ra ông phải chết rồi!”
Cô ấy cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng dường như đã hoàn toàn không thể phân biệt đây là ảo giác hay hiện thực, trước mặt là người sống hay người chết.
Trì Lân cười ha hả: “Cô bé tội nghiệp, nếu lần đầu tiên tao gặp mày là trong nhiệm vụ, chắc chắn mày không sống được tới bây giờ đâu. Không ngờ năng lực của bà già kia hữu dụng thật, mày dễ lừa phết. Tao đã quan sát mày rất lâu, mày là đứa dễ ra tay nhất.”
Gã hài lòng nhìn cô gái run lẩy bẩy.
Tuy nhiên, Trì Lân nhận ra có gì đó sai sai.
Tần suất run rẩy của cô ta có vẻ hơi… máy móc?
Cứ như đang giả vờ.
“Vậy sao?” Hạ Vãn Vãn nghiêng đầu, nhíu mày phản bác: “Sao lại ông lại nói thế? Ông quá kiêu ngạo tự cao rồi đó.”
“Mày đoán thử xem, tao hồi sinh bằng cách nào?”
Trì Lân muốn tiếp tục ngắm nhìn con mồi của mình giãy giụa, nhưng dường như người trước mặt không hề nể mặt gã, điều này khiến gã hơi ảo não.
“Chắc hẳn liên quan đến Bạch Thanh Thủy.” Hạ Vãn Vãn trả lời.
“Mày phải gọi là thầy Bạch.” Giọng điệu Trì Lân thay đổi, trở nên nghiêm khắc hơn. Gã hết sức tôn kính Bạch Thanh Thủy, không cho phép bất kỳ ai kêu thẳng tên ông ta. Gã vô cùng si mê, cuồng nhiệt Bạch Thanh Thủy, gã là tín đồ tâm huyết nhất của ông ta, trung thành hơn cả tên Ninh Lịch kia. Gã từ tốn tới gần Hạ Vãn Vãn, định ép cô ấy vào trong góc.
Hạ Vãn Vãn vẫn đứng thẳng tắp không di chuyển, cô ấy đút tay vào túi, sờ sờ thứ gì đó.
Bộ dạng vùng vẫy sắp chết này của cô ấy khiến Trì Lân vui vẻ, gã nhẹ nhàng châm chọc: “Để tao đoán xem đó là gì nào? Dao, hay thứ gì khác nhỉ?”
Hạ Vãn Vãn nghe thấy lời này, bỗng nhiên cười khẩy, vẻ hoảng sợ ban nãy đã biến mất. Cô ấy thình lình ngẩng đầu, đăm đăm nhìn thẳng vào Trì Lân, ánh mắt không hề sợ hãi chút nào, ngược lại còn đầy uy hiếp.
Cô ấy giống hệt một tên thợ săn hung ác đang nổi cơn thịnh nộ, vầng trán tái nhợt hiện rõ từng mạch máu, cô ấy không lùi bước mà còn đến gần Trì Lân.
Đột ngột, Trì Lân đột ngột cảm nhận được một hơi thở đầy áp lực!
Sao lại thế này?
Trái tim gã đập thình thịch! Lần cuối gã gặp phải chuyện này là khi bị Hoàng San San trói vào phòng trị liệu.
Không, chắc chắn ả ta đang giả vờ!
Dù Hạ Vãn Vãn cầm một con dao cũng không đánh nổi mình đâu, huống hồ bây giờ trên tay ả chẳng có vũ khí gì cả! Có lẽ Hạ Vãn Vãn nhìn thấy ảo giác đáng sợ, biết bản thân đã cùng đường nên tỏ ra nguy hiểm thôi.
Nghĩ thế, gã vẫn ngạo nghễ cười nhạo: “Nếu mày nói gì đó dễ nghe một chút, có lẽ tao sẽ cho mày chết đẹp hơn đấy. Không biết lúc Mạnh Lan nhìn thấy thi thể mày, ả sẽ phản ứng thế nào nhỉ? Giữ lại mày cũng vô dụng, cho mày làm một con rối đã là ban ân cho mày rồi, tuy tao cảm thấy mày vốn không xứng!”
“Vậy sao?” Hạ Vãn Vãn ngả ngớn nói: “Cũng đúng, có ai muốn làm con rối giống mày đâu, quá ghê tởm.”
Trì Lân cứ như bị chọc vào chỗ đau, phẫn nộ: “Mày nói thế là có ý gì! Mày nghĩ mày là ai, để tao nói cho mày biết!”
“Mày nói gì cơ?”
Vị trí của hai người đảo ngược trong nháy mắt.
Hạ Vãn Vãn đến gần Trì Lân, chắp tay sau lưng, từng bước nhẹ nhàng. Âm thanh mềm mại như sáp truyền vào tai Trì Lân: “Tao bảo, mày thật ghê tởm ấy mà. À không, tao nên dùng giọng nói ban đầu để nói chuyện nhỉ.”
“Cái gì?”
Hạ Vãn Vãn ho khan hai tiếng, giọng cô ấy bất chợt biến thành giọng đàn ông trầm thấp và khàn khàn: “Chúng ta gặp nhau nữa rồi, chẳng phải ư? Đã dùng quen cơ thể Bạch Thanh Thủy cho mày chưa, rối nhỏ?”
Trì Lân: !
Không ổn!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gã ý thức được người mà mình đối mặt, căn bản không phải Hạ Vãn Vãn tay trói gà không chặt kia!
Là ai?
Rốt cuộc là ai?
Trì Lân nhanh chân quay đầu bỏ chạy. Tuy sau khi chết gã vẫn có thể sống lại, nhưng cảm giác tử vong quá mức kinh khủng, gã không muốn trải nghiệm lần thứ hai đâu!
Thế nhưng, Hạ Vãn Vãn ra tay chỉ trong nháy mắt, động tác của cô ấy nhanh như chớp!
Trì Lân rên một tiếng, cơn đau lan khắp lưng. Khi gã xoay người định tung đấm chống cự, ánh mắt Hạ Vãn Vãn cũng trở nên sắc bén, cô ấy giơ chân đá thẳng vào bụng Trì Lân.
“ĐM!”
Người đàn ông ngạo mạn ban nãy té nhào, Hạ Vãn Vãn còn giơ chân đạp mạnh ngay ngực gã.
Trì Lân phun một ngụm máu, hung tợn nói: “Mày giết tao không được! Mày giết tao không được đâu! Cho dù chết rồi, tao cũng có thể quay về, chuyện này có gì khó chứ?”
“Đúng vậy, có gì khó chứ.” Hạ Vãn Vãn lặp lại một lần, cô ấy ngồi xổm xuống, giẫm lên khuôn mặt dữ tợn của gã.
Ngay khi Trì Lân tưởng cú đấm cứng như thép kia sắp nện vào mặt mình, tay Hạ Vãn Vãn bỗng dừng trước mặt gã.
Cô ấy vuốt phẳng cặp mày đang nhíu chặt của gã, giọng có vẻ dịu dàng: “Không đau tới thế đâu, đừng nhíu mày nữa nhé?”
Trì Lân: ?
Hạ Vãn Vãn móc ra một cây búa.
Trì Lân: ?
Và một cây đinh.
“Tao sẽ cắm nó vào đầu mày trước, rồi mới giết mày sau.” Trên mặt Hạ Vãn Vãn nở nụ cười kỳ quái: “À đúng rồi, Bạch Thanh Thủy chẳng ưa gì mày đâu, cũng chưa từng thích mày, ông ta ghét nhất mấy kẻ tàn sát người vô tội. Nên trong lòng ông ta ấy, mày vĩnh viễn không bằng Ninh Lịch, mày y hệt thằng hề nhảy nhót tự cho bản thân là đúng trong Song Môn Giáo.”
Trì Lân cắn răng phản bác: “Mày nói bậy! Thầy Bạch nói tao muốn làm gì cũng được! Gì cũng được!”
“Vậy thử xem ông ta có đau buồn khi mày chết không? Ngay cả Ninh Lịch ông ta cũng sẵn lòng đưa cho Mạnh Lan luyện tập, chứ đừng nói đến mày.”
Cây đinh này dài tận mười mấy centimet, như thể cô ấy định dùng gậy đục băng để phẫu thuật cắt bỏ thùy trán vậy.
Hạ Vãn Vãn lấy giẻ lau chặn miệng Trì Lân, đặt cây đinh ngay lên trán Trì Lân, bất ngờ dùng búa đập xuống!
Cây đinh lập tức đâm sâu vào trán Trì Lân!
“A a a a a!”
“Cộp! Cộp! Cộp!”
Cô ấy tựa như đang trang trí phòng, tỉ mỉ gõ búa cho tới khi đầu đinh bên kia xuyên qua đầu Trì Lân chui ra ngoài, bây giờ đầu gã chẳng khác gì xiên thịt dê.
Hạ Vãn Vãn hài lòng ngắm nghía tác phẩm của mình.
Máu đỏ chảy ra từ thi thể Trì Lân chuyển sang màu đen thẫm, những chất hữu cơ đó biến thành nước sông Minh, cuộc đời sẽ không cho gã cơ hội làm lại nữa.
Mạnh Lan bước vào cửa: “Cậu, vừa rồi cậu làm gì vậy? Giả vờ tỏ ra thần bí không nói cho bọn cháu biết, thứ này thật sự có thể giết chết gã sao?”
Giang Sách Lãng nghe thấy hai người bàn chuyện, nhưng khi nhìn thấy thi thể của Trì Lân, anh vẫn chấn động không thôi: “Cậu mang đinh búp bê ra ngoài?”
Cố Diệp nhanh chân bước đến góc phòng, bế Hạ Vãn Vãn đang hôn mê lên.
Giang Dật Triều khôi phục ngoại hình vốn có, ông ta đá xác Trì Lân, trên tay cầm thẻ ẩn của Trì Lân: “Đúng vậy, không được à? Cậu xin chú Hoa rồi, nói sau này sẽ dùng đến, ai ngờ thật sự mang ra được.”
“Cậu mang ra bằng cách nào?”
“Đâm nó vào trong cơ thể.”
Mạnh Lan: …
“Được lắm.” Mạnh Lan đá vào khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn của Trì Lân: “Nếu cháu thấy gã sống lại lần nữa, cháu sẽ nghĩ cậu làm không xong việc đấy nhé. Nếu cậu muốn ở bên mẹ cháu, cháu sẽ không tán thành đâu.”
“Được, cháu nói đúng.” Giang Dật Triều đáp.
Sáng hôm nay, Mạnh Lan chạm mặt Giang Dật Triều.
Cô suy tính, nếu năng lực của Bạch Thanh Thủy liên quan đến khống chế, nhiều khả năng ông ta đã khống chế Hạ Vãn Vãn, dù sao cô ấy cũng là người duy nhất xuất hiện dấu hiệu bất thường trong bọn họ, vậy nên nếu dùng Hạ Vãn Vãn làm mồi, nhất định có thể thành công.
Quả nhiên, Trì Lân ra tay trước rồi, nhưng hình như Bách Liễn đã nhận được mệnh lệnh nào đó nên không tiếp tục theo dõi Hạ Vãn Vãn, bằng không bây giờ dưới đất sẽ có hai thi thể.
Hạ Vãn Vãn thật sự đã bị Giang Dật Triều đánh ngất và giấu trong một góc lúc mới vào nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro