Sau Khi Rơi Vào Thế Giới Thần Ẩn, Tôi Trở Thành Thần
Thực tế
Mạnh Phàm Song
2024-09-12 21:45:25
Cửa sổ mở, người đã biến mất.
Mạnh Lan quyết đoán nhảy ra theo đường cửa sổ.
“Này! Không phải nói đêm hôm không thể ra ngoài sao?!” Trương Nhất Trì lo lắng hô to.
“Chuyện hoang đường này mà cậu cũng tin?” Động tác của Mạnh Lan vừa nhanh nhẹn vừa mạnh mẽ, nếu không tập kickboxing trong hai đến ba năm thì không thể thực hiện trôi chảy được như vậy.
Ban đầu, trưởng làng từ chối cho họ ở lại làng này, sau đấy tiếp tục ngăn cản họ không được ra ngoài lúc về khuya. Kết hợp với lời tuyên bố của trưởng làng rằng ông ta đã chấm dứt việc buôn bán trẻ em, Mạnh Lan phân tích việc khuyên can không thể ra ngoài vào buổi tối chắc hẳn mang hàm ý bảo vệ họ.
Nếu Trương Nhất Trì nói không sợ, e chỉ là giả, nhưng cậu ta sẽ không bao giờ cho phép mình trơ mắt nhìn đồng đội mất mạng. Hơn nữa, chuyện này trông không giống ma quỷ quấy phá, mà giống bị người bắt đi hơn.
Người không đáng sợ như ma quỷ!
Hai người chạy như bay trên con đường tối mịt.
“Đi, đi đâu vậy?” Trương Nhất Trì khẽ hỏi.
“Dừng.”
Mạnh Lan biết mình nên đến đâu!
Thậm chí cô còn biết hung thủ là ai!
Hai bóng dáng trẻ tuổi chạy qua chạy lại trong bóng tối, cắt ngang khung cảnh yên tĩnh và thanh bình ngoài mặt của ngôi làng. Mạnh Lan nhìn về phía từ đường xa xa, nơi đang treo hai ngọn đèn lồng đỏ au, chúng y như đầu người đang nhỏ máu tươi.
… Bùn đất ẩm ướt, cùng nến đỏ mơ hồ trong giấc mộng!
Chỉ có thể là chỗ đó!
Mạnh Lan và Trương Nhất Trì quen tay hay việc trèo qua bức tường, một ánh sáng màu da cam le lói đang cháy trong điện thờ.
Trong sân, tay chân Hạ Vãn Vãn bị trói, cô ấy không hề biết vì sao mình lại bị trói trên giường gỗ trước cửa từ đường!
Sợ hãi.
Nghi ngờ.
Tức giận vì sợ sệt.
Tuy không biết chuyện gì sẽ diễn ra, nhưng khi quan sát cảnh tượng trước mắt, cô ấy ắt biết việc này không mấy tốt lành, cô ấy vùng vẫy phẫn nộ mắng chửi: “Các người dám làm chuyện này ngay trước mặt dòng họ tổ tiên sao? Mấy người sẽ không được chết tử tế đâu, dù tôi có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho mấy người! Tôi thành quỷ, tôi nói các người nghe, những nạn nhân chết dưới tay mấy người cũng đang nhìn mấy người đó!”
Nằm bên cạnh Hạ Vãn Vãn là người mẹ mắc bệnh nan y của Trương Diểu Diểu.
Tuy sức khoẻ bà cụ yếu kém, sặc mùi chua chát của tuổi già cùng sức khỏe suy giảm, nhưng lúc này bà lại tươi tỉnh và mỉm cười như sắp được tái sinh.
Trương Diễm Diễm và hai người đàn ông đứng cạnh Hạ Vãn Vãn. Một người trong đó bỉ ổi muốn sờ mó cơ thể Hạ Vãn Vãn, nhưng Trương Diễm Diễm đã nhanh tay ngăn lại: “Sau này đây sẽ là thân thể của mẹ tao! Mẹ nó tụi mày không được động chạm lung tung! Khó khăn lắm mới gặp được người có cùng bát tự, tụi mày mà đụng vào thì tao liều mạng với tụi mày!”
“Cô ta” đang chửi bới hết sức thô tục.
Đồng bọn cười hì hì trêu ghẹo: “Anh Diễm à, thôi mà, nếu không phải là mẹ mày thì mày đã rờ tới rồi đúng không? Nửa tháng trước trưởng làng đã cấm tụi mình làm mấy chuyện này rồi, bảo rằng liên quan đến việc hoá giải lời nguyền, vậy mà mày còn dám ra tay!”
“Cái đệt, người chết đâu phải mẹ ông ta nên hiển nhiên ông ta không sốt ruột rồi! Tối qua tao định đến bắt rồi, nhưng nhà đóng cửa kín bưng hoàn toàn không tìm được lối vào. Phiền muốn chết!” Trương Diễm Diễm phun một bãi nước bọt rồi nói tiếp: “Cơ thể ông ta cường tráng nên không cho người khác được sống à? Người trong làng đó chết lại chẳng liên quan tới tao, tao còn sống là được!”
“Cũng đúng, nếu lời nguyền đó nhắm vào chúng ta thì chúng ta cũng không thể chạy thoát được, cần gì phải bận tâm! Hay anh Diễm à, mày cho anh em vui vẻ xíu nào.” Tên đồng bọn cười tục tĩu.
“Chẳng phải bạn cô ta là nữ à? Tụi mày qua mà tìm nó ấy!” Trương Diễm Diễm bực mình.
“Anh Diễm này, giờ mày cẩn thận quá nhỉ, chắc không phải muốn làm con gái thật đó chứ. Tao thấy có một thằng ngốc rất thích hợp với mày, đổi cơ thể khác đi!” Tên đồng bọn bật cười ha hả.
“Trưởng làng không cho vì bát tự không đúng. Mẹ kiếp, năm đó lẽ ra không nên tìm nữ sinh kia, bằng không thì chị tao đã không gặp chuyện rồi!” Trương Diễm Diễm đạp một chân lên ghế, ngậm điếu thuốc, run đùi khinh thường.
“Đúng đúng! Tháng trước con khốn điên khùng ấy tới tìm em gái nó, ai ngờ thật sự bị nó tìm được. Nếu con ngu kia không quậy nát buổi lễ của chúng ta, Diểu Diểu đã không trở nên điên dại thế rồi!” Tên đồng bọn vừa nói vừa lưu luyến ngắm nghía cơ thể đang bị trói chặt của Hạ Vãn Vãn.
Con gái thành phố đúng là trắng nõn, làn da mềm mịn, nếu không phải lát nữa bà già kia sẽ sử dụng cơ thể này, gã chắc chắn sẽ lên sờ thử cho biết rồi!
“Mẹ mày, đừng nhắc về nó nữa!” Trương Diễm Diễm hung hãn mắng: “Phá hư nghi thức còn muốn dẫn em gái đi, đâu ra chuyện tốt như vậy? Tao định trói con đó ở phía sau từ đường rồi dẫn anh em tới sung sướng một phen, ai ngờ nó dữ dằn đến thế! Xém nữa đá gãy thằng nhỏ rồi!”
Nụ cười lố lăng của tên đồng bọn để lộ hàm răng vàng ố: “Ai bảo mày to gan, không có thứ kia mà còn muốn thử đàn bà! Mày tự muốn mày là được mà ha ha ha ha ha!”
“Bốp!”
Trương Diễm Diễm tát thẳng vào mặt tên đồng bọn: “Cút! Nếu không phải lúc ấy chỉ còn mỗi cơ thể này thì tao sẽ biến thành đàn bà chắc? Đừng con mẹ nó không biết điều, nếu anh không kéo mày đi, có khi mày còn chẳng chạm được vào đàn bà ấy chứ!”
“Mẹ mày gấp gì chứ!” Đồng bọn nhìn Trương Diễm Diễm, nhếch miệng: “Bụng mày má nó còn biết đau, nhìn mày nhe răng trợn mắt kìa.”
“Sao tao biết sẽ bị đau bụng! Còn chảy máu! Tao còn tưởng rằng tao sắp chết nữa đấy!” Trương Diễm Diễm hùng hổ.
Trong bóng tối, Mạnh Lan nghe rõ ràng tất cả.
Không khác mấy so với phỏng đoán của cô.
Có thể lý giải mọi chuyện hoàn chỉnh rồi.
Sở dĩ nơi này tên làng Trường Thọ bởi vì dân làng biết phương pháp đoạt xác, trong lúc bệnh nặng hoặc sắp qua đời, họ có thể kiếm một người có bát tự tương đương để đoạt xác người ta, điều này đã dẫn tới một chuỗi các vụ bắt cóc. Vì truy tìm em gái mất tích, nữ quỷ đã lần mò ra được ngôi làng này rồi phá hỏng nghi thức. Khi cô ấy ra sức vùng vẫy, đám dân làng đã giận dữ cố cưỡng hiếp, cuối cùng chúng giết chết cô ấy.
Trời quá tối, cô ấy chẳng biết kẻ nào đã giết mình.
Do đó.
Đoạt xác.
… Do đó, những người đã chết hoàn toàn không phải vì tự sát, mà bị trả thù cho việc đoạt xác.
Ánh mắt Mạnh Lan tối tăm.
Thế nên, đáp án đã xuất hiện.
[Cô ta là gã ta.]
Kẻ ấy là hung thủ.
Trương Diểu Diểu điên điên khùng khùng đứng bên cạnh người mẹ bệnh nặng của mình, không hiểu những gì lũ đàn ông đang nói mà chỉ cười ngây ngô theo. Mạnh Lan cẩn thận quan sát khung xương của cô ta vài lần, chợt hiểu ra tại sao nữ quỷ lại nói em gái mình còn sống nhưng cũng đã chết rồi.
Cơ thể của Trương Diểu Diểu thực chất thuộc về em gái nữ quỷ!
Trương Diễm Diễm vừa dứt lời, định nổi giận mắng mỏ mấy câu đại loại như anh em mà cũng lăm le!
Cả anh em mà cũng muốn đụng vào, mày có còn là người không?
… Mới đầu gã ta lên cơn bạo bệnh bất ngờ cận kề cái chết, chỉ mỗi cô gái này phù hợp với bát tự, nên bấy giờ gã ta mới hoán đổi thân xác thông qua nghi lễ đoạt xác đặc trưng của làng để tiếp tục sống! Sau này, gã ta nhất định phải tìm được người thay thế thích hợp! Mặc kệ trưởng làng có nhượng bộ hay không!
Gã ta nghiến răng ra chiều căm phẫn bất bình, bất chợt đầu óc đau nhói!
Ngay lập tức, tay gã ta bỗng mất khống chế, kêu rắc lên rồi xoay 180 độ, mỗi khớp xương đều bị bẻ quặt về phía sau.
“Đù má! A a a a a đau!”
“Mày, mày làm sao vậy?!” Đồng bọn sợ điếng người.
“Ối... Ối...”
Cổ họng Trương Diễm Diễm như bị bóp nghẹt, gã ta hoảng sợ nhìn đồng bọn, hai tay đồng loạt mất kiểm soát siết chặt cổ mình.
Mạnh Lan thầm kêu không ổn.
“Có dao không?” Mạnh Lan hỏi.
“Không có.” Mèo Trương Nhất Trì trong tư thế sẵn sàng xông ra từ bóng tối: “Nhưng tôi có một chiếc cuốc!”
Mạnh Lan:?
Hai chọi ba, không thể để hồn ma giành trước được!
Mạnh Lan và Trương Nhất Trì đồng loạt nhảy ra. Bóng dáng nhỏ nhắn cầm cây cuốc hét lên và lao tới.
“Chị quỷ ơi, để bọn em cho! Bọn em còn phải hoàn thành nhiệm vụ nữa!” Trương Nhất Trì gào lên, sợ việc hoàn thành nhiệm vụ của mình bị người khác chiếm lấy trước.
Nữ quỷ:...
Hạ Vãn Vãn:...
Mạnh Lan:...
… Đây không phải là bug đấy chứ!
… Thời buổi này giết người cũng phải gấp gáp vậy à?
Mạnh Lan không cứu Hạ Vãn Vãn đang bị trói trên giường trước, thay vào đó cô nhảy phốc đến bên cạnh Trương Diễm Diễm như thỏ, bổ chiếc cuốc gỉ sét xuống người Trương Diễm Diễm!
Cô sở hữu ưu thế thể chất, cao hơn cô bé kia một cái đầu! Thế nên, cơ thể gầy gò của Trương Diễm Diễm hoàn toàn không thể chống lại khi Mạnh Lan tấn công.
“… Phụt!”
Máu bắn tung toé lên má và ngực, toàn thân Mạnh Lan như bị nhuộm bằng sơn đỏ!
Đầu Trương Diễm Diễm bị bổ thành hai nửa.
Màu đỏ lẫn vàng chẳng khác nào một đài phun nước.
Mạnh Lan ra tay không chừa đường sống, trong thế giới đầy rẫy nguy hiểm này, giết người chỉ để tự cứu lấy mình thôi.
Mạnh Lan màu đỏ, hung thủ màu đỏ, người giơ dao chém xuống bị máu tươi nhuộm đỏ đã giải thích cho manh mối lúc ban đầu.
“… Két!”
Cánh cổng trong sân nhỏ của từ đường mở ra, Triệu Triệt đứng loạng choạng với con dao gọt hoa quả trên tay. Mạnh Lan nhíu mày, nhận ra anh ta đã giết Tề Hoan. Lúc nói với Triệu Triệt câu “Một người sai có thể làm nhiều điều sai”, cô cũng đang nhắc nhở anh ta đừng quá thân thiết với người có mục đích khác để rồi tự chuốc họa vào mình.
Triệu Triệt chân nam đá chân chiêu bước vào trong.
Vẻ mặt anh ta hoảng hốt, thoạt trông rất bất thường.
Sương trắng xung quanh nổi lên bốn phía.
Đây là dấu hiệu rời khỏi thế giới Thần Ẩn.
“Bọn mày đừng hòng, năng lượng là của tao, là của tao!” Triệu Triệt nổi điên, cầm dao gọt trái cây xông về phía Mạnh Lan!
Trương Nhất Trì đẩy mạnh Mạnh Lan ra, khiến con dao gọt trái cây rạch qua cánh tay phải của cậu ta! Mùi máu tươi nồng nặc phả vào mặt. Mạnh Lan đỡ cơ thể ngửa ra sau của Trương Nhất Trì, tay còn lại đồng thời kéo sợi dây trên người Hạ Vãn Vãn.
Làn sương mù dày đặc, như bức tường ngăn cách giữa Triệu Triệt và họ.
Tối tăm.
Hư vô.
Ngọn đèn dầu tàn lụi.
Trời đất quay cuồng.
Khi sương mù biến mất, Mạnh Lan, Hạ Vãn Vãn và Trương Nhất Trì xuất hiện tại một công viên vùng ngoại ô. Ánh đèn neon của khu thương mại về đêm ở đằng xa xa, ngay dưới chân họ là những chai nước ngọt vỡ toang bị ném bỏ.
Vết thương của Trương Nhất Trì còn đang chảy máu, sắc mặt cậu ta tái nhợt, đôi môi run run: “Đau... Tôi sắp chết, sắp chết rồi...”
“Chúng ta, chúng ta thành công rồi ư?”
“Thành công rồi.” Mạnh Lan nói.
Triệu Triệt không ở cùng họ.
Rồi cô nhìn vào điện thoại di động, điện thoại đã hoạt động, thế nên cô bấm gọi cấp cứu.
Cô và Hạ Vãn Vãn đỡ Trương Nhất Trì ra cổng công viên.
Hạ Vãn Vãn lảo đảo hỏi: “Không phải cô đoán được điều đó ngay từ đầu đấy chứ? Khi nào vậy?”
Mạnh Lan đáp: “Buổi tối ngày thứ hai, thực ra tôi bị nhập nữa.”
Hạ Vãn Vãn nghĩ lại còn rùng mình: “Đáng sợ thật, may mà còn sống.”
“Tôi nghĩ đến một chuyện.” Tuy đã kiệt sức, nhưng rốt cuộc Mạnh Lan cũng có thể thả lỏng rồi.
“Gì cơ?” Hạ Vãn Vãn hỏi.
Mạnh Lan ngẫm nghĩ: “Cô còn nhớ tôi đã nói gì với trưởng làng không?”
Hạ Vãn Vãn oán trách: “Cô nói nhiều lắm, sao tôi nhớ hết được!”
Mạnh Lan: “Thôi, trẻ con đừng nên nghe thì hơn.”
Hạ Vãn Vãn:...
“Phụt…” Trương Nhất Trì không khỏi bật cười, dẫn tới cơ bắp co giật kéo mạnh vết thương khiến cậu ta run rẩy.
Hạ Vãn Vãn nghiêm túc bảo: “Cậu đừng cười, cười nữa cậu sẽ mất máu nhiều đó!”
Ba người dắt díu nhau trông khập khà khập khiễng.
“Cần tôi giúp mọi người không?”
Một giọng nam trầm xa lạ vang lên, tiếp đó một bóng người cao to bước ra từ trong bóng tối. Anh mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu đen của Givenchy, quần jeans ôm sát đôi chân dài thẳng, mái tóc nâu vàng óng dưới ánh đèn đường. Đút hai tay vào túi, anh tiến tới, nở một nụ cười tinh quái trên môi, thưởng thức tình trạng chật vật của ba người kia.
Mạnh Lan quay lại: “Thưa anh, giết người là phạm pháp đấy.”
“Cô đã nhìn ra rồi sao?” Người đàn ông hờ hững nhún vai.
Anh bước đến trước mặt Mạnh Lan, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, cùng thăm dò đối phương. Đôi mắt của người đàn ông nọ trong suốt tựa gương, như thể chỉ cần nhìn vào, bạn sẽ tiết lộ mọi bí mật của mình cho anh biết.
Rõ là người này sở hữu đôi mắt tinh tường, nhưng thái độ lại khác hẳn, cứ như một vị khách đến công viên giải trí chơi mà thôi.
Mạnh Lan thấy người đàn ông này hơi quen mắt, nhưng không nhớ ra đã gặp anh ở đâu.
Chẳng lẽ là hàng xóm?
Hay bạn học? Hay nam sinh từng theo đuổi mình?
“Tôi chỉ muốn giúp mọi người, nơi này cách cửa ra tới hai trăm mét đấy.” Người đàn ông nói. Chưa cần Mạnh Lan yêu cầu, anh đã ung dung đón lấy Trương Nhất Trì từ tay Hạ Vãn Vãn, để cậu ta dựa vào vai mình. Mạnh Lan vốn tưởng rằng Trương Nhất Trì đã được coi là nam sinh thể thao có vóc dáng cao to rồi, nhưng khi ở cạnh người đàn ông này, nhìn cậu ta chẳng khác gì chú chim nhỏ nép vào người.
Gió đêm và mùi nước hoa thuốc phiện của người đàn ông nọ hòa quyện vào nhau.
Không khỏi xoa dịu cơn nóng nảy.
Đi theo sau lưng anh, Mạnh Lan nói cảm ơn: “Cảm ơn anh, nên gọi anh thế nào?”
“Giang Sách Lãng.” Anh dửng dưng trước thái độ lạnh lùng vô lễ vừa nãy của Mạnh Lan.
Mạnh Lan trầm tư, bởi cái tên này rất quen thuộc với cô.
Giang Sách Lãng nghiêng đầu mỉm cười: “Mấy người sống?”
“Bốn.” Mạnh Lan trả lời.
“Trong đấy có ba người mới?” Anh hỏi tiếp.
“Đúng.”
Giang Sách Lãng cười rộ lên rồi thở dài bảo: “Từng có một nhiệm vụ cũng xuất hiện người mới, tỷ lệ sống sót gần 80%, nhưng hễ có ‘lão làng’ tham gia thì như giọt nước rơi vào chảo dầu, bùm bụp nổ tung hết. Các người may mắn phết, có thể sống sót khỏi tay của lão làng mà không bị xem là bia đỡ đạn.”
Giọng anh vừa hờ hững vừa rất đanh thép.
Tiếng cười có sức xuyên thấu mang theo làn gió biển mùa hè.
Giang Sách Lãng hỏi tiếp: “Nhiệm vụ gì?”
Hạ Vãn Vãn choáng váng, vì thậm chí cô cũng chẳng biết mình đã làm gì trước khi ngơ ngác thoát ra khỏi đấy: “Làng Trường Thọ... thì là, ầy Lan Lan cô nói đi, tôi cũng không biết nữa.”
Mạnh Lan điềm tĩnh đáp: “Đàn ông biết đẻ.”
… Mấy lời cô chửi bới lúc đầu cũng coi như nói bừa thành tiên tri rồi. Nếu Trương Diễm Diễm còn sống, chẳng phải sẽ sinh đẻ à?
Giang Sách Lãng kinh ngạc: “Sao cơ?”
“Câu chuyện về một gã đàn ông biến thành phụ nữ.” Mạnh Lan không tiếp tục câu cảm thán vô nghĩa của Giang Sách Lãng, chỉ hỏi ngược lại: “Sao anh tìm được tôi?”
“Có người có khả năng tìm được mọi người.” Giang Sách Lãng trả lời: “Nghe bảo thế giới Thần Ẩn xuất hiện thêm người mới nên tôi qua xem thử, còn cho rằng mấy người đã chết hết rồi đấy chứ, cô Mạnh Lan.”
Mạnh Lan dừng bước, bình tĩnh hỏi: “Anh biết tôi?”
“Chẳng lẽ em không nhận ra tôi?” Vẻ mặt cường điệu của Giang Sách Lãng y như vừa phát hiện ra một lục địa mới.
Mạnh Lan không lên tiếng, có phần bối rối.
… Cô thật sự không nghĩ ra.
“Người tôi tìm chính là em, hơn nữa tôi đã tìm em lâu lắm rồi.” Trong mắt Giang Sách Lãng ánh lên nụ cười nhạt, thoạt nhìn chẳng giống đang nói dối: “Không tin à, ở văn phòng của tôi có chứng cứ đấy.”
“Không cần đâu.”
Mạnh Lan thẳng thắn từ chối.
Gương mặt lạnh lùng của cô vừa dễ thương vừa quật cường. Cô hầu như chẳng che giấu bất kỳ cảm xúc nào, tất cả đều hiện rõ trên mặt. Giang Sách Lãng khẽ liếc qua cô, thích thú thưởng thức vẻ mặt rối rắm của cô như đang tận hưởng một món đồ chơi.
“Không tò mò sao?”
“Anh nói thế chỉ để tôi tò mò thôi, nhưng tôi không tò mò, cũng không nghiện đến mức đó.”
Mạnh Lan thầm chửi rủa, sao lại xuất hiện một kẻ hình người dạng chó thế này bắt chuyện với mình vậy, muốn được mời vào lãnh thổ riêng của mình à? Nghe giọng điệu cứ như mình thân với anh ta lắm ấy.
“Em đang mắng tôi.”
“Không hề.”
“Mí mắt dưới căng cứng, số lần chớp mắt tăng lên rõ rệt, khi con người đang nổi cơn thịnh nộ thì...”
Mạnh Lan: “Huyết dịch chảy về thân, adrenaline được giải phóng, đồng tử giãn ra.”
Giang Sách Lãng: “Huyết dịch chảy về thân, adrenaline được giải phóng, đồng tử giãn ra.”
Trăm miệng một lời.
Mạnh Lan khinh thường hừ một tiếng. Cô nhớ người đàn ông này là ai rồi!
- -------------------
Lời tác giả:
Mạnh Lan: Tôi không nhớ ra anh, chắc do tôi không quan tâm đến anh đó.
Giang Sách Lãng: À?
Mạnh Lan quyết đoán nhảy ra theo đường cửa sổ.
“Này! Không phải nói đêm hôm không thể ra ngoài sao?!” Trương Nhất Trì lo lắng hô to.
“Chuyện hoang đường này mà cậu cũng tin?” Động tác của Mạnh Lan vừa nhanh nhẹn vừa mạnh mẽ, nếu không tập kickboxing trong hai đến ba năm thì không thể thực hiện trôi chảy được như vậy.
Ban đầu, trưởng làng từ chối cho họ ở lại làng này, sau đấy tiếp tục ngăn cản họ không được ra ngoài lúc về khuya. Kết hợp với lời tuyên bố của trưởng làng rằng ông ta đã chấm dứt việc buôn bán trẻ em, Mạnh Lan phân tích việc khuyên can không thể ra ngoài vào buổi tối chắc hẳn mang hàm ý bảo vệ họ.
Nếu Trương Nhất Trì nói không sợ, e chỉ là giả, nhưng cậu ta sẽ không bao giờ cho phép mình trơ mắt nhìn đồng đội mất mạng. Hơn nữa, chuyện này trông không giống ma quỷ quấy phá, mà giống bị người bắt đi hơn.
Người không đáng sợ như ma quỷ!
Hai người chạy như bay trên con đường tối mịt.
“Đi, đi đâu vậy?” Trương Nhất Trì khẽ hỏi.
“Dừng.”
Mạnh Lan biết mình nên đến đâu!
Thậm chí cô còn biết hung thủ là ai!
Hai bóng dáng trẻ tuổi chạy qua chạy lại trong bóng tối, cắt ngang khung cảnh yên tĩnh và thanh bình ngoài mặt của ngôi làng. Mạnh Lan nhìn về phía từ đường xa xa, nơi đang treo hai ngọn đèn lồng đỏ au, chúng y như đầu người đang nhỏ máu tươi.
… Bùn đất ẩm ướt, cùng nến đỏ mơ hồ trong giấc mộng!
Chỉ có thể là chỗ đó!
Mạnh Lan và Trương Nhất Trì quen tay hay việc trèo qua bức tường, một ánh sáng màu da cam le lói đang cháy trong điện thờ.
Trong sân, tay chân Hạ Vãn Vãn bị trói, cô ấy không hề biết vì sao mình lại bị trói trên giường gỗ trước cửa từ đường!
Sợ hãi.
Nghi ngờ.
Tức giận vì sợ sệt.
Tuy không biết chuyện gì sẽ diễn ra, nhưng khi quan sát cảnh tượng trước mắt, cô ấy ắt biết việc này không mấy tốt lành, cô ấy vùng vẫy phẫn nộ mắng chửi: “Các người dám làm chuyện này ngay trước mặt dòng họ tổ tiên sao? Mấy người sẽ không được chết tử tế đâu, dù tôi có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho mấy người! Tôi thành quỷ, tôi nói các người nghe, những nạn nhân chết dưới tay mấy người cũng đang nhìn mấy người đó!”
Nằm bên cạnh Hạ Vãn Vãn là người mẹ mắc bệnh nan y của Trương Diểu Diểu.
Tuy sức khoẻ bà cụ yếu kém, sặc mùi chua chát của tuổi già cùng sức khỏe suy giảm, nhưng lúc này bà lại tươi tỉnh và mỉm cười như sắp được tái sinh.
Trương Diễm Diễm và hai người đàn ông đứng cạnh Hạ Vãn Vãn. Một người trong đó bỉ ổi muốn sờ mó cơ thể Hạ Vãn Vãn, nhưng Trương Diễm Diễm đã nhanh tay ngăn lại: “Sau này đây sẽ là thân thể của mẹ tao! Mẹ nó tụi mày không được động chạm lung tung! Khó khăn lắm mới gặp được người có cùng bát tự, tụi mày mà đụng vào thì tao liều mạng với tụi mày!”
“Cô ta” đang chửi bới hết sức thô tục.
Đồng bọn cười hì hì trêu ghẹo: “Anh Diễm à, thôi mà, nếu không phải là mẹ mày thì mày đã rờ tới rồi đúng không? Nửa tháng trước trưởng làng đã cấm tụi mình làm mấy chuyện này rồi, bảo rằng liên quan đến việc hoá giải lời nguyền, vậy mà mày còn dám ra tay!”
“Cái đệt, người chết đâu phải mẹ ông ta nên hiển nhiên ông ta không sốt ruột rồi! Tối qua tao định đến bắt rồi, nhưng nhà đóng cửa kín bưng hoàn toàn không tìm được lối vào. Phiền muốn chết!” Trương Diễm Diễm phun một bãi nước bọt rồi nói tiếp: “Cơ thể ông ta cường tráng nên không cho người khác được sống à? Người trong làng đó chết lại chẳng liên quan tới tao, tao còn sống là được!”
“Cũng đúng, nếu lời nguyền đó nhắm vào chúng ta thì chúng ta cũng không thể chạy thoát được, cần gì phải bận tâm! Hay anh Diễm à, mày cho anh em vui vẻ xíu nào.” Tên đồng bọn cười tục tĩu.
“Chẳng phải bạn cô ta là nữ à? Tụi mày qua mà tìm nó ấy!” Trương Diễm Diễm bực mình.
“Anh Diễm này, giờ mày cẩn thận quá nhỉ, chắc không phải muốn làm con gái thật đó chứ. Tao thấy có một thằng ngốc rất thích hợp với mày, đổi cơ thể khác đi!” Tên đồng bọn bật cười ha hả.
“Trưởng làng không cho vì bát tự không đúng. Mẹ kiếp, năm đó lẽ ra không nên tìm nữ sinh kia, bằng không thì chị tao đã không gặp chuyện rồi!” Trương Diễm Diễm đạp một chân lên ghế, ngậm điếu thuốc, run đùi khinh thường.
“Đúng đúng! Tháng trước con khốn điên khùng ấy tới tìm em gái nó, ai ngờ thật sự bị nó tìm được. Nếu con ngu kia không quậy nát buổi lễ của chúng ta, Diểu Diểu đã không trở nên điên dại thế rồi!” Tên đồng bọn vừa nói vừa lưu luyến ngắm nghía cơ thể đang bị trói chặt của Hạ Vãn Vãn.
Con gái thành phố đúng là trắng nõn, làn da mềm mịn, nếu không phải lát nữa bà già kia sẽ sử dụng cơ thể này, gã chắc chắn sẽ lên sờ thử cho biết rồi!
“Mẹ mày, đừng nhắc về nó nữa!” Trương Diễm Diễm hung hãn mắng: “Phá hư nghi thức còn muốn dẫn em gái đi, đâu ra chuyện tốt như vậy? Tao định trói con đó ở phía sau từ đường rồi dẫn anh em tới sung sướng một phen, ai ngờ nó dữ dằn đến thế! Xém nữa đá gãy thằng nhỏ rồi!”
Nụ cười lố lăng của tên đồng bọn để lộ hàm răng vàng ố: “Ai bảo mày to gan, không có thứ kia mà còn muốn thử đàn bà! Mày tự muốn mày là được mà ha ha ha ha ha!”
“Bốp!”
Trương Diễm Diễm tát thẳng vào mặt tên đồng bọn: “Cút! Nếu không phải lúc ấy chỉ còn mỗi cơ thể này thì tao sẽ biến thành đàn bà chắc? Đừng con mẹ nó không biết điều, nếu anh không kéo mày đi, có khi mày còn chẳng chạm được vào đàn bà ấy chứ!”
“Mẹ mày gấp gì chứ!” Đồng bọn nhìn Trương Diễm Diễm, nhếch miệng: “Bụng mày má nó còn biết đau, nhìn mày nhe răng trợn mắt kìa.”
“Sao tao biết sẽ bị đau bụng! Còn chảy máu! Tao còn tưởng rằng tao sắp chết nữa đấy!” Trương Diễm Diễm hùng hổ.
Trong bóng tối, Mạnh Lan nghe rõ ràng tất cả.
Không khác mấy so với phỏng đoán của cô.
Có thể lý giải mọi chuyện hoàn chỉnh rồi.
Sở dĩ nơi này tên làng Trường Thọ bởi vì dân làng biết phương pháp đoạt xác, trong lúc bệnh nặng hoặc sắp qua đời, họ có thể kiếm một người có bát tự tương đương để đoạt xác người ta, điều này đã dẫn tới một chuỗi các vụ bắt cóc. Vì truy tìm em gái mất tích, nữ quỷ đã lần mò ra được ngôi làng này rồi phá hỏng nghi thức. Khi cô ấy ra sức vùng vẫy, đám dân làng đã giận dữ cố cưỡng hiếp, cuối cùng chúng giết chết cô ấy.
Trời quá tối, cô ấy chẳng biết kẻ nào đã giết mình.
Do đó.
Đoạt xác.
… Do đó, những người đã chết hoàn toàn không phải vì tự sát, mà bị trả thù cho việc đoạt xác.
Ánh mắt Mạnh Lan tối tăm.
Thế nên, đáp án đã xuất hiện.
[Cô ta là gã ta.]
Kẻ ấy là hung thủ.
Trương Diểu Diểu điên điên khùng khùng đứng bên cạnh người mẹ bệnh nặng của mình, không hiểu những gì lũ đàn ông đang nói mà chỉ cười ngây ngô theo. Mạnh Lan cẩn thận quan sát khung xương của cô ta vài lần, chợt hiểu ra tại sao nữ quỷ lại nói em gái mình còn sống nhưng cũng đã chết rồi.
Cơ thể của Trương Diểu Diểu thực chất thuộc về em gái nữ quỷ!
Trương Diễm Diễm vừa dứt lời, định nổi giận mắng mỏ mấy câu đại loại như anh em mà cũng lăm le!
Cả anh em mà cũng muốn đụng vào, mày có còn là người không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
… Mới đầu gã ta lên cơn bạo bệnh bất ngờ cận kề cái chết, chỉ mỗi cô gái này phù hợp với bát tự, nên bấy giờ gã ta mới hoán đổi thân xác thông qua nghi lễ đoạt xác đặc trưng của làng để tiếp tục sống! Sau này, gã ta nhất định phải tìm được người thay thế thích hợp! Mặc kệ trưởng làng có nhượng bộ hay không!
Gã ta nghiến răng ra chiều căm phẫn bất bình, bất chợt đầu óc đau nhói!
Ngay lập tức, tay gã ta bỗng mất khống chế, kêu rắc lên rồi xoay 180 độ, mỗi khớp xương đều bị bẻ quặt về phía sau.
“Đù má! A a a a a đau!”
“Mày, mày làm sao vậy?!” Đồng bọn sợ điếng người.
“Ối... Ối...”
Cổ họng Trương Diễm Diễm như bị bóp nghẹt, gã ta hoảng sợ nhìn đồng bọn, hai tay đồng loạt mất kiểm soát siết chặt cổ mình.
Mạnh Lan thầm kêu không ổn.
“Có dao không?” Mạnh Lan hỏi.
“Không có.” Mèo Trương Nhất Trì trong tư thế sẵn sàng xông ra từ bóng tối: “Nhưng tôi có một chiếc cuốc!”
Mạnh Lan:?
Hai chọi ba, không thể để hồn ma giành trước được!
Mạnh Lan và Trương Nhất Trì đồng loạt nhảy ra. Bóng dáng nhỏ nhắn cầm cây cuốc hét lên và lao tới.
“Chị quỷ ơi, để bọn em cho! Bọn em còn phải hoàn thành nhiệm vụ nữa!” Trương Nhất Trì gào lên, sợ việc hoàn thành nhiệm vụ của mình bị người khác chiếm lấy trước.
Nữ quỷ:...
Hạ Vãn Vãn:...
Mạnh Lan:...
… Đây không phải là bug đấy chứ!
… Thời buổi này giết người cũng phải gấp gáp vậy à?
Mạnh Lan không cứu Hạ Vãn Vãn đang bị trói trên giường trước, thay vào đó cô nhảy phốc đến bên cạnh Trương Diễm Diễm như thỏ, bổ chiếc cuốc gỉ sét xuống người Trương Diễm Diễm!
Cô sở hữu ưu thế thể chất, cao hơn cô bé kia một cái đầu! Thế nên, cơ thể gầy gò của Trương Diễm Diễm hoàn toàn không thể chống lại khi Mạnh Lan tấn công.
“… Phụt!”
Máu bắn tung toé lên má và ngực, toàn thân Mạnh Lan như bị nhuộm bằng sơn đỏ!
Đầu Trương Diễm Diễm bị bổ thành hai nửa.
Màu đỏ lẫn vàng chẳng khác nào một đài phun nước.
Mạnh Lan ra tay không chừa đường sống, trong thế giới đầy rẫy nguy hiểm này, giết người chỉ để tự cứu lấy mình thôi.
Mạnh Lan màu đỏ, hung thủ màu đỏ, người giơ dao chém xuống bị máu tươi nhuộm đỏ đã giải thích cho manh mối lúc ban đầu.
“… Két!”
Cánh cổng trong sân nhỏ của từ đường mở ra, Triệu Triệt đứng loạng choạng với con dao gọt hoa quả trên tay. Mạnh Lan nhíu mày, nhận ra anh ta đã giết Tề Hoan. Lúc nói với Triệu Triệt câu “Một người sai có thể làm nhiều điều sai”, cô cũng đang nhắc nhở anh ta đừng quá thân thiết với người có mục đích khác để rồi tự chuốc họa vào mình.
Triệu Triệt chân nam đá chân chiêu bước vào trong.
Vẻ mặt anh ta hoảng hốt, thoạt trông rất bất thường.
Sương trắng xung quanh nổi lên bốn phía.
Đây là dấu hiệu rời khỏi thế giới Thần Ẩn.
“Bọn mày đừng hòng, năng lượng là của tao, là của tao!” Triệu Triệt nổi điên, cầm dao gọt trái cây xông về phía Mạnh Lan!
Trương Nhất Trì đẩy mạnh Mạnh Lan ra, khiến con dao gọt trái cây rạch qua cánh tay phải của cậu ta! Mùi máu tươi nồng nặc phả vào mặt. Mạnh Lan đỡ cơ thể ngửa ra sau của Trương Nhất Trì, tay còn lại đồng thời kéo sợi dây trên người Hạ Vãn Vãn.
Làn sương mù dày đặc, như bức tường ngăn cách giữa Triệu Triệt và họ.
Tối tăm.
Hư vô.
Ngọn đèn dầu tàn lụi.
Trời đất quay cuồng.
Khi sương mù biến mất, Mạnh Lan, Hạ Vãn Vãn và Trương Nhất Trì xuất hiện tại một công viên vùng ngoại ô. Ánh đèn neon của khu thương mại về đêm ở đằng xa xa, ngay dưới chân họ là những chai nước ngọt vỡ toang bị ném bỏ.
Vết thương của Trương Nhất Trì còn đang chảy máu, sắc mặt cậu ta tái nhợt, đôi môi run run: “Đau... Tôi sắp chết, sắp chết rồi...”
“Chúng ta, chúng ta thành công rồi ư?”
“Thành công rồi.” Mạnh Lan nói.
Triệu Triệt không ở cùng họ.
Rồi cô nhìn vào điện thoại di động, điện thoại đã hoạt động, thế nên cô bấm gọi cấp cứu.
Cô và Hạ Vãn Vãn đỡ Trương Nhất Trì ra cổng công viên.
Hạ Vãn Vãn lảo đảo hỏi: “Không phải cô đoán được điều đó ngay từ đầu đấy chứ? Khi nào vậy?”
Mạnh Lan đáp: “Buổi tối ngày thứ hai, thực ra tôi bị nhập nữa.”
Hạ Vãn Vãn nghĩ lại còn rùng mình: “Đáng sợ thật, may mà còn sống.”
“Tôi nghĩ đến một chuyện.” Tuy đã kiệt sức, nhưng rốt cuộc Mạnh Lan cũng có thể thả lỏng rồi.
“Gì cơ?” Hạ Vãn Vãn hỏi.
Mạnh Lan ngẫm nghĩ: “Cô còn nhớ tôi đã nói gì với trưởng làng không?”
Hạ Vãn Vãn oán trách: “Cô nói nhiều lắm, sao tôi nhớ hết được!”
Mạnh Lan: “Thôi, trẻ con đừng nên nghe thì hơn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Vãn Vãn:...
“Phụt…” Trương Nhất Trì không khỏi bật cười, dẫn tới cơ bắp co giật kéo mạnh vết thương khiến cậu ta run rẩy.
Hạ Vãn Vãn nghiêm túc bảo: “Cậu đừng cười, cười nữa cậu sẽ mất máu nhiều đó!”
Ba người dắt díu nhau trông khập khà khập khiễng.
“Cần tôi giúp mọi người không?”
Một giọng nam trầm xa lạ vang lên, tiếp đó một bóng người cao to bước ra từ trong bóng tối. Anh mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu đen của Givenchy, quần jeans ôm sát đôi chân dài thẳng, mái tóc nâu vàng óng dưới ánh đèn đường. Đút hai tay vào túi, anh tiến tới, nở một nụ cười tinh quái trên môi, thưởng thức tình trạng chật vật của ba người kia.
Mạnh Lan quay lại: “Thưa anh, giết người là phạm pháp đấy.”
“Cô đã nhìn ra rồi sao?” Người đàn ông hờ hững nhún vai.
Anh bước đến trước mặt Mạnh Lan, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, cùng thăm dò đối phương. Đôi mắt của người đàn ông nọ trong suốt tựa gương, như thể chỉ cần nhìn vào, bạn sẽ tiết lộ mọi bí mật của mình cho anh biết.
Rõ là người này sở hữu đôi mắt tinh tường, nhưng thái độ lại khác hẳn, cứ như một vị khách đến công viên giải trí chơi mà thôi.
Mạnh Lan thấy người đàn ông này hơi quen mắt, nhưng không nhớ ra đã gặp anh ở đâu.
Chẳng lẽ là hàng xóm?
Hay bạn học? Hay nam sinh từng theo đuổi mình?
“Tôi chỉ muốn giúp mọi người, nơi này cách cửa ra tới hai trăm mét đấy.” Người đàn ông nói. Chưa cần Mạnh Lan yêu cầu, anh đã ung dung đón lấy Trương Nhất Trì từ tay Hạ Vãn Vãn, để cậu ta dựa vào vai mình. Mạnh Lan vốn tưởng rằng Trương Nhất Trì đã được coi là nam sinh thể thao có vóc dáng cao to rồi, nhưng khi ở cạnh người đàn ông này, nhìn cậu ta chẳng khác gì chú chim nhỏ nép vào người.
Gió đêm và mùi nước hoa thuốc phiện của người đàn ông nọ hòa quyện vào nhau.
Không khỏi xoa dịu cơn nóng nảy.
Đi theo sau lưng anh, Mạnh Lan nói cảm ơn: “Cảm ơn anh, nên gọi anh thế nào?”
“Giang Sách Lãng.” Anh dửng dưng trước thái độ lạnh lùng vô lễ vừa nãy của Mạnh Lan.
Mạnh Lan trầm tư, bởi cái tên này rất quen thuộc với cô.
Giang Sách Lãng nghiêng đầu mỉm cười: “Mấy người sống?”
“Bốn.” Mạnh Lan trả lời.
“Trong đấy có ba người mới?” Anh hỏi tiếp.
“Đúng.”
Giang Sách Lãng cười rộ lên rồi thở dài bảo: “Từng có một nhiệm vụ cũng xuất hiện người mới, tỷ lệ sống sót gần 80%, nhưng hễ có ‘lão làng’ tham gia thì như giọt nước rơi vào chảo dầu, bùm bụp nổ tung hết. Các người may mắn phết, có thể sống sót khỏi tay của lão làng mà không bị xem là bia đỡ đạn.”
Giọng anh vừa hờ hững vừa rất đanh thép.
Tiếng cười có sức xuyên thấu mang theo làn gió biển mùa hè.
Giang Sách Lãng hỏi tiếp: “Nhiệm vụ gì?”
Hạ Vãn Vãn choáng váng, vì thậm chí cô cũng chẳng biết mình đã làm gì trước khi ngơ ngác thoát ra khỏi đấy: “Làng Trường Thọ... thì là, ầy Lan Lan cô nói đi, tôi cũng không biết nữa.”
Mạnh Lan điềm tĩnh đáp: “Đàn ông biết đẻ.”
… Mấy lời cô chửi bới lúc đầu cũng coi như nói bừa thành tiên tri rồi. Nếu Trương Diễm Diễm còn sống, chẳng phải sẽ sinh đẻ à?
Giang Sách Lãng kinh ngạc: “Sao cơ?”
“Câu chuyện về một gã đàn ông biến thành phụ nữ.” Mạnh Lan không tiếp tục câu cảm thán vô nghĩa của Giang Sách Lãng, chỉ hỏi ngược lại: “Sao anh tìm được tôi?”
“Có người có khả năng tìm được mọi người.” Giang Sách Lãng trả lời: “Nghe bảo thế giới Thần Ẩn xuất hiện thêm người mới nên tôi qua xem thử, còn cho rằng mấy người đã chết hết rồi đấy chứ, cô Mạnh Lan.”
Mạnh Lan dừng bước, bình tĩnh hỏi: “Anh biết tôi?”
“Chẳng lẽ em không nhận ra tôi?” Vẻ mặt cường điệu của Giang Sách Lãng y như vừa phát hiện ra một lục địa mới.
Mạnh Lan không lên tiếng, có phần bối rối.
… Cô thật sự không nghĩ ra.
“Người tôi tìm chính là em, hơn nữa tôi đã tìm em lâu lắm rồi.” Trong mắt Giang Sách Lãng ánh lên nụ cười nhạt, thoạt nhìn chẳng giống đang nói dối: “Không tin à, ở văn phòng của tôi có chứng cứ đấy.”
“Không cần đâu.”
Mạnh Lan thẳng thắn từ chối.
Gương mặt lạnh lùng của cô vừa dễ thương vừa quật cường. Cô hầu như chẳng che giấu bất kỳ cảm xúc nào, tất cả đều hiện rõ trên mặt. Giang Sách Lãng khẽ liếc qua cô, thích thú thưởng thức vẻ mặt rối rắm của cô như đang tận hưởng một món đồ chơi.
“Không tò mò sao?”
“Anh nói thế chỉ để tôi tò mò thôi, nhưng tôi không tò mò, cũng không nghiện đến mức đó.”
Mạnh Lan thầm chửi rủa, sao lại xuất hiện một kẻ hình người dạng chó thế này bắt chuyện với mình vậy, muốn được mời vào lãnh thổ riêng của mình à? Nghe giọng điệu cứ như mình thân với anh ta lắm ấy.
“Em đang mắng tôi.”
“Không hề.”
“Mí mắt dưới căng cứng, số lần chớp mắt tăng lên rõ rệt, khi con người đang nổi cơn thịnh nộ thì...”
Mạnh Lan: “Huyết dịch chảy về thân, adrenaline được giải phóng, đồng tử giãn ra.”
Giang Sách Lãng: “Huyết dịch chảy về thân, adrenaline được giải phóng, đồng tử giãn ra.”
Trăm miệng một lời.
Mạnh Lan khinh thường hừ một tiếng. Cô nhớ người đàn ông này là ai rồi!
- -------------------
Lời tác giả:
Mạnh Lan: Tôi không nhớ ra anh, chắc do tôi không quan tâm đến anh đó.
Giang Sách Lãng: À?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro