Sau Khi Say Rượu Tôi Vào Nhầm Nhà Hàng Xóm
Chịu Trách Nh...
Thanh Thanh Mạn
2024-10-26 17:11:25
Cô phanh lại động tác, rụt tay trở về.
"Mạnh…… Mạnh tiên sinh..." Liễu Nhứ ngượng ngùng kêu lên.
Mạnh Lễ sắc mặt âm trầm, cả người thoạt nhìn không thoải mái. Anh quét mắt nhìn người phụ nữ đứng ngoài cửa, lạnh lùng nói: "Vào đi"
Liễu Nhứ sau khi được cho phép, vội vàng xách đồ đi vào trong phòng, sợ Mạnh Lễ đột nhiên đổi ý, đem đóng cửa lại.
Cô bước vào, cũng không dám tự tiện ngồi xuống, đem rượu và hoa quả đặt ở trên bàn, rồi đứng ở một bên chờ Mạnh Lễ tiến vào.
Sau khi Mạnh Lễ đi vào, Liễu Nhứ cúi xuống vô cùng thành khẩn nói: "Mạnh tiên sinh, thực xin lỗi, đối với chuyện hôm qua, tôi cảm thấy rất xin lỗi. Nhưng xin anh tin tưởng, tôi tuyệt đối không cố ý. Chỉ là uống quá nhiều, hơn nữa anh và bạn tôi lớn lên có vài phần tương tự, đầu óc tôi choáng váng mới có thể nhận nhầm người.”
Mạnh Lễ khoanh tay, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Liễu Nhứ, nhếch môi cười lạnh: "Liễu tiểu thư nói như vậy, uống say liền có thể tùy ý làm bậy, uống say liền có thể dâm ô người khác, sau đó lại nói lời xin lỗi, liền có thể từ chối trách nhiệm, đúng không?"
Liễu Nhứ căn bản không có ý này, cô vội vàng xua tay: "Không... Không phải, Mạnh tiên sinh anh hiểu lầm rồi. Tôi nguyện ý chịu trách nhiệm, bồi thường tất cả chi phí điều trị.”
Nói đến phí điều trị, Liễu Nhứ sờ cái ví mỏng manh trong túi mình, thăm dò hỏi: "Mạnh tiên sinh, hôm qua tôi cắn một cái, chỗ đó của anh có bị thương nghiêm trọng hay không? Không bị cắn hỏng đi.”
Nói đến cái này, Mạnh Lễ lại tức giận. Anh xoay người lấy tấm ảnh từ trong ngăn kéo ra, dùng sức quăng lên bàn trước mặt Liễu Nhứ, phẫn nộ nói:
"Là cô tự cắn, nghiêm trọng hay không, trong lòng cô không đoán được sao?"
Liễu Nhứ rũ mắt nhìn lên mặt bàn, đập vào mắt là một tấm ảnh HD bộ phận sinh dục nam phóng đại với độ sắc nét cao.
"A..." Cô sợ tới mức khẽ kêu một tiếng, lập tức dùng hai tay che mắt mình lại.
Mạnh Lễ nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc này của cô, nhếch môi châm chọc nói: "Liễu tiểu thư thật sự ngây thơ nhỉ, đêm qua sờ, liếm, cắn, hôm nay ngay cả nhìn cũng không dám nhìn, giả vờ cho ai xem đây?"
"Tôi... Tôi..." Liễu Nhứ ngập ngừng, ấp úng nói: "Hôm qua tôi uống say, đầu óc không tỉnh táo nên mới như vậy."
Đừng nhìn Liễu Nhứ hôm qua phóng khoáng, nhưng cô vẫn là một cái xử nữ không có kinh nghiệm thực tế gì.
"Mạnh…… Mạnh tiên sinh..." Liễu Nhứ ngượng ngùng kêu lên.
Mạnh Lễ sắc mặt âm trầm, cả người thoạt nhìn không thoải mái. Anh quét mắt nhìn người phụ nữ đứng ngoài cửa, lạnh lùng nói: "Vào đi"
Liễu Nhứ sau khi được cho phép, vội vàng xách đồ đi vào trong phòng, sợ Mạnh Lễ đột nhiên đổi ý, đem đóng cửa lại.
Cô bước vào, cũng không dám tự tiện ngồi xuống, đem rượu và hoa quả đặt ở trên bàn, rồi đứng ở một bên chờ Mạnh Lễ tiến vào.
Sau khi Mạnh Lễ đi vào, Liễu Nhứ cúi xuống vô cùng thành khẩn nói: "Mạnh tiên sinh, thực xin lỗi, đối với chuyện hôm qua, tôi cảm thấy rất xin lỗi. Nhưng xin anh tin tưởng, tôi tuyệt đối không cố ý. Chỉ là uống quá nhiều, hơn nữa anh và bạn tôi lớn lên có vài phần tương tự, đầu óc tôi choáng váng mới có thể nhận nhầm người.”
Mạnh Lễ khoanh tay, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Liễu Nhứ, nhếch môi cười lạnh: "Liễu tiểu thư nói như vậy, uống say liền có thể tùy ý làm bậy, uống say liền có thể dâm ô người khác, sau đó lại nói lời xin lỗi, liền có thể từ chối trách nhiệm, đúng không?"
Liễu Nhứ căn bản không có ý này, cô vội vàng xua tay: "Không... Không phải, Mạnh tiên sinh anh hiểu lầm rồi. Tôi nguyện ý chịu trách nhiệm, bồi thường tất cả chi phí điều trị.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói đến phí điều trị, Liễu Nhứ sờ cái ví mỏng manh trong túi mình, thăm dò hỏi: "Mạnh tiên sinh, hôm qua tôi cắn một cái, chỗ đó của anh có bị thương nghiêm trọng hay không? Không bị cắn hỏng đi.”
Nói đến cái này, Mạnh Lễ lại tức giận. Anh xoay người lấy tấm ảnh từ trong ngăn kéo ra, dùng sức quăng lên bàn trước mặt Liễu Nhứ, phẫn nộ nói:
"Là cô tự cắn, nghiêm trọng hay không, trong lòng cô không đoán được sao?"
Liễu Nhứ rũ mắt nhìn lên mặt bàn, đập vào mắt là một tấm ảnh HD bộ phận sinh dục nam phóng đại với độ sắc nét cao.
"A..." Cô sợ tới mức khẽ kêu một tiếng, lập tức dùng hai tay che mắt mình lại.
Mạnh Lễ nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc này của cô, nhếch môi châm chọc nói: "Liễu tiểu thư thật sự ngây thơ nhỉ, đêm qua sờ, liếm, cắn, hôm nay ngay cả nhìn cũng không dám nhìn, giả vờ cho ai xem đây?"
"Tôi... Tôi..." Liễu Nhứ ngập ngừng, ấp úng nói: "Hôm qua tôi uống say, đầu óc không tỉnh táo nên mới như vậy."
Đừng nhìn Liễu Nhứ hôm qua phóng khoáng, nhưng cô vẫn là một cái xử nữ không có kinh nghiệm thực tế gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro