Sau Khi Say Rượu Tôi Vào Nhầm Nhà Hàng Xóm
Người Yêu
Thanh Thanh Mạn
2024-10-26 17:11:25
Nghe bác sĩ nói như vậy, Liễu Nhứ kinh ngạc mở to hai mắt, cô dùng ngón tay chỉ mình, lại chỉ Mạnh Lễ, lắc đầu nói: "Bác sĩ, bác sĩ hiểu lầm rồi, tôi không phải... Chúng tôi không phải là bạn..."
Đơn thuốc lúc này đã viết xong, Mạnh Lễ nhận đơn và hồ sơ bệnh án, lại cảm ơn bác sĩ, một tay túm lấy cổ tay Liễu Nhứ, kéo cô đi ra cửa ngoài.
Liễu Nhứ vừa đi vừa quay đầu định giải thích với bác sĩ: "Bác sĩ, tôi... Tôi không phải bạn gái anh ta..."
Bác sĩ chỉ coi bọn họ là đôi tình nhân đang giận dỗi nhau, cũng không nói gì nữa.
Ra khỏi phòng khám, hai người cùng nhau đi thang máy đến tầng một nộp lệ phí.
Liễu Nhứ nhìn Mạnh Lễ cao lớn bên cạnh, ánh mắt không tự chủ được rơi xuống giữa hai chân anh. Cô vẫn có chút không tin tưởng, bản thân chẳng qua là vô tình cắn một cái mà thôi, người đàn ông này vậy mà lập tức không cứng lên nổi.
Cô ngượng ngùng, nhỏ giọng hỏi: "Mạnh tiên sinh, anh thật sự không cứng lên được sao?"
Mạnh Lễ nhét bản hồ sơ bệnh án vào tay Liễu Nhứ, nhướng mày liếc xéo cô một cái: "Bác sĩ chẩn đoán nói như vậy, nếu cô không tin, có thể tự mình dùng tay thử xem."
Dùng tay?
Liễu Nhứ vừa nghe Mạnh Lễ muốn cô lấy tay sờ, hai gò má cô đỏ lên, vội vàng nói: "Tôi tin, tôi tin."
Cô nhìn tay mình, sợ Mạnh Lễ đột nhiên nắm lấy tay cô đặt ở dưới hạ thân anh, liền rụt tay lại, để ra sau lưng.
Mạnh Lễ liếc cô một cái, cũng không nói gì.
"Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra, hai người đi đến phòng nộp phí.
Nơi này ít người và không phải xếp hàng.
Mạnh Lễ nhét đơn thuốc và thẻ khám bệnh vào từ cửa sổ, nhân viên vừa quẹt thẻ, vừa gõ bàn phím máy tính, chi phí liền tính xong.
Liễu Nhứ kéo khóa kéo túi xách ra, đang chuẩn bị lấy tiền ra thanh toán.
Nữ nhân viên công tác báo giá dõng dạc: "Tổng cộng là 5 vạn tệ. Tiên sinh, anh trả tiền mặt hay quẹt thẻ?"
"Cái gì?" Liễu Nhứ vừa lấy thẻ ngân hàng ra liền giật mình, khó tin hỏi lại: "Cô nói lại lần nữa, bao nhiêu tiền?"
Nữ nhân viên lại lặp lại một lần nữa: "Tổng cộng là năm tệ. Tiểu thư, cô trả bằng tiền mặt hay quẹt thẻ?"
Liễu Nhứ dẩu môi, bộ dáng sắp khóc, cô kéo tay áo Mạnh Lễ, nhỏ giọng nói: "Mạnh tiên sinh, đắt quá, tôi không đủ tiền."
Đơn thuốc lúc này đã viết xong, Mạnh Lễ nhận đơn và hồ sơ bệnh án, lại cảm ơn bác sĩ, một tay túm lấy cổ tay Liễu Nhứ, kéo cô đi ra cửa ngoài.
Liễu Nhứ vừa đi vừa quay đầu định giải thích với bác sĩ: "Bác sĩ, tôi... Tôi không phải bạn gái anh ta..."
Bác sĩ chỉ coi bọn họ là đôi tình nhân đang giận dỗi nhau, cũng không nói gì nữa.
Ra khỏi phòng khám, hai người cùng nhau đi thang máy đến tầng một nộp lệ phí.
Liễu Nhứ nhìn Mạnh Lễ cao lớn bên cạnh, ánh mắt không tự chủ được rơi xuống giữa hai chân anh. Cô vẫn có chút không tin tưởng, bản thân chẳng qua là vô tình cắn một cái mà thôi, người đàn ông này vậy mà lập tức không cứng lên nổi.
Cô ngượng ngùng, nhỏ giọng hỏi: "Mạnh tiên sinh, anh thật sự không cứng lên được sao?"
Mạnh Lễ nhét bản hồ sơ bệnh án vào tay Liễu Nhứ, nhướng mày liếc xéo cô một cái: "Bác sĩ chẩn đoán nói như vậy, nếu cô không tin, có thể tự mình dùng tay thử xem."
Dùng tay?
Liễu Nhứ vừa nghe Mạnh Lễ muốn cô lấy tay sờ, hai gò má cô đỏ lên, vội vàng nói: "Tôi tin, tôi tin."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô nhìn tay mình, sợ Mạnh Lễ đột nhiên nắm lấy tay cô đặt ở dưới hạ thân anh, liền rụt tay lại, để ra sau lưng.
Mạnh Lễ liếc cô một cái, cũng không nói gì.
"Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra, hai người đi đến phòng nộp phí.
Nơi này ít người và không phải xếp hàng.
Mạnh Lễ nhét đơn thuốc và thẻ khám bệnh vào từ cửa sổ, nhân viên vừa quẹt thẻ, vừa gõ bàn phím máy tính, chi phí liền tính xong.
Liễu Nhứ kéo khóa kéo túi xách ra, đang chuẩn bị lấy tiền ra thanh toán.
Nữ nhân viên công tác báo giá dõng dạc: "Tổng cộng là 5 vạn tệ. Tiên sinh, anh trả tiền mặt hay quẹt thẻ?"
"Cái gì?" Liễu Nhứ vừa lấy thẻ ngân hàng ra liền giật mình, khó tin hỏi lại: "Cô nói lại lần nữa, bao nhiêu tiền?"
Nữ nhân viên lại lặp lại một lần nữa: "Tổng cộng là năm tệ. Tiểu thư, cô trả bằng tiền mặt hay quẹt thẻ?"
Liễu Nhứ dẩu môi, bộ dáng sắp khóc, cô kéo tay áo Mạnh Lễ, nhỏ giọng nói: "Mạnh tiên sinh, đắt quá, tôi không đủ tiền."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro