Sau Khi Sống Lại, Bà Cô Huyền Môn Phong Thần
Chương 10
2024-11-13 22:32:15
Ảo giác, nhất định chỉ là ảo giác mà thôi.
Sao gã lại cảm thấy một con điên đáng sợ kia chứ?
Hoắc Yến Thanh nhìn gã ta, không nói lời nào.
Bỗng nghe “phụt” một tiếng, Đại Cương và Đại Ngư phun ra một miệng nước sông: “Khụ khụ.”
Nước chèn trong ngực họ bị Hoắc Yến Thanh đạp cho phun ra hết, nên họ mới có thể thở lại.
Mọi người ngỡ ngàng ngơ ngác bật ngửa: “Đại Ngư và Đại Cương không chết?”
“Đại Ngư, Đại Cương, hai đứa không chết, hai đứa không chết.”
Bà Trương vui mừng cực độ đến nỗi bật khóc, bà ta vừa khóc vừa cười: “Ông trời phù hộ, ông trời phù hộ.”
Hoắc Yến Thanh quay đầu liếc nhìn Đại Ngư và Đại Cương được người ta đỡ dậy, xì một tiếng: “Quỷ Vương ghét cái tính vụng về chân tay của họ, không muốn thu nhận làm lính nên mới đá về đây đấy.”
Mọi người: “…”
Hoắc Yến Thanh tiếp tục nói: “Quỷ Vương còn nói người của thôn Vạn Cổ sở dĩ cứ liên tục có người chết không rõ nguyên do cũng không phải do ngài tuyển lính. Mà là do mấy người bán đất của ông bà cho khu du lịch khai phá, xây dựng. Không có đất tổ phù hộ, mấy người bị mất vận đương nhiên sẽ dễ gặp chuyện không may.”
Mọi người sững ra.
“Thật hay đùa vậy?”
“Lời của người điên có đáng tin không?”
“Người trong thôn chúng ta đúng là sau khi bán đất tổ mới liên tục xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
“Vậy chuyện này chẳng liên quan gì đến Quỷ Vương à?”
“Nếu thật sự là liên quan đến chuyện bán đất tổ, vậy tôi không bán, có nhiều tiền hơn nữa cũng không bán.”
“Đúng, không bán, bán rồi cũng làm gì có mạng mà tiêu. Sáng mai tôi gọi điện thoại cho mấy người bên xây dựng, phải hủy hợp đồng thôi.”
Lúc họ đang thảo luận, Hoắc Yến Thanh đã lựng lẽ trở về tứ hợp viện nhỏ của mình, nhà ngói tường đất, cừa gỗ cực kỳ cũ nát, trông như có thể sập xuống bất cứ lúc nào.
Cô về phòng thay một bộ quần áo khô ráo mát mẻ hơn, sau đó lấy khăn mặt đi đến trước gương, vừa lau tóc vừa nhìn khuôn mặt đang cau mày của mình trong gương: “Trông cũng ra gì đấy.”
Người thôn Vạn Cổ nằm mơ cũng không nghĩ đến việc Hoắc Yến Thanh lúc này đã không phải là Hoắc Yến Thanh của khi trước nữa rồi.
Khi trước Hoắc Yến Thanh bị họ dìm cho chết đuối, lòng mang theo nỗi oán hận ngút trời đến địa phủ. Bây giờ Hoắc Yến Thanh cũng bị nỗi căm hận của nguyên chủ đưa đến đây.
Đêm nay là đêm mở cửa phủ, có kha khá cô hồn dã quỷ ở dưới địa phủ lên đây thăm người thân.
Sao gã lại cảm thấy một con điên đáng sợ kia chứ?
Hoắc Yến Thanh nhìn gã ta, không nói lời nào.
Bỗng nghe “phụt” một tiếng, Đại Cương và Đại Ngư phun ra một miệng nước sông: “Khụ khụ.”
Nước chèn trong ngực họ bị Hoắc Yến Thanh đạp cho phun ra hết, nên họ mới có thể thở lại.
Mọi người ngỡ ngàng ngơ ngác bật ngửa: “Đại Ngư và Đại Cương không chết?”
“Đại Ngư, Đại Cương, hai đứa không chết, hai đứa không chết.”
Bà Trương vui mừng cực độ đến nỗi bật khóc, bà ta vừa khóc vừa cười: “Ông trời phù hộ, ông trời phù hộ.”
Hoắc Yến Thanh quay đầu liếc nhìn Đại Ngư và Đại Cương được người ta đỡ dậy, xì một tiếng: “Quỷ Vương ghét cái tính vụng về chân tay của họ, không muốn thu nhận làm lính nên mới đá về đây đấy.”
Mọi người: “…”
Hoắc Yến Thanh tiếp tục nói: “Quỷ Vương còn nói người của thôn Vạn Cổ sở dĩ cứ liên tục có người chết không rõ nguyên do cũng không phải do ngài tuyển lính. Mà là do mấy người bán đất của ông bà cho khu du lịch khai phá, xây dựng. Không có đất tổ phù hộ, mấy người bị mất vận đương nhiên sẽ dễ gặp chuyện không may.”
Mọi người sững ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thật hay đùa vậy?”
“Lời của người điên có đáng tin không?”
“Người trong thôn chúng ta đúng là sau khi bán đất tổ mới liên tục xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
“Vậy chuyện này chẳng liên quan gì đến Quỷ Vương à?”
“Nếu thật sự là liên quan đến chuyện bán đất tổ, vậy tôi không bán, có nhiều tiền hơn nữa cũng không bán.”
“Đúng, không bán, bán rồi cũng làm gì có mạng mà tiêu. Sáng mai tôi gọi điện thoại cho mấy người bên xây dựng, phải hủy hợp đồng thôi.”
Lúc họ đang thảo luận, Hoắc Yến Thanh đã lựng lẽ trở về tứ hợp viện nhỏ của mình, nhà ngói tường đất, cừa gỗ cực kỳ cũ nát, trông như có thể sập xuống bất cứ lúc nào.
Cô về phòng thay một bộ quần áo khô ráo mát mẻ hơn, sau đó lấy khăn mặt đi đến trước gương, vừa lau tóc vừa nhìn khuôn mặt đang cau mày của mình trong gương: “Trông cũng ra gì đấy.”
Người thôn Vạn Cổ nằm mơ cũng không nghĩ đến việc Hoắc Yến Thanh lúc này đã không phải là Hoắc Yến Thanh của khi trước nữa rồi.
Khi trước Hoắc Yến Thanh bị họ dìm cho chết đuối, lòng mang theo nỗi oán hận ngút trời đến địa phủ. Bây giờ Hoắc Yến Thanh cũng bị nỗi căm hận của nguyên chủ đưa đến đây.
Đêm nay là đêm mở cửa phủ, có kha khá cô hồn dã quỷ ở dưới địa phủ lên đây thăm người thân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro