Sau Khi Sống Lại, Bà Cô Huyền Môn Phong Thần
Chương 13
2024-11-21 22:55:28
Một thanh niên mặc đồ trắng trong đó tránh né mấy người Đại Ngư đánh tới. Sau đó, cậu ta nhìn thấy Hoắc Yến Thanh đang đứng ở cửa.
Cậu ta ngây ra, rồi giận dữ quát: “Hoắc Yến Thanh, thế mà cô lại đuổi theo tôi đến tận đây á, cô đúng là không biết xấu hổ.”
***
Lời tác giả: Điều quan trọng nói ba lần: mong mọi người lưu truyện, mong mọi người lưu truyện, mong mọi người lưu truyện.
“Cô Vân Tập…”
Hoắc Yến Thanh vừa nhìn đã nhận ra người đối diện chính là cậu ba nhà họ Cô ở thủ đô, Cô Vân Tập.
Cô Vân Tập là bạn học cùng trường với cô.
Sau khi nguyên chủ phát điên, dưới sự xúi giục của mấy đứa em cùng cha khác mẹ, cô ấy điên cuồng quấy rối cậu ta, khiến cậu ta phiền não không chịu nổi. Đây cũng là lý do vì sao Cô Vân Tập ghét Hoắc Yến Thanh.
Hoắc Yến Thanh nhướn mày, cười khinh miệt: “Theo đuổi anh? Bộ tôi bị mù hay gì? Chỉ với cái nhan sắc của anh còn không bằng một nửa của người anh em bên cạnh này nữa.”
“...”
Lại còn mỉa mai người khác nữa? Cô Vân Tập tức thì tức giận đến mức mặt phồng lên như cá nóc, ngược lại người đàn ông được khen ngợi thì cười phá lên: “Quý cô thật tinh mắt.”
“Quá khen.”
Hoắc Yến Thanh ngoài cười nhưng trong lòng không cười.
Cô Vân Tập tức giận nói: “Anh hai, anh có biết cô ta là ai không? Cô ta chính là người đàn bà điên thường xuyên đến quấy rối em, Hoắc Yến Thanh đấy, cô ta bị bệnh thần kinh, lời cô ta không thể tin được.”
“...”
Nhưng cô trông đâu có giống người mắc bệnh thần kinh.
Cô Vân Dịch tỏ vẻ nghi ngờ, vừa định nói gì đó thì thấy bà Trương tức giận lao tới: “Hoắc Yến Thanh, tao biết là mày làm, là tại mày hại Đại Ngư và Đại Cương nổi điên.”
“Bà ơi, bà có gì thì nói đàng hoàng.”
Cô Vân Tập vô thức đứng chắn trước mặt Hoắc Yến Thanh, nhưng bà Trương như bị điên, đưa tay muốn vượt qua cậu ta để bắt lấy Hoắc Yến Thanh. Trên mặt bà ta đầy vẻ hung ác, trong mắt tràn ngập oán hận: “Mày là cái đồ bỏ đi, đồ ăn hại, sao mày không đi chết đi? Lúc đầu tao không nên mềm lòng thương xót mày rồi khuyên mọi người dùng mày làm lễ vật tế thủy để mày có cơ hội chạy trốn. Đáng lẽ phải dùng lửa thiêu mày đến khi chỉ còn một nắm tro, xem mày còn hại người thế nào.”
“Mấy người dùng người sống để tế lễ sao?”
Cô Vân Tập không dám tin mở to mắt, rồi lại nhìn về phía Hoắc Yến Thanh: “Họ muốn dìm chết cô? Tại sao? Tại sao họ lại dùng cô làm lễ tế thủy? Họ không biết đó là giết người sao? Giết người là phạm pháp đấy.”
Cậu ta ngây ra, rồi giận dữ quát: “Hoắc Yến Thanh, thế mà cô lại đuổi theo tôi đến tận đây á, cô đúng là không biết xấu hổ.”
***
Lời tác giả: Điều quan trọng nói ba lần: mong mọi người lưu truyện, mong mọi người lưu truyện, mong mọi người lưu truyện.
“Cô Vân Tập…”
Hoắc Yến Thanh vừa nhìn đã nhận ra người đối diện chính là cậu ba nhà họ Cô ở thủ đô, Cô Vân Tập.
Cô Vân Tập là bạn học cùng trường với cô.
Sau khi nguyên chủ phát điên, dưới sự xúi giục của mấy đứa em cùng cha khác mẹ, cô ấy điên cuồng quấy rối cậu ta, khiến cậu ta phiền não không chịu nổi. Đây cũng là lý do vì sao Cô Vân Tập ghét Hoắc Yến Thanh.
Hoắc Yến Thanh nhướn mày, cười khinh miệt: “Theo đuổi anh? Bộ tôi bị mù hay gì? Chỉ với cái nhan sắc của anh còn không bằng một nửa của người anh em bên cạnh này nữa.”
“...”
Lại còn mỉa mai người khác nữa? Cô Vân Tập tức thì tức giận đến mức mặt phồng lên như cá nóc, ngược lại người đàn ông được khen ngợi thì cười phá lên: “Quý cô thật tinh mắt.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Quá khen.”
Hoắc Yến Thanh ngoài cười nhưng trong lòng không cười.
Cô Vân Tập tức giận nói: “Anh hai, anh có biết cô ta là ai không? Cô ta chính là người đàn bà điên thường xuyên đến quấy rối em, Hoắc Yến Thanh đấy, cô ta bị bệnh thần kinh, lời cô ta không thể tin được.”
“...”
Nhưng cô trông đâu có giống người mắc bệnh thần kinh.
Cô Vân Dịch tỏ vẻ nghi ngờ, vừa định nói gì đó thì thấy bà Trương tức giận lao tới: “Hoắc Yến Thanh, tao biết là mày làm, là tại mày hại Đại Ngư và Đại Cương nổi điên.”
“Bà ơi, bà có gì thì nói đàng hoàng.”
Cô Vân Tập vô thức đứng chắn trước mặt Hoắc Yến Thanh, nhưng bà Trương như bị điên, đưa tay muốn vượt qua cậu ta để bắt lấy Hoắc Yến Thanh. Trên mặt bà ta đầy vẻ hung ác, trong mắt tràn ngập oán hận: “Mày là cái đồ bỏ đi, đồ ăn hại, sao mày không đi chết đi? Lúc đầu tao không nên mềm lòng thương xót mày rồi khuyên mọi người dùng mày làm lễ vật tế thủy để mày có cơ hội chạy trốn. Đáng lẽ phải dùng lửa thiêu mày đến khi chỉ còn một nắm tro, xem mày còn hại người thế nào.”
“Mấy người dùng người sống để tế lễ sao?”
Cô Vân Tập không dám tin mở to mắt, rồi lại nhìn về phía Hoắc Yến Thanh: “Họ muốn dìm chết cô? Tại sao? Tại sao họ lại dùng cô làm lễ tế thủy? Họ không biết đó là giết người sao? Giết người là phạm pháp đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro