Sau Khi Sống Lại, Bà Cô Huyền Môn Phong Thần
Chương 15
2024-11-21 22:55:28
“Rầm...”
Bà Trương hoàn toàn chết lặng, chân mềm nhũn, ngã phịch xuống đất.
“Mụ giỏi thật đấy mụ Trương, thế mà mấy người vì tiền mà lừa chúng tôi bán đất, đúng là một lũ chó chết táng tận lương tâm, bắt hết bọn chúng lại, để mọi người cùng xét tội.”
Nhìn đến đây, dù là một kẻ ngu cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra. thôn dân tức giận lao đến, bắt lấy nhà bà Trương rồi xô đẩy họ rời đi. Về phần kết cục của họ thì không cần phải nói cũng biết.
Chuyện này chưa kết thúc, Hoắc Yến Thanh đã sớm tính được nguyên nhân hậu quả, tất nhiên cũng biết ai là nhà đầu tư. Vì Cô Vân Tập vừa rồi “đứng ra giúp đỡ”, cô quay đầu thiện ý đề nghị: “Còn mấy người nữa, trả lại đất đã mua cho thôn dân đi.”
“Trả lại cho họ? Cô biết chúng tôi đã tốn bao nhiêu công sức, nhân lực lẫn tiền bạc để đầu tư vào dự án này không? Cô nói trả là trả, ai chịu trách nhiệm cho thiệt hại của chúng tôi?”
Nghe vậy, Cô Vân Tập lập tức lật mặt, khinh khỉnh gắt lên.
Cậu ta chính là người chịu trách nhiệm cho dự án này, đó cũng là lý do tại sao cậu ta có mặt ở đây. Một khi dự án này bị đình chỉ, tổn thất là chuyện nhỏ, nhưng năng lực của cậu ta cũng sẽ bị người ngoài nghi ngờ, e rằng gia tộc cũng sẽ bị người ta nói ra nói vào.
“Bây giờ mấy người không trả đất, sau này thiệt hại sẽ còn lớn hơn.”
Đất tổ chỉ bảo vệ con cháu của nó, đối với người ngoài thì không có bất kỳ ảnh hưởng gì.
Nhưng bây giờ khác rồi, đất tổ đã nhuốm máu người, đối với những người mua đất mà nói, đó chính là mảnh đất tai họa.
“Cô thì biết cái gì chứ.”
Lời của Cô Vân Tập vừa dứt, từ trên xe vang lên một giọng nói trầm thấp: “Nghe theo cô ấy.”
Cô Vân Tập và Cô Vân Dịch ngớ người, không hề phản bác, lập tức ngoan ngoãn đáp: “Vâng.”
Hoắc Yến Thanh tò mò không biết chủ nhân của giọng nói này là ai, quay đầu lại, chỉ thấy trên xe có một người đàn ông có nhan sắc cực kỳ đẹp đang ngồi, quả là một tác phẩm nghệ thuật vĩ đại, phong thái cao quý, khí chất thanh nhã, làm mọi người đàn ông khác khi đứng trước mặt anh đều trở nên lu mờ. Chỉ là sắc mặt của người đàn ông quá tái nhợt, đôi môi mỏng có màu nhạt như nước, trông như người sắp chết. Tuy mang vẻ bệnh tật nhưng đôi mắt đen sắc bén lại sáng ngời, hoàn toàn không giống người bệnh.
Hơn nữa, nhìn từ diện mạo mà nói, vành tai người đàn ông trắng hơn mặt, đó là tướng quý nhân, một người có phúc thọ kéo dài lại mang trên mình khí tử thi.
Bà Trương hoàn toàn chết lặng, chân mềm nhũn, ngã phịch xuống đất.
“Mụ giỏi thật đấy mụ Trương, thế mà mấy người vì tiền mà lừa chúng tôi bán đất, đúng là một lũ chó chết táng tận lương tâm, bắt hết bọn chúng lại, để mọi người cùng xét tội.”
Nhìn đến đây, dù là một kẻ ngu cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra. thôn dân tức giận lao đến, bắt lấy nhà bà Trương rồi xô đẩy họ rời đi. Về phần kết cục của họ thì không cần phải nói cũng biết.
Chuyện này chưa kết thúc, Hoắc Yến Thanh đã sớm tính được nguyên nhân hậu quả, tất nhiên cũng biết ai là nhà đầu tư. Vì Cô Vân Tập vừa rồi “đứng ra giúp đỡ”, cô quay đầu thiện ý đề nghị: “Còn mấy người nữa, trả lại đất đã mua cho thôn dân đi.”
“Trả lại cho họ? Cô biết chúng tôi đã tốn bao nhiêu công sức, nhân lực lẫn tiền bạc để đầu tư vào dự án này không? Cô nói trả là trả, ai chịu trách nhiệm cho thiệt hại của chúng tôi?”
Nghe vậy, Cô Vân Tập lập tức lật mặt, khinh khỉnh gắt lên.
Cậu ta chính là người chịu trách nhiệm cho dự án này, đó cũng là lý do tại sao cậu ta có mặt ở đây. Một khi dự án này bị đình chỉ, tổn thất là chuyện nhỏ, nhưng năng lực của cậu ta cũng sẽ bị người ngoài nghi ngờ, e rằng gia tộc cũng sẽ bị người ta nói ra nói vào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bây giờ mấy người không trả đất, sau này thiệt hại sẽ còn lớn hơn.”
Đất tổ chỉ bảo vệ con cháu của nó, đối với người ngoài thì không có bất kỳ ảnh hưởng gì.
Nhưng bây giờ khác rồi, đất tổ đã nhuốm máu người, đối với những người mua đất mà nói, đó chính là mảnh đất tai họa.
“Cô thì biết cái gì chứ.”
Lời của Cô Vân Tập vừa dứt, từ trên xe vang lên một giọng nói trầm thấp: “Nghe theo cô ấy.”
Cô Vân Tập và Cô Vân Dịch ngớ người, không hề phản bác, lập tức ngoan ngoãn đáp: “Vâng.”
Hoắc Yến Thanh tò mò không biết chủ nhân của giọng nói này là ai, quay đầu lại, chỉ thấy trên xe có một người đàn ông có nhan sắc cực kỳ đẹp đang ngồi, quả là một tác phẩm nghệ thuật vĩ đại, phong thái cao quý, khí chất thanh nhã, làm mọi người đàn ông khác khi đứng trước mặt anh đều trở nên lu mờ. Chỉ là sắc mặt của người đàn ông quá tái nhợt, đôi môi mỏng có màu nhạt như nước, trông như người sắp chết. Tuy mang vẻ bệnh tật nhưng đôi mắt đen sắc bén lại sáng ngời, hoàn toàn không giống người bệnh.
Hơn nữa, nhìn từ diện mạo mà nói, vành tai người đàn ông trắng hơn mặt, đó là tướng quý nhân, một người có phúc thọ kéo dài lại mang trên mình khí tử thi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro