Sau Khi Sống Lại, Bà Cô Huyền Môn Phong Thần
Chương 19
2024-11-21 22:55:28
Cô ta biết anh ta không thích các cô gái khác léo nhéo bên cạnh nên không dám chào hỏi, định đợi vào rừng rồi sẽ giả vờ như vô tình gặp.
Nhưng khi vào rừng, tốc độ của anh ta không chỉ nhanh hơn cô ta, mà động tác còn linh hoạt hơn nhiều, chỉ trong vài phút đã bỏ xa cô ta lại phía sau.
Trần Xuân Trúc lo lắng, cũng không biết đối phương thường chặt củi ở đâu, chỉ có thể tìm kiếm một cách mù quáng.
Cô ta tìm suốt nửa giờ, nhưng vẫn không thấy bóng dáng anh A Lý đâu.
Khi cô ta định quay về thì đột nhiên có tiếng bước chân vang lên phía sau.
Trần Xuân Trúc đoán đó là anh A Lý, bèn vui mừng quay lại, nhưng không ngờ lại bị một gậy đánh vào đầu.
"A..."
Trần Xuân Trúc hét lên đau đớn, ngã bịch xuống đất nhưng vẫn chưa ngất đi ngay lập tức. Cô ta thấy một người đàn ông có vẻ mặt gian xảo đang tiến lại gần.
Cô ta chịu đựng cơn đau, gấp gáp kêu cứu: "Cứu mạng... ưm..."
Người đàn ông sợ cô ta kêu cứu sẽ gọi người đến, vội vàng nhặt lá cây và cát đất nhét vào miệng cô ta, không để cô ta phát ra tiếng.
Lúc này, Trần Xuân Trúc mới hiểu thế nào là sợ hãi.
Biết sớm gặp phải chuyện khủng khiếp như vậy, cô ta đã nghe lời mẹ không ra ngoài rồi.
Trần Xuân Trúc trước khi mất ý thức, khóe mắt chảy ra dòng nước mắt hối hận.
Khi cô ta được tìm thấy đã là một giờ sau.
Lúc đó, Trần Xuân Trúc nằm trần truồng trong rừng, còn chuyện gì đã xảy ra thì không cần nói cũng rõ.
Trong khi đó, người dân thôn Vạn Cổ đang tụ tập tại mảnh sân rộng để tiến hành làm hai việc lớn, một là mọi người trả lại tiền cho nhà đầu tư để lấy lại đất tổ, hai là xét xử gia đình bà Trương.
Đương lúc mọi người đang bàn tán sôi nổi, một ông lão trong thôn cõng Trần Xuân Trúc vẫn đang bất tỉnh quay lại thôn.
Người dân trên mảnh đất rộng nhìn thấy Trần Xuân Trúc đầy máu me, quần áo tả tơi bèn nhanh chóng vây quanh.
"Bác Lưu, sao Xuân Trúc lại bị thương thế này? Có phải cô ấy ngã từ núi xuống không?"
Bác Lưu là người không giữ được miệng, kể lại toàn bộ quá trình phát hiện Trần Xuân Trúc lẫn tình hình lúc đó.
"Vậy tức là Trần Xuân Trúc đã bị người ta làm cái chuyện đó rồi sao?"
"Là tên khốn nào dám làm ra chuyện vô nhân tính như vậy?"
"Trần Xuân Trúc chưa lấy chồng đã không còn trong trắng, sau này còn lấy chồng kiểu gì?"
"Trước đây trong thôn chẳng ai dám cưới cô ta, giờ không còn trong trắng, càng không ai muốn cưới cô ta nữa."
Nhưng khi vào rừng, tốc độ của anh ta không chỉ nhanh hơn cô ta, mà động tác còn linh hoạt hơn nhiều, chỉ trong vài phút đã bỏ xa cô ta lại phía sau.
Trần Xuân Trúc lo lắng, cũng không biết đối phương thường chặt củi ở đâu, chỉ có thể tìm kiếm một cách mù quáng.
Cô ta tìm suốt nửa giờ, nhưng vẫn không thấy bóng dáng anh A Lý đâu.
Khi cô ta định quay về thì đột nhiên có tiếng bước chân vang lên phía sau.
Trần Xuân Trúc đoán đó là anh A Lý, bèn vui mừng quay lại, nhưng không ngờ lại bị một gậy đánh vào đầu.
"A..."
Trần Xuân Trúc hét lên đau đớn, ngã bịch xuống đất nhưng vẫn chưa ngất đi ngay lập tức. Cô ta thấy một người đàn ông có vẻ mặt gian xảo đang tiến lại gần.
Cô ta chịu đựng cơn đau, gấp gáp kêu cứu: "Cứu mạng... ưm..."
Người đàn ông sợ cô ta kêu cứu sẽ gọi người đến, vội vàng nhặt lá cây và cát đất nhét vào miệng cô ta, không để cô ta phát ra tiếng.
Lúc này, Trần Xuân Trúc mới hiểu thế nào là sợ hãi.
Biết sớm gặp phải chuyện khủng khiếp như vậy, cô ta đã nghe lời mẹ không ra ngoài rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Xuân Trúc trước khi mất ý thức, khóe mắt chảy ra dòng nước mắt hối hận.
Khi cô ta được tìm thấy đã là một giờ sau.
Lúc đó, Trần Xuân Trúc nằm trần truồng trong rừng, còn chuyện gì đã xảy ra thì không cần nói cũng rõ.
Trong khi đó, người dân thôn Vạn Cổ đang tụ tập tại mảnh sân rộng để tiến hành làm hai việc lớn, một là mọi người trả lại tiền cho nhà đầu tư để lấy lại đất tổ, hai là xét xử gia đình bà Trương.
Đương lúc mọi người đang bàn tán sôi nổi, một ông lão trong thôn cõng Trần Xuân Trúc vẫn đang bất tỉnh quay lại thôn.
Người dân trên mảnh đất rộng nhìn thấy Trần Xuân Trúc đầy máu me, quần áo tả tơi bèn nhanh chóng vây quanh.
"Bác Lưu, sao Xuân Trúc lại bị thương thế này? Có phải cô ấy ngã từ núi xuống không?"
Bác Lưu là người không giữ được miệng, kể lại toàn bộ quá trình phát hiện Trần Xuân Trúc lẫn tình hình lúc đó.
"Vậy tức là Trần Xuân Trúc đã bị người ta làm cái chuyện đó rồi sao?"
"Là tên khốn nào dám làm ra chuyện vô nhân tính như vậy?"
"Trần Xuân Trúc chưa lấy chồng đã không còn trong trắng, sau này còn lấy chồng kiểu gì?"
"Trước đây trong thôn chẳng ai dám cưới cô ta, giờ không còn trong trắng, càng không ai muốn cưới cô ta nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro