Sau Khi Sống Lại, Bà Cô Huyền Môn Phong Thần
Chương 24
2024-11-21 22:55:28
“Người ta nói khi đàn ông ngửa cổ uống nước, yết hầu chuyển động là điểm quyến rũ nhất của họ. Bây giờ nhìn lại, quả nhiên rất gợi cảm.”
“...”
Ánh nhìn chăm chú khiến Cô Dương Quân khẽ nhướng mày.
Nửa phút trôi qua, Hoắc Yến Thanh thấy anh vẫn bình thường, trong mắt lóe lên sự nghi ngờ.
Đối phương uống máu của cô, tại sao không có bất kỳ phản ứng nào?
Chẳng lẽ anh thực sự là một người bình thường?
Khí tử thi trên người anh ta chỉ là vô tình dính phải?
Cô Dương Quân đặt chai nước xuống, giây tiếp theo, chai nước lại được đưa trả lại tay Hoắc Yến Thanh.
“Anh không uống nữa? Vậy để tôi uống.”
Hoắc Yến Thanh ngồi thẳng dậy, cầm chai nước lên ngửi dưới mũi, sau đó uống một ngụm rồi thở dài: “Nước được anh đẹp trai uống qua đúng là ngọt thật.”
Tiếc là vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường, như thể khí tử thi cô thấy trước đó chỉ là ảo giác.
Cô Dương Quân phớt lờ những lời tán tỉnh của cô, thản nhiên nói: “Nước uống vốn dĩ ngọt.”
“Nhưng nước anh uống qua lại đặc biệt ngọt, ngọt đến tận trái tịm.”
Cô Dương Quân cảm thấy cô không có câu nào là thật.
“Còn gì nữa không?”
Ý tứ là muốn đuổi cô đi.
“Có chứ.”
Hoắc Yến Thanh lấy từ túi ra một trái tim được gấp từ tờ tiền một trăm đồng, đặt vào tay anh.
“Đây là món quà tôi tặng anh, hy vọng anh thích.”
Đây là thứ cô đã gấp lúc mua nước giải khát, bên trong còn vẽ một lá bùa đuổi xác bằng máu.
Nhưng đối phương cầm trong tay cũng không có chuyện gì.
Thực ra, cô không nhất thiết phải quấn lấy Cô Dương Quân.
Dù đối phương thật sự không phải con người, cô cũng không nhất thiết phải dây dưa đến cùng.
Cô không phải là người thấy yêu ma quỷ quái thì phải diệt trừ, cô rất rõ rằng yêu quái có tốt có xấu, không thể gom chung vào một chỗ mà đánh đồng.
Chỉ là Cô Dương Quân khiến cô cảm thấy quen thuộc.
Chỉ riêng điểm này đã khiến cô thấy anh đáng nghi.
Cô nghĩ kiếp trước cô là người chỉ cần gặp qua là sẽ không quên được, dù cô chỉ lướt qua người đối phương cũng không thể quên đi người đó.
Huống chi Cô Dương Quân đẹp trai như vậy, cô lại càng không thể không nhớ đến người này.
Vì vậy, trong cô không tồn tại cảm giác “quen thuộc”, chỉ có hai trạng thái: đã gặp hoặc chưa gặp.
Cô từng nghĩ có thể nguyên chủ từng gặp Cô Dương Quân, nhưng cô đã lục lại ký ức của nguyên chủ, trong đầu cô ấy không hề có chút gì liên quan đến anh.
“...”
Ánh nhìn chăm chú khiến Cô Dương Quân khẽ nhướng mày.
Nửa phút trôi qua, Hoắc Yến Thanh thấy anh vẫn bình thường, trong mắt lóe lên sự nghi ngờ.
Đối phương uống máu của cô, tại sao không có bất kỳ phản ứng nào?
Chẳng lẽ anh thực sự là một người bình thường?
Khí tử thi trên người anh ta chỉ là vô tình dính phải?
Cô Dương Quân đặt chai nước xuống, giây tiếp theo, chai nước lại được đưa trả lại tay Hoắc Yến Thanh.
“Anh không uống nữa? Vậy để tôi uống.”
Hoắc Yến Thanh ngồi thẳng dậy, cầm chai nước lên ngửi dưới mũi, sau đó uống một ngụm rồi thở dài: “Nước được anh đẹp trai uống qua đúng là ngọt thật.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếc là vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường, như thể khí tử thi cô thấy trước đó chỉ là ảo giác.
Cô Dương Quân phớt lờ những lời tán tỉnh của cô, thản nhiên nói: “Nước uống vốn dĩ ngọt.”
“Nhưng nước anh uống qua lại đặc biệt ngọt, ngọt đến tận trái tịm.”
Cô Dương Quân cảm thấy cô không có câu nào là thật.
“Còn gì nữa không?”
Ý tứ là muốn đuổi cô đi.
“Có chứ.”
Hoắc Yến Thanh lấy từ túi ra một trái tim được gấp từ tờ tiền một trăm đồng, đặt vào tay anh.
“Đây là món quà tôi tặng anh, hy vọng anh thích.”
Đây là thứ cô đã gấp lúc mua nước giải khát, bên trong còn vẽ một lá bùa đuổi xác bằng máu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng đối phương cầm trong tay cũng không có chuyện gì.
Thực ra, cô không nhất thiết phải quấn lấy Cô Dương Quân.
Dù đối phương thật sự không phải con người, cô cũng không nhất thiết phải dây dưa đến cùng.
Cô không phải là người thấy yêu ma quỷ quái thì phải diệt trừ, cô rất rõ rằng yêu quái có tốt có xấu, không thể gom chung vào một chỗ mà đánh đồng.
Chỉ là Cô Dương Quân khiến cô cảm thấy quen thuộc.
Chỉ riêng điểm này đã khiến cô thấy anh đáng nghi.
Cô nghĩ kiếp trước cô là người chỉ cần gặp qua là sẽ không quên được, dù cô chỉ lướt qua người đối phương cũng không thể quên đi người đó.
Huống chi Cô Dương Quân đẹp trai như vậy, cô lại càng không thể không nhớ đến người này.
Vì vậy, trong cô không tồn tại cảm giác “quen thuộc”, chỉ có hai trạng thái: đã gặp hoặc chưa gặp.
Cô từng nghĩ có thể nguyên chủ từng gặp Cô Dương Quân, nhưng cô đã lục lại ký ức của nguyên chủ, trong đầu cô ấy không hề có chút gì liên quan đến anh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro