Sau Khi Sống Lại, Bà Cô Huyền Môn Phong Thần
Chương 27
2024-11-13 22:32:15
Trịnh Phong không trả lời, một thuộc hạ khác của anh ấy, Quý Khinh Nghiệp, đi tới khoác vai Ninh Hạ cười lớn.
“Người trong giới huyền môn? Ninh Hạ, trí tưởng tượng của cậu thật phong phú, cô ấy chỉ là một kẻ điên, sao có thể là người trong giới huyền môn? Chuyện cậu nói chẳng qua chỉ là trùng hợp thôi.”
“Nhưng mà...”
Ninh Hạ còn muốn biện luận, nhưng lại bị Quý Khinh Nghiệp cắt ngang.
“Đừng nhưng mà nữa, tôi vừa hỏi những người dân khác, họ nói cô ấy thực sự là một bệnh nhân tâm thần, gia đình cô ấy còn làm giấy chứng nhận khuyết tật cho cô ấy nữa.”
Quý Khinh Nghiệp cau mày lắc đầu: “Thật là đáng tiếc, một cô gái xinh đẹp như vậy mà lại bị bệnh thần kinh, nếu không, tôi đã theo đuổi cô ấy rồi.”
Ninh Hạ: “...”
Nhưng cậu cảm thấy Hoắc Yến Thanh không giống người bị bệnh thần kinh chút nào.
“Á...”
Đột nhiên từ phía xa vang lên một tiếng hét thảm thiết.
Ninh Hạ và đồng đội lập tức nhìn về phía đó, chỉ thấy chú Ngũ ngã nhào xuống ruộng.
Họ vội vàng chạy đến.
“Chú ơi, chú có sao không?”
“Á, chân tôi, chân tôi đau quá.”
Ninh Hạ và đồng đội nhìn xuống chân của chú Ngũ, đầu gối của ông ta chảy rất nhiều máu, thậm chí còn bị biến dạng.
Trịnh Phong nhíu mày: “Chân ông ấy bị gãy, mau gọi xe cứu thương.”
Thực ra nơi họ đứng chỉ cao hơn vị trí mà chú Ngũ ngã xuống khoảng nửa mét, nhưng vì chú Ngũ luôn lo lắng, thêm vào khi ngã xuống, đầu gối của ông ta lại đập trúng vào hòn đá sắc nhọn trên bờ ruộng, khiến chân ông ta bị gãy.
Quý Khinh Nghiệp vội vàng gọi xe cứu thương.
Điện thoại của Trịnh Phong cũng vang lên, đó là cuộc gọi từ cấp dưới của anh ấy, Tang Vĩnh.
Vừa bấm nút nghe, lập tức nghe thấy Tang Vĩnh báo cáo: “Sếp, người của chúng ta đã tìm ra tung tích của Trần Đại Sơn. Gã xuất hiện ở ngọn núi sau thôn rồi còn ra tay với một cô gái trong thôn tên Trần Xuân Trúc.”
“Bây giờ lập tức cử người lùng sục ngọn núi.”
Trịnh Phong cúp điện thoại, nhìn về phía Ninh Hạ.
Ninh Hạ đang lẩm bẩm: “Cô ấy nói chú Ngũ sẽ gãy chân, quả nhiên chú ấy bị gãy chân rồi. Cô ấy chắc chắn không phải là người bị bệnh thần kinh.”
“Ninh Hạ.”
Trịnh Phong trầm giọng gọi lớn: “Cậu đang ngẩn ngơ gì vậy? Còn không mau đến ngọn núi sau tìm Trần Đại Sơn đi.”
“Hả? Được, vâng.”
Ninh Hạ và Quý Khinh Nghiệp nhanh chóng lái xe lên núi.
Trong khi họ lùng sục ngọn núi suốt đêm, thì Hoắc Yến Thanh ngủ một giấc ngon lành không mộng mị.
“Người trong giới huyền môn? Ninh Hạ, trí tưởng tượng của cậu thật phong phú, cô ấy chỉ là một kẻ điên, sao có thể là người trong giới huyền môn? Chuyện cậu nói chẳng qua chỉ là trùng hợp thôi.”
“Nhưng mà...”
Ninh Hạ còn muốn biện luận, nhưng lại bị Quý Khinh Nghiệp cắt ngang.
“Đừng nhưng mà nữa, tôi vừa hỏi những người dân khác, họ nói cô ấy thực sự là một bệnh nhân tâm thần, gia đình cô ấy còn làm giấy chứng nhận khuyết tật cho cô ấy nữa.”
Quý Khinh Nghiệp cau mày lắc đầu: “Thật là đáng tiếc, một cô gái xinh đẹp như vậy mà lại bị bệnh thần kinh, nếu không, tôi đã theo đuổi cô ấy rồi.”
Ninh Hạ: “...”
Nhưng cậu cảm thấy Hoắc Yến Thanh không giống người bị bệnh thần kinh chút nào.
“Á...”
Đột nhiên từ phía xa vang lên một tiếng hét thảm thiết.
Ninh Hạ và đồng đội lập tức nhìn về phía đó, chỉ thấy chú Ngũ ngã nhào xuống ruộng.
Họ vội vàng chạy đến.
“Chú ơi, chú có sao không?”
“Á, chân tôi, chân tôi đau quá.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ninh Hạ và đồng đội nhìn xuống chân của chú Ngũ, đầu gối của ông ta chảy rất nhiều máu, thậm chí còn bị biến dạng.
Trịnh Phong nhíu mày: “Chân ông ấy bị gãy, mau gọi xe cứu thương.”
Thực ra nơi họ đứng chỉ cao hơn vị trí mà chú Ngũ ngã xuống khoảng nửa mét, nhưng vì chú Ngũ luôn lo lắng, thêm vào khi ngã xuống, đầu gối của ông ta lại đập trúng vào hòn đá sắc nhọn trên bờ ruộng, khiến chân ông ta bị gãy.
Quý Khinh Nghiệp vội vàng gọi xe cứu thương.
Điện thoại của Trịnh Phong cũng vang lên, đó là cuộc gọi từ cấp dưới của anh ấy, Tang Vĩnh.
Vừa bấm nút nghe, lập tức nghe thấy Tang Vĩnh báo cáo: “Sếp, người của chúng ta đã tìm ra tung tích của Trần Đại Sơn. Gã xuất hiện ở ngọn núi sau thôn rồi còn ra tay với một cô gái trong thôn tên Trần Xuân Trúc.”
“Bây giờ lập tức cử người lùng sục ngọn núi.”
Trịnh Phong cúp điện thoại, nhìn về phía Ninh Hạ.
Ninh Hạ đang lẩm bẩm: “Cô ấy nói chú Ngũ sẽ gãy chân, quả nhiên chú ấy bị gãy chân rồi. Cô ấy chắc chắn không phải là người bị bệnh thần kinh.”
“Ninh Hạ.”
Trịnh Phong trầm giọng gọi lớn: “Cậu đang ngẩn ngơ gì vậy? Còn không mau đến ngọn núi sau tìm Trần Đại Sơn đi.”
“Hả? Được, vâng.”
Ninh Hạ và Quý Khinh Nghiệp nhanh chóng lái xe lên núi.
Trong khi họ lùng sục ngọn núi suốt đêm, thì Hoắc Yến Thanh ngủ một giấc ngon lành không mộng mị.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro