Sau Khi Sống Lại, Bà Cô Huyền Môn Phong Thần
Chương 29
2024-11-13 22:32:15
Hoắc Yến Thanh cười khẩy: “Chỉ với chút đồ này mà muốn tôi ra tay cứu người sao?”
“Vậy cô cần gì để cứu người? Cô nói đi, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi nhất định sẽ làm theo.”
Ninh Hạ thấy cô không muốn giúp, suýt chút nữa quỳ xuống cầu xin cô.
Thấy anh chàng gấp gáp như vậy, Hoắc Yến Thanh nhướn mày.
“Muốn tôi ra tay, ít nhất phải trả năm vạn*.”
*Tính đến thời điểm chuyển ngữ, 5 vạn tệ xấp xỉ 175 triệu VND.
Ninh Hạ lập tức móc điện thoại ra: “Được, tôi chuyển khoản cho cô ngay.”
“Tôi không có điện thoại, cũng không có thẻ ngân hàng.”
“Vậy phải làm sao?” Ninh Hạ sốt ruột đến mức quay vòng vòng: “Đội trưởng của tôi đang chờ cứu mạng, tôi không có thời gian đi đến thị trấn rút tiền mặt đưa cho cô.”
Trước khi đến đây, họ vốn dĩ rất tự tin sẽ bắt được Trần Đại Sơn, nhưng không ngờ rằng trong núi còn có đồng bọn của gã.
Sau khi tiến vào núi không lâu, họ đã bị Trần Đại Sơn và đồng bọn chia cắt.
Anh chàng cũng phải đối phó với đối phương cả đêm mới thoát ra khỏi núi.
Anh chàng cứ nghĩ những người khác cũng đã thoát ra ngoài giống mình, nhưng xe của họ vẫn đậu dưới chân núi.
thôn dân cũng không thấy ai từ trong núi đi ra, điện thoại thì không thể liên lạc được với đội trưởng của họ, cũng không thể gọi đồng nghiệp trong cục giúp đỡ, nhưng anh chàng chắc chắn đội trưởng của mình vẫn bị mắc kẹt trong núi.
Điều khiến anh chàng lo lắng hơn là ngay cả đội trưởng của họ, người có pháp lực mạnh nhất trong cục cũng gục ngã ở đây, thì anh chàng và Hoắc Yến Thanh có thể đối phó được với Trần Đại Sơn và đồng bọn không?
Hoắc Yến Thanh vuốt nhẹ mái tóc dài của mình.
“Tôi có thể không lấy tiền, nhưng anh phải giúp tôi làm một việc.”
“Cô nói đi, cô muốn tôi làm gì?”
Để có thể nhanh chóng cứu được đồng nghiệp, dù Hoắc Yến Thanh muốn lấy mạng anh chàng, anh chàng cũng đồng ý.
“Ba tháng trước, tôi bị đuổi học. Anh chắc chắn có cách để tôi được quay lại trường học vào học kỳ tới.”
Nguyên chủ đã rất vất vả mới thi đỗ đại học nhưng lại bị buộc phải chuyển ngành học, còn bị hại đến mức không thể tốt nghiệp thuận lợi, lòng rất căm hận.
Giờ đây, cô sống nhờ vào thân xác của nguyên chủ, tất nhiên phải giúp cô ấy hoàn thành giấc mơ học đại học.
Ninh Hạ thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà Hoắc Yến Thanh không yêu cầu anh chàng làm chuyện phạm pháp, nếu không thì dù chết anh chàng cũng không chịu.
“Vậy cô cần gì để cứu người? Cô nói đi, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi nhất định sẽ làm theo.”
Ninh Hạ thấy cô không muốn giúp, suýt chút nữa quỳ xuống cầu xin cô.
Thấy anh chàng gấp gáp như vậy, Hoắc Yến Thanh nhướn mày.
“Muốn tôi ra tay, ít nhất phải trả năm vạn*.”
*Tính đến thời điểm chuyển ngữ, 5 vạn tệ xấp xỉ 175 triệu VND.
Ninh Hạ lập tức móc điện thoại ra: “Được, tôi chuyển khoản cho cô ngay.”
“Tôi không có điện thoại, cũng không có thẻ ngân hàng.”
“Vậy phải làm sao?” Ninh Hạ sốt ruột đến mức quay vòng vòng: “Đội trưởng của tôi đang chờ cứu mạng, tôi không có thời gian đi đến thị trấn rút tiền mặt đưa cho cô.”
Trước khi đến đây, họ vốn dĩ rất tự tin sẽ bắt được Trần Đại Sơn, nhưng không ngờ rằng trong núi còn có đồng bọn của gã.
Sau khi tiến vào núi không lâu, họ đã bị Trần Đại Sơn và đồng bọn chia cắt.
Anh chàng cũng phải đối phó với đối phương cả đêm mới thoát ra khỏi núi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh chàng cứ nghĩ những người khác cũng đã thoát ra ngoài giống mình, nhưng xe của họ vẫn đậu dưới chân núi.
thôn dân cũng không thấy ai từ trong núi đi ra, điện thoại thì không thể liên lạc được với đội trưởng của họ, cũng không thể gọi đồng nghiệp trong cục giúp đỡ, nhưng anh chàng chắc chắn đội trưởng của mình vẫn bị mắc kẹt trong núi.
Điều khiến anh chàng lo lắng hơn là ngay cả đội trưởng của họ, người có pháp lực mạnh nhất trong cục cũng gục ngã ở đây, thì anh chàng và Hoắc Yến Thanh có thể đối phó được với Trần Đại Sơn và đồng bọn không?
Hoắc Yến Thanh vuốt nhẹ mái tóc dài của mình.
“Tôi có thể không lấy tiền, nhưng anh phải giúp tôi làm một việc.”
“Cô nói đi, cô muốn tôi làm gì?”
Để có thể nhanh chóng cứu được đồng nghiệp, dù Hoắc Yến Thanh muốn lấy mạng anh chàng, anh chàng cũng đồng ý.
“Ba tháng trước, tôi bị đuổi học. Anh chắc chắn có cách để tôi được quay lại trường học vào học kỳ tới.”
Nguyên chủ đã rất vất vả mới thi đỗ đại học nhưng lại bị buộc phải chuyển ngành học, còn bị hại đến mức không thể tốt nghiệp thuận lợi, lòng rất căm hận.
Giờ đây, cô sống nhờ vào thân xác của nguyên chủ, tất nhiên phải giúp cô ấy hoàn thành giấc mơ học đại học.
Ninh Hạ thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà Hoắc Yến Thanh không yêu cầu anh chàng làm chuyện phạm pháp, nếu không thì dù chết anh chàng cũng không chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro