Sau Khi Sống Lại, Bà Cô Huyền Môn Phong Thần
Chương 3
2024-11-21 22:55:28
Anh ta giơ tay định tát vào mặt Hoắc Yến Thanh.
Bà Trương vội ôm lấy cánh tay anh ta: “Không được đánh vào mặt, nếu đánh hỏng mặt, chúng ta không biết làm sao giải thích với Quỷ Vương.”
Đại Ngư đau đến mức không chịu nổi, nhấc chân đá mạnh vào bụng Hoắc Yến Thanh.
“Á!”
Hoắc Yến Thanh ôm bụng, ngã xuống đất.
“Shh...”
Đại Ngư nhìn vết cắn sâu trên cánh tay, máu chảy ra từ miệng vết thương, lửa giận lại bùng lên, giơ chân đá tiếp vào Hoắc Yến Thanh.
Bà Trương vội vàng đẩy anh ta ra: “Đừng đá nữa, nếu đá chết người, chúng ta không biết làm sao giải thích với Quỷ Vương, cũng khó tìm người thay thế nó đi gặp Quỷ Vương, khi đó người chết sẽ là chúng ta.”
Nghe đến việc mình sẽ chết, Đại Ngư lập tức rút chân lại: “Con mẹ nó, mất toi một miếng thịt.”
Đại Cương suýt nữa bị đá đến mức đoạn tử tuyệt tôn không cam tâm để Hoắc Yến Thanh yên thân. Lúc cơn đau qua đi, gã ngồi xuống trước mặt cô, véo mạnh vào lưng đùi cô: “Không thể đánh nó à, thế thì bố mày véo mạnh nó chắc vẫn được nhỉ?”
“Á á á...” Hoắc Yến Thanh đau đớn la hét.
Lần này, bà Trương không ngăn cản, đợi đến khi cảm thấy đủ rồi mới lên tiếng: “Đại Cương, đủ rồi đấy.”
Đại Cương nhổ một bãi nước bọt, đứng dậy hỏi: “Bà, tiếp theo phải làm gì?”
Bà Trương nhìn đồng hồ treo tường, chỉnh lại tóc của Hoắc Yến Thanh rồi nói: “Trói nó lại, khiêng ra bờ sông.”
Đại Ngư và Đại Cương tìm dây thừng trói chặt tay chân Hoắc Yến Thanh rồi vác cô lên vai đi ra ngoài.
“Con không muốn chết, con không muốn chết, A Bảo cứu tôi, cứu tôi...”
Hoắc Yến Thanh vừa cố gắng phản kháng vừa la hét lớn: “Mấy người mới đáng chết, mấy người chết hết đi, ha ha...”
Thôn xóm chìm trong bóng tối, yên tĩnh đến lạ thường, không có một ánh đèn nào sáng, cũng không ai đi lại trên đường, như thể cả thôn Vạn Cổ chỉ còn lại bốn người bọn họ.
“Ha ha...”
Tiếng cười điên loạn của Hoắc Yến Thanh như tiếng gọi hồn của ma quỷ khiến người ta lạnh sống lưng.
Đại Ngư và Đại Cương vô thức cảm thấy sợ hãi, bước chân càng lúc càng nhanh.
Con sông nhỏ này chảy qua thôn Vạn Cổ, nhà bà Trương cách bờ sông không xa nên họ đến bờ sông rất nhanh.
Tất cả người dân trong thôn đã sớm chờ ở bờ sông từ lâu, bọn họ nhìn Hoắc Yến Thanh đang phát điên, sau đó nhanh chóng nhường ra một lối đi.
Đại Ngư và Đại Cương vác Hoắc Yến Thanh đi qua lối đi đó.
Hoắc Yến Thanh nhìn thấy những ngương mặt quen thuộc thì dần khôi phục lí trí, cô vội vã cầu cứu: “Thím Lê, thím cứu con với, con không muốn chết.”
Bà Trương vội ôm lấy cánh tay anh ta: “Không được đánh vào mặt, nếu đánh hỏng mặt, chúng ta không biết làm sao giải thích với Quỷ Vương.”
Đại Ngư đau đến mức không chịu nổi, nhấc chân đá mạnh vào bụng Hoắc Yến Thanh.
“Á!”
Hoắc Yến Thanh ôm bụng, ngã xuống đất.
“Shh...”
Đại Ngư nhìn vết cắn sâu trên cánh tay, máu chảy ra từ miệng vết thương, lửa giận lại bùng lên, giơ chân đá tiếp vào Hoắc Yến Thanh.
Bà Trương vội vàng đẩy anh ta ra: “Đừng đá nữa, nếu đá chết người, chúng ta không biết làm sao giải thích với Quỷ Vương, cũng khó tìm người thay thế nó đi gặp Quỷ Vương, khi đó người chết sẽ là chúng ta.”
Nghe đến việc mình sẽ chết, Đại Ngư lập tức rút chân lại: “Con mẹ nó, mất toi một miếng thịt.”
Đại Cương suýt nữa bị đá đến mức đoạn tử tuyệt tôn không cam tâm để Hoắc Yến Thanh yên thân. Lúc cơn đau qua đi, gã ngồi xuống trước mặt cô, véo mạnh vào lưng đùi cô: “Không thể đánh nó à, thế thì bố mày véo mạnh nó chắc vẫn được nhỉ?”
“Á á á...” Hoắc Yến Thanh đau đớn la hét.
Lần này, bà Trương không ngăn cản, đợi đến khi cảm thấy đủ rồi mới lên tiếng: “Đại Cương, đủ rồi đấy.”
Đại Cương nhổ một bãi nước bọt, đứng dậy hỏi: “Bà, tiếp theo phải làm gì?”
Bà Trương nhìn đồng hồ treo tường, chỉnh lại tóc của Hoắc Yến Thanh rồi nói: “Trói nó lại, khiêng ra bờ sông.”
Đại Ngư và Đại Cương tìm dây thừng trói chặt tay chân Hoắc Yến Thanh rồi vác cô lên vai đi ra ngoài.
“Con không muốn chết, con không muốn chết, A Bảo cứu tôi, cứu tôi...”
Hoắc Yến Thanh vừa cố gắng phản kháng vừa la hét lớn: “Mấy người mới đáng chết, mấy người chết hết đi, ha ha...”
Thôn xóm chìm trong bóng tối, yên tĩnh đến lạ thường, không có một ánh đèn nào sáng, cũng không ai đi lại trên đường, như thể cả thôn Vạn Cổ chỉ còn lại bốn người bọn họ.
“Ha ha...”
Tiếng cười điên loạn của Hoắc Yến Thanh như tiếng gọi hồn của ma quỷ khiến người ta lạnh sống lưng.
Đại Ngư và Đại Cương vô thức cảm thấy sợ hãi, bước chân càng lúc càng nhanh.
Con sông nhỏ này chảy qua thôn Vạn Cổ, nhà bà Trương cách bờ sông không xa nên họ đến bờ sông rất nhanh.
Tất cả người dân trong thôn đã sớm chờ ở bờ sông từ lâu, bọn họ nhìn Hoắc Yến Thanh đang phát điên, sau đó nhanh chóng nhường ra một lối đi.
Đại Ngư và Đại Cương vác Hoắc Yến Thanh đi qua lối đi đó.
Hoắc Yến Thanh nhìn thấy những ngương mặt quen thuộc thì dần khôi phục lí trí, cô vội vã cầu cứu: “Thím Lê, thím cứu con với, con không muốn chết.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro