Sau Khi Sống Lại, Các Anh Hối Hận Rồi
Em tính toán ch...
Khuyết Danh
2024-10-07 09:38:38
Khương Ấu An đẩy đại boss tới chỗ Từ thị vệ, “À thiếp quên một chuyện...”
Nói xong, cô lật đật xoay người trở về.
Vừa lúc chạm mặt mẹ Trương từ trong phòng bước ra, Khương Ấu An từ trong tay áo lấy ra hai lọ sứ nặng trĩu, một lớn một nhỏ.
“Mẹ Trương, đây là chế phẩm dưỡng da do tôi điều chế, làm phiền bà đưa cho Vương phi, nó có thể giúp người giảm bớt bệnh da mẫn cảm do chuyển mùa, cách 2 ngày sử dụng 1 lần, rửa sạch mặt sau đó dùng lọ sứ cao này thoa lên mặt, chờ nửa nén hương rồi đi rửa mặt, còn chai nhỏ này là dưỡng da, thoa trước khi ngủ, buổi sáng rửa mặt xong có thể lấy ra dùng.”
Nói xong cô liền rời đi.
Mẹ Trương nhìn bóng người đi xa, lại nhìn tới hai lọ sứ trong tay, nghĩ nghĩ vẫn nên bẩm báo cho chủ tử một tiếng.
“Chậc, nàng dâu này thật lanh lợi, nhiều năm như vậy da mặt của tôi không ít đại phu lẫn ngự y khai thuốc cũng không khỏi hẳn, chế phẩm dưỡng da của nó có thể hữu dụng sao? Để qua một bên đi...” Thần Nam vương phi che miệng ngáp một cái.
*****
Ba ngày sau.
Buổi trưa tại nhà họ Khương.
Trên bàn cơm trải đầy các món ăn trân quý khác nhau. Đám người hầu còn bận rộn bưng mỹ thực lên bàn, Khương Diệu Diệu kéo tay Hà thị đi nhìn xem. Khương Diệu Diệu nhìn một bàn đồ ăn ngon phong phủ, giọng ngọt ngào nói: “Mẹ, toàn bộ do đầu bếp mới nhà ta nấu sao ạ?”
“Ừm! Đầu bếp đó đến từ Phong Tiên Cư học tập, tay nghề rất tốt đó.” Hà thị hỏi một nha hoàn bên cạnh: “Đại thiếu gia đâu? Mấy thiếu gia còn lại đâu rồi? Sau giờ còn chưa tới?”
Vừa nói xong, một thân màu đen cẩm bào bước vào, là Khương Nhan đi nhanh tới, theo sau đó là Khương Cẩm Nam.
Một lát sau Khương Tu Trạch cũng tới.
“Bẩm phu nhân, Đại thiếu gia vừa mới ra cửa, nói hôm nay không dùng cơm trưa ở nhà ạ.”
Hà thị gật đầu, sau dặn dò người hầu đem phần đồ ăn đến phòng Khương Uẩn Trần.
Tề tụ đủ rồi cho ngồi nhập bàn, mắt thấy cậu Hai và cậu Ba nhà mình chiếm vị trí hai bên cạnh con gái nhỏ. Bà sớm thói quen, cười nhẹ rồi ngồi kế bên Khương Cẩm Nam, “Chà, con lại gây chuyện gì với các anh rồi, còn không thèm tranh chỗ ngồi bên cạnh em gái con luôn vậy?”
“À?” Khương Cẩm Nam mới phát giác ra.
Hưởng thụ các anh sủng ái như Khương Diệu Diệu cũng phải liếc mắt qua nhìn Khương Cẩm Nam, “Ngũ ca, dạo gần đây anh sao á? Lúc nào cũng thất thần.”
“Không có gì... ăn cơm đi!” Khương Cẩm Nam cầm đũa gắp đồ ăn. Khương Diệu Diệu nhìn anh trai, ánh mắt hơi khác thường. Rất mau cô ta cười tươi trở lại, hướng Khương Tu Trạch nói: “Hôm nay đầu bếp mới nhà chúng ta làm đó, Nhị ca, anh mau nếm thử xem có hợp khẩu vị không!”
Cả nhà Khương gia đều biết.
Khương Tu Trạch rất kén ăn và bắt bẻ.
Mấy năm trước, nhà họ khương cách ba tháng là đổi đầu bếp, mấy năm gần đây mới tốt chút. Khương Diệu Diệu gắp cho anh mấy miếng thịt bò, “Nhị ca, anh nếm thử xem ~”
Khương Tu Trạch kẹp thịt bò trong chén, đặt ở mũi ngửi ngửi, “Mùi hương không tệ.”
Dưới ánh mắt lấp lánh trông chờ của em gái, Khương Tu Trạch ưu nhã ăn thử, chỉ một ngụm nhỏ thôi, liền nhăn mày, “Quá già.”
“Còn miếng cá này thì sao?”
“Đây là do đầu bếp mới làm sao? Có phải xuất thân từ Phong Tiên Cư hay bị sa thải không vậy?”
Kẻ trên người dưới nhà họ Khương sớm đã quen.
Hà thị múc chén canh gà cho con, “Con thử canh này đi, nghe nói là hầm năm canh giờ.”
Khương Tu Trạch mới nếm một ngụm, mày liền nhăn chặt, “Lão ta làm biếng đi? Năm canh giờ? Sợ là hai canh giờ còn không đủ!”
“Em cảm thấy mùi vị cũng không tệ lắm, em Diệu, ăn cơm đi, kệ anh ấy.” Khương nhan gắp đồ ăn cho Khương Diệu Diệu.
Khương Tu Trạch sắc mặt có chút lạnh, gọi quản gia Ngô đứng một bên nói: “Kêu lão ta đi đi, tìm một người mới về.”
Quản gia Ngô mới vừa đáp lời, Khương Cẩm Nam đột nhiên đứng dậy, anh nhìn chằm chằm Khương Tu Trạch.
Khương Tu Trạch híp mắt, “Em nhìn anh như thế có ý gì?”
Khương Cẩm Nam lại không nói một lời, lập tức đem đũa ngọc ném lên trên bàn, “Không ăn nữa!”
Mặc kệ mặt thối Khương Tu Trạch, Khương Cẩm Nam tới cửa lớn mà đi. Lúc Khương Tu Trạch bắt bẻ các món ăn, trong đầu anh hiện lên gương mặt nhỏ của Tiểu Lục.
*****
Khương Cẩm Nam uể oải xìu mặt đi trên đường phố. Bỗng nhiên, khóe mắt nhìn thấy bóng hình quen thuộc. Cách đó không xa, cửa tiệm quần áo có cô gái mặc váy xanh lục nhạt đang chỉ huy người làm công thay bảng hiệu mới, theo cử động khuyên tai trân châu lắc lư chạm vào má.
Khương Cẩm Nam dường như tỉnh táo hẳn, ánh mắt liền sáng vài phần, tiến lên nói: “Tiểu Lục, em đến cửa tiệm của Tam thúc?”
Nghe được giọng nói quen thuộc, Khương Ấu An đầu cũng chưa chuyển, “Xích qua bên trái chút.”
“Tiểu Lục, mấy ngày nay em ở vương phủ có tốt không? Em có thể về nhà mẹ đẻ ở mà, đều là người một nhà, không nên giận hờn lâu vậy!”
Khương Ấu An xoay người, “Tôi ở vương phủ rất tốt...”
Không đợi cô nói cho hết lời, Khương Cẩm Nam vội vàng nói: “Như vậy cũng tốt, em đừng giận hờn... ngày mai về nhà vài hôm đi, anh tới đón em, được chứ?”
“Ồn ào quá, Khương Cẩm Nam, rốt cuộc anh muốn tôi nói bao nhiêu lần? Anh thật sự rất phiền, trong lòng anh không có tự giác được điều đó sao?”
Khương Cẩm Nam khó chịu cọ cọ chân xuống đất, trong lòng tức giận, thái độ anh đã hòa hoãn rồi mà con bé nói mình phiền với ồn ào?
“Khương Ấu An, em một vừa hai phải thôi, được một tấc muốn tiến một thước sao? Em tính toán chi li vậy làm gì? Không thể độ lượng khoan dung một chút sao?” Khương Cẩm Nam gằng giọng nói.
Khương Ấu An liếc nhìn anh ta, một chút phản ứng cũng không có, sau đó xoay người đi vào trong tiệm.
“Khương Ấu An, đứng lại đó cho anh!”
Khương Cẩm Nam tức đến mức đỏ bừng mặt, anh khó lý giải được sao em gái đang phát điên cái gì.
“Được, được lắm! Mặc kệ em!”, trút bực bội xong Khương Cẩm Nam phất tay áo liền rời đi.
Chờ Khương Cẩm Nam đi khuất, lúc này từ trong chỗ tối đi ra, là Khương Diệu Diệu. Cô ta nhìn phương hướng Ngũ ca rời đi, sau đó lại như suy tư.
“Diệu Diệu?”
Một thân ảnh hồng nhạt xuất hiện bên người Khương Diệu Diệu.
“Đình Nhi? Cô làm sao vậy? Sắc mặt thoạt nhìn không tốt lắm?”, Khương Diệu Diệu nắm lấy tay Mộ Đình Nhi quan tâm hỏi.
“Vừa rồi tôi thấy anh Cẩm Nam, kêu anh mà anh ấy không để ý tới, tôi còn muốn đi hỏi cô rằng anh ấy bị sao vậy?”
Nhắc tới Khương Cẩm Nam, Mộ Đình Nhi mặt mày tức khắc mềm mại không ít. Khương Diệu Diệu than nhẹ một tiếng, lại nhìn về phía cửa tiệm không xa, “Vừa rồi... tôi thấy Ngũ ca và Lục tỷ hình như cãi nhau.”
Mộ Đình Nhi đề cao giọng, “Khương Ấu An? Lần trước cô ta về nhà, lại hại anh Cẩm Nam bị thị vệ vương phủ đánh, đầu cô ta bị bệnh à?”
Khương Diệu Diệu không nói chuyện, hướng nhìn về chỗ nọ. Mộ Đình Nhi tò mò nhìn theo hướng ánh mắt bạn thân, lập tức hỏi: “Cô ta ở trong tiệm Tam thúc của cô?”
*****
Bên trong cửa tiệm.
“Tam thẩm, bảng hiệu đã đưa lên rồi!”
Khương Ấu An cười tủm tỉm, trên tay cầm lư hương xông, đang định đổi hương tro cũ bên trong, thay hương mới do chính cô điều chế.
Nói xong, cô lật đật xoay người trở về.
Vừa lúc chạm mặt mẹ Trương từ trong phòng bước ra, Khương Ấu An từ trong tay áo lấy ra hai lọ sứ nặng trĩu, một lớn một nhỏ.
“Mẹ Trương, đây là chế phẩm dưỡng da do tôi điều chế, làm phiền bà đưa cho Vương phi, nó có thể giúp người giảm bớt bệnh da mẫn cảm do chuyển mùa, cách 2 ngày sử dụng 1 lần, rửa sạch mặt sau đó dùng lọ sứ cao này thoa lên mặt, chờ nửa nén hương rồi đi rửa mặt, còn chai nhỏ này là dưỡng da, thoa trước khi ngủ, buổi sáng rửa mặt xong có thể lấy ra dùng.”
Nói xong cô liền rời đi.
Mẹ Trương nhìn bóng người đi xa, lại nhìn tới hai lọ sứ trong tay, nghĩ nghĩ vẫn nên bẩm báo cho chủ tử một tiếng.
“Chậc, nàng dâu này thật lanh lợi, nhiều năm như vậy da mặt của tôi không ít đại phu lẫn ngự y khai thuốc cũng không khỏi hẳn, chế phẩm dưỡng da của nó có thể hữu dụng sao? Để qua một bên đi...” Thần Nam vương phi che miệng ngáp một cái.
*****
Ba ngày sau.
Buổi trưa tại nhà họ Khương.
Trên bàn cơm trải đầy các món ăn trân quý khác nhau. Đám người hầu còn bận rộn bưng mỹ thực lên bàn, Khương Diệu Diệu kéo tay Hà thị đi nhìn xem. Khương Diệu Diệu nhìn một bàn đồ ăn ngon phong phủ, giọng ngọt ngào nói: “Mẹ, toàn bộ do đầu bếp mới nhà ta nấu sao ạ?”
“Ừm! Đầu bếp đó đến từ Phong Tiên Cư học tập, tay nghề rất tốt đó.” Hà thị hỏi một nha hoàn bên cạnh: “Đại thiếu gia đâu? Mấy thiếu gia còn lại đâu rồi? Sau giờ còn chưa tới?”
Vừa nói xong, một thân màu đen cẩm bào bước vào, là Khương Nhan đi nhanh tới, theo sau đó là Khương Cẩm Nam.
Một lát sau Khương Tu Trạch cũng tới.
“Bẩm phu nhân, Đại thiếu gia vừa mới ra cửa, nói hôm nay không dùng cơm trưa ở nhà ạ.”
Hà thị gật đầu, sau dặn dò người hầu đem phần đồ ăn đến phòng Khương Uẩn Trần.
Tề tụ đủ rồi cho ngồi nhập bàn, mắt thấy cậu Hai và cậu Ba nhà mình chiếm vị trí hai bên cạnh con gái nhỏ. Bà sớm thói quen, cười nhẹ rồi ngồi kế bên Khương Cẩm Nam, “Chà, con lại gây chuyện gì với các anh rồi, còn không thèm tranh chỗ ngồi bên cạnh em gái con luôn vậy?”
“À?” Khương Cẩm Nam mới phát giác ra.
Hưởng thụ các anh sủng ái như Khương Diệu Diệu cũng phải liếc mắt qua nhìn Khương Cẩm Nam, “Ngũ ca, dạo gần đây anh sao á? Lúc nào cũng thất thần.”
“Không có gì... ăn cơm đi!” Khương Cẩm Nam cầm đũa gắp đồ ăn. Khương Diệu Diệu nhìn anh trai, ánh mắt hơi khác thường. Rất mau cô ta cười tươi trở lại, hướng Khương Tu Trạch nói: “Hôm nay đầu bếp mới nhà chúng ta làm đó, Nhị ca, anh mau nếm thử xem có hợp khẩu vị không!”
Cả nhà Khương gia đều biết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Tu Trạch rất kén ăn và bắt bẻ.
Mấy năm trước, nhà họ khương cách ba tháng là đổi đầu bếp, mấy năm gần đây mới tốt chút. Khương Diệu Diệu gắp cho anh mấy miếng thịt bò, “Nhị ca, anh nếm thử xem ~”
Khương Tu Trạch kẹp thịt bò trong chén, đặt ở mũi ngửi ngửi, “Mùi hương không tệ.”
Dưới ánh mắt lấp lánh trông chờ của em gái, Khương Tu Trạch ưu nhã ăn thử, chỉ một ngụm nhỏ thôi, liền nhăn mày, “Quá già.”
“Còn miếng cá này thì sao?”
“Đây là do đầu bếp mới làm sao? Có phải xuất thân từ Phong Tiên Cư hay bị sa thải không vậy?”
Kẻ trên người dưới nhà họ Khương sớm đã quen.
Hà thị múc chén canh gà cho con, “Con thử canh này đi, nghe nói là hầm năm canh giờ.”
Khương Tu Trạch mới nếm một ngụm, mày liền nhăn chặt, “Lão ta làm biếng đi? Năm canh giờ? Sợ là hai canh giờ còn không đủ!”
“Em cảm thấy mùi vị cũng không tệ lắm, em Diệu, ăn cơm đi, kệ anh ấy.” Khương nhan gắp đồ ăn cho Khương Diệu Diệu.
Khương Tu Trạch sắc mặt có chút lạnh, gọi quản gia Ngô đứng một bên nói: “Kêu lão ta đi đi, tìm một người mới về.”
Quản gia Ngô mới vừa đáp lời, Khương Cẩm Nam đột nhiên đứng dậy, anh nhìn chằm chằm Khương Tu Trạch.
Khương Tu Trạch híp mắt, “Em nhìn anh như thế có ý gì?”
Khương Cẩm Nam lại không nói một lời, lập tức đem đũa ngọc ném lên trên bàn, “Không ăn nữa!”
Mặc kệ mặt thối Khương Tu Trạch, Khương Cẩm Nam tới cửa lớn mà đi. Lúc Khương Tu Trạch bắt bẻ các món ăn, trong đầu anh hiện lên gương mặt nhỏ của Tiểu Lục.
*****
Khương Cẩm Nam uể oải xìu mặt đi trên đường phố. Bỗng nhiên, khóe mắt nhìn thấy bóng hình quen thuộc. Cách đó không xa, cửa tiệm quần áo có cô gái mặc váy xanh lục nhạt đang chỉ huy người làm công thay bảng hiệu mới, theo cử động khuyên tai trân châu lắc lư chạm vào má.
Khương Cẩm Nam dường như tỉnh táo hẳn, ánh mắt liền sáng vài phần, tiến lên nói: “Tiểu Lục, em đến cửa tiệm của Tam thúc?”
Nghe được giọng nói quen thuộc, Khương Ấu An đầu cũng chưa chuyển, “Xích qua bên trái chút.”
“Tiểu Lục, mấy ngày nay em ở vương phủ có tốt không? Em có thể về nhà mẹ đẻ ở mà, đều là người một nhà, không nên giận hờn lâu vậy!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Ấu An xoay người, “Tôi ở vương phủ rất tốt...”
Không đợi cô nói cho hết lời, Khương Cẩm Nam vội vàng nói: “Như vậy cũng tốt, em đừng giận hờn... ngày mai về nhà vài hôm đi, anh tới đón em, được chứ?”
“Ồn ào quá, Khương Cẩm Nam, rốt cuộc anh muốn tôi nói bao nhiêu lần? Anh thật sự rất phiền, trong lòng anh không có tự giác được điều đó sao?”
Khương Cẩm Nam khó chịu cọ cọ chân xuống đất, trong lòng tức giận, thái độ anh đã hòa hoãn rồi mà con bé nói mình phiền với ồn ào?
“Khương Ấu An, em một vừa hai phải thôi, được một tấc muốn tiến một thước sao? Em tính toán chi li vậy làm gì? Không thể độ lượng khoan dung một chút sao?” Khương Cẩm Nam gằng giọng nói.
Khương Ấu An liếc nhìn anh ta, một chút phản ứng cũng không có, sau đó xoay người đi vào trong tiệm.
“Khương Ấu An, đứng lại đó cho anh!”
Khương Cẩm Nam tức đến mức đỏ bừng mặt, anh khó lý giải được sao em gái đang phát điên cái gì.
“Được, được lắm! Mặc kệ em!”, trút bực bội xong Khương Cẩm Nam phất tay áo liền rời đi.
Chờ Khương Cẩm Nam đi khuất, lúc này từ trong chỗ tối đi ra, là Khương Diệu Diệu. Cô ta nhìn phương hướng Ngũ ca rời đi, sau đó lại như suy tư.
“Diệu Diệu?”
Một thân ảnh hồng nhạt xuất hiện bên người Khương Diệu Diệu.
“Đình Nhi? Cô làm sao vậy? Sắc mặt thoạt nhìn không tốt lắm?”, Khương Diệu Diệu nắm lấy tay Mộ Đình Nhi quan tâm hỏi.
“Vừa rồi tôi thấy anh Cẩm Nam, kêu anh mà anh ấy không để ý tới, tôi còn muốn đi hỏi cô rằng anh ấy bị sao vậy?”
Nhắc tới Khương Cẩm Nam, Mộ Đình Nhi mặt mày tức khắc mềm mại không ít. Khương Diệu Diệu than nhẹ một tiếng, lại nhìn về phía cửa tiệm không xa, “Vừa rồi... tôi thấy Ngũ ca và Lục tỷ hình như cãi nhau.”
Mộ Đình Nhi đề cao giọng, “Khương Ấu An? Lần trước cô ta về nhà, lại hại anh Cẩm Nam bị thị vệ vương phủ đánh, đầu cô ta bị bệnh à?”
Khương Diệu Diệu không nói chuyện, hướng nhìn về chỗ nọ. Mộ Đình Nhi tò mò nhìn theo hướng ánh mắt bạn thân, lập tức hỏi: “Cô ta ở trong tiệm Tam thúc của cô?”
*****
Bên trong cửa tiệm.
“Tam thẩm, bảng hiệu đã đưa lên rồi!”
Khương Ấu An cười tủm tỉm, trên tay cầm lư hương xông, đang định đổi hương tro cũ bên trong, thay hương mới do chính cô điều chế.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro