Sau Khi Sống Lại Ta Đoạt Muội Muội Tu La Tràng
Trọng Sinh Báo Thù Nhưng Kẻ Thù Của Ta Không Thấy? (3)
Mộc Tiểu Phàm
2024-10-05 10:15:50
Năm nàng mười lăm tuổi, ngôi làng nhỏ nơi các nàng sinh ra bị Ma giáo tàn sát, chỉ còn lại hai tỷ muội sống sót.
Phái Thương Vũ, là môn phái chính đạo đứng đầu, sau khi nghe tin đã nhận nuôi họ vô điều kiện.
Khi đó, phụ mẫu đã bị Ma giáo giết hại, chỉ còn muội muội là người thân duy nhất của nàng.
Muội muội nói sợ có người khi dễ hai cô nương mồ côi không nơi nương tựa, Hạ Nhất Y nàng liền cắt tóc dài, búi tóc, giả bộ như nam nhi.
Muội muội nói đồ ăn trong môn phái không ngon, Hạ Nhất Y nàng liền mỗi ngày đêm hôm khuya khoắt lặng lẽ đi vào phòng bếp làm một món điểm tâm, đặt ở chỗ hẹn chờ muội muội ngày mai tự mình đi lấy.
Muội muội nói bài tập chưởng môn giao quá khó, Hạ Nhất Y nàng liền luyện tay trái viết giống nét chữ của muội muội, một mình làm hai bài tập.
Nàng không phải không ý thức được, có đôi khi, muội muội chỉ là đang lợi dụng chính mình, nhưng là mỗi khi nhớ tới cảnh tượng lúc trước muội muội quỳ gối bên giường của mình, tràn đầy vết máu bàn tay nhỏ bé cầm đóa hoa kia...
Nàng không có cách nào từ chối.
Cho đến năm thứ hai vào môn phái, chưởng môn bế quan, Hàn Sương Kỳ Lân tập kích môn phái, muội muội sợ tới phát run, nhưng thân là đệ tử hàng đầu của chưởng môn nên Hạ Mộng Oánh phải đích thân ra trận.
Hạ Nhất Y liền mặc quần áo của muội muội, đem nàng từ chiến trường thay đổi xuống, cơ hồ là dùng mạng của mình đổi lấy mạng Hàn Sương Kỳ Lân.
Kết quả......
Hạ Nhất Y nhớ lại, cảm thán nói: " Ngươi mặc quần áo của ta, thả ra Hàn Sương Kỳ Lân, sau đó giả vờ đáng thương lừa ta giúp ngươi đi giết nó.
Cuối cùng ngươi chiếm được Hàn Lộ, chiếm được kính phục của mọi người, mặc dù ngươi giả mù sa mưa cầu xin ta, ta vẫn bị phế một thân công lực đuổi ra khỏi môn phái.
Trọng thương chưa lành, mai danh ẩn tích du đãng bên ngoài một năm, lại bị ngươi bắt về rút máu suốt hai năm.
Thật tuyệt. Nếu ta và ngươi có thù hận sâu sắc, thì đây quả là một màn báo thù thật thỏa mãn. "
Nhưng mà.
Rõ ràng không phải vậy.
Chúng ta là tỷ muội có chung dòng máu mà.
Chúng ta là người thân cuối cùng còn sót lại, sinh tử có nhau.
Chúng ta là những người trên thế gian này không bao giờ nên làm tổn thương nhau!
Giọng nói của Hạ Nhất Y đầy bi thương mà tuyệt vọng: " Tại sao? Rốt cuộc là tại sao?! "
Phái Thương Vũ, là môn phái chính đạo đứng đầu, sau khi nghe tin đã nhận nuôi họ vô điều kiện.
Khi đó, phụ mẫu đã bị Ma giáo giết hại, chỉ còn muội muội là người thân duy nhất của nàng.
Muội muội nói sợ có người khi dễ hai cô nương mồ côi không nơi nương tựa, Hạ Nhất Y nàng liền cắt tóc dài, búi tóc, giả bộ như nam nhi.
Muội muội nói đồ ăn trong môn phái không ngon, Hạ Nhất Y nàng liền mỗi ngày đêm hôm khuya khoắt lặng lẽ đi vào phòng bếp làm một món điểm tâm, đặt ở chỗ hẹn chờ muội muội ngày mai tự mình đi lấy.
Muội muội nói bài tập chưởng môn giao quá khó, Hạ Nhất Y nàng liền luyện tay trái viết giống nét chữ của muội muội, một mình làm hai bài tập.
Nàng không phải không ý thức được, có đôi khi, muội muội chỉ là đang lợi dụng chính mình, nhưng là mỗi khi nhớ tới cảnh tượng lúc trước muội muội quỳ gối bên giường của mình, tràn đầy vết máu bàn tay nhỏ bé cầm đóa hoa kia...
Nàng không có cách nào từ chối.
Cho đến năm thứ hai vào môn phái, chưởng môn bế quan, Hàn Sương Kỳ Lân tập kích môn phái, muội muội sợ tới phát run, nhưng thân là đệ tử hàng đầu của chưởng môn nên Hạ Mộng Oánh phải đích thân ra trận.
Hạ Nhất Y liền mặc quần áo của muội muội, đem nàng từ chiến trường thay đổi xuống, cơ hồ là dùng mạng của mình đổi lấy mạng Hàn Sương Kỳ Lân.
Kết quả......
Hạ Nhất Y nhớ lại, cảm thán nói: " Ngươi mặc quần áo của ta, thả ra Hàn Sương Kỳ Lân, sau đó giả vờ đáng thương lừa ta giúp ngươi đi giết nó.
Cuối cùng ngươi chiếm được Hàn Lộ, chiếm được kính phục của mọi người, mặc dù ngươi giả mù sa mưa cầu xin ta, ta vẫn bị phế một thân công lực đuổi ra khỏi môn phái.
Trọng thương chưa lành, mai danh ẩn tích du đãng bên ngoài một năm, lại bị ngươi bắt về rút máu suốt hai năm.
Thật tuyệt. Nếu ta và ngươi có thù hận sâu sắc, thì đây quả là một màn báo thù thật thỏa mãn. "
Nhưng mà.
Rõ ràng không phải vậy.
Chúng ta là tỷ muội có chung dòng máu mà.
Chúng ta là người thân cuối cùng còn sót lại, sinh tử có nhau.
Chúng ta là những người trên thế gian này không bao giờ nên làm tổn thương nhau!
Giọng nói của Hạ Nhất Y đầy bi thương mà tuyệt vọng: " Tại sao? Rốt cuộc là tại sao?! "
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro