Sau Khi Sống Lại Ta Đoạt Muội Muội Tu La Tràng
Trọng Sinh Báo Thù Nhưng Kẻ Thù Của Ta Không Thấy? (5)
Mộc Tiểu Phàm
2024-10-05 10:15:50
Đang suy nghĩ, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, một giọng thiếu niên quen thuộc lại xa lạ kêu lên: " Y Y! Dậy mau! Đến giờ rồi! "
Nghe thấy giọng nói này, Hạ Nhất Y sững sờ, vội cầm lấy áo khoác trên giá mặc vào rồi chạy ra mở cửa.
Người gõ cửa là một thiếu niên khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, mập mạp, mặc áo vải thô, không kiên nhẫn nói: " Cái tật lề mề của ngươi bao giờ mới sửa? Nhanh lên! "
Người đứng ngoài cửa là Lý Tiểu Hổ, là hàng xóm mười mấy năm của nàng. Cho nên giọng nói này tự nhiên là nàng quen thuộc.
Nhưng mà, giọng nói này đồng thời cũng là xa lạ, bởi vì......
Người trong thôn làng ta không phải đã chết hết rồi sao?!
Lý Tiểu Hổ và nàng từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình bạn đã vượt qua cả giới tính, Thấy nàng ngơ ngác, tóc tai rối bù, hắn không nể nang mà nói:
" Vừa nhìn đã biết ngươi lại ngủ rồi, ngươi còn cùng cha mẹ ngươi nói đến sư môn sẽ thay đổi, thay đổi cái rắm! Nhìn ngươi xem, mặt cũng chưa rửa đi? Thật là mất mặt. Nhanh lên đi, trễ giờ không được bái sư thì ngươi sẽ khóc đấy. "
Hạ Nhất Y chỉ cảm thấy một đạo lại một đạo thiên lôi đánh thẳng vào đầu của nàng!
Bái sư?!
Nàng đã quay lại ngày bái sư bốn năm trước?!
Hơn nữa không chỉ như vậy, Lý Tiểu Hổ không có chết, cha mẹ nàng cũng không có chết!
Không đúng, cha mẹ nếu như không chết, thôn không có chuyện gì, ta vì cái gì còn muốn bái nhập Thương Vũ môn?
Không đúng! Chờ đã! Những điều này không quan trọng!
Điều quan trọng là nàng phải tìm Hạ Mộng Oánh tính sổ!!!
Hạ Nhất Y ánh mắt đỏ rực, một phát bắt được Lý Tiểu Hổ cánh tay, khí lực lớn đến kinh người.
Mùa hè nắng chói chang, giọng của nàng lại giống như mang theo hàn ý vô hạn băng lạnh thấu xương: " Hạ Mộng Oánh đâu?! "
Lý Tiểu Hổ bị khí thế kinh người của nàng dọa cho lui một bước, khó hiểu nói: " Ai? "
" Hạ Mộng Oánh?! Muội muội ta! "
Lý Tiểu Hổ nhìn nàng với vẻ mặt kỳ lạ: " Gì? Muội muội ngươi? Muội muội ngươi không phải năm tuổi đã bị người của Ma giáo bắt cóc sao? "
Hạ Nhất Y: " ...??? "
Nghe thấy giọng nói này, Hạ Nhất Y sững sờ, vội cầm lấy áo khoác trên giá mặc vào rồi chạy ra mở cửa.
Người gõ cửa là một thiếu niên khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, mập mạp, mặc áo vải thô, không kiên nhẫn nói: " Cái tật lề mề của ngươi bao giờ mới sửa? Nhanh lên! "
Người đứng ngoài cửa là Lý Tiểu Hổ, là hàng xóm mười mấy năm của nàng. Cho nên giọng nói này tự nhiên là nàng quen thuộc.
Nhưng mà, giọng nói này đồng thời cũng là xa lạ, bởi vì......
Người trong thôn làng ta không phải đã chết hết rồi sao?!
Lý Tiểu Hổ và nàng từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình bạn đã vượt qua cả giới tính, Thấy nàng ngơ ngác, tóc tai rối bù, hắn không nể nang mà nói:
" Vừa nhìn đã biết ngươi lại ngủ rồi, ngươi còn cùng cha mẹ ngươi nói đến sư môn sẽ thay đổi, thay đổi cái rắm! Nhìn ngươi xem, mặt cũng chưa rửa đi? Thật là mất mặt. Nhanh lên đi, trễ giờ không được bái sư thì ngươi sẽ khóc đấy. "
Hạ Nhất Y chỉ cảm thấy một đạo lại một đạo thiên lôi đánh thẳng vào đầu của nàng!
Bái sư?!
Nàng đã quay lại ngày bái sư bốn năm trước?!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hơn nữa không chỉ như vậy, Lý Tiểu Hổ không có chết, cha mẹ nàng cũng không có chết!
Không đúng, cha mẹ nếu như không chết, thôn không có chuyện gì, ta vì cái gì còn muốn bái nhập Thương Vũ môn?
Không đúng! Chờ đã! Những điều này không quan trọng!
Điều quan trọng là nàng phải tìm Hạ Mộng Oánh tính sổ!!!
Hạ Nhất Y ánh mắt đỏ rực, một phát bắt được Lý Tiểu Hổ cánh tay, khí lực lớn đến kinh người.
Mùa hè nắng chói chang, giọng của nàng lại giống như mang theo hàn ý vô hạn băng lạnh thấu xương: " Hạ Mộng Oánh đâu?! "
Lý Tiểu Hổ bị khí thế kinh người của nàng dọa cho lui một bước, khó hiểu nói: " Ai? "
" Hạ Mộng Oánh?! Muội muội ta! "
Lý Tiểu Hổ nhìn nàng với vẻ mặt kỳ lạ: " Gì? Muội muội ngươi? Muội muội ngươi không phải năm tuổi đã bị người của Ma giáo bắt cóc sao? "
Hạ Nhất Y: " ...??? "
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro