Sau Khi Sống Lại Ta Tráo Đổi Thân Phận Với Muội Muội
Suýt Chút Nữa
Dữu Tử Hoa Thuyền
2024-09-30 05:31:36
Lời còn chưa dứt, một nữ tử áo đỏ đã bước vào.
Triệu Lăng Ca ghé vào tai nàng, nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ, nàng ta chính là Phùng Nguyệt mà muội nói với tỷ, nữ nhi của Tri Châu. Nàng ta rất thích Trần Ninh, cho nên đôi khi đầu không được tỉnh táo cho lắm."
Vừa nói xong, Phùng Nguyệt đã đi về hướng bên này, vừa vặn ngồi xuống đối diện Vân Phù.
"Triệu Lăng Ca, ta nghe nói ngươi mới có một người tỷ tỷ? Người đâu rồi?"
"Phùng cô nương, ta chính là Triệu Vân Phù." Vân Phù nghe thấy lời này, đột nhiên có loại cảm giác như gặp lại người quen.
Cả hai đời, Phùng Nguyệt vẫn phách lối ương ngạnh như vậy, không hổ là nàng ta mà.
Phùng Nguyệt tùy ý liếc mắt nhìn qua. Khi ánh mắt vừa chạm tới Vân Phù, đáy lòng nàng ta dâng lên chút kinh ngạc, chẳng biết tại sao lại có cảm giác thân quen, giống như nàng ta đã từng biết người này vậy.
Phùng Nguyệt nhanh chóng bỏ cái suy nghĩ đáng sợ này đi. Đây là cô nương mới được Triệu gia đón về, nàng ta sao có thể biết được.
Chỉ là lòng hiếu kỳ vẫn thúc đẩy nàng ta nhìn về phía Vân Phù.
Ánh mắt Phùng Nguyệt quá mức mãnh liệt, đến nỗi ngay cả Triệu Lăng Ca ở bên cạnh cũng có thể cảm giác được, càng đừng nói đến chủ tiệc là Trần Hi, và cả người trong cuộc Triệu Vân Phù.
Vân Phù bị nàng ta nhìn mà nổi da gà.
Trần Hi sợ Phùng Nguyệt và Triệu Lăng Ca lại nổi lên xung đột.
"Tỷ tỷ, trong vườn hoa nhà Tiểu Hi có một căn phòng ấm lắm, muội dẫn tỷ qua đó nhé?"
"Đúng vậy, vài ngày trước thợ tỉa hoa mới trồng vài gốc mẫu đơn mới, ta dẫn mọi người đi xem một chút. Nếu ai thích thì cứ trực tiếp mang về trồng." Trần Hi lập tức tiếp lời.
Vân Phù đi theo Triệu Lăng Ca rời khỏi phòng.
Cách đó không xa, Hướng Xuyên vung roi thúc ngựa, rốt cuộc cũng chạy tới Phất Châu.
Hướng Xuyên tìm một chỗ thu xếp ổn thỏa rồi bắt đầu hỏi thăm chuyện của Triệu gia. Sau khi nghe người qua đường kể lại, gương mặt vốn luôn bình thản không sợ gì của Hướng Xuyên dần xuất hiện vết nứt.
Không phải chứ, đến cùng là Tam điện hạ biết những chuyện này từ đâu thế?
Tin tức hắn nghe ngóng được và những gì Tam điện hạ nói với hắn, không khác biệt nhiều lắm. Khác biệt duy nhất chính là Đại tiểu thư Triệu gia là Triệu Vân Phù mới được đón về từ nông thôn, còn vị tên Triệu Lăng Ca trong lời của điện hạ là Nhị tiểu thư của Triệu gia.
"Hôm nay, Đại tiểu thư Trần gia đãi tiệc. Mới sáng sớm, hai vị tiểu thư kia của Triệu gia đã ra ngoài rồi."
Sắc mặt Hướng Xuyên nháy mắt đờ ra.
Với kinh nghiệm ở trong hoàng thất nhiều năm của hắn, yến tiệc gì đó chính là chỗ dễ xảy ra vấn đề nhất.
Vị Nhị tiểu thư này, gặp nguy rồi.
Tìm tới địa chỉ Trần gia, Hướng Xuyên lập tức vào trong.
Vân Phù nhìn thấy Phùng Nguyệt thì nhớ tới nhiệm vụ mà viên đá nói. Nàng có chút khẩn trương, nhất thời mất tập trung, đến nỗi ngay cả việc Triệu Lăng Ca ra ngoài cũng không biết.
Đợi đến khi nàng lấy lại tinh thần, trong phòng chỉ còn lại nàng và Triều Vân, Hành Vũ.
"Lăng Ca đâu?"
"Nhị tiểu thư đi thay y phục, nói là sẽ nhanh chóng quay lại ạ."
Mi tâm Vân Phù giật giật, "Đi bao lâu rồi?"
Triều Vân nghĩ một hồi, "Hình như đi được một lúc rồi ạ."
"Mau dẫn ta qua đó."
Vân Phù vừa ra cửa đã đâm sầm vào một người. Triệu Lăng Ca không hiểu chuyện gì, đỡ lấy bờ vai nàng,
"Tỷ tỷ muốn đi đâu vậy?"
"Muội đi đâu thế? Sao lâu vậy mới trở về?" Còn may, người vẫn không sao, y phục cũng ngay ngắn. Hẳn là không có gì xảy ra, lúc này Vân Phù mới thở phào nhẹ nhõm.
"Vừa rồi ở trong đình kia có người đang đánh cờ, muội đi xem một chút rồi không cẩn thận bị cuốn theo luôn, vậy nên mới trễ nải thời gian. Tỷ tỷ còn muốn ngắm hoa không?"
"Không ngắm. Chúng ta tới chỗ khác đi." Vân Phù lắc đầu. Hệ thống lúc nào cũng như một thanh kiếm sắc bén treo trên đầu nàng, nàng làm gì còn lòng dạ đâu mà ngắm nhìn nữa.
"Được, vậy chúng ta đi chỗ khác dạo một vòng."
Hai người càng đi càng xa.
Vân Phù vô cùng bất an trong lòng: "Lăng Ca, hôm nay muội vẫn nên cách xa Phùng Nguyệt một chút."
"Được." Triệu Lăng Ca tưởng rằng nàng bị khí thế hung hăng của Phùng Nguyệt dọa sợ, bèn nhẹ giọng an ủi: "Tỷ tỷ ơi, cái người Phùng Nguyệt này chỉ nói chuyện có chút hung hăng thế thôi, chứ con người nàng ta không xấu. Tỷ không cần sợ nàng ta đâu..."
Triệu Lăng Ca có lòng an ủi, nhưng hiện tại Vân Phù không nghe lọt câu nào. Hai người đi chầm chậm trên con đường lát đá trong hoa viên. Phía trước có mấy vị tiểu thư đang nói chuyện phiếm trong đình ở giữa hồ, trong đó một cô nương tinh mắt nhìn thấy hai người bọn họ, vẫy tay kêu lên, "Lăng Ca, các ngươi nhanh qua đây chơi đi."
"Tỷ tỷ muốn qua đó chơi không?"
Khi trông thấy cái đình giữa hồ được vây quanh toàn nước là nước, Vân Phù bỗng nhiên thấy sợ hãi. Lần này không thể lại để muội muội rơi xuống nước được, nàng chỉ có thể nghĩ cách đưa người đi ra ngoài thôi.
"Lăng Ca, tỷ... Tỷ có chút lạnh. Hay là chúng ta đi tới chỗ khác đi, gió trong đình ở giữa hồ hơi lớn."
"Được, vậy chúng ta đi chỗ khác. Tỷ tỷ, muội từng nói với tỷ là nhà Trần Hi còn có một chỗ chơi đặc biệt vui, chúng ta tới chỗ đó chơi đi..."
Nói xong, Triệu Lăng Ca giơ tay lên, hô lớn với mấy cô nương đang ở trong đình giữa hồ, "Ta không đi qua đâu, bên đó lạnh quá, các ngươi chơi đi..."
Hai người tiếp tục đi men theo con đường lát đá, "Tỷ tỷ, muội nói với tỷ nhé, con đường này cũng coi như là một con dốc nhỏ đấy. Chúng ta đi lên trên là có thể trông thấy cái hồ phía dưới, phong cảnh vô cùng đẹp."
Chẳng được bao lâu, đột nhiên có một bà tử thở hồng hộc chạy tới, "Nhị tiểu thư, Đại tiểu thư nhà chúng ta muốn mời ngài tới phòng ấm một chuyến."
"Không phải ta mới vừa từ phòng ấm bên kia đi ra sao? Lại có chuyện gì à?" Triệu Lăng Ca vô thức hỏi lại.
"Chuyện này… Nhị tiểu thư, đây là do tiểu thư của chúng ta phân phó, ta cũng không biết có chuyện gì xảy ra. Vẫn xin ngài đi qua một chuyến ạ."
Vân Phù chú ý thấy hoa văn trên y phục bà tử mặc là của người hầu Trần gia, nên cũng buông lỏng đề phòng.
“Vậy chúng ta cùng đi nha tỷ tỷ. Tỷ chưa quen chỗ này, muội sợ tỷ bị lạc.”
Vân Phù còn chưa kịp trả lời, bà tử kia đã lộ vẻ sốt ruột: “Không được, Nhị tiểu thư, Đại tiểu thư của chúng ta nói chỉ mời một mình ngài qua đó. Triệu Đại tiểu thư đi theo sợ là không tiện lắm.”
Vân Phù trông dáng vẻ hoảng hốt của bà ta, lòng cảnh giác vừa mới buông lỏng lại trỗi dậy lần nữa, nàng theo bản năng nắm lấy tay Triệu Lăng Ca.
“Đây là tỷ tỷ của ta, có chuyện gì mà tỷ ấy không nghe được. Tiểu Hi chắc chắn sẽ không nói như vậy, đến cùng là ai phái bà tới?” Triệu Lăng Ca cũng bắt đầu hoài nghi.
“Ta… Ta chính là người do Đại tiểu thư phái tới, cô nương đi qua đó xem thử là biết ngay. Đại tiểu thư của chúng ta nói là… nói là Nhị thiếu gia muốn gặp ngài, nên mới không tiện để Đại tiểu thư qua đó.”
Sau khi nghe bà tử kia nói hết, Vân Phù lại càng không tin.
Trần Ninh không phải người như vậy.
Vân Phù quan sát bốn phía, nơi nào cũng toàn là hoa lá cành, căn bản không trông thấy người nào khác. Vân Phù liếc mắt ra hiệu cho Triều, Vân Hành Vũ một cái, sau đó khẽ nhéo tay Triệu Lăng Ca.
Tiếp theo, nàng cứ vậy mà kéo muội muội chạy đi.
Bà tử kia nóng ruột định đuổi theo, kết quả lại bị hai người Triều Vân Hành Vũ cùng nhau chặn lại. Mắt thấy sắp không đuổi kịp nữa, bà ta muốn chạy thoát, nào ngờ lại gặp Khởi Tinh, Khởi Vân bước ra từ một bên khác. Thế rồi, bà ta bị áp giải đi tìm Trần Hi.
Vừa chạy đi chưa được hai bước, lông mày Vân Phù đã giật giật, bởi vì bọn họ đang chạy về phía đỉnh con dốc này, phía trước không còn đường nữa, ở dưới chính là cái hồ kia. Nghĩ đến những gì hệ thống nói, Vân Phù càng thêm lo lắng. Mà ngay tại thời khắc nhìn thấy Phùng Nguyệt, nỗi sợ hãi trong lòng nàng cũng đạt đến đỉnh điểm.
"Bà tử vừa rồi là do ngươi sai khiến à?" Vân Phù trông thấy nàng ta, lại liên tưởng tới cái người vừa nãy, lập tức biết được người đứng sau chuyện này là ai.
"Đúng thế." Phùng Nguyệt gật đầu, chẳng có chút cảm giác xấu hổ nào.
Triệu Lăng Ca còn chưa lấy lại tinh thần sau tình huống vừa rồi, giờ người gây chuyện trước ở ngay trước mắt, nàng lập tức nói thẳng ra mà không nể mặt chút nào:
"Phùng Nguyệt, đầu óc ngươi có bệnh à? Lấy danh nghĩa Trần Hi và Trần Ninh tìm ta làm gì? Tỷ tỷ ta không quen thuộc chỗ này, nếu tỷ ấy xảy ra chuyện gì ngươi có gánh nổi không? Nếu ngươi thật sự thích Trần Ninh nhiều như vậy thì về bảo phụ thân ngươi hủy bỏ mối hôn sự này đi, đừng có lần nào cũng trút giận lên người ta! Sao ngươi không đi tìm Trần Ninh ấy!"
"Triệu Lăng Ca, ngươi đừng có ngang ngược như vậy!" Triệu Lăng Ca cũng không biết mình đã chọc trúng chỗ đau nào của nàng ta mà lại khiến người này bộc phát tại chỗ như thế.
"Trong hôn ước của ngươi là Trần Ninh với Đại tiểu thư của Triệu gia, nhưng bây giờ tỷ tỷ ngươi quay về rồi, thì ngươi đã không còn là Đại tiểu thư của Triệu gia nữa. Hôn sự này có phải là của ngươi không còn chưa chắc, đừng có mà làm bộ làm tịch!"
"Bất kể có phải là ta hay không, nhưng có một điều chắc chắn là không phải ngươi rồi đó! Ngươi nói xem ngươi tốt xấu gì cũng là một đại tiểu thư, sao mà vừa gặp nam nhân lại giống như mất trí vậy. Còn không mau quay về tự coi lại mình đi, nếu không sớm muộn gì ngươi cũng vứt sạch mặt mũi phụ thân ngươi thôi!"
"Tỷ tỷ, chúng ta đi, đừng để ý tới nàng ta nữa." Nói xong Triệu Lăng Ca định rời đi.
Phùng Nguyệt nóng lòng, đưa tay ngăn Triệu Lăng Ca lại. Trái tim Vân Phù như bị bóp chặt, nàng lập tức đứng ngăn trước mặt Triệu Lăng Ca, "Ngươi chờ làm ầm lên với ta ở chỗ này. Phùng Nguyệt, ngươi có đầu óc hay không hả? Tiến thêm mấy bước nữa chính là hồ, nếu ngươi thật sự muốn gây chuyện thì cũng để cho ta ra ngoài rồi lại gây tiếp."
Trong lúc hai bên giằng co, Phùng Nguyệt đột nhiên không đứng vững. Nàng ta nhào tới trước một bước, Vân Phù nhanh tay lẹ mắt lập tức kéo nàng ta lại. Kết quả cả người Phùng Nguyệt đều nhào vào lòng Vân Phù.
Vân Phù còn chưa kịp mở miệng, đột nhiên nàng phát hiện có một đôi tay vươn tới bên eo Phùng Nguyệt. Trong nháy mắt, Phùng Nguyệt mất thăng bằng, dẫn tới Vân Phù cũng bị túm xuống theo. Hai người trực tiếp lăn xuống sườn dốc.
Hô hấp của Triệu Lăng Ca như muốn ngừng lại, căn bản không để ý tới chuyện gì khác chỉ biết liều mạng bắt lấy tay Phùng Nguyệt, bởi Vân Phù hiện đang túm lấy chân nàng ta.
Tình cảnh hiện tại cực kỳ hỗn loạn.
Phùng Nguyệt la to. Nàng ta bị kẹt ở giữa, Triệu Lăng Ca níu lấy tay, còn Vân Phù thì túm chân nàng ta, cảm giác vô cùng khó chịu. Nàng ta chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy, nên lúc này đã khóc thét lên.
"Phùng Nguyệt, ngươi đừng nhúc nhích! Nếu ngươi khiến tỷ tỷ ta rơi xuống, ta sẽ lập tức buông tay!"
Trán Triệu Lăng Ca toàn là mồ hôi, cổ tay bị kéo căng, rất nhanh đã không còn sức lực. Nàng quát lên với đám thị nữ theo hầu Phùng Nguyệt:
"Mau giúp ta kéo người lên. Các ngươi đều chết hết rồi hả!" Lúc này, đám người kia mới giật mình, hoàn hồn lại, đua nhau tiến lên hỗ trợ. Khởi Tinh, Khởi Vân nghe thấy động tĩnh cũng lập tức chạy tới.
Vân Phù bị treo lơ lửng ở dưới cùng, mặt mũi trắng bệch, tay cũng dần dần không còn sức. Nhưng ngay giây phút nàng gần như không chịu nỗi nữa, thân thể bỗng được người ta kéo lên.
Những cô nương ở trong đình ngay giữa hồ đều thấy rõ mọi chuyện. Trông thấy người đã được kéo lên, các nàng nhanh chóng chạy về hướng sườn dốc.
Sau khi Phùng Nguyệt được kéo lên thì chỉ biết khóc. Triệu Lăng Ca cũng không đoái hoài gì tới bùn đất trên người, lập tức ôm lấy Vân Phù, kiểm tra xem tỷ tỷ nàng có bị thương hay không, khung cảnh vô cùng rối loạn.
Vân Phù đứng trong đám người lén quan sát. Nàng muốn tìm đôi tay đã đẩy bọn họ xuống.
Rất nhanh chuyện này đã kinh động đến Trần phu nhân, ngay cả Trần Ninh ở tiền viện cũng biết chuyện.
Ba người đều được đưa đến phòng dành cho khách thay y phục.
Trần phu nhân sợ chết khiếp, đầu cũng thấy nhức nhức. Ba người này đều không thể trêu vào, nếu không có một lời giải thích ổn thỏa cho chuyện này, thì Triệu gia và Phùng gia đều sẽ không bỏ qua.
Sau khi thay y phục xong, Triệu Lăng Ca và Vân Phù mỗi người cầm một hủ thuốc, thoa thuốc cho nhau.
"Tỷ tỷ, đang yên đang lành sao lại ngã xuống vậy? Tại cỏ chỗ đó trơn quá sao?" Triệu Lăng Ca cầm một miếng ngọc nhỏ, thoa thuốc cho Vân Phù.
Vân Phù lắc đầu, "Lúc đó có người đẩy Phùng Nguyệt."
Triệu Lăng Ca ghé vào tai nàng, nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ, nàng ta chính là Phùng Nguyệt mà muội nói với tỷ, nữ nhi của Tri Châu. Nàng ta rất thích Trần Ninh, cho nên đôi khi đầu không được tỉnh táo cho lắm."
Vừa nói xong, Phùng Nguyệt đã đi về hướng bên này, vừa vặn ngồi xuống đối diện Vân Phù.
"Triệu Lăng Ca, ta nghe nói ngươi mới có một người tỷ tỷ? Người đâu rồi?"
"Phùng cô nương, ta chính là Triệu Vân Phù." Vân Phù nghe thấy lời này, đột nhiên có loại cảm giác như gặp lại người quen.
Cả hai đời, Phùng Nguyệt vẫn phách lối ương ngạnh như vậy, không hổ là nàng ta mà.
Phùng Nguyệt tùy ý liếc mắt nhìn qua. Khi ánh mắt vừa chạm tới Vân Phù, đáy lòng nàng ta dâng lên chút kinh ngạc, chẳng biết tại sao lại có cảm giác thân quen, giống như nàng ta đã từng biết người này vậy.
Phùng Nguyệt nhanh chóng bỏ cái suy nghĩ đáng sợ này đi. Đây là cô nương mới được Triệu gia đón về, nàng ta sao có thể biết được.
Chỉ là lòng hiếu kỳ vẫn thúc đẩy nàng ta nhìn về phía Vân Phù.
Ánh mắt Phùng Nguyệt quá mức mãnh liệt, đến nỗi ngay cả Triệu Lăng Ca ở bên cạnh cũng có thể cảm giác được, càng đừng nói đến chủ tiệc là Trần Hi, và cả người trong cuộc Triệu Vân Phù.
Vân Phù bị nàng ta nhìn mà nổi da gà.
Trần Hi sợ Phùng Nguyệt và Triệu Lăng Ca lại nổi lên xung đột.
"Tỷ tỷ, trong vườn hoa nhà Tiểu Hi có một căn phòng ấm lắm, muội dẫn tỷ qua đó nhé?"
"Đúng vậy, vài ngày trước thợ tỉa hoa mới trồng vài gốc mẫu đơn mới, ta dẫn mọi người đi xem một chút. Nếu ai thích thì cứ trực tiếp mang về trồng." Trần Hi lập tức tiếp lời.
Vân Phù đi theo Triệu Lăng Ca rời khỏi phòng.
Cách đó không xa, Hướng Xuyên vung roi thúc ngựa, rốt cuộc cũng chạy tới Phất Châu.
Hướng Xuyên tìm một chỗ thu xếp ổn thỏa rồi bắt đầu hỏi thăm chuyện của Triệu gia. Sau khi nghe người qua đường kể lại, gương mặt vốn luôn bình thản không sợ gì của Hướng Xuyên dần xuất hiện vết nứt.
Không phải chứ, đến cùng là Tam điện hạ biết những chuyện này từ đâu thế?
Tin tức hắn nghe ngóng được và những gì Tam điện hạ nói với hắn, không khác biệt nhiều lắm. Khác biệt duy nhất chính là Đại tiểu thư Triệu gia là Triệu Vân Phù mới được đón về từ nông thôn, còn vị tên Triệu Lăng Ca trong lời của điện hạ là Nhị tiểu thư của Triệu gia.
"Hôm nay, Đại tiểu thư Trần gia đãi tiệc. Mới sáng sớm, hai vị tiểu thư kia của Triệu gia đã ra ngoài rồi."
Sắc mặt Hướng Xuyên nháy mắt đờ ra.
Với kinh nghiệm ở trong hoàng thất nhiều năm của hắn, yến tiệc gì đó chính là chỗ dễ xảy ra vấn đề nhất.
Vị Nhị tiểu thư này, gặp nguy rồi.
Tìm tới địa chỉ Trần gia, Hướng Xuyên lập tức vào trong.
Vân Phù nhìn thấy Phùng Nguyệt thì nhớ tới nhiệm vụ mà viên đá nói. Nàng có chút khẩn trương, nhất thời mất tập trung, đến nỗi ngay cả việc Triệu Lăng Ca ra ngoài cũng không biết.
Đợi đến khi nàng lấy lại tinh thần, trong phòng chỉ còn lại nàng và Triều Vân, Hành Vũ.
"Lăng Ca đâu?"
"Nhị tiểu thư đi thay y phục, nói là sẽ nhanh chóng quay lại ạ."
Mi tâm Vân Phù giật giật, "Đi bao lâu rồi?"
Triều Vân nghĩ một hồi, "Hình như đi được một lúc rồi ạ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Mau dẫn ta qua đó."
Vân Phù vừa ra cửa đã đâm sầm vào một người. Triệu Lăng Ca không hiểu chuyện gì, đỡ lấy bờ vai nàng,
"Tỷ tỷ muốn đi đâu vậy?"
"Muội đi đâu thế? Sao lâu vậy mới trở về?" Còn may, người vẫn không sao, y phục cũng ngay ngắn. Hẳn là không có gì xảy ra, lúc này Vân Phù mới thở phào nhẹ nhõm.
"Vừa rồi ở trong đình kia có người đang đánh cờ, muội đi xem một chút rồi không cẩn thận bị cuốn theo luôn, vậy nên mới trễ nải thời gian. Tỷ tỷ còn muốn ngắm hoa không?"
"Không ngắm. Chúng ta tới chỗ khác đi." Vân Phù lắc đầu. Hệ thống lúc nào cũng như một thanh kiếm sắc bén treo trên đầu nàng, nàng làm gì còn lòng dạ đâu mà ngắm nhìn nữa.
"Được, vậy chúng ta đi chỗ khác dạo một vòng."
Hai người càng đi càng xa.
Vân Phù vô cùng bất an trong lòng: "Lăng Ca, hôm nay muội vẫn nên cách xa Phùng Nguyệt một chút."
"Được." Triệu Lăng Ca tưởng rằng nàng bị khí thế hung hăng của Phùng Nguyệt dọa sợ, bèn nhẹ giọng an ủi: "Tỷ tỷ ơi, cái người Phùng Nguyệt này chỉ nói chuyện có chút hung hăng thế thôi, chứ con người nàng ta không xấu. Tỷ không cần sợ nàng ta đâu..."
Triệu Lăng Ca có lòng an ủi, nhưng hiện tại Vân Phù không nghe lọt câu nào. Hai người đi chầm chậm trên con đường lát đá trong hoa viên. Phía trước có mấy vị tiểu thư đang nói chuyện phiếm trong đình ở giữa hồ, trong đó một cô nương tinh mắt nhìn thấy hai người bọn họ, vẫy tay kêu lên, "Lăng Ca, các ngươi nhanh qua đây chơi đi."
"Tỷ tỷ muốn qua đó chơi không?"
Khi trông thấy cái đình giữa hồ được vây quanh toàn nước là nước, Vân Phù bỗng nhiên thấy sợ hãi. Lần này không thể lại để muội muội rơi xuống nước được, nàng chỉ có thể nghĩ cách đưa người đi ra ngoài thôi.
"Lăng Ca, tỷ... Tỷ có chút lạnh. Hay là chúng ta đi tới chỗ khác đi, gió trong đình ở giữa hồ hơi lớn."
"Được, vậy chúng ta đi chỗ khác. Tỷ tỷ, muội từng nói với tỷ là nhà Trần Hi còn có một chỗ chơi đặc biệt vui, chúng ta tới chỗ đó chơi đi..."
Nói xong, Triệu Lăng Ca giơ tay lên, hô lớn với mấy cô nương đang ở trong đình giữa hồ, "Ta không đi qua đâu, bên đó lạnh quá, các ngươi chơi đi..."
Hai người tiếp tục đi men theo con đường lát đá, "Tỷ tỷ, muội nói với tỷ nhé, con đường này cũng coi như là một con dốc nhỏ đấy. Chúng ta đi lên trên là có thể trông thấy cái hồ phía dưới, phong cảnh vô cùng đẹp."
Chẳng được bao lâu, đột nhiên có một bà tử thở hồng hộc chạy tới, "Nhị tiểu thư, Đại tiểu thư nhà chúng ta muốn mời ngài tới phòng ấm một chuyến."
"Không phải ta mới vừa từ phòng ấm bên kia đi ra sao? Lại có chuyện gì à?" Triệu Lăng Ca vô thức hỏi lại.
"Chuyện này… Nhị tiểu thư, đây là do tiểu thư của chúng ta phân phó, ta cũng không biết có chuyện gì xảy ra. Vẫn xin ngài đi qua một chuyến ạ."
Vân Phù chú ý thấy hoa văn trên y phục bà tử mặc là của người hầu Trần gia, nên cũng buông lỏng đề phòng.
“Vậy chúng ta cùng đi nha tỷ tỷ. Tỷ chưa quen chỗ này, muội sợ tỷ bị lạc.”
Vân Phù còn chưa kịp trả lời, bà tử kia đã lộ vẻ sốt ruột: “Không được, Nhị tiểu thư, Đại tiểu thư của chúng ta nói chỉ mời một mình ngài qua đó. Triệu Đại tiểu thư đi theo sợ là không tiện lắm.”
Vân Phù trông dáng vẻ hoảng hốt của bà ta, lòng cảnh giác vừa mới buông lỏng lại trỗi dậy lần nữa, nàng theo bản năng nắm lấy tay Triệu Lăng Ca.
“Đây là tỷ tỷ của ta, có chuyện gì mà tỷ ấy không nghe được. Tiểu Hi chắc chắn sẽ không nói như vậy, đến cùng là ai phái bà tới?” Triệu Lăng Ca cũng bắt đầu hoài nghi.
“Ta… Ta chính là người do Đại tiểu thư phái tới, cô nương đi qua đó xem thử là biết ngay. Đại tiểu thư của chúng ta nói là… nói là Nhị thiếu gia muốn gặp ngài, nên mới không tiện để Đại tiểu thư qua đó.”
Sau khi nghe bà tử kia nói hết, Vân Phù lại càng không tin.
Trần Ninh không phải người như vậy.
Vân Phù quan sát bốn phía, nơi nào cũng toàn là hoa lá cành, căn bản không trông thấy người nào khác. Vân Phù liếc mắt ra hiệu cho Triều, Vân Hành Vũ một cái, sau đó khẽ nhéo tay Triệu Lăng Ca.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếp theo, nàng cứ vậy mà kéo muội muội chạy đi.
Bà tử kia nóng ruột định đuổi theo, kết quả lại bị hai người Triều Vân Hành Vũ cùng nhau chặn lại. Mắt thấy sắp không đuổi kịp nữa, bà ta muốn chạy thoát, nào ngờ lại gặp Khởi Tinh, Khởi Vân bước ra từ một bên khác. Thế rồi, bà ta bị áp giải đi tìm Trần Hi.
Vừa chạy đi chưa được hai bước, lông mày Vân Phù đã giật giật, bởi vì bọn họ đang chạy về phía đỉnh con dốc này, phía trước không còn đường nữa, ở dưới chính là cái hồ kia. Nghĩ đến những gì hệ thống nói, Vân Phù càng thêm lo lắng. Mà ngay tại thời khắc nhìn thấy Phùng Nguyệt, nỗi sợ hãi trong lòng nàng cũng đạt đến đỉnh điểm.
"Bà tử vừa rồi là do ngươi sai khiến à?" Vân Phù trông thấy nàng ta, lại liên tưởng tới cái người vừa nãy, lập tức biết được người đứng sau chuyện này là ai.
"Đúng thế." Phùng Nguyệt gật đầu, chẳng có chút cảm giác xấu hổ nào.
Triệu Lăng Ca còn chưa lấy lại tinh thần sau tình huống vừa rồi, giờ người gây chuyện trước ở ngay trước mắt, nàng lập tức nói thẳng ra mà không nể mặt chút nào:
"Phùng Nguyệt, đầu óc ngươi có bệnh à? Lấy danh nghĩa Trần Hi và Trần Ninh tìm ta làm gì? Tỷ tỷ ta không quen thuộc chỗ này, nếu tỷ ấy xảy ra chuyện gì ngươi có gánh nổi không? Nếu ngươi thật sự thích Trần Ninh nhiều như vậy thì về bảo phụ thân ngươi hủy bỏ mối hôn sự này đi, đừng có lần nào cũng trút giận lên người ta! Sao ngươi không đi tìm Trần Ninh ấy!"
"Triệu Lăng Ca, ngươi đừng có ngang ngược như vậy!" Triệu Lăng Ca cũng không biết mình đã chọc trúng chỗ đau nào của nàng ta mà lại khiến người này bộc phát tại chỗ như thế.
"Trong hôn ước của ngươi là Trần Ninh với Đại tiểu thư của Triệu gia, nhưng bây giờ tỷ tỷ ngươi quay về rồi, thì ngươi đã không còn là Đại tiểu thư của Triệu gia nữa. Hôn sự này có phải là của ngươi không còn chưa chắc, đừng có mà làm bộ làm tịch!"
"Bất kể có phải là ta hay không, nhưng có một điều chắc chắn là không phải ngươi rồi đó! Ngươi nói xem ngươi tốt xấu gì cũng là một đại tiểu thư, sao mà vừa gặp nam nhân lại giống như mất trí vậy. Còn không mau quay về tự coi lại mình đi, nếu không sớm muộn gì ngươi cũng vứt sạch mặt mũi phụ thân ngươi thôi!"
"Tỷ tỷ, chúng ta đi, đừng để ý tới nàng ta nữa." Nói xong Triệu Lăng Ca định rời đi.
Phùng Nguyệt nóng lòng, đưa tay ngăn Triệu Lăng Ca lại. Trái tim Vân Phù như bị bóp chặt, nàng lập tức đứng ngăn trước mặt Triệu Lăng Ca, "Ngươi chờ làm ầm lên với ta ở chỗ này. Phùng Nguyệt, ngươi có đầu óc hay không hả? Tiến thêm mấy bước nữa chính là hồ, nếu ngươi thật sự muốn gây chuyện thì cũng để cho ta ra ngoài rồi lại gây tiếp."
Trong lúc hai bên giằng co, Phùng Nguyệt đột nhiên không đứng vững. Nàng ta nhào tới trước một bước, Vân Phù nhanh tay lẹ mắt lập tức kéo nàng ta lại. Kết quả cả người Phùng Nguyệt đều nhào vào lòng Vân Phù.
Vân Phù còn chưa kịp mở miệng, đột nhiên nàng phát hiện có một đôi tay vươn tới bên eo Phùng Nguyệt. Trong nháy mắt, Phùng Nguyệt mất thăng bằng, dẫn tới Vân Phù cũng bị túm xuống theo. Hai người trực tiếp lăn xuống sườn dốc.
Hô hấp của Triệu Lăng Ca như muốn ngừng lại, căn bản không để ý tới chuyện gì khác chỉ biết liều mạng bắt lấy tay Phùng Nguyệt, bởi Vân Phù hiện đang túm lấy chân nàng ta.
Tình cảnh hiện tại cực kỳ hỗn loạn.
Phùng Nguyệt la to. Nàng ta bị kẹt ở giữa, Triệu Lăng Ca níu lấy tay, còn Vân Phù thì túm chân nàng ta, cảm giác vô cùng khó chịu. Nàng ta chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy, nên lúc này đã khóc thét lên.
"Phùng Nguyệt, ngươi đừng nhúc nhích! Nếu ngươi khiến tỷ tỷ ta rơi xuống, ta sẽ lập tức buông tay!"
Trán Triệu Lăng Ca toàn là mồ hôi, cổ tay bị kéo căng, rất nhanh đã không còn sức lực. Nàng quát lên với đám thị nữ theo hầu Phùng Nguyệt:
"Mau giúp ta kéo người lên. Các ngươi đều chết hết rồi hả!" Lúc này, đám người kia mới giật mình, hoàn hồn lại, đua nhau tiến lên hỗ trợ. Khởi Tinh, Khởi Vân nghe thấy động tĩnh cũng lập tức chạy tới.
Vân Phù bị treo lơ lửng ở dưới cùng, mặt mũi trắng bệch, tay cũng dần dần không còn sức. Nhưng ngay giây phút nàng gần như không chịu nỗi nữa, thân thể bỗng được người ta kéo lên.
Những cô nương ở trong đình ngay giữa hồ đều thấy rõ mọi chuyện. Trông thấy người đã được kéo lên, các nàng nhanh chóng chạy về hướng sườn dốc.
Sau khi Phùng Nguyệt được kéo lên thì chỉ biết khóc. Triệu Lăng Ca cũng không đoái hoài gì tới bùn đất trên người, lập tức ôm lấy Vân Phù, kiểm tra xem tỷ tỷ nàng có bị thương hay không, khung cảnh vô cùng rối loạn.
Vân Phù đứng trong đám người lén quan sát. Nàng muốn tìm đôi tay đã đẩy bọn họ xuống.
Rất nhanh chuyện này đã kinh động đến Trần phu nhân, ngay cả Trần Ninh ở tiền viện cũng biết chuyện.
Ba người đều được đưa đến phòng dành cho khách thay y phục.
Trần phu nhân sợ chết khiếp, đầu cũng thấy nhức nhức. Ba người này đều không thể trêu vào, nếu không có một lời giải thích ổn thỏa cho chuyện này, thì Triệu gia và Phùng gia đều sẽ không bỏ qua.
Sau khi thay y phục xong, Triệu Lăng Ca và Vân Phù mỗi người cầm một hủ thuốc, thoa thuốc cho nhau.
"Tỷ tỷ, đang yên đang lành sao lại ngã xuống vậy? Tại cỏ chỗ đó trơn quá sao?" Triệu Lăng Ca cầm một miếng ngọc nhỏ, thoa thuốc cho Vân Phù.
Vân Phù lắc đầu, "Lúc đó có người đẩy Phùng Nguyệt."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro