Cuộc Gọi Đến 2
Nhất Kiện Sam
2024-08-07 22:39:05
Phó Tự Phàm: “Gần đây có rất nhiều lưu lượng truy cập trên chương trình phát sóng trực tuyến. Lần này sau khi liên lạc với cô ấy, cậu thấy thái độ làm việc của cô gái nhỏ này trông có vẻ khá nghiêm túc.”, Sau khi tiếp xúc với công việc này, Phó Tự Phàm nhận ra khả năng và ngoại hình của Hứa Mạt Mạt cũng rất bắt mắt, nếu anh ấy rèn luyện cẩn thận, tiềm năng phát triển trong tương lai của Hứa Mạt Mạt sẽ hoàn toàn vô hạn.
Yến Hoành không nói lời nào, đó là quyết định của cậu mình, dù sao anh ấy cũng không thể hiểu rõ hoàn toàn.
Phó Tự Phàm tiếp tục: “Cậu muốn mời cô ấy thử vai trong bộ phim “Lần theo dấu vết.”, cậu nghe đạo diễn chương trình nói cháu và cô ấy hợp tác rất ăn ý nên cậu muốn cô ấy thử xem.”
Sau khi Yến Hoành nghe Phó Tự Phàm nói vậy, cũng không lên tiếng nói từ chối, chỉ nói cái gì mà cậu tự quyết định là được, sau đó tập trung vào chuyện lái xe nghiêm túc.
Thấy cháu trai không phản đối chuyện này, Phó Tự Phàm nhắm mắt ngủ thiếp đi, nghĩ về những công việc gần đây của mình.
Sau khi trải qua hai lần ghi hình, Hứa Mạt Mạt nằm bẹp ở nhà ba ngày, ăn no ngủ đủ, đến ngày thứ tư, cô nhận được một cuộc gọi ngoài ý muốn.
“Anh Phó? Anh tìm tôi à?”, Hứa Mạt Mạt ngạc nhiên hỏi đối phương.
Giọng điệu của Phó Tự Phàm trước giờ vẫn luôn dịu dàng: “Ừm, tôi có vài chuyện muốn nói với cô, cô có tiện ra ngoài cùng nhau ăn bữa cơm không?”
Mặc dù Hứa Mạt Mạt không nghĩ ra mục đích bữa ăn cơm này là gì, sau một lúc im lặng suy nghĩ, cô đồng ý: “Được, vậy chúng ta ăn cơm khi nào?”
Phó Tự Phàm: “Vậy tối nay sáu giờ gặp nhau ở Ninh Ký có tiện không? Tôi đã đặt phòng rồi.”
Ninh Ký là một nhà hàng tư nhân nổi tiếng ở thành phố này, Hứa Mạt Mạt chỉ mới nghe tên của nhà hàng này, vẫn chưa có cơ hội ghé tới.
Hứa Mạt Mạt: “Vậy được, tối nay gặp, anh Phó.”
Sau khi cúp điện thoại, Hứa Mạt Mạt vò đầu bứt tóc suy nghĩ, cô và Phó Tự Phàm hầu như không có liên lạc với nhau ngoại trừ khi làm việc trong chương trình, cô không biết anh ấy muốn nói gì với mình, chẳng lẽ hiệu ứng lần quay trước không tốt? Nhưng sau cảnh quay cuối cùng, cô thấy tâm trạng của Phó Tự Phàm tốt lắm mà.
Suy nghĩ mãi vẫn không hiểu, Hứa Mạt Mạt đành bó tay suy nghĩ, dù sao đến tối cô cũng sẽ biết thôi, lúc này điện thoại lại vang lên, cô còn tưởng là tin nhắn của Phó Tự Phàm, vừa mở máy, trên mặt cô lập tức hiện lên biểu cảm chán ghét.
Nhờ chương trình lần này, sự nổi tiếng của Hứa Mạt Mạt đã tăng lên rất nhanh, điều này khiến công ty cũ muốn giữ cô lại.
Kể từ tuần trước, chị Trần thỉnh thoảng lại nhắn tin hỏi thăm tình hình gần đây của cô, mặc dù không hề trực tiếp bảo cô quay lại công ty nhưng một người có não đều biết ý nghĩa của chuyện này, thậm chí Hứa Mạt Mạt còn không thèm mở tin nhắn ra đọc, chị Trần cũng không thể không biết cô ghét họ đến mức nào, nên cũng không muốn duy trì kỹ năng diễn xuất hời hợt của mình nữa.
Yến Hoành không nói lời nào, đó là quyết định của cậu mình, dù sao anh ấy cũng không thể hiểu rõ hoàn toàn.
Phó Tự Phàm tiếp tục: “Cậu muốn mời cô ấy thử vai trong bộ phim “Lần theo dấu vết.”, cậu nghe đạo diễn chương trình nói cháu và cô ấy hợp tác rất ăn ý nên cậu muốn cô ấy thử xem.”
Sau khi Yến Hoành nghe Phó Tự Phàm nói vậy, cũng không lên tiếng nói từ chối, chỉ nói cái gì mà cậu tự quyết định là được, sau đó tập trung vào chuyện lái xe nghiêm túc.
Thấy cháu trai không phản đối chuyện này, Phó Tự Phàm nhắm mắt ngủ thiếp đi, nghĩ về những công việc gần đây của mình.
Sau khi trải qua hai lần ghi hình, Hứa Mạt Mạt nằm bẹp ở nhà ba ngày, ăn no ngủ đủ, đến ngày thứ tư, cô nhận được một cuộc gọi ngoài ý muốn.
“Anh Phó? Anh tìm tôi à?”, Hứa Mạt Mạt ngạc nhiên hỏi đối phương.
Giọng điệu của Phó Tự Phàm trước giờ vẫn luôn dịu dàng: “Ừm, tôi có vài chuyện muốn nói với cô, cô có tiện ra ngoài cùng nhau ăn bữa cơm không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc dù Hứa Mạt Mạt không nghĩ ra mục đích bữa ăn cơm này là gì, sau một lúc im lặng suy nghĩ, cô đồng ý: “Được, vậy chúng ta ăn cơm khi nào?”
Phó Tự Phàm: “Vậy tối nay sáu giờ gặp nhau ở Ninh Ký có tiện không? Tôi đã đặt phòng rồi.”
Ninh Ký là một nhà hàng tư nhân nổi tiếng ở thành phố này, Hứa Mạt Mạt chỉ mới nghe tên của nhà hàng này, vẫn chưa có cơ hội ghé tới.
Hứa Mạt Mạt: “Vậy được, tối nay gặp, anh Phó.”
Sau khi cúp điện thoại, Hứa Mạt Mạt vò đầu bứt tóc suy nghĩ, cô và Phó Tự Phàm hầu như không có liên lạc với nhau ngoại trừ khi làm việc trong chương trình, cô không biết anh ấy muốn nói gì với mình, chẳng lẽ hiệu ứng lần quay trước không tốt? Nhưng sau cảnh quay cuối cùng, cô thấy tâm trạng của Phó Tự Phàm tốt lắm mà.
Suy nghĩ mãi vẫn không hiểu, Hứa Mạt Mạt đành bó tay suy nghĩ, dù sao đến tối cô cũng sẽ biết thôi, lúc này điện thoại lại vang lên, cô còn tưởng là tin nhắn của Phó Tự Phàm, vừa mở máy, trên mặt cô lập tức hiện lên biểu cảm chán ghét.
Nhờ chương trình lần này, sự nổi tiếng của Hứa Mạt Mạt đã tăng lên rất nhanh, điều này khiến công ty cũ muốn giữ cô lại.
Kể từ tuần trước, chị Trần thỉnh thoảng lại nhắn tin hỏi thăm tình hình gần đây của cô, mặc dù không hề trực tiếp bảo cô quay lại công ty nhưng một người có não đều biết ý nghĩa của chuyện này, thậm chí Hứa Mạt Mạt còn không thèm mở tin nhắn ra đọc, chị Trần cũng không thể không biết cô ghét họ đến mức nào, nên cũng không muốn duy trì kỹ năng diễn xuất hời hợt của mình nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro