Sau Khi Thân Thể Bị Nữ Xuyên Không Chiếm Chỗ
Chương 11
2024-11-20 18:13:50
Bọn họ là hai người hoàn toàn trái ngược nhau.
Vì phải từ biệt, cho nên cô muốn gặp anh ấy lần cuối cùng.
Hai ngày sau nhận lương, Dư Lạc Nghi về nhà thì thấy cha cô, cha Dư đang ngồi trên ghế sofa chờ cô, vẻ mặt giận dữ, mẹ cô thì ở bên cạnh khuyên can.
"Sao vậy?" Dư Lạc Nghi thờ ơ hỏi.
"Mày còn mặt mũi hỏi sao vậy!" Cha Dư lấy điện thoại ra, "Sao chỉ cho tao một nghìn tệ!"
Trước đây đều được ba bốn nghìn tệ.
"Phải trả nợ," Dư Lạc Nghi đã sớm đoán được cha cô sẽ hỏi chuyện này, "Còn một khoản nợ cuối cùng là 20 nghìn tệ, trả xong là hết, con tính trả một lần luôn."
Cha Dư nghẹn lời, lương của Dư Lạc Nghi cũng chỉ hơn 20 nghìn tệ, tháng này không có thưởng, trả nợ xong rồi cho cha một nghìn tệ, chắc là cô không còn tiền nữa rồi.
Ông ta cất điện thoại đứng dậy, đi vòng qua Dư Lạc Nghi, vừa đi về phía cửa, định ra ngoài uống rượu, miệng vẫn còn lẩm bẩm: "Ít thế này làm sao mà đủ, tao không quan tâm, mày phải tìm cách thêm tiền cho tao."
Dư Lạc Nghi làm như không nghe thấy.
Lúc tỉnh táo, cha Dư đã từng nói với cô: "Có lẽ mày thấy có người cha như tao rất xui xẻo, tao cũng nhiều lúc nghĩ như vậy, sao tao lại có đứa con gái như mày, nếu mày không bị bệnh đó thì tốt biết mấy, chúng ta vẫn là một gia đình hạnh phúc."
"Nhưng mày đã bị bệnh đó, tiền của tao thật sự đã dùng hết cho mày, nếu muốn rời khỏi nhà này, ít nhất mày phải trả lại hết số tiền tao đã tiêu cho mày trong những năm qua."
Dư Lạc Nghi chỉ còn sống hơn mười ngày nữa, không thể làm nhiều chuyện hơn, chỉ có thể trả hết nợ, ít nhất cha Dư mẹ Dư sẽ không còn bị chủ nợ đến đòi nợ nữa.
Lúc cô định về phòng, thì bị mẹ Dư gọi lại: "Lạc Nghi, con lấy hết tiền để trả nợ, vậy con lấy cái gì mà dùng?”
"Con có tiền."
Nhưng mẹ Dư không nghe, trở về phòng tìm nửa ngày, cầm tiền mặt đi ra nói: "Tiền con cho mẹ trước đây, mẹ đều giữ lại chưa dùng, con cầm dùng trước đi."
Vì sợ chồng lấy đi uống rượu, nên những đồng tiền này bà đều giấu rất kỹ.
Dư Lạc Nghi lắc đầu. Thấy không, đây chính là cha mẹ cô, sự sa ngã trong tỉnh táo. Vừa không nỡ tàn nhẫn bóc lột cô, lại không buông tha cho cô.
Tất nhiên cô có thể trách mẹ Dư yếu đuối, nhưng nếu không có mẹ Dư thì cũng không có cô.
Ngày hôm sau là ngày khai trương quán bar của Trịnh Nam Luân, nhà Trịnh Nam Luân làm công ty, mọi người đều nghĩ sau khi tốt nghiệp anh ấy sẽ về nhà kế thừa gia nghiệp, nhưng hóa ra cậu ấm lại thích chơi bời, không quan tâm đến công ty.
Chu Tầm đã ký được một hợp đồng lớn, toàn bộ văn phòng tổng giám đốc đều náo nhiệt vui vẻ, Đường Lý đùa Chu tổng phải mời ăn mừng, Chu Tầm đồng ý, bảo thư ký đặt chỗ, mọi người tan làm cùng đi ăn.
Vì phải từ biệt, cho nên cô muốn gặp anh ấy lần cuối cùng.
Hai ngày sau nhận lương, Dư Lạc Nghi về nhà thì thấy cha cô, cha Dư đang ngồi trên ghế sofa chờ cô, vẻ mặt giận dữ, mẹ cô thì ở bên cạnh khuyên can.
"Sao vậy?" Dư Lạc Nghi thờ ơ hỏi.
"Mày còn mặt mũi hỏi sao vậy!" Cha Dư lấy điện thoại ra, "Sao chỉ cho tao một nghìn tệ!"
Trước đây đều được ba bốn nghìn tệ.
"Phải trả nợ," Dư Lạc Nghi đã sớm đoán được cha cô sẽ hỏi chuyện này, "Còn một khoản nợ cuối cùng là 20 nghìn tệ, trả xong là hết, con tính trả một lần luôn."
Cha Dư nghẹn lời, lương của Dư Lạc Nghi cũng chỉ hơn 20 nghìn tệ, tháng này không có thưởng, trả nợ xong rồi cho cha một nghìn tệ, chắc là cô không còn tiền nữa rồi.
Ông ta cất điện thoại đứng dậy, đi vòng qua Dư Lạc Nghi, vừa đi về phía cửa, định ra ngoài uống rượu, miệng vẫn còn lẩm bẩm: "Ít thế này làm sao mà đủ, tao không quan tâm, mày phải tìm cách thêm tiền cho tao."
Dư Lạc Nghi làm như không nghe thấy.
Lúc tỉnh táo, cha Dư đã từng nói với cô: "Có lẽ mày thấy có người cha như tao rất xui xẻo, tao cũng nhiều lúc nghĩ như vậy, sao tao lại có đứa con gái như mày, nếu mày không bị bệnh đó thì tốt biết mấy, chúng ta vẫn là một gia đình hạnh phúc."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nhưng mày đã bị bệnh đó, tiền của tao thật sự đã dùng hết cho mày, nếu muốn rời khỏi nhà này, ít nhất mày phải trả lại hết số tiền tao đã tiêu cho mày trong những năm qua."
Dư Lạc Nghi chỉ còn sống hơn mười ngày nữa, không thể làm nhiều chuyện hơn, chỉ có thể trả hết nợ, ít nhất cha Dư mẹ Dư sẽ không còn bị chủ nợ đến đòi nợ nữa.
Lúc cô định về phòng, thì bị mẹ Dư gọi lại: "Lạc Nghi, con lấy hết tiền để trả nợ, vậy con lấy cái gì mà dùng?”
"Con có tiền."
Nhưng mẹ Dư không nghe, trở về phòng tìm nửa ngày, cầm tiền mặt đi ra nói: "Tiền con cho mẹ trước đây, mẹ đều giữ lại chưa dùng, con cầm dùng trước đi."
Vì sợ chồng lấy đi uống rượu, nên những đồng tiền này bà đều giấu rất kỹ.
Dư Lạc Nghi lắc đầu. Thấy không, đây chính là cha mẹ cô, sự sa ngã trong tỉnh táo. Vừa không nỡ tàn nhẫn bóc lột cô, lại không buông tha cho cô.
Tất nhiên cô có thể trách mẹ Dư yếu đuối, nhưng nếu không có mẹ Dư thì cũng không có cô.
Ngày hôm sau là ngày khai trương quán bar của Trịnh Nam Luân, nhà Trịnh Nam Luân làm công ty, mọi người đều nghĩ sau khi tốt nghiệp anh ấy sẽ về nhà kế thừa gia nghiệp, nhưng hóa ra cậu ấm lại thích chơi bời, không quan tâm đến công ty.
Chu Tầm đã ký được một hợp đồng lớn, toàn bộ văn phòng tổng giám đốc đều náo nhiệt vui vẻ, Đường Lý đùa Chu tổng phải mời ăn mừng, Chu Tầm đồng ý, bảo thư ký đặt chỗ, mọi người tan làm cùng đi ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro