Sau Khi Thân Thể Bị Nữ Xuyên Không Chiếm Chỗ
Chương 2
2024-11-20 18:13:50
Tốt nghiệp đại học thì như thế nào, điều kiện tuyển dụng trợ lý của Chu Tầm là thạc sĩ, cô là người tốt nghiệp đại học chen vào, ai nhìn thấy cũng sẽ nghi ngờ.
Có phải có quan hệ gì không, nếu không sao lại làm được trợ lý đặc biệt.
Dư Lạc Nghi tự giễu trong lòng, mắt nhìn chằm chằm vào máy tính vài phút, không gõ nổi một chữ.
Hôm đó tăng ca đến tám giờ tối, trời đổ mưa phùn, ô là vật dụng cần thiết của những người làm trâu làm ngựa, cô lấy ra từ ngăn kéo, cầm máy tính xách tay bước vào màn đêm.
Một giờ sau ra khỏi ga tàu điện ngầm, ga tàu điện ngầm cách khu chung cư cũ cô ở một đoạn đường, khoảng mười phút, cô xoa bụng, đạp lên những giọt mưa nhanh chóng về nhà.
Dư Lạc Nghi sống cùng cha mẹ, là người bản địa thành phố A. Khu chung cư cô ở đã có lịch sử nhiều năm, thực sự rất cũ kỹ, trời mưa lớn nên trên đường không có mấy người, bảo vệ ngoài trời bật một chiếc đèn vàng nhạt, cô nhìn thoáng qua rồi dời mắt đi, lúc trước nhà họ có khả năng dọn ra khỏi khu chung cư này…
Về đến nhà, quần áo ở phần eo bị ướt, cô treo ô lên ban công, định đi thay quần áo, lại nhìn thấy những nồi niêu bát đĩa đang rửa dở trong bếp.
Mẹ Dư từ trong phòng đi ra, trên tay còn cầm một chiếc khăn: “Con về rồi à? Mẹ vừa chăm sóc cha con xong.”
Dư Lạc Nghi không hề bất ngờ: “Ông ấy lại đi đánh bài à?”
“Đánh giữa chừng thì cãi nhau với người ta, lại còn uống rượu, về nhà đã ướt sũng.” Mẹ Dư có vẻ mệt mỏi, tiện miệng hỏi: “Con ăn cơm chưa? Mẹ thấy con mãi không về, tưởng con tăng ca rồi ăn ngoài.”
Ý là, không còn cơm nữa.
Dư Lạc Nghi nuốt nước bọt, cuối cùng chỉ nói một tiếng “Vâng”.
Công ty có một chế độ phúc lợi, tăng ca đến tám giờ tối sẽ được bao ăn tối, nhưng hôm nay cô vừa đúng tám giờ đã về, đến giờ vẫn chưa ăn.
Không muốn nói nhiều với mẹ Dư, Dư Lạc Nghi trở về phòng, trước tiên thay bộ quần áo ướt, rồi tìm một chiếc bánh mì để ăn lót dạ, trước khi ăn cô nhìn hạn sử dụng, ba ngày nữa hết hạn.
Vẫn còn ăn được, cô kìm nén cơn buồn nôn trong bụng, cố nuốt xuống.
Mở máy tính ra xem bài học, cô học một lúc, giữa chừng ra ngoài lấy nước thì gặp cha Dư đang mơ mơ hồ hồ.
Cha Dư vẫn còn say rượu, cởi trần, tóc tai bù xù, thấy Dư Lạc Nghi thì vô thức xin tiền: “Lương tháng này về rồi chứ, chuyển cho tao đi.”
Dư Lạc Nghi cầm ly nước rót nước uống, mẹ Dư để tiết kiệm điện nên không bật máy lọc nước, chỉ có nước lạnh: “Phải hai ngày nữa mới có.”
Có phải có quan hệ gì không, nếu không sao lại làm được trợ lý đặc biệt.
Dư Lạc Nghi tự giễu trong lòng, mắt nhìn chằm chằm vào máy tính vài phút, không gõ nổi một chữ.
Hôm đó tăng ca đến tám giờ tối, trời đổ mưa phùn, ô là vật dụng cần thiết của những người làm trâu làm ngựa, cô lấy ra từ ngăn kéo, cầm máy tính xách tay bước vào màn đêm.
Một giờ sau ra khỏi ga tàu điện ngầm, ga tàu điện ngầm cách khu chung cư cũ cô ở một đoạn đường, khoảng mười phút, cô xoa bụng, đạp lên những giọt mưa nhanh chóng về nhà.
Dư Lạc Nghi sống cùng cha mẹ, là người bản địa thành phố A. Khu chung cư cô ở đã có lịch sử nhiều năm, thực sự rất cũ kỹ, trời mưa lớn nên trên đường không có mấy người, bảo vệ ngoài trời bật một chiếc đèn vàng nhạt, cô nhìn thoáng qua rồi dời mắt đi, lúc trước nhà họ có khả năng dọn ra khỏi khu chung cư này…
Về đến nhà, quần áo ở phần eo bị ướt, cô treo ô lên ban công, định đi thay quần áo, lại nhìn thấy những nồi niêu bát đĩa đang rửa dở trong bếp.
Mẹ Dư từ trong phòng đi ra, trên tay còn cầm một chiếc khăn: “Con về rồi à? Mẹ vừa chăm sóc cha con xong.”
Dư Lạc Nghi không hề bất ngờ: “Ông ấy lại đi đánh bài à?”
“Đánh giữa chừng thì cãi nhau với người ta, lại còn uống rượu, về nhà đã ướt sũng.” Mẹ Dư có vẻ mệt mỏi, tiện miệng hỏi: “Con ăn cơm chưa? Mẹ thấy con mãi không về, tưởng con tăng ca rồi ăn ngoài.”
Ý là, không còn cơm nữa.
Dư Lạc Nghi nuốt nước bọt, cuối cùng chỉ nói một tiếng “Vâng”.
Công ty có một chế độ phúc lợi, tăng ca đến tám giờ tối sẽ được bao ăn tối, nhưng hôm nay cô vừa đúng tám giờ đã về, đến giờ vẫn chưa ăn.
Không muốn nói nhiều với mẹ Dư, Dư Lạc Nghi trở về phòng, trước tiên thay bộ quần áo ướt, rồi tìm một chiếc bánh mì để ăn lót dạ, trước khi ăn cô nhìn hạn sử dụng, ba ngày nữa hết hạn.
Vẫn còn ăn được, cô kìm nén cơn buồn nôn trong bụng, cố nuốt xuống.
Mở máy tính ra xem bài học, cô học một lúc, giữa chừng ra ngoài lấy nước thì gặp cha Dư đang mơ mơ hồ hồ.
Cha Dư vẫn còn say rượu, cởi trần, tóc tai bù xù, thấy Dư Lạc Nghi thì vô thức xin tiền: “Lương tháng này về rồi chứ, chuyển cho tao đi.”
Dư Lạc Nghi cầm ly nước rót nước uống, mẹ Dư để tiết kiệm điện nên không bật máy lọc nước, chỉ có nước lạnh: “Phải hai ngày nữa mới có.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro