Sau Khi Thân Thể Bị Nữ Xuyên Không Chiếm Chỗ
Chương 4
2024-11-20 18:13:50
Phí phẫu thuật, phí điều trị cộng lại không phải là một số tiền nhỏ, tiền tiết kiệm trong nhà nhanh chóng cạn kiệt, họ hàng bạn bè đều khuyên cha mẹ Dư đừng chữa nữa, họ đã làm tròn trách nhiệm làm cha mẹ, bệnh của Dư Lạc Nghi là một hố đen không đáy, đổ bao nhiêu tiền vào cũng chưa chắc chữa khỏi, không bằng bỏ cuộc, bây giờ còn trẻ nhanh sinh thêm một đứa nữa.
Cha Dư hơi do dự, nhưng mẹ Dư không nỡ, nhất quyết phải cứu, cha Dư vay mượn hết tất cả người thân, nợ một khoản tiền lớn, may mắn là ca phẫu thuật rất thành công, Dư Lạc Nghi sống sót.
Thấy cô hồi phục khỏe mạnh, cha Dư cũng mừng vì lúc đó không bỏ cuộc, cô là con đầu lòng của hai người, tình yêu thương mà bọn họ dành cho cô là thật.
Nhưng hạnh phúc chẳng được bao lâu, đến khi Dư Lạc Nghi học cấp hai, cha Dư bị mất việc.
Lúc Dư Lạc Nghi bị bệnh mẹ Dư đã nghỉ việc ở bên cạnh chăm sóc, nguồn thu nhập của gia đình chỉ dựa vào một mình cha Dư, cha Dư mất việc thì gia đình trở nên khó khăn, cộng thêm họ hàng hai bên thỉnh thoảng đến đòi tiền, gia đình vốn dĩ vẫn còn tiếng cười nói bỗng chốc trở nên im lặng.
Từ kiên trì, đến chán nản, rồi đến uống rượu giải sầu, đến khi Dư Lạc Nghi học cấp ba, gia đình hoàn toàn thay đổi.
Cô nhớ lại lời cha Dư nói trước khi cô học cấp ba, lúc đó cha Dư uống rượu, thấy mẹ Dư đang thu dọn hành lý cho cô, đột nhiên nói: “Hay là thôi học đi, đi làm kiếm tiền, còn có thể kiếm thêm tiền phụ giúp gia đình.”
Nợ vẫn chưa trả hết.
Khi đó Dư Lạc Nghi giật mình, nếu cô học hành còn có lối thoát, không học thì cả đời này sẽ xong đời, mẹ Dư cũng nói không thể không học: “Dù con bé có kiếm được cũng không được bao nhiêu, tương lai tốt nghiệp đại học vào công ty lớn, thì mới gọi là kiếm được tiền.”
Nhưng cha Dư lại nổi giận, nhanh chóng cãi nhau với mẹ Dư, hay nói đúng hơn là ông ta ức chế quá lâu, muốn nhân cơ hội này để trút giận. Đây là lần đầu tiên gia đình xảy ra cuộc cãi vã dữ dội như vậy, cả tầng trên tầng dưới đều nghe thấy, Dư Lạc Nghi bị kẹt ở giữa không biết phải làm sao.
Đúng lúc đó, cha Dư chỉ vào cô, nói: “Năm đó nếu tao không lấy tiền cứu mày thì tốt rồi, tao đã sớm ở nhà lớn, không cần phải dậy sớm tối khuya kiếm tiền trả nợ. Bây giờ chỉ muốn mày đi làm thêm phụ giúp gia đình mày lại không chịu, còn không bằng chết đi cho rồi!”
Cha Dư hơi do dự, nhưng mẹ Dư không nỡ, nhất quyết phải cứu, cha Dư vay mượn hết tất cả người thân, nợ một khoản tiền lớn, may mắn là ca phẫu thuật rất thành công, Dư Lạc Nghi sống sót.
Thấy cô hồi phục khỏe mạnh, cha Dư cũng mừng vì lúc đó không bỏ cuộc, cô là con đầu lòng của hai người, tình yêu thương mà bọn họ dành cho cô là thật.
Nhưng hạnh phúc chẳng được bao lâu, đến khi Dư Lạc Nghi học cấp hai, cha Dư bị mất việc.
Lúc Dư Lạc Nghi bị bệnh mẹ Dư đã nghỉ việc ở bên cạnh chăm sóc, nguồn thu nhập của gia đình chỉ dựa vào một mình cha Dư, cha Dư mất việc thì gia đình trở nên khó khăn, cộng thêm họ hàng hai bên thỉnh thoảng đến đòi tiền, gia đình vốn dĩ vẫn còn tiếng cười nói bỗng chốc trở nên im lặng.
Từ kiên trì, đến chán nản, rồi đến uống rượu giải sầu, đến khi Dư Lạc Nghi học cấp ba, gia đình hoàn toàn thay đổi.
Cô nhớ lại lời cha Dư nói trước khi cô học cấp ba, lúc đó cha Dư uống rượu, thấy mẹ Dư đang thu dọn hành lý cho cô, đột nhiên nói: “Hay là thôi học đi, đi làm kiếm tiền, còn có thể kiếm thêm tiền phụ giúp gia đình.”
Nợ vẫn chưa trả hết.
Khi đó Dư Lạc Nghi giật mình, nếu cô học hành còn có lối thoát, không học thì cả đời này sẽ xong đời, mẹ Dư cũng nói không thể không học: “Dù con bé có kiếm được cũng không được bao nhiêu, tương lai tốt nghiệp đại học vào công ty lớn, thì mới gọi là kiếm được tiền.”
Nhưng cha Dư lại nổi giận, nhanh chóng cãi nhau với mẹ Dư, hay nói đúng hơn là ông ta ức chế quá lâu, muốn nhân cơ hội này để trút giận. Đây là lần đầu tiên gia đình xảy ra cuộc cãi vã dữ dội như vậy, cả tầng trên tầng dưới đều nghe thấy, Dư Lạc Nghi bị kẹt ở giữa không biết phải làm sao.
Đúng lúc đó, cha Dư chỉ vào cô, nói: “Năm đó nếu tao không lấy tiền cứu mày thì tốt rồi, tao đã sớm ở nhà lớn, không cần phải dậy sớm tối khuya kiếm tiền trả nợ. Bây giờ chỉ muốn mày đi làm thêm phụ giúp gia đình mày lại không chịu, còn không bằng chết đi cho rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro