Sau Khi Thân Thể Bị Nữ Xuyên Không Chiếm Chỗ
Chương 8
2024-11-20 18:13:50
Ngẩng đầu lên, trên tường dán dòng chữ “Ga quảng trường trung tâm."
Lại là nơi này. Dư Lạc Nghi tìm một chỗ ngồi xuống.
Có lần đi làm cũng là vội xuống xe ở chỗ này, nhân viên phục vụ tàu điện ngầm hỏi cô có cần giúp đỡ không, cô nói mình thấy chóng mặt, tim đập nhanh, toàn thân toát mồ hôi, nhân viên tưởng cô bị hạ đường huyết, liền đưa cho cô kẹo và bánh mì.
Nhưng thực ra cô đã ăn sáng rồi, quán ăn sáng gần công ty không rẻ, cô thường ăn sáng xong mới ra ngoài đi làm.
Đồ ăn xuống bụng, triệu chứng vẫn không thuyên giảm, cô tưởng mình lại bị bệnh nặng, thở cũng khó khăn.
Nhớ lại đến đây, Dư Lạc Nghi lại cười. Lúc đó tưởng mình bị bệnh, phản ứng đầu tiên của cô là làm sao đây, nợ vẫn chưa trả hết. Đôi khi cô muốn tự tát mình vài cái cho tỉnh táo lại.
May mà sau đó có một bác sĩ đến, nói với cô ấy có thể không phải là hạ đường huyết, cũng không phải là bệnh nặng, mà là quá lo nghĩ.
Dư Lạc Nghi thả lỏng suy nghĩ, trong đầu hiện lên khuôn mặt của vị bác sĩ đó, là một bác sĩ tâm lý, sau này cô có đi khám của bác sĩ ấy, nhưng vì tốn tiền nên không đi nhiều.
Côrất thích vị bác sĩ đó. Không phải thích kiểu yêu đương, mà là cảm thấy người ta rất tốt, muốn làm bạn với người ta.
Nhưng trong thời gian điều trị thì điều đó là không thể.
Cô sống hai mươi mấy năm, chưa từng có bạn bè.
Đeo túi, Dư Lạc Nghi ra khỏi ga tàu điện ngầm. Về sớm cũng chẳng làm gì, không phải cãi nhau thì chính là ở trong phòng, không bằng đi dạo một chút.
Thành phố phát triển nhanh chóng, đổi thay từng ngày này, cô vẫn chưa được ngắm nhìn kỹ, ký ức của cô dừng lại ở trước khi học cấp hai.
Ban đêm thành phố A rất náo nhiệt, quảng trường trung tâm đông người, rất nhiều người đi làm sau giờ tan làm hẹn bạn bè đến quảng trường trung tâm ăn uống vui chơi. Dư Lạc Nghi đi đi lại lại, cuối cùng dừng chân trước một quán lẩu.
Lần trước ăn lẩu là do Chu Tầm mời, toàn bộ nhân viên phòng tổng giám đốc đều có mặt, cô không thể từ chối, cũng không nói là vui hay buồn, sau đó về nhà còn phải tăng ca làm báo cáo.
Hôm nay không có cấp trên, không có đồng nghiệp, không cần tăng ca, chỉ có một mình cô.
Cô đi vào lấy số thứ tự.
Trước mặt còn 76 bàn cần phục vụ, nhanh thì một tiếng, chậm thì phải chờ hai tiếng.
Không sao cả, bây giờ cô có thời gian chờ đợi.
Đến khi cô được nhân viên phục vụ mời vào sảnh thì đã hơn tám giờ tối, nhân viên phục vụ hỏi cô bao nhiêu người để sắp xếp bàn, cô nói một mình, nhân viên phục vụ nhìn cô một cái, cho cô một chỗ ngồi ở một góc.
Lại là nơi này. Dư Lạc Nghi tìm một chỗ ngồi xuống.
Có lần đi làm cũng là vội xuống xe ở chỗ này, nhân viên phục vụ tàu điện ngầm hỏi cô có cần giúp đỡ không, cô nói mình thấy chóng mặt, tim đập nhanh, toàn thân toát mồ hôi, nhân viên tưởng cô bị hạ đường huyết, liền đưa cho cô kẹo và bánh mì.
Nhưng thực ra cô đã ăn sáng rồi, quán ăn sáng gần công ty không rẻ, cô thường ăn sáng xong mới ra ngoài đi làm.
Đồ ăn xuống bụng, triệu chứng vẫn không thuyên giảm, cô tưởng mình lại bị bệnh nặng, thở cũng khó khăn.
Nhớ lại đến đây, Dư Lạc Nghi lại cười. Lúc đó tưởng mình bị bệnh, phản ứng đầu tiên của cô là làm sao đây, nợ vẫn chưa trả hết. Đôi khi cô muốn tự tát mình vài cái cho tỉnh táo lại.
May mà sau đó có một bác sĩ đến, nói với cô ấy có thể không phải là hạ đường huyết, cũng không phải là bệnh nặng, mà là quá lo nghĩ.
Dư Lạc Nghi thả lỏng suy nghĩ, trong đầu hiện lên khuôn mặt của vị bác sĩ đó, là một bác sĩ tâm lý, sau này cô có đi khám của bác sĩ ấy, nhưng vì tốn tiền nên không đi nhiều.
Côrất thích vị bác sĩ đó. Không phải thích kiểu yêu đương, mà là cảm thấy người ta rất tốt, muốn làm bạn với người ta.
Nhưng trong thời gian điều trị thì điều đó là không thể.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô sống hai mươi mấy năm, chưa từng có bạn bè.
Đeo túi, Dư Lạc Nghi ra khỏi ga tàu điện ngầm. Về sớm cũng chẳng làm gì, không phải cãi nhau thì chính là ở trong phòng, không bằng đi dạo một chút.
Thành phố phát triển nhanh chóng, đổi thay từng ngày này, cô vẫn chưa được ngắm nhìn kỹ, ký ức của cô dừng lại ở trước khi học cấp hai.
Ban đêm thành phố A rất náo nhiệt, quảng trường trung tâm đông người, rất nhiều người đi làm sau giờ tan làm hẹn bạn bè đến quảng trường trung tâm ăn uống vui chơi. Dư Lạc Nghi đi đi lại lại, cuối cùng dừng chân trước một quán lẩu.
Lần trước ăn lẩu là do Chu Tầm mời, toàn bộ nhân viên phòng tổng giám đốc đều có mặt, cô không thể từ chối, cũng không nói là vui hay buồn, sau đó về nhà còn phải tăng ca làm báo cáo.
Hôm nay không có cấp trên, không có đồng nghiệp, không cần tăng ca, chỉ có một mình cô.
Cô đi vào lấy số thứ tự.
Trước mặt còn 76 bàn cần phục vụ, nhanh thì một tiếng, chậm thì phải chờ hai tiếng.
Không sao cả, bây giờ cô có thời gian chờ đợi.
Đến khi cô được nhân viên phục vụ mời vào sảnh thì đã hơn tám giờ tối, nhân viên phục vụ hỏi cô bao nhiêu người để sắp xếp bàn, cô nói một mình, nhân viên phục vụ nhìn cô một cái, cho cô một chỗ ngồi ở một góc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro