Sau Khi Thành Thân, Vương Gia Phất Nhanh
Lòng Như Lửa Đố...
2024-11-21 10:26:32
*Vì nhà nữ chính họ Phó và nhà người cha khốn nạn của nàng ấy cũng họ Phó nên để phân biệt hai nhà, Bánh sẽ để nhà nữ chính là nhà họ Phó, còn nhà kia sẽ là Phó gia nha. Mọi người đọc thấy cấn thì báo mình để mình điều chỉnh nhé!
Nguyên Trí dẫn tiểu nha hoàn bưng trà mới lên, thay trà nguội cho các vị quản sự, rồi lui ra ngoài canh giữ ở cửa.
Thấy vậy, mười mấy vị quản sự càng thêm bất an, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, lại nhìn đại cô nương ngồi trên chủ vị vẻ mặt bình tĩnh, đôi tay thon dài trắng nõn như sứ đang nâng chén trà vẽ cành sen, đôi tay ấy thậm chí còn trắng hơn cả sứ trắng.
Mọi người liếc mắt nhìn rồi không dám nhìn nữa, vội vàng quay đầu đi, ánh mắt đồng loạt rơi vào Hạ Bình và Thích Nhược Trọng, dù sao hai người này cũng coi như là người dẫn đầu trong nhóm bọn họ.
Hạ Bình và Thích Nhược Trọng nhìn nhau, Thích Nhược Trọng ho nhẹ một tiếng, nhìn đại cô nương cẩn thận mở miệng:
"Không biết đại cô nương có gì phân phó, người nói một câu, đám lão già chúng ta tuyệt không dám nói hai lời."
Nực cười, những kẻ dám nói hai lời đều đã bị đuổi đi tự sinh tự diệt rồi, bọn họ cả nhà phải nuôi, đương nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nghe vậy, Phó Nguyên Lệnh đặt chén trà trong tay xuống, nghĩ đến mình trong mơ đối xử với đám quản sự này cũng không tệ, nhưng cuối cùng thì sao?
Bị Phó gia ở kinh thành mua chuộc lập tức phản bội, ngấm ngầm chuyển sản nghiệp nhà nàng ra ngoài gần như thành vỏ rỗng.
Trong đám người này, chỉ có hai người Hạ Bình và Thích Nhược Trọng không bị mua chuộc, nhưng hai người này cũng bị Phó gia gài bẫy chèn ép đến mức không làm việc được, cuối cùng lấy cớ sức khỏe không tốt xin cáo lão về quê.
Đáng thương nàng phải mất mấy năm mới biết được chân tướng, chỉ tiếc lúc đó bản thân cũng khó bảo toàn, thật nực cười.
"Có một chuyện quan trọng, mọi người nghe thử xem." Ánh mắt lạnh lùng của Phó Nguyên Lệnh dần tan đi, ngẩng đầu lên lại là giọng nói ôn nhu: "Từ khi mẹ ta qua đời, lúc tổ chức tang lễ, trong đám quản sự có chút xáo trộn, mấy tháng nay ta vẫn luôn suy nghĩ một chuyện."
Nghe vậy, sắc mặt mọi người đều không được tốt lắm, dù sao chuyện kia bọn họ ít nhiều cũng tham gia, nhất thời có chút lúng túng. Đều cho rằng đại cô nương muốn tính sổ sau mùa thu hoạch, càng thêm bất an.
Tiền bổng lộc hàng tháng mà nhà họ Phó trả rất hậu hĩnh, những người đã vào nhà họ Phó làm quản sự, đương nhiên không muốn dễ dàng đổi chỗ khác. Lần trước, bọn họ cũng là bị kẻ gian xúi giục, nhất thời hồ đồ, bây giờ nghĩ lại thật sự hối hận không thôi.
Trong đám người này, chỉ có Hạ Bình và Thích Nhược Trọng bình tĩnh, bọn họ không tham gia.
"Nhà họ Phó từ đời ông ngoại ta đến đời mẹ ta, thuê quản sự vẫn luôn là tiền bổng lộc hàng tháng cộng thêm thưởng cuối năm, nhưng lúc mẹ ta qua đời lại xảy ra chuyện náo loạn kia, ta thường xuyên nhớ lại trong lòng bất an, đến nỗi liên tục gặp ác mộng, ăn ngủ không yên, bệnh hơn nửa tháng..." Phó Nguyên Lệnh nói xong khẽ thở dài, vẻ mặt buồn bã.
Mọi người nhíu chặt mày, trong lòng lo lắng, không biết đại cô nương rốt cuộc muốn làm gì.
"Mấy tháng trôi qua, cuối cùng ta cũng nghĩ ra một cách, nói cho mọi người nghe. Trước kia nhà họ Phó thuê quản sự là tiền bổng lộc hàng tháng cộng thêm thưởng cuối năm, từ hôm nay trở đi quy củ này phải thay đổi. Nếu lại xảy ra chuyện như trước kia, ta một nữ tử yếu đuối thật sự không chịu nổi, chi bằng sống thanh tịnh một chút."
Nói đến đây, Phó Nguyên Lệnh cẩn thận quan sát sắc mặt mọi người, rồi tiếp tục nói:
"Ta quyết định, tất cả quản sự cửa hàng, ruộng đất của nhà họ Phó, sau này không chỉ có tiền bổng lộc hàng tháng, còn có thêm tiền thưởng cuối năm, mỗi cửa hàng, mỗi thôn trang ta sẽ lấy ra một phần lợi nhuận chia cho quản sự."
Lời vừa nói ra, giống như dầu sôi lửa bỏng đổ thêm nước lạnh, lập tức bùng nổ.
Mọi người tưởng mình nghe nhầm, một phần lợi nhuận?
Lấy ruộng đất làm ví dụ, năm nay lợi nhuận gần vạn lượng, một phần chính là một nghìn lượng!
Thật quá hấp dẫn!
Hơi thở của mọi người trở nên dồn dập, năm nay các cửa hàng cộng lại, lợi nhuận có mười mấy vạn lượng, một phần chính là gần hai vạn lượng bạc, chia cho mọi người được bao nhiêu? Nếu cộng thêm tiền bổng lộc hàng tháng, thu nhập một năm...
Không dám nghĩ, vừa nghĩ đã thấy lòng như lửa đốt!
Nguyên Trí dẫn tiểu nha hoàn bưng trà mới lên, thay trà nguội cho các vị quản sự, rồi lui ra ngoài canh giữ ở cửa.
Thấy vậy, mười mấy vị quản sự càng thêm bất an, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, lại nhìn đại cô nương ngồi trên chủ vị vẻ mặt bình tĩnh, đôi tay thon dài trắng nõn như sứ đang nâng chén trà vẽ cành sen, đôi tay ấy thậm chí còn trắng hơn cả sứ trắng.
Mọi người liếc mắt nhìn rồi không dám nhìn nữa, vội vàng quay đầu đi, ánh mắt đồng loạt rơi vào Hạ Bình và Thích Nhược Trọng, dù sao hai người này cũng coi như là người dẫn đầu trong nhóm bọn họ.
Hạ Bình và Thích Nhược Trọng nhìn nhau, Thích Nhược Trọng ho nhẹ một tiếng, nhìn đại cô nương cẩn thận mở miệng:
"Không biết đại cô nương có gì phân phó, người nói một câu, đám lão già chúng ta tuyệt không dám nói hai lời."
Nực cười, những kẻ dám nói hai lời đều đã bị đuổi đi tự sinh tự diệt rồi, bọn họ cả nhà phải nuôi, đương nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nghe vậy, Phó Nguyên Lệnh đặt chén trà trong tay xuống, nghĩ đến mình trong mơ đối xử với đám quản sự này cũng không tệ, nhưng cuối cùng thì sao?
Bị Phó gia ở kinh thành mua chuộc lập tức phản bội, ngấm ngầm chuyển sản nghiệp nhà nàng ra ngoài gần như thành vỏ rỗng.
Trong đám người này, chỉ có hai người Hạ Bình và Thích Nhược Trọng không bị mua chuộc, nhưng hai người này cũng bị Phó gia gài bẫy chèn ép đến mức không làm việc được, cuối cùng lấy cớ sức khỏe không tốt xin cáo lão về quê.
Đáng thương nàng phải mất mấy năm mới biết được chân tướng, chỉ tiếc lúc đó bản thân cũng khó bảo toàn, thật nực cười.
"Có một chuyện quan trọng, mọi người nghe thử xem." Ánh mắt lạnh lùng của Phó Nguyên Lệnh dần tan đi, ngẩng đầu lên lại là giọng nói ôn nhu: "Từ khi mẹ ta qua đời, lúc tổ chức tang lễ, trong đám quản sự có chút xáo trộn, mấy tháng nay ta vẫn luôn suy nghĩ một chuyện."
Nghe vậy, sắc mặt mọi người đều không được tốt lắm, dù sao chuyện kia bọn họ ít nhiều cũng tham gia, nhất thời có chút lúng túng. Đều cho rằng đại cô nương muốn tính sổ sau mùa thu hoạch, càng thêm bất an.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiền bổng lộc hàng tháng mà nhà họ Phó trả rất hậu hĩnh, những người đã vào nhà họ Phó làm quản sự, đương nhiên không muốn dễ dàng đổi chỗ khác. Lần trước, bọn họ cũng là bị kẻ gian xúi giục, nhất thời hồ đồ, bây giờ nghĩ lại thật sự hối hận không thôi.
Trong đám người này, chỉ có Hạ Bình và Thích Nhược Trọng bình tĩnh, bọn họ không tham gia.
"Nhà họ Phó từ đời ông ngoại ta đến đời mẹ ta, thuê quản sự vẫn luôn là tiền bổng lộc hàng tháng cộng thêm thưởng cuối năm, nhưng lúc mẹ ta qua đời lại xảy ra chuyện náo loạn kia, ta thường xuyên nhớ lại trong lòng bất an, đến nỗi liên tục gặp ác mộng, ăn ngủ không yên, bệnh hơn nửa tháng..." Phó Nguyên Lệnh nói xong khẽ thở dài, vẻ mặt buồn bã.
Mọi người nhíu chặt mày, trong lòng lo lắng, không biết đại cô nương rốt cuộc muốn làm gì.
"Mấy tháng trôi qua, cuối cùng ta cũng nghĩ ra một cách, nói cho mọi người nghe. Trước kia nhà họ Phó thuê quản sự là tiền bổng lộc hàng tháng cộng thêm thưởng cuối năm, từ hôm nay trở đi quy củ này phải thay đổi. Nếu lại xảy ra chuyện như trước kia, ta một nữ tử yếu đuối thật sự không chịu nổi, chi bằng sống thanh tịnh một chút."
Nói đến đây, Phó Nguyên Lệnh cẩn thận quan sát sắc mặt mọi người, rồi tiếp tục nói:
"Ta quyết định, tất cả quản sự cửa hàng, ruộng đất của nhà họ Phó, sau này không chỉ có tiền bổng lộc hàng tháng, còn có thêm tiền thưởng cuối năm, mỗi cửa hàng, mỗi thôn trang ta sẽ lấy ra một phần lợi nhuận chia cho quản sự."
Lời vừa nói ra, giống như dầu sôi lửa bỏng đổ thêm nước lạnh, lập tức bùng nổ.
Mọi người tưởng mình nghe nhầm, một phần lợi nhuận?
Lấy ruộng đất làm ví dụ, năm nay lợi nhuận gần vạn lượng, một phần chính là một nghìn lượng!
Thật quá hấp dẫn!
Hơi thở của mọi người trở nên dồn dập, năm nay các cửa hàng cộng lại, lợi nhuận có mười mấy vạn lượng, một phần chính là gần hai vạn lượng bạc, chia cho mọi người được bao nhiêu? Nếu cộng thêm tiền bổng lộc hàng tháng, thu nhập một năm...
Không dám nghĩ, vừa nghĩ đã thấy lòng như lửa đốt!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro