Sau Khi Thây Ma Xuyên Qua Bị Một Tên Nhóc Lừa Làm Mẹ Kế
Chương 3
Mai Thiên Tầm
2024-05-23 06:01:11
Cuối cùng, nàng quả quyết không suy nghĩ nữa.
Thôi bỏ đi!
Chuyện không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa, đây là quy luật sống mà nàng đã rút ra sau một thời gian dài. Dù sao loại chuyện như suy nghĩ này, luôn không phải là điểm mạnh của thây ma.
Mà dù sao thì đây cũng là não mới mà, nhất định phải cẩn thận sử dụng chứ!
Vậy nên bây giờ, nàng nên đi ngủ.
Lưu loát đứng dậy, tay chân phối hợp nhịp nhàng đi vào ngôi miếu đổ nát, quả nhiên cái vỏ bọc này rất tốt, lúc này mình cần phải cẩn thận bảo vệ nó.
Vẫn giữ nguyên tốc độ bước đi như trước, nàng chậm rãi lắc lư đi đến chỗ mình vừa tỉnh lại.
Nàng không nhớ là mình từng nghe ai đó nói rằng ngã ở đâu thì nằm luôn ở đấy. Mặc dù nàng không hiểu lắm nhưng chẳng biết tại sao lại thấy câu này rất có lý.
Vì vậy Sở Trì, người bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ lại nằm xuống, ngay cả khi tay chân bị tê cũng quyết không thay đổi tư thế. Sau khi đảm bảo hiện trường vụ án được khôi phục một cách hoàn mỹ, nàng mới mỉm cười hài lòng nhắm mắt lại.
Gặp chuyện không thể giải quyết, cứ ngủ một giấc trước đã.
Mấy chữ này là tôn chỉ làm việc từ trước đến nay của nàng.
Sau cơn mưa, thời tiết vẫn không mát mẻ hơn là bao, mặt trời lại tiếp tục ló ra làm mưa làm gió. Mà mặt đường bị mưa rào cọ rửa qua một lần đã thành bùn nhão vô cùng khó đi. Nhất là đối với một Lâm Hựu An tám tuổi lại càng không dễ dàng chút nào.
Vừa rồi Lâm Hựu An chạy xa được như vậy đều là nhờ bản năng sinh tồn, vất vả mãi cuối cùng cũng đến khúc cua của con sông nhỏ, không nhìn thấy bóng dáng của ngôi miếu hoang kia nữa cậu bé mới sợ hãi ngồi phịch xuống một khúc cây khô bên bờ sông.
Hai cánh tay gầy guộc ôm chặt cái bọc trong lòng đến mức không còn cảm giác gì nữa.
"Ưm, a a…”
Vật nhỏ không rõ nguồn gốc trong ngực phát ra vài tiếng kêu nho nhỏ. Lâm Hựu An vội vàng tháo đống vải rách ra, bên trong lô ra một khuôn mặt nhỏ trắng nõn sạch sẽ đáng yêu nhưng không mập lắm. Có lẽ là bị trùm kín quá nên khuôn mặt nhỏ kia đỏ bừng, trán lấm tấm mồ hôi.
"Loan Loan ngoan không khóc nhé, ca ca dẫn muội về nhà.”
Bản thân vẫn còn là một đứa trẻ nhưng phải làm dáng để dỗ dành một đứa trẻ khóc nhỏ hơn mình, nhìn động tác là biết cậu bé thường xuyên làm như thế.
Trên thực tế, cũng đúng là vậy thật.
Bây giờ muội muội của cậu bé chỉ hơn bốn tháng tuổi, từ ngày được sinh ra đến giờ, về cơ bản là cậu bé theo ngoại tổ mẫu học cách chăm sóc tiểu nha đầu.
Bởi vì mẫu thân Chu Ngọc Hà sau khi sinh muội muội được hai tháng, dưới sự sắp xếp của Chu gia, bà ta vui vẻ vội vàng lên kiệu hoa. Mà cậu bé và muội muội đều bị bà ta bỏ lại, từ bỏ hài tử của mình.
Phụ thân của họ đã mất, mẫu thân cũng tái giá. Những thứ như nhà cửa, ruộng đất cũng bị nhà cữu cữu và đại bá chia đôi.
Thôi bỏ đi!
Chuyện không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa, đây là quy luật sống mà nàng đã rút ra sau một thời gian dài. Dù sao loại chuyện như suy nghĩ này, luôn không phải là điểm mạnh của thây ma.
Mà dù sao thì đây cũng là não mới mà, nhất định phải cẩn thận sử dụng chứ!
Vậy nên bây giờ, nàng nên đi ngủ.
Lưu loát đứng dậy, tay chân phối hợp nhịp nhàng đi vào ngôi miếu đổ nát, quả nhiên cái vỏ bọc này rất tốt, lúc này mình cần phải cẩn thận bảo vệ nó.
Vẫn giữ nguyên tốc độ bước đi như trước, nàng chậm rãi lắc lư đi đến chỗ mình vừa tỉnh lại.
Nàng không nhớ là mình từng nghe ai đó nói rằng ngã ở đâu thì nằm luôn ở đấy. Mặc dù nàng không hiểu lắm nhưng chẳng biết tại sao lại thấy câu này rất có lý.
Vì vậy Sở Trì, người bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ lại nằm xuống, ngay cả khi tay chân bị tê cũng quyết không thay đổi tư thế. Sau khi đảm bảo hiện trường vụ án được khôi phục một cách hoàn mỹ, nàng mới mỉm cười hài lòng nhắm mắt lại.
Gặp chuyện không thể giải quyết, cứ ngủ một giấc trước đã.
Mấy chữ này là tôn chỉ làm việc từ trước đến nay của nàng.
Sau cơn mưa, thời tiết vẫn không mát mẻ hơn là bao, mặt trời lại tiếp tục ló ra làm mưa làm gió. Mà mặt đường bị mưa rào cọ rửa qua một lần đã thành bùn nhão vô cùng khó đi. Nhất là đối với một Lâm Hựu An tám tuổi lại càng không dễ dàng chút nào.
Vừa rồi Lâm Hựu An chạy xa được như vậy đều là nhờ bản năng sinh tồn, vất vả mãi cuối cùng cũng đến khúc cua của con sông nhỏ, không nhìn thấy bóng dáng của ngôi miếu hoang kia nữa cậu bé mới sợ hãi ngồi phịch xuống một khúc cây khô bên bờ sông.
Hai cánh tay gầy guộc ôm chặt cái bọc trong lòng đến mức không còn cảm giác gì nữa.
"Ưm, a a…”
Vật nhỏ không rõ nguồn gốc trong ngực phát ra vài tiếng kêu nho nhỏ. Lâm Hựu An vội vàng tháo đống vải rách ra, bên trong lô ra một khuôn mặt nhỏ trắng nõn sạch sẽ đáng yêu nhưng không mập lắm. Có lẽ là bị trùm kín quá nên khuôn mặt nhỏ kia đỏ bừng, trán lấm tấm mồ hôi.
"Loan Loan ngoan không khóc nhé, ca ca dẫn muội về nhà.”
Bản thân vẫn còn là một đứa trẻ nhưng phải làm dáng để dỗ dành một đứa trẻ khóc nhỏ hơn mình, nhìn động tác là biết cậu bé thường xuyên làm như thế.
Trên thực tế, cũng đúng là vậy thật.
Bây giờ muội muội của cậu bé chỉ hơn bốn tháng tuổi, từ ngày được sinh ra đến giờ, về cơ bản là cậu bé theo ngoại tổ mẫu học cách chăm sóc tiểu nha đầu.
Bởi vì mẫu thân Chu Ngọc Hà sau khi sinh muội muội được hai tháng, dưới sự sắp xếp của Chu gia, bà ta vui vẻ vội vàng lên kiệu hoa. Mà cậu bé và muội muội đều bị bà ta bỏ lại, từ bỏ hài tử của mình.
Phụ thân của họ đã mất, mẫu thân cũng tái giá. Những thứ như nhà cửa, ruộng đất cũng bị nhà cữu cữu và đại bá chia đôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro