Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính
Gã thật sự là yểm ma còn hiếm gặp hơn cả thiên ma sao?
Hậu Giản
2024-05-20 21:26:32
Hơi thở của Giang Sở Dung bất giác trở nên gấp gáp, cậu suy tư một chút liền không chần chừ nữa, quyết đoán ngồi xuống ngay trước bức tranh.
Cậu ngẩng đầu lên bắt đầu nghiêm túc quan sát nội dung bức tranh.
Lúc này, trong bóng tối có một đôi mắt ôn hòa lẳng lặng nhìn cảnh tượng này, một lát sau liền khẽ mỉm cười rời đi.
Giang Sở Dung chăm chú ngắm nhìn bức tranh, cảm nhận đạo lý huyền diệu ở trong đó.
Lúc đầu, cậu vẫn chỉ có thể thấy được màu sắc của hạt giống ma chuyển từ màu đen trắng sang màu xanh đậm, dần dà, cậu cảm thấy môi trường xung quanh mình dường như đang từ từ mở rộng, hòa quyện từng chút một với hình ảnh bên trong bức tranh.
Giống như nước mực thấm vào trang giấy, khi Giang Sở Dung mở mắt ra lần nữa, cậu phát hiện thế giới của mình đã thay đổi.
Ở phía đối diện, trăng sáng treo cao, nước biển cuộn trào, trên một tảng đá khổng lồ có hai người nam tử đang ngồi đối diện nhau.
Một người mặc y phục màu tím, gương mặt tuấn mỹ không tì vết, chính là Ma Thánh, người còn lại mặc quần áo vải bố, đầu đội nón trúc, gương mặt cũng vô cùng anh tuấn, trước mặt lơ lửng một hạt giống ma màu xanh sẫm.
Chính là vị ma tu kia.
Ma tu hùng hồn nói với Ma Thánh, nói tất cả những bí ẩn về hạt giống ma màu xanh đậm của anh ta.
Giang Sở Dung nhanh chóng lắng nghe và cẩn thận ghi nhớ những nội dung trong lời nói của ma tu.
Một phần nội dung mà ma tu mặc bố y đã nói có gợi ý rất lớn cho Giang Sở Dung, còn những nội dung khác thì Giang Sở Dung không hiểu lắm, nhưng cậu vẫn ghi nhớ nó trước.
Thời gian trôi qua nhanh chóng.
Không biết đã qua bao lâu, sắc trời dần dần sáng lên. Sáng sớm ban mai, một vòng lửa đỏ nhảy ra khỏi mực nước biển, ánh hào quang vạn trượng chiếu rọi lên người Ma Thánh và ma tu mặc bố y.
Ma tu đột nhiên nhảy lên, cất bước trên mặt biển.
Anh ta tung một chưởng về phía mặt trời mọc.
Trong nháy mắt, sóng biển cuồn cuộn dâng trào, biến thành những con rồng khổng lồ hung dữ, bay vút lên bầu trời hướng về phía mặt trời mọc.
Thân hình của ma tu giống như một hạt bụi giữa vô số những con rồng nước khổng lồ oai nghiêm, nhưng mái tóc đen của anh ta tung bay phấp phới, thần thái vô cùng ung dung tự tại.
Không một ai có thể coi thường sức mạnh khủng bố phát ra từ người anh ta.
Nhìn một màn này, Giang Sở Dung cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, ước gì mình có thể thi triển chiêu thức này ngay lập tức.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, một giọng nói uy nghiêm đinh tai nhức óc đột nhiên vang lên bên tai cậu.
“Đã hết giờ Tý, các vị công tử chuẩn bị xuống lầu đi!”
Khung cảnh trước mặt Giang Sở Dung đột nhiên sụp đổ rồi biến mất, cậu bừng mở mắt ra, suýt chút nữa đã bị hù chết rồi.
Giang Sở Dung: Mẹ kiếp, không sớm không muộn, cứ phải đúng vào lúc này!
Đợi khi cậu từ từ định thần lại, liền nhìn thấy bốn phía xung quanh đang bắn ánh mắt lạ kỳ về phía mình.
“Lĩnh hội tranh của Ma Thánh mà cũng có thể ngủ, cái thứ tư chất này đúng là xưa nay chưa từng có.”
“Dù sao cũng chỉ là Động Uyên, đừng có khắt khe với người ta quá.”
“Đúng vậy, cái thứ tư chất này, cứ nên xem nhiều công pháp cấp Địa vào, tội gì phải đi nghiên cứu tranh của Ma Thánh chứ?”
“Có lẽ là gã không hiểu công pháp cấp Địa mới chấp vá chạy tới đây cố gắng lĩnh hội tranh của Ma Thánh, cơ mà công pháp cấp Địa còn không hiểu thì, ha ha ——”
Giang Sở Dung đã quen với kiểu giễu cợt này, lúc này cậu trái lại còn cười cười, duỗi eo lớn tiếng nói: “Nô nhi đâu rồi? Về nhà ngủ thôi.”
Một lúc sau, Văn Lăng từ phía đối diện với bức tường treo tranh đi tới.
Giang Sở Dung nháy mắt với Văn Lăng.
Khóe miệng Văn Lăng giật giật, hắn mặt vô biểu tình bước tới, đưa tay ra đỡ Giang Sở Dung đứng lên.
Dưới ánh mắt quái dị của quần chúng ma tu, hai người hết sức bình tĩnh sóng vai rời đi.
•
Trở lại nơi ở, Văn Lăng như cũ hạ cấm chế ở khắp mọi nơi.
Sau khi làm xong, hắn quay đầu nhìn Giang Sở Dung đang lười biếng nằm trên ghế mềm, nói: “Ngươi đã lĩnh hội được gì từ bức tranh đó?”
Nghe vậy, Giang Sở Dung không khỏi giương mắt nhìn Văn Lăng.
Văn Lăng lạnh lùng nói: “Cánh của ngươi cứng rồi?”
Giang Sở Dung lập tức bật cười, cậu cong môi lắc đầu nói: “Ta làm gì dám chứ? Ta chỉ là đang nghĩ, làm sao nói cho chàng biết nguyên nhân kết quả của chuyện này đây.”
Văn Lăng nhướng mày: “Còn có nguyên nhân kết quả sao?”
Giang Sở Dung thở dài, cân nhắc một lúc rồi kể cho Văn Lăng mọi chuyện một cách tường tận.
Nguyên nhân là cậu muốn sao chép công pháp cấp Địa; trong quá trình sao chép đã bị ma tu bạch y phát hiện, sau đó thực hiện một cái giao dịch; kết quả là ma tu bạch y gợi ý cho cậu rằng bức tranh kia có thể xem được.
Giang Sở Dung cũng kể với Văn Lăng những gì đã xảy ra trong bức tranh.
Văn Lăng nghe xong, quả nhiên sắc mặt lập tức trở nên vi diệu.
Thật lâu sau, hắn trầm giọng nói: “Ngươi không nên nhận đồ của người này.”
Tim Giang Sở Dung đập lỡ một nhịp: “Có phải chàng biết y là ai không?”
Văn Lăng mặt không đổi sắc: “Đại hoàng tử của Ma Tôn, Sở Thiên Khuyết.”
Giang Sở Dung “ồ” một tiếng, sau đó khó hiểu nói: “Thật ra đến đây mấy ngày nay, ta cũng có nghe được một số lời đàm tiếu, nhưng phần lớn đều nói về các Hoàng Tử khác. Hình như vị Đại hoàng tử này không có nhiều sự tích lắm, nhiều nhất chính là nói y luyện công xảy ra vấn đề, tự hủy tương lai, cảm thấy y cố chấp tự phụ.”
Văn Lăng nói: “Đó là bởi vì những người này suy nghĩ quá hời hợt. Sở Thiên Khuyết không phải loại người đó.”
Giang Sở Dung chớp mắt một lúc, nghĩ tới phong cách hành sự nho nhã lễ độ của ma tu bạch y, biểu hiện cực kỳ trầm ổn bình tĩnh, bèn nói: “Ta cũng thấy y không giống loại người như vậy.”
Văn Lăng: “Trở lại chuyện chính, nếu ngày mai y còn trở lại, ngươi đem đồ trả lại cho y đi. Công pháp cấp Địa cũng không cần lấy lại.”
Giang Sở Dung: “Tại sao?”
Thấy Văn Lăng không hài lòng, Giang Sở Dung hiếm khi “nổi loạn” một lần, vắt chéo chân nói: “Nếu chàng không nói cho ta biết lý do, ta sẽ không làm theo đâu.”
Văn Lăng:...
Ngay lập tức, Văn Lăng liếc nhìn Giang Sở Dung.
“Nói cho ngươi biết cũng chẳng hề gì.”
“Khi Sở Thiên Khuyết ra đời liền có muôn vàn hoa quang, đồng thời y còn sở hữu con mắt của Ba Tuần. Ba Tuần là Ma Thần duy nhất được Ma tộc cung phụng. Đôi mắt của y tự nhiên có uy lực vô cùng, có thể nhìn thấu mọi giả dối trên đời.”
“Chắc chắn Sở Thiên Khuyết đã dùng con mắt Ba Tuần để nhìn thấu hạt giống ma của ngươi, mới nói cho ngươi biết cơ duyên kia.”
Nghe vậy, trong lòng Giang Sở Dung khẽ động: “Vậy thì tại sao y lại trở thành bộ dạng ma bệnh như bây giờ?”
Văn Lăng nhàn nhạt nói: “Bởi vì thiên phú của y quá cao, mà Đương kim Ma tôn lại còn quá trẻ.”
Chỉ một câu nói, đã khiến Giang Sở Dung rơi vào trầm mặc.
Thì ra......là vậy sao?
Xem ra đúng là một củ khoai lang nóng rồi.
“Năm đó Ma Tôn được coi là thiên tài đứng đầu của Ma tộc, chưa tới một trăm tuổi ông ta đã thành thân với nghĩa nữ của Ma Thánh, thu được rất nhiều của cải từ Ma Thánh, sau đó, ông ta có thể được nói là duy ngã độc tôn ở Ma Vực. Nhưng ông ta không ngờ rằng, hai nhi tử của ông ta và nghĩa nữ Ma Thánh lại lợi hại đến vậy.”
“Một Sở Thiên Khuyết, một Sở Thiên Tuyệt.”
“Một người có mắt Ba Tuần, một người có Huyền Thiên Tử Khí.”
Giang Sở Dung sửng sốt, lập tức trở nên hăng hái hơn: “Sở Thiên Tuyệt và Sở Thiên Khuyết là anh em ruột sao?”
Văn Lăng gật đầu: “Lúc nhỏ ta có duyên gặp mặt Sở Thiên Khuyết một lần, khi đó Sở Thiên Tuyệt vẫn còn là một Hỗn Thế Ma Vương, cho nên lúc đó ta đã có đánh giá sai. Bây giờ xem ra, hai đứa con của nghĩa nữ Ma Thánh không hề ngu ngốc.”
Giang Sở Dung bưng má suy nghĩ một hồi: “Vậy là, Ma Tôn rất ghen tị và cảnh giác với hai đứa con trai của mình sao?”
Nếu không, Sở Thiên Khuyết sẽ không mạo hiểm đến đây sao chép công pháp Huyền Thiên Tử Khí cho Sở Thiên Tuyệt.
Có thể thấy, công pháp trong tay Sở Thiên Tuyệt hoặc là có vấn đề, hoặc là dở tệ.
Văn Lăng: “Hẳn là như vậy.”
Giang Sở Dung cau mày: “Vậy Ma Hậu đâu? Bà cứ thế mà nhìn Ma Tôn dày vò hai đứa con của mình như vậy sao?”
Giọng nói của Văn Lăng lạnh như băng: “Ma Hậu khi sinh Sở Thiên Tuyệt vì khó sinh đã qua đời rồi.”
Giang Sở Dung:...
“Khá khen cho một tên phượng hoàng nam chỉ biết bám váy vợ!” Giang Sở Dung vỗ đùi, phẫn nộ nói.
(Phượng hoàng nam dùng để chỉ các “đấng mày râu” có công năng đặc dị là ăn bám váy vợ.)
Văn Lăng liếc nhìn Giang Sở Dung, cau mày, cũng không đi hỏi “bám váy vợ” và “phượng hoàng nam” có nghĩa gì.
Hắn chỉ dừng lại một chút, rồi nói: “Con mắt Ba Tuần do Sở Thiên Khuyết tu luyện có một vấn đề trí mạng, chính là khi sử dụng con mắt Ba Tuần sẽ tiêu hao cực kỳ nhiều. Nếu không có cường giả tu vi cao thường xuyên đả thông kinh mạch cho y, thời gian lâu ngày sẽ tổn hại đến thân thể và tuổi thọ.”
Giang Sở Dung mím môi: “Khi Ma Hậu còn sống, Sở Thiên Khuyết còn có chỗ dựa. Ma Hậu vừa qua đời, e là Sở Thiên Khuyết cũng nhận thức được mình gặp nguy hiểm, không dám luyện mắt Ba Tuần nữa, sợ mình sẽ làm ngứa mắt vị cha ruột của mình. Nhưng y vẫn còn một người đệ đệ phải bảo vệ, vì đề phòng Ma Tôn, thỉnh thoảng y cũng phải sử dụng mắt của Ba Tuần.”
Văn Lăng: “Càng sử dụng sức khỏe càng kém đi, uống rượu độc giải khát.”
Giang Sở Dung cảm khái: “Ma Tôn đương nhiên biết điều này, nhưng ông ta không làm gì cả cũng không trị thương cho Sở Thiên Khuyết, chỉ chờ cho Sở Thiên Khuyết “tự làm chết” chính mình.”
Nói xong, Giang Sở Dung lại nói: “Chẳng trách Sở Thiên Tuyệt phải giả làm công tử bột, nếu cậu ta không giả vờ, sớm muộn gì cha cậu ta cũng sẽ âm thầm giết cậu ta giống như mẹ và anh trai của cậu ta.”
Văn Lăng: “Không sai.”
Đôi lông mày thanh tú của Giang Sở Dung hơi cau lại: “Lão già đê tiện này, chàng có chắc là chàng muốn đến chỗ ông ta lừa công pháp không thế?” Không sợ bị ông ta lừa đến không còn cái quần để mặc sao?
Văn Lăng nhàn nhạt nói: “Đây là chuyện của ta —— ta nói cho ngươi biết chuyện này, không phải vì cái này.”
Giang Sở Dung tò mò: “Vậy thì vì cái gì?”
Văn Lăng lạnh lùng liếc cậu một cái: “Sở Thiên Khuyết có liên quan đến đấu đá nội bộ của hoàng thất Ma tộc, bất kể y tốt hay xấu, hiện tại thực lực của chúng ta đều không đủ, tốt nhất là không nên nhúng tay vào vũng nước đục này. Nếu ngày mai hoặc sau này Sở Thiên Khuyết còn tìm đến ngươi, ngươi nhớ trả đồ lại cho y.”
“Y có thể coi trọng ngươi, nhất định có liên quan đến hạt giống ma của ngươi. Trước khi biết được trong lòng y đang nghĩ cái gì, ngươi tốt nhất không nên tới gần y, hiểu không?”
Giang Sở Dung chớp mắt một lúc, cuối cùng cũng cảm thấy khá hơn, khẽ mỉm cười, chống cằm nói: “Nói cả nửa ngày, thì ra là chàng đang quan tâm ta sao.”
Văn Lăng:...
“Ta chỉ sợ ngươi vừa nhìn thấy Ma Hồn Binh cấp Thiên liền quăng mất não.”
Giang Sở Dung nghe vậy khẽ mỉm cười, lấy từ trong nhẫn trữ vật ra chiếc hộp gỗ mà Sở Thiên Khuyết đưa cho mình: “Yên tâm — cơ mà nói đi cũng phải nói lại, ta vẫn chưa nhìn thấy Ma Hồn Binh cấp Thiên trông như thế nào cả.”
Nói xong, Giang Sở Dung liền mở chiếc hộp gỗ ra.
Nháy mắt, căn phòng liền tràn ngập ánh sáng rực rỡ, Giang Sở Dung nhìn chằm chằm thứ ở bên trong hộp, đôi mắt cậu mở to vì kinh ngạc.
“Thứ, thứ này là Ma Hồn Binh sao?”
Văn Lăng nhanh tay lẹ mắt, “bộp” một tiếng liền đóng cái hộp lại.
Thật lâu sau, hắn cùng Giang Sở Dung nhìn nhau, trầm mặc hồi lâu, vẻ mặt hắn ngưng trọng nói: “Ta đổi ý rồi, Sở Thiên Khuyết này, ngươi có thể tiếp tục gặp gỡ.”
Giang Sở Dung:?
•
Lúc này, trong tẩm cung của Sở Thiên Tuyệt.
Cửa sổ bốn phía đều đóng kín, một người mặc bạch y đang ngồi trên sàn nhà, khẽ ho một tiếng, cực kỳ kiên nhẫn lật xem mấy tờ giấy súc xếp trước mặt.
Người này chính là Sở Thiên Khuyết, Đại hoàng tử của Ma Tôn mà Văn Lăng và Giang Sở Dung vừa nhắc đến.
Lúc này y đang tập trung tinh thần đọc tờ giấy súc cuối cùng, rốt cuộc cũng thở phào một hơi, cười nói: “Công pháp này không có vấn đề gì, Thiên Tuyệt đệ lại đây, cất kỹ đi, đợi hôm khác ta khỏe một chút sẽ viết lại cho đệ.”
Sở Thiên Tuyệt một thân áo đỏ, vẻ mặt ủ rũ đi tới, không hề để ý đến chuyện này, mà trực tiếp ngồi xuống trước mặt Sở Thiên Khuyết, bất mãn nói: “Chỉ là một ma tu hạ đẳng cảnh giới Động Uyên mà thôi, đáng để huynh trưởng lấy di vật của ông ngoại đi lôi kéo sao? Huống hồ phụ tôn còn không biết trong tay huynh có di vật của ông ngoại, nếu vật này xuất thế, nhất định lại gây nên một phen sóng gió.”
Sở Thiên Khuyết cười nhạt một tiếng, nhìn Sở Thiên Tuyệt: “Nếu không đưa thứ này ra, ai sẽ dùng hai người chúng ta chứ?”
Sở Thiên Tuyệt sững sờ, nhưng sau đó cậu ta vẫn không khỏi lẩm bẩm, hiển nhiên là không bằng lòng lắm.
“Hơn nữa, ta làm không phải vì gã, mà là vì tiểu Thiên Ma kia. Ông ngoại cũng là Thiên Ma, ông ấy đã sống gần vạn năm, đáng tiếc đến cuối đời ông ấy vẫn không gặp được đồng loại, ta làm như vậy cũng coi như vì tâm nguyện của ông ngoại.”
Nghe điều này, vẻ mặt Sở Thiên Tuyệt trông có chút bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng cũng không còn càu nhàu nữa.
Sở Thiên Khuyết thu dọn giấy súc, đưa nó cho Sở Thiên Tuyệt: “Nếu như hai ngày này vị tiểu huynh đệ đó thật sự đến tìm đệ, đệ phải nhớ đối xử lễ độ với người ta.”
Sở Thiên Tuyệt: “Đệ biết rồi.”
Sở Thiên Khuyết nhấn mạnh: “Trên người gã có rất nhiều bí mật, tiềm năng cũng rất lớn, nên lôi kéo cho thật tốt, đừng có sơ suất, biết không?”
Sở Thiên Tuyệt: “Ò!”
Nhưng đáp xong tiếng này, Sở Thiên Tuyệt lại nhìn thoáng qua sắc mặt của Sở Thiên Khuyết, đột nhiên hỏi: “Huynh trưởng, gã thật sự là Yểm Ma còn hiếm gặp hơn cả Thiên Ma sao?”
Sở Thiên Khuyết bất đắc dĩ nói: “Mắt Ba Tuần sẽ không nhìn sai.”
Sở Thiên Tuyệt lộ ra vẻ mặt đau khổ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu là như vậy, gã nhất định có thể giúp huynh làm thuyên giảm rắc rối của mắt Ba Tuần. Nếu không thể lôi kéo, cùng lắm thì, cùng lắm thì ta sẽ phong cho gã làm Vương Phi! Kẻ thích đèo bồng như gã nhất định sẽ đồng ý!”
—————————
Tác giả:
– Giang Sở Dung: Nghe nói có người muốn lấy ta.
– Văn Lăng: Nghĩ cũng không được nghĩ.
Cậu ngẩng đầu lên bắt đầu nghiêm túc quan sát nội dung bức tranh.
Lúc này, trong bóng tối có một đôi mắt ôn hòa lẳng lặng nhìn cảnh tượng này, một lát sau liền khẽ mỉm cười rời đi.
Giang Sở Dung chăm chú ngắm nhìn bức tranh, cảm nhận đạo lý huyền diệu ở trong đó.
Lúc đầu, cậu vẫn chỉ có thể thấy được màu sắc của hạt giống ma chuyển từ màu đen trắng sang màu xanh đậm, dần dà, cậu cảm thấy môi trường xung quanh mình dường như đang từ từ mở rộng, hòa quyện từng chút một với hình ảnh bên trong bức tranh.
Giống như nước mực thấm vào trang giấy, khi Giang Sở Dung mở mắt ra lần nữa, cậu phát hiện thế giới của mình đã thay đổi.
Ở phía đối diện, trăng sáng treo cao, nước biển cuộn trào, trên một tảng đá khổng lồ có hai người nam tử đang ngồi đối diện nhau.
Một người mặc y phục màu tím, gương mặt tuấn mỹ không tì vết, chính là Ma Thánh, người còn lại mặc quần áo vải bố, đầu đội nón trúc, gương mặt cũng vô cùng anh tuấn, trước mặt lơ lửng một hạt giống ma màu xanh sẫm.
Chính là vị ma tu kia.
Ma tu hùng hồn nói với Ma Thánh, nói tất cả những bí ẩn về hạt giống ma màu xanh đậm của anh ta.
Giang Sở Dung nhanh chóng lắng nghe và cẩn thận ghi nhớ những nội dung trong lời nói của ma tu.
Một phần nội dung mà ma tu mặc bố y đã nói có gợi ý rất lớn cho Giang Sở Dung, còn những nội dung khác thì Giang Sở Dung không hiểu lắm, nhưng cậu vẫn ghi nhớ nó trước.
Thời gian trôi qua nhanh chóng.
Không biết đã qua bao lâu, sắc trời dần dần sáng lên. Sáng sớm ban mai, một vòng lửa đỏ nhảy ra khỏi mực nước biển, ánh hào quang vạn trượng chiếu rọi lên người Ma Thánh và ma tu mặc bố y.
Ma tu đột nhiên nhảy lên, cất bước trên mặt biển.
Anh ta tung một chưởng về phía mặt trời mọc.
Trong nháy mắt, sóng biển cuồn cuộn dâng trào, biến thành những con rồng khổng lồ hung dữ, bay vút lên bầu trời hướng về phía mặt trời mọc.
Thân hình của ma tu giống như một hạt bụi giữa vô số những con rồng nước khổng lồ oai nghiêm, nhưng mái tóc đen của anh ta tung bay phấp phới, thần thái vô cùng ung dung tự tại.
Không một ai có thể coi thường sức mạnh khủng bố phát ra từ người anh ta.
Nhìn một màn này, Giang Sở Dung cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, ước gì mình có thể thi triển chiêu thức này ngay lập tức.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, một giọng nói uy nghiêm đinh tai nhức óc đột nhiên vang lên bên tai cậu.
“Đã hết giờ Tý, các vị công tử chuẩn bị xuống lầu đi!”
Khung cảnh trước mặt Giang Sở Dung đột nhiên sụp đổ rồi biến mất, cậu bừng mở mắt ra, suýt chút nữa đã bị hù chết rồi.
Giang Sở Dung: Mẹ kiếp, không sớm không muộn, cứ phải đúng vào lúc này!
Đợi khi cậu từ từ định thần lại, liền nhìn thấy bốn phía xung quanh đang bắn ánh mắt lạ kỳ về phía mình.
“Lĩnh hội tranh của Ma Thánh mà cũng có thể ngủ, cái thứ tư chất này đúng là xưa nay chưa từng có.”
“Dù sao cũng chỉ là Động Uyên, đừng có khắt khe với người ta quá.”
“Đúng vậy, cái thứ tư chất này, cứ nên xem nhiều công pháp cấp Địa vào, tội gì phải đi nghiên cứu tranh của Ma Thánh chứ?”
“Có lẽ là gã không hiểu công pháp cấp Địa mới chấp vá chạy tới đây cố gắng lĩnh hội tranh của Ma Thánh, cơ mà công pháp cấp Địa còn không hiểu thì, ha ha ——”
Giang Sở Dung đã quen với kiểu giễu cợt này, lúc này cậu trái lại còn cười cười, duỗi eo lớn tiếng nói: “Nô nhi đâu rồi? Về nhà ngủ thôi.”
Một lúc sau, Văn Lăng từ phía đối diện với bức tường treo tranh đi tới.
Giang Sở Dung nháy mắt với Văn Lăng.
Khóe miệng Văn Lăng giật giật, hắn mặt vô biểu tình bước tới, đưa tay ra đỡ Giang Sở Dung đứng lên.
Dưới ánh mắt quái dị của quần chúng ma tu, hai người hết sức bình tĩnh sóng vai rời đi.
•
Trở lại nơi ở, Văn Lăng như cũ hạ cấm chế ở khắp mọi nơi.
Sau khi làm xong, hắn quay đầu nhìn Giang Sở Dung đang lười biếng nằm trên ghế mềm, nói: “Ngươi đã lĩnh hội được gì từ bức tranh đó?”
Nghe vậy, Giang Sở Dung không khỏi giương mắt nhìn Văn Lăng.
Văn Lăng lạnh lùng nói: “Cánh của ngươi cứng rồi?”
Giang Sở Dung lập tức bật cười, cậu cong môi lắc đầu nói: “Ta làm gì dám chứ? Ta chỉ là đang nghĩ, làm sao nói cho chàng biết nguyên nhân kết quả của chuyện này đây.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Văn Lăng nhướng mày: “Còn có nguyên nhân kết quả sao?”
Giang Sở Dung thở dài, cân nhắc một lúc rồi kể cho Văn Lăng mọi chuyện một cách tường tận.
Nguyên nhân là cậu muốn sao chép công pháp cấp Địa; trong quá trình sao chép đã bị ma tu bạch y phát hiện, sau đó thực hiện một cái giao dịch; kết quả là ma tu bạch y gợi ý cho cậu rằng bức tranh kia có thể xem được.
Giang Sở Dung cũng kể với Văn Lăng những gì đã xảy ra trong bức tranh.
Văn Lăng nghe xong, quả nhiên sắc mặt lập tức trở nên vi diệu.
Thật lâu sau, hắn trầm giọng nói: “Ngươi không nên nhận đồ của người này.”
Tim Giang Sở Dung đập lỡ một nhịp: “Có phải chàng biết y là ai không?”
Văn Lăng mặt không đổi sắc: “Đại hoàng tử của Ma Tôn, Sở Thiên Khuyết.”
Giang Sở Dung “ồ” một tiếng, sau đó khó hiểu nói: “Thật ra đến đây mấy ngày nay, ta cũng có nghe được một số lời đàm tiếu, nhưng phần lớn đều nói về các Hoàng Tử khác. Hình như vị Đại hoàng tử này không có nhiều sự tích lắm, nhiều nhất chính là nói y luyện công xảy ra vấn đề, tự hủy tương lai, cảm thấy y cố chấp tự phụ.”
Văn Lăng nói: “Đó là bởi vì những người này suy nghĩ quá hời hợt. Sở Thiên Khuyết không phải loại người đó.”
Giang Sở Dung chớp mắt một lúc, nghĩ tới phong cách hành sự nho nhã lễ độ của ma tu bạch y, biểu hiện cực kỳ trầm ổn bình tĩnh, bèn nói: “Ta cũng thấy y không giống loại người như vậy.”
Văn Lăng: “Trở lại chuyện chính, nếu ngày mai y còn trở lại, ngươi đem đồ trả lại cho y đi. Công pháp cấp Địa cũng không cần lấy lại.”
Giang Sở Dung: “Tại sao?”
Thấy Văn Lăng không hài lòng, Giang Sở Dung hiếm khi “nổi loạn” một lần, vắt chéo chân nói: “Nếu chàng không nói cho ta biết lý do, ta sẽ không làm theo đâu.”
Văn Lăng:...
Ngay lập tức, Văn Lăng liếc nhìn Giang Sở Dung.
“Nói cho ngươi biết cũng chẳng hề gì.”
“Khi Sở Thiên Khuyết ra đời liền có muôn vàn hoa quang, đồng thời y còn sở hữu con mắt của Ba Tuần. Ba Tuần là Ma Thần duy nhất được Ma tộc cung phụng. Đôi mắt của y tự nhiên có uy lực vô cùng, có thể nhìn thấu mọi giả dối trên đời.”
“Chắc chắn Sở Thiên Khuyết đã dùng con mắt Ba Tuần để nhìn thấu hạt giống ma của ngươi, mới nói cho ngươi biết cơ duyên kia.”
Nghe vậy, trong lòng Giang Sở Dung khẽ động: “Vậy thì tại sao y lại trở thành bộ dạng ma bệnh như bây giờ?”
Văn Lăng nhàn nhạt nói: “Bởi vì thiên phú của y quá cao, mà Đương kim Ma tôn lại còn quá trẻ.”
Chỉ một câu nói, đã khiến Giang Sở Dung rơi vào trầm mặc.
Thì ra......là vậy sao?
Xem ra đúng là một củ khoai lang nóng rồi.
“Năm đó Ma Tôn được coi là thiên tài đứng đầu của Ma tộc, chưa tới một trăm tuổi ông ta đã thành thân với nghĩa nữ của Ma Thánh, thu được rất nhiều của cải từ Ma Thánh, sau đó, ông ta có thể được nói là duy ngã độc tôn ở Ma Vực. Nhưng ông ta không ngờ rằng, hai nhi tử của ông ta và nghĩa nữ Ma Thánh lại lợi hại đến vậy.”
“Một Sở Thiên Khuyết, một Sở Thiên Tuyệt.”
“Một người có mắt Ba Tuần, một người có Huyền Thiên Tử Khí.”
Giang Sở Dung sửng sốt, lập tức trở nên hăng hái hơn: “Sở Thiên Tuyệt và Sở Thiên Khuyết là anh em ruột sao?”
Văn Lăng gật đầu: “Lúc nhỏ ta có duyên gặp mặt Sở Thiên Khuyết một lần, khi đó Sở Thiên Tuyệt vẫn còn là một Hỗn Thế Ma Vương, cho nên lúc đó ta đã có đánh giá sai. Bây giờ xem ra, hai đứa con của nghĩa nữ Ma Thánh không hề ngu ngốc.”
Giang Sở Dung bưng má suy nghĩ một hồi: “Vậy là, Ma Tôn rất ghen tị và cảnh giác với hai đứa con trai của mình sao?”
Nếu không, Sở Thiên Khuyết sẽ không mạo hiểm đến đây sao chép công pháp Huyền Thiên Tử Khí cho Sở Thiên Tuyệt.
Có thể thấy, công pháp trong tay Sở Thiên Tuyệt hoặc là có vấn đề, hoặc là dở tệ.
Văn Lăng: “Hẳn là như vậy.”
Giang Sở Dung cau mày: “Vậy Ma Hậu đâu? Bà cứ thế mà nhìn Ma Tôn dày vò hai đứa con của mình như vậy sao?”
Giọng nói của Văn Lăng lạnh như băng: “Ma Hậu khi sinh Sở Thiên Tuyệt vì khó sinh đã qua đời rồi.”
Giang Sở Dung:...
“Khá khen cho một tên phượng hoàng nam chỉ biết bám váy vợ!” Giang Sở Dung vỗ đùi, phẫn nộ nói.
(Phượng hoàng nam dùng để chỉ các “đấng mày râu” có công năng đặc dị là ăn bám váy vợ.)
Văn Lăng liếc nhìn Giang Sở Dung, cau mày, cũng không đi hỏi “bám váy vợ” và “phượng hoàng nam” có nghĩa gì.
Hắn chỉ dừng lại một chút, rồi nói: “Con mắt Ba Tuần do Sở Thiên Khuyết tu luyện có một vấn đề trí mạng, chính là khi sử dụng con mắt Ba Tuần sẽ tiêu hao cực kỳ nhiều. Nếu không có cường giả tu vi cao thường xuyên đả thông kinh mạch cho y, thời gian lâu ngày sẽ tổn hại đến thân thể và tuổi thọ.”
Giang Sở Dung mím môi: “Khi Ma Hậu còn sống, Sở Thiên Khuyết còn có chỗ dựa. Ma Hậu vừa qua đời, e là Sở Thiên Khuyết cũng nhận thức được mình gặp nguy hiểm, không dám luyện mắt Ba Tuần nữa, sợ mình sẽ làm ngứa mắt vị cha ruột của mình. Nhưng y vẫn còn một người đệ đệ phải bảo vệ, vì đề phòng Ma Tôn, thỉnh thoảng y cũng phải sử dụng mắt của Ba Tuần.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Văn Lăng: “Càng sử dụng sức khỏe càng kém đi, uống rượu độc giải khát.”
Giang Sở Dung cảm khái: “Ma Tôn đương nhiên biết điều này, nhưng ông ta không làm gì cả cũng không trị thương cho Sở Thiên Khuyết, chỉ chờ cho Sở Thiên Khuyết “tự làm chết” chính mình.”
Nói xong, Giang Sở Dung lại nói: “Chẳng trách Sở Thiên Tuyệt phải giả làm công tử bột, nếu cậu ta không giả vờ, sớm muộn gì cha cậu ta cũng sẽ âm thầm giết cậu ta giống như mẹ và anh trai của cậu ta.”
Văn Lăng: “Không sai.”
Đôi lông mày thanh tú của Giang Sở Dung hơi cau lại: “Lão già đê tiện này, chàng có chắc là chàng muốn đến chỗ ông ta lừa công pháp không thế?” Không sợ bị ông ta lừa đến không còn cái quần để mặc sao?
Văn Lăng nhàn nhạt nói: “Đây là chuyện của ta —— ta nói cho ngươi biết chuyện này, không phải vì cái này.”
Giang Sở Dung tò mò: “Vậy thì vì cái gì?”
Văn Lăng lạnh lùng liếc cậu một cái: “Sở Thiên Khuyết có liên quan đến đấu đá nội bộ của hoàng thất Ma tộc, bất kể y tốt hay xấu, hiện tại thực lực của chúng ta đều không đủ, tốt nhất là không nên nhúng tay vào vũng nước đục này. Nếu ngày mai hoặc sau này Sở Thiên Khuyết còn tìm đến ngươi, ngươi nhớ trả đồ lại cho y.”
“Y có thể coi trọng ngươi, nhất định có liên quan đến hạt giống ma của ngươi. Trước khi biết được trong lòng y đang nghĩ cái gì, ngươi tốt nhất không nên tới gần y, hiểu không?”
Giang Sở Dung chớp mắt một lúc, cuối cùng cũng cảm thấy khá hơn, khẽ mỉm cười, chống cằm nói: “Nói cả nửa ngày, thì ra là chàng đang quan tâm ta sao.”
Văn Lăng:...
“Ta chỉ sợ ngươi vừa nhìn thấy Ma Hồn Binh cấp Thiên liền quăng mất não.”
Giang Sở Dung nghe vậy khẽ mỉm cười, lấy từ trong nhẫn trữ vật ra chiếc hộp gỗ mà Sở Thiên Khuyết đưa cho mình: “Yên tâm — cơ mà nói đi cũng phải nói lại, ta vẫn chưa nhìn thấy Ma Hồn Binh cấp Thiên trông như thế nào cả.”
Nói xong, Giang Sở Dung liền mở chiếc hộp gỗ ra.
Nháy mắt, căn phòng liền tràn ngập ánh sáng rực rỡ, Giang Sở Dung nhìn chằm chằm thứ ở bên trong hộp, đôi mắt cậu mở to vì kinh ngạc.
“Thứ, thứ này là Ma Hồn Binh sao?”
Văn Lăng nhanh tay lẹ mắt, “bộp” một tiếng liền đóng cái hộp lại.
Thật lâu sau, hắn cùng Giang Sở Dung nhìn nhau, trầm mặc hồi lâu, vẻ mặt hắn ngưng trọng nói: “Ta đổi ý rồi, Sở Thiên Khuyết này, ngươi có thể tiếp tục gặp gỡ.”
Giang Sở Dung:?
•
Lúc này, trong tẩm cung của Sở Thiên Tuyệt.
Cửa sổ bốn phía đều đóng kín, một người mặc bạch y đang ngồi trên sàn nhà, khẽ ho một tiếng, cực kỳ kiên nhẫn lật xem mấy tờ giấy súc xếp trước mặt.
Người này chính là Sở Thiên Khuyết, Đại hoàng tử của Ma Tôn mà Văn Lăng và Giang Sở Dung vừa nhắc đến.
Lúc này y đang tập trung tinh thần đọc tờ giấy súc cuối cùng, rốt cuộc cũng thở phào một hơi, cười nói: “Công pháp này không có vấn đề gì, Thiên Tuyệt đệ lại đây, cất kỹ đi, đợi hôm khác ta khỏe một chút sẽ viết lại cho đệ.”
Sở Thiên Tuyệt một thân áo đỏ, vẻ mặt ủ rũ đi tới, không hề để ý đến chuyện này, mà trực tiếp ngồi xuống trước mặt Sở Thiên Khuyết, bất mãn nói: “Chỉ là một ma tu hạ đẳng cảnh giới Động Uyên mà thôi, đáng để huynh trưởng lấy di vật của ông ngoại đi lôi kéo sao? Huống hồ phụ tôn còn không biết trong tay huynh có di vật của ông ngoại, nếu vật này xuất thế, nhất định lại gây nên một phen sóng gió.”
Sở Thiên Khuyết cười nhạt một tiếng, nhìn Sở Thiên Tuyệt: “Nếu không đưa thứ này ra, ai sẽ dùng hai người chúng ta chứ?”
Sở Thiên Tuyệt sững sờ, nhưng sau đó cậu ta vẫn không khỏi lẩm bẩm, hiển nhiên là không bằng lòng lắm.
“Hơn nữa, ta làm không phải vì gã, mà là vì tiểu Thiên Ma kia. Ông ngoại cũng là Thiên Ma, ông ấy đã sống gần vạn năm, đáng tiếc đến cuối đời ông ấy vẫn không gặp được đồng loại, ta làm như vậy cũng coi như vì tâm nguyện của ông ngoại.”
Nghe điều này, vẻ mặt Sở Thiên Tuyệt trông có chút bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng cũng không còn càu nhàu nữa.
Sở Thiên Khuyết thu dọn giấy súc, đưa nó cho Sở Thiên Tuyệt: “Nếu như hai ngày này vị tiểu huynh đệ đó thật sự đến tìm đệ, đệ phải nhớ đối xử lễ độ với người ta.”
Sở Thiên Tuyệt: “Đệ biết rồi.”
Sở Thiên Khuyết nhấn mạnh: “Trên người gã có rất nhiều bí mật, tiềm năng cũng rất lớn, nên lôi kéo cho thật tốt, đừng có sơ suất, biết không?”
Sở Thiên Tuyệt: “Ò!”
Nhưng đáp xong tiếng này, Sở Thiên Tuyệt lại nhìn thoáng qua sắc mặt của Sở Thiên Khuyết, đột nhiên hỏi: “Huynh trưởng, gã thật sự là Yểm Ma còn hiếm gặp hơn cả Thiên Ma sao?”
Sở Thiên Khuyết bất đắc dĩ nói: “Mắt Ba Tuần sẽ không nhìn sai.”
Sở Thiên Tuyệt lộ ra vẻ mặt đau khổ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu là như vậy, gã nhất định có thể giúp huynh làm thuyên giảm rắc rối của mắt Ba Tuần. Nếu không thể lôi kéo, cùng lắm thì, cùng lắm thì ta sẽ phong cho gã làm Vương Phi! Kẻ thích đèo bồng như gã nhất định sẽ đồng ý!”
—————————
Tác giả:
– Giang Sở Dung: Nghe nói có người muốn lấy ta.
– Văn Lăng: Nghĩ cũng không được nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro