Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính
Ta Sẽ Biến Thái Cho Ngươi Xem
Hậu Giản
2024-05-20 21:26:32
Lông mày của Văn Lăng giật mạnh một cái.
Đột nhiên hắn hiểu tại sao Ma Tôn lại thích đánh Giang Sở Dung đến vậy.
Có đôi khi hắn cũng thật sự muốn đánh.
Nhưng bây giờ không phải lúc để đánh cậu, Văn Lăng lạnh lùng nhìn Giang Sở Dung, nói: "Ngươi nghĩ xem tại sao Ma Tôn lại nhắc nhở ngươi như vậy?"
Giang Sở Dung trong lòng khẽ động, cậu quấn màn giường ngồi dậy, chớp mắt một cái, rồi lại chớp mắt: "Ma Tôn muốn ta đi tìm ông ta, xin ông ta xóa đi ấn ký này?"
Văn Lăng: "Không riêng gì chuyện này. Chẳng phải ông ta còn nói mình có một tấm bản đồ tốt hơn sao?"
Bấy giờ Giang Sở Dung mới nhớ đến điều này, cậu bất giác mím môi.
Nếu chỉ là một trong những thứ này, Giang Sở Dung chắc chắn sẽ do dự có nên đi tìm Ma Tôn hay không, nhưng bây giờ kết hợp cả hai thứ lại, cám dỗ quá lớn, Giang Sở Dung dù ít dù nhiều cũng phải liều mạng một phen.
Cậu có hơi tiến thoái lưỡng nan.
Văn Lăng nhìn vẻ mặt rối rắm của Giang Sở Dung, nhắc nhở: "Nếu đi, ngươi nhất định phải đồng ý làm việc kia cho ông ta."
Giang Sở Dung kinh hãi: "Không đi, ta không đi đâu. Làm việc đó chẳng phải là đâm đầu vào chỗ chết sao? Ta đến Vô Vọng Kiếm Phái nằm vùng, rồi chờ Cố Minh Tiêu chém chết sao?"
Văn Lăng nhíu mày: "Cố Minh Tiêu với Ma Tôn ai đáng sợ hơn?"
Giang Sở Dung do dự một lúc, sau đó nghiêm túc mở to mắt nói dối: "Nếu phải lựa chọn, thì chắc là Cố Minh Tiêu nhỉ, suy cho cùng mỗi lần nhìn thấy hắn là ta gặp xui xẻo, những người thích hắn đều nhắm vào ta, thậm chí còn lấy ta ra làm thế thân, chậc..."
Văn Lăng:...
Một lát sau, Văn Lăng đè Giang Sở Dung lên đùi mình đánh.
Giang Sở Dung bị đánh đến mức kêu "Ây dô ây dô", mặt mày đỏ bừng, ra sức vùng vẫy trên đùi Văn Lăng như một con cá, không biết là đau hay là cái gì khác.
Sau khi Văn Lăng đánh cậu một trận, hắn cũng bình tĩnh trở lại, thả Giang Sở Dung ra.
Giang Sở Dung vành mắt đỏ hoe lặng im lườm Văn Lăng một cái, bụm eo nói nhỏ: "Bi.ến thái."
Văn Lăng cười lạnh: "Nếu ngươi còn không chịu ăn nói đàng hoàng, ta sẽ biế.n thái cho ngươi xem."
Giang Sở Dung:...
Giang Sở Dung nhanh chóng ngậm miệng lại.
Chiêu này đúng là còn lợi hại hơn bất kỳ lời đe dọa bằng lời nói nào của Văn Lăng, xem ra muốn đối phó với lưu manh, có đôi khi bạn cần phải lưu manh hơn cả lưu manh.
Cuối cùng, Giang Sở Dung vẫn đồng ý đi gặp Ma Tôn, bởi vì Văn Lăng sau khi khôi phục lại vẻ đứng đắn đã phân tích kỹ lưỡng những mặt lợi và hại cho cậu.
Giang Sở Dung cảm thấy có lý nên đã đồng ý.
Nói gì đi nữa thì hiện tại Ma Tôn chỉ có mỗi mình cậu là sứ thần, cậu không đi thì không có ai đi.
Ma Tôn có thể dùng những thứ khác uy hiếp cậu, cậu cũng có thể âm thầm lợi dụng điều này để chèn ép Ma Tôn.
Tạm thời cậu không sợ Ma Tôn sẽ giết mình.
Nếu đã như vậy, để xem coi ai dám uy hiếp hơn.
•
Một ngày trước đại lễ bái sư, ánh trăng lạnh giá, đêm khuya mù sương. Cuối cùng Giang Sở Dung cũng lặng lẽ đến thăm Ma Tôn.
Khi đó, Ma Tôn đang đứng trước đài cao trong Ma Cung ngắm sao, ánh sao từ mái vòm ở giữa đài cao chiếu xuống, nhẹ nhàng rơi xuống y phục màu trắng của Ma Tôn, càng khiến Ma Tôn giống như một vị tiên giáng trần, như thể giây tiếp theo ông ấy sẽ phi thăng lên trời.
Sau khi nhìn thấy cảnh tượng này quá nhiều lần, khóe miệng Giang Sở Dung không khỏi co rút, cậu chỉ cảm thấy —— Lão già âm hiểm này thật biết giả bộ.
Nhưng ngoài mặt, cậu vẫn cung kính lễ phép tiến lên, cúi đầu chắp tay hành lễ: "Đồ nhi đến muộn, bái kiến sư tôn."
Ma Tôn thấy Giang Sở Dung đến, chậm rãi nhìn qua: "Rốt cuộc cũng nghĩ thông rồi?"
Giang Sở Dung biết nghe lời phải lấy lòng: "Đồ nhi ngu dốt, xoắn xuýt hai ngày mới nhận ra sư tôn đối với đệ tử thật sự rất tốt. Dụng tâm của sư tôn quá sâu sắc, đồ nhi vừa mới hiểu ra được. Vừa hiểu ra con liền đến đây ngay lập tức."
Ma Tôn cười khẩy: "Bớt nịnh hót đi."
Giang Sở Dung lập tức ngoan ngoãn im miệng, cụp mắt đứng đó.
Ma Tôn liếc nhìn Giang Sở Dung: "Thương thế trên người ta mãi không hết, không thể đợi lâu, nếu ngươi thực sự đã nghĩ thông suốt, vậy thì vài hôm nữa nhanh chóng xuất phát đi."
Giang Sở Dung vội vàng cười nói: "Sư tôn yên tâm, đồ nhi luôn sẵn sàng, nhưng mà—"
Giang Sở Dung vừa nói vừa trộm liếc nhìn Ma Tôn.
Ma Tôn chỉ đợi chữ "nhưng mà" này của Giang Sở Dung, ông ta thản nhiên hỏi: "Ngươi muốn gì?"
Giang Sở Dung cũng không giấu diếm, nghe hỏi liền cười híp mắt nói: "Đồ nhi không cần nhiều, chỉ cần ba thứ, một bộ công pháp cấp Thiên hoàn chỉnh, hạt giống Thiên Ma Tâm và bản đồ Cấm địa Thần Ma."
Rốt cục Ma Tôn cũng nhìn thẳng vào Giang Sở Dung, ánh mắt sắc bén sâu thẳm: "Không nhiều? Chỉ cần có ba thứ?"
Giang Sở Dung bình tĩnh đáp: "Có công pháp cấp Thiên, đồ nhi mới có tư cách đấu với Cố Minh Tiêu."
Ma Tôn: "Vậy còn hạt giống Thiên Ma Tâm thì sao?"
Giang Sở Dung thẳng thắn nói: "Thứ này lấy cho Văn Lăng, con cần hắn hợp tác với con, một người đoạt kiếm, một người chặn Cố Minh Tiêu."
Ma Tôn không rõ hỉ nộ cười khẽ một tiếng: "Ở Vô Vọng Kiếm Phái có nội ứng của ta, một mình ngươi đi là được rồi."
Giang Sở Dung vừa nghe thấy câu này của Ma Tôn, cậu không khỏi ngạc nhiên—— Không ngờ Ma Tôn lại có nội ứng ở trong Vô Vọng Kiếm Phái, trâu bò thật đó... Thảo nào ông ta lại biết Kiếm Thần không ổn nhanh như vậy.
Nhưng ngay lập tức, Giang Sở Dung đã thu lại vẻ kinh ngạc trên mặt, nhìn Ma Tôn một cách nghiêm túc nói: "Thế nhưng nội ứng mà sư tôn lưu lại chưa chắc có thể hợp tác với đồ nhi, bọn con hoàn toàn không biết gì về công pháp của đối phương, rất khó khăn khi phải làm quen lại từ đầu. Mà lỡ như xảy ra chuyện, chẳng phải sẽ mất luôn người hậu thuẫn cuối cùng sư tôn lưu lại Kiếm Phái sao?"
"Cho nên con cảm thấy, chuyện cướp Vô Vọng Kiếm lần này con và Văn Lăng ở ngoài sáng, người nội ứng kia ở trong tối. Nếu xảy ra chuyện, chỉ cần con và Văn Lăng chống đỡ là được. Làm như vậy sư tôn sẽ còn hậu thuẫn ở phía sau."
Ma Tôn nghe vậy cười mà như không cười: "Nói như vậy, thì ngươi đã suy tính chu toàn cho bổn tôn rồi?"
Giang Sở Dung khiêm tốn nói: "Không dám ạ."
Ma Tôn nhàn nhạt liếc nhìn Giang Sở Dung: "Ngươi nên biết bổn tôn ghét nhất là người khác tự cho là thông minh."
Tim Giang Sở Dung đập lộp bộp, không dám nói nhiều, tiếp tục giả ngoan: "Đồ nhi hiểu rõ."
Lúc này Ma Tôn mới thu hồi tầm mắt, lại đi nhìn những vì sao trên bầu trời cao.
Sau khi nhìn một lúc lâu, mắt thấy chân Giang Sở Dung sắp tê rần, bắt đầu âm thầm rủa xả trong lòng, ông ta mới như hoàn hồn lại, lạnh nhạt nói: "Bổn tôn có thể cho ngươi ba thứ này, nhưng bản đồ thì phải chờ ngươi đem Vô Vọng Kiếm về mới được."
Tim Giang Sở Dung đập mạnh một cái, mừng như điên — cậu vốn tưởng Ma Tôn trước tiên sẽ từ chối ít nhất hai cái, chỉ đồng ý cho bản đồ, không ngờ lại lập tức đồng ý hai cái đầu tiên!
Có được hai cái đầu tiên, cậu và Văn Lăng sẽ bất khả chiến bại khi đồng cảnh giới rồi, còn quay về Ma Vực làm gì chứ? Cứ việc vui chơi ở bên ngoài thôi.
Tuy nhiên, mặc dù trong lòng Giang Sở Dung rất vui, nhưng cậu không thể hiện ra ngoài mặt, cậu vẫn ngoan ngoãn đứng ở đó, cung kính nói: "Vậy, con sẽ làm theo lời của sư tôn."
Ma Tôn giơ tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một hạt giống ma màu đỏ thẫm, ông ta búng đầu ngón tay một cái, hạt giống ma bay về phía Giang Sở Dung ——
Tim của Giang Sở Dung đập lỡ một nhịp, cậu vội vàng nhận lấy.
Khoảnh khắc chạm vào hạt giống ma đó, Giang Sở Dung cảm thấy vô số ác niệm tàn ác khát máu điên cuồng sinh sôi trong lòng, ầm ầm bủa vây cậu ở trong đó, như thể một giây sau cậu sẽ bị cuốn vào ác niệm đọa xuống vực sâu...
Tiếng chuông báo động trong tâm trí Giang Sở Dung vang lên inh ỏi, ngay lập tức, cậu âm thầm vận chuyển Vô Vọng kiếm khí, chống lại sự gặm nhấm của tà niệm từ hạt giống Thiên Tâm Ma.
Lúc này khi cậu nhìn kỹ lại, chỉ thấy hạt giống Thiên Tâm Ma bình yên vô sự bay lơ lửng trong lòng bàn tay, từng tia ma khí đỏ thẫm mê hoặc không gì sánh được nở rộ ra bên ngoài, xinh đẹp vô cùng.
Giang Sở Dung chỉ nhìn thoáng qua, không dám nhìn nữa, cẩn thận cất hạt giống Thiên Tâm Ma đi.
Ma Tôn ở bên cạnh vẫn lạnh lùng quan sát.
Khi thấy Giang Sở Dung nhanh chóng thoát khỏi sự cám dỗ của hạt giống Thiên Tâm Ma, ông ta khẽ nhướng đôi lông mày không thể phát hiện.
Sau đó, ông ta xòe tay ra, trong lòng bàn tay hiện ra một chiếc hộp ngọc.
"Cầm đi."
Giang Sở Dung nghe vậy nhìn qua, thấy hộp ngọc đó, biết trong đó là công pháp cấp Thiên, không khỏi giật mình.
Cậu có hơi không dám chìa tay ra nhận.
Hôm nay Ma Tôn cũng quá sòng phẳng rồi.
Ma Tôn: "Sao, không dám lấy?"
Giang Sở Dung do dự một chút, cuối cùng vẫn kiên quyết vươn tay, nhận lấy hộp ngọc, chắp tay nói: "Đa tạ sư tôn."
Thấy vậy, ánh mắt Ma Tôn hiện lên ý cười nhợt nhạt.
"Đồ nhi, ngươi xin gì vi sư cho nấy, đến lúc đó ngươi đừng làm vi sư thất vọng."
Giang Sở Dung vội vàng đáp: "Sư tôn yên tâm đi, đồ nhi dù có lên núi đao xuống biển lửa cũng sẽ giúp sư tôn lấy được Vô Vọng Kiếm!"
Ma Tôn nhìn Giang Sở Dung thật sâu: "Chỉ mong vậy."
Tim Giang Sở Dung lại đập mạnh khi nghe thấy ba từ này của Ma Tôn.
Nhưng Ma Tôn sau khi nói xong ba từ này liền xoay người đi: "Đã muộn rồi, ngươi trở về nghỉ ngơi đi. Đại lễ bái sư ngày mai không được bỏ lỡ."
Giang Sở Dung vội vàng đồng ý, mang theo đồ đạc lui xuống.
Khoảnh khắc Giang Sở Dung rời đi, Ma Tôn ở trên bục cao quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một tia sáng xanh yếu ớt biến mất trong Ma Cung.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ không tỳ vết của Ma Tôn không lộ ra một chút biểu cảm nào.
•
Lần này Giang Sở Dung thuận lợi có được hạt giống Thiên Ma Tâm và công pháp cấp Thiên, thuận lợi đến mức cậu cảm thấy như mình đang nằm mơ.
Vì vậy, ngay khi trở về nơi ở của mình, cậu lập tức gọi Văn Lăng đến nghiên cứu chuyện này.
Văn Lăng cũng không ngờ Ma Tôn lại cho hai thứ này đơn giản đến vậy, nhất thời vẻ mặt có chút kỳ quái.
Nhưng sau khi kiểm tra hạt giống Thiên Ma Tâm, Văn Lăng phát hiện nó không có vấn đề gì—dù sao cũng là vật Ma Thánh để lại, hơn nữa Ma Tôn cũng không phải Thiên Ma, khó mà động tay động chân lên nó.
Vậy thứ có vấn đề, chỉ có thể là công pháp cấp Thiên.
Văn Lăng trầm mặc một lát, nói: "Hiện tại ông ta đã cảnh giác với chúng ta, chúng ta lại đi trộm công pháp cấp Thiên hoàn chỉnh cũng không khách quan, trước mắt chỉ có thể luyện hóa hạt giống Thiên Ma Tâm, sau đó thử đột phá một lần."
Giang Sở Dung suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ta cũng nghĩ như vậy, hơn nữa không phải chúng ta còn có mười tám thức tiếng Phạn của Thần Vương Phạn Thiên sao? Đợi đến khi cảnh giới cao lên rồi, chúng ta có thể so sánh hai bộ công pháp cấp Thiên với nhau, có lẽ sẽ nhìn ra được một vài vấn đề."
Văn Lăng: "Cũng chỉ có thể làm như vậy, ta đi nghiên cứu hạt giống Thiên Ma Tâm, ngươi thu dọn đồ đạc trước đi, đại lễ bái sư kết thúc chúng ta phải lập tức rời đi, không thể chậm trễ."
Nghe vậy, Giang Sở Dung nhanh chóng chạy ra ngoài thu dọn quà cáp của các Thần Vương và đám công tử nhà Thần Vương.
Còn Văn Lăng thì ngồi trước đệm hương bồ, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm hạt giống Thiên Ma Tâm và công pháp cấp Thiên ở trước mặt.
Như đang do dự, lại như đang suy tư.
Việc hắn và Giang Sở Dung đến Vô Vọng Kiếm Phái chắc chắn sẽ nguy hiểm trùng trùng.
Mặc dù Ma Tôn sẽ giúp đỡ hai người, nhưng nếu đám Thần Vương kia biết hai người sẽ rời đi, chắc chắn bọn chúng sẽ đoán ra được ý đồ của Ma Tôn, e rằng bọn chúng sẽ dốc hết sức ngăn cản hai người.
Nếu như hắn vẫn ở cảnh giới Tu La hậu kỳ, đối đầu với đám người này quá nguy hiểm.
Lúc này, có lẽ người khác sẽ nói rằng, ngươi là Thiên Ma, lại có hạt giống Thiên Ma Tâm, ngươi sợ cái gì chứ?
Nhưng không một ai biết được, Văn Lăng chẳng phải Thiên Ma thực sự, cho nên việc hắn luyện hóa hạt giống Thiên Ma Tâm có độ khó cực kỳ cao. Hắn cần công pháp cấp Thiên, đơn giản chỉ vì muốn giảm thiểu rủi ro khi luyện hóa hạt giống Thiên Ma Tâm.
Bây giờ, dưới tình huống công pháp cấp Thiên có thể có vấn đề, hắn chỉ có thể thử mạo hiểm trực tiếp luyện hóa hạt giống Thiên Ma Tâm.
Liệu hắn... có thể thành công không?
•
Khi tia nắng đầu tiên khẽ chiếu vào ô cửa sổ của Ma Cung, Giang Sở Dung mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng chuông vang bên ngoài cửa sổ liền tỉnh giấc.
Giang Sở Dung nhớ hôm nay là đại lễ bái sư, vì vậy cậu không dám chậm trễ, vừa tỉnh dậy liền bước xuống giường.
Khi cậu đứng dậy, cậu thấy Văn Lăng đang đứng trước cửa sổ trong bộ trường bào đen huyền viền vàng đợi cậu.
Văn Lăng vai rộng eo hẹp, mặc bộ y phục đen tuyền nhũ vàng này càng tôn lên dáng người thon dài thẳng tắp, trông rất đẹp trai sang trọng.
Giang Sở Dung nhìn thấy không nhịn được cười nói: "Hôm nay trông chàng bảnh quá."
Nói xong, cậu lại tò mò hỏi: "Còn sớm như vậy, tối qua chàng không ngủ sao? Cả đêm luyện hóa hạt giống Thiên Ma Tâm à?"
Giang Sở Dung ríu ra rít rít nói, nếu là Văn Lăng của ngày thường thì đã sớm lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, nhưng hôm nay hắn không bày ra bất kỳ biểu tình kỳ lạ nào, chỉ nói: "Ngươi đi thay quần áo đi, mau đến đại lễ bái sư. "
Ánh mắt Giang Sở Dung khẽ động, cậu cảm thấy Văn Lăng hôm nay hơi kỳ quái, có điều lúc này cậu cũng không nghĩ nhiều, chỉ "ò" một tiếng rồi nghe lời xoay người đi thẳng đến sau bức bình phong bắt đầu thay quần áo.
Mà sau khi Giang Sở Dung đi thay quần áo, Văn Lăng vốn đang mặt mày lạnh tanh bỗng cau mày, gương mặt tuấn mỹ hiện lên vẻ đau đớn.
Hắn luyện hóa hạt giống Thiên Ma Tâm, luyện nửa chừng liền có khuynh hướng nhập ma, chỉ đành vội vàng dừng lại.
Bây giờ hạt giống Thiên Ma Tâm chưa được luyện hóa hoàn toàn đang ngang ngược chiếm cứ biển ý thức của hắn, điên cuồng tỏa ra đủ loại dụ.c vọng u ám và sát ý.
Giờ phút này Văn Lăng mới chợt hiểu ra vì sao bao năm qua thương thế của Ma Tôn cứ tái đi tái lại không dứt.
Bởi vì có lẽ Ma Tôn cũng giống như hắn, nhiều lần thử luyện hóa hạt giống Thiên Ma Tâm, đánh cược vận may luyện hóa thành công, khôi phục lại thời kỳ đỉnh phong.
Vết thương cũ lành được mới là lạ.
Nhưng bây giờ, ắt hẳn Ma Tôn không còn ý định tự mình thử luyện hạt giống Thiên Ma Tâm rồi, ông ta đã nhìn trúng hắn.
Cũng may... hắn có Vô Vọng kiếm khí, vẫn có thể miễn cưỡng áp chế được ma khí của hạt giống Thiên Ma Tâm.
"Ta xong rồi." Giọng nói nhẹ nhàng của Giang Sở Dung đột nhiên vang lên sau bức bình phong.
Tim Văn Lăng đập thình thịch, hắn lập tức buộc bản thân bình tĩnh trở lại, quay đầu lại nhìn.
Vừa nhìn một cái, hắn chợt sững người.
Bởi vì hôm nay Giang Sở Dung mặc một bộ lễ phục chỉnh tề màu xanh nhạt, rất quý phái tao nhã, mái tóc đen buộc cao sau đầu, để lộ ra gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo thanh tú, trong vẻ tuấn tú có một chút khí khái anh hùng.
Một Giang Sở Dung như vậy nhoáng cái đã khiến Văn Lăng nhớ đến lần đầu tiên hai người gặp nhau, Giang Sở Dung khi ấy mặc đồng phục đệ tử của Vô Vọng Kiếm Phái...
Có hơi ngốc, nhưng thoạt trông rất thanh lịch giản dị.
Giang Sở Dung thấy dáng vẻ xuất thần của Văn Lăng, còn cười nói: "Bộ y phục này được nhỉ, không lộ da lộ thịt, còn hơi giống đồng phục đệ tử của Vô Vọng Kiếm Phái."
Giọng nói của Giang Sở Dung mang theo chút mềm mại hoạt bát, nhưng khi rơi vào tai của Văn Lăng, không biết vì sao lại khơi dậy hạt giống Thiên Ma Tâm đang ngủ say...
Ác niệm khủng bố trong lòng hắn lại trào dâng một cách khó hiểu...
Lòng Văn Lăng trầm xuống, hắn chỉ có thể cấp tốc vận chuyển Vô Vọng kiếm khí áp chế hạt giống Thiên Ma Tâm, cau mày nhìn đi chỗ khác: "Tạm được rồi, đi thôi."
Giang Sở Dung:?
Giang Sở Dung rốt cuộc cũng nhận ra có gì đó không ổn, cậu nhanh chóng bước lên hai bước, tiến lại gần nhìn kỹ Văn Lăng hơn: "Chàng sao vậy? Hình như hôm nay chàng có vẻ không ổn lắm?"
Văn Lăng:...
Giang Sở Dung đột nhiên đến gần, trước mặt hắn là gương mặt xinh đẹp trắng ngần của cậu, mang theo chút quan tâm và hương thơm thoang thoảng.
Một giây mất cảnh giác, những suy nghĩ xấu xa kỳ lạ trong trái tim của Văn Lăng lại tràn lan ra...
Văn Lăng không nhịn được nữa, bất thình lình ngước mắt lên, lộ ra một đôi mắt đỏ như máu, lạnh lùng nhìn Giang Sở Dung, vẻ mặt có vài phần hung ác nói: "Ta luyện hóa hạt giống Thiên Ma Tâm xảy ra chút vấn đề. Ngươi...tránh xa ta ra! A......"
Văn Lăng ôm đầu kêu r/ên.
Mới đầu Giang Sở Dung bị vẻ mặt này của Văn Lăng dọa cho giật mình, không khỏi lùi lại mấy bước, nhưng khi nghe thấy những lời này của Văn Lăng, cậu lập tức biến sắc.
Mặc kệ tất thảy, Giang Sở Dung lập tức lao đến giữ chặt tay Văn Lăng.
Bàn tay của Văn Lăng đột nhiên được lòng bàn tay mềm mại mịn màng của Giang Sở Dung nắm lấy, mu bàn tay của hắn run lên như bị điện giật, lập tức muốn lui về phía sau ——
Nhưng lúc này Giang Sở Dung đã tập trung vận chuyển Vô Vọng kiếm khí, nắm chặt bàn tay của Văn Lăng chuyển Vô Vọng kiếm khí vào cơ thể hắn.
Văn Lăng sững người trong giây lát, sau đó nhanh chóng hồi phục lại một chút, ngừng giãy giụa, mặc cho Giang Sở Dung muốn làm gì thì làm.
Giờ phút này vẻ mặt của Giang Sở Dung không còn vui tươi cợt nhả như thường ngày, cậu cau chặt mày, nghiêm túc nắm tay Văn Lăng, liên tục truyền Vô Vọng kiếm khí vào cơ thể hắn.
Văn Lăng cũng vận chuyển Vô Vọng kiếm khí, trên cần cổ nổi lên gân xanh nhàn nhạt, ma khí màu đỏ cùng kiếm khí chém giết lẫn nhau trong đôi con ngươi của hắn...
Cuối cùng, ánh kiếm lóe lên!
Hai mắt Văn Lăng chợt lóe sáng như sương tuyết, toàn bộ ma khí đỏ như máu bị tiêu diệt triệt để tại giờ khắc này.
Giang Sở Dung vội vàng dõi theo hắn, nhìn hắn một cách nghiêm túc.
Kết quả đối điện với ánh mắt của Văn Lăng lúc này, lòng Giang Sở Dung bất chợt run lên.
Ánh mắt này... Sao cậu cứ cảm thấy đã nhìn thấy ở đâu rồi nhỉ?
Văn Lăng toàn tâm toàn ý đối chọi với ma khí, không để ý đến sự nghi ngờ của Giang Sở Dung, khi hắn định thần lại, hắn khẽ thở ra một hơi, nhìn Giang Sở Dung nói: "Lần này cảm ơn ngươi."
Nghe vậy, Giang Sở Dung thoát khỏi nỗi nghi ngờ ban nãy, chợt mỉm cười: "Chàng không cần phải khách sáo với ta. Chàng cũng vậy, chuyện lớn như vậy sao không nói với ta trước?"
Văn Lăng trầm mặc chốc lát: "Vốn dĩ ta còn có thể áp chế nó."
Nói câu này xong liền không nói nữa.
Giang Sở Dung đầu óc nhạy bén, cậu đương nhiên biết Văn Lăng làm như vậy là vì sĩ diện, cho nên cậu cũng không hỏi thêm, chỉ cười nói: "Được rồi, đi thôi."
Văn Lăng đang định đứng dậy, nhưng vừa cử động, hắn chợt phát hiện Giang Sở Dung vẫn đang nắm tay hắn.
Văn Lăng giật mình, muốn im hơi lặng tiếng rút tay về, nhưng Giang Sở Dung lại nắm chặt tay hắn, kéo hắn đứng dậy nói: "Cứ để như vậy đi, miễn cho lát nữa chàng lại không áp chế được nó."
Văn Lăng:...
Nhưng không hiểu sao, hắn không tiếp tục giãy dụa nữa.
Cứ thế để mặc Giang Sở Dung nắm tay hắn, cùng hắn bước ra khỏi Ma Cung.
———
Tác giả
– Văn Lăng: Cố Minh Tiêu đáng sợ chỗ nào, ngươi nói xem?
– Giang Sở Dung: Người ta là nam chính đó, đứa con của vận mệnh đó.
– Văn Lăng: Thực ra ngươi cũng có thể thử nghĩ cách, đem đứa con của vận mệnh đó trở thành người của mình.
Đột nhiên hắn hiểu tại sao Ma Tôn lại thích đánh Giang Sở Dung đến vậy.
Có đôi khi hắn cũng thật sự muốn đánh.
Nhưng bây giờ không phải lúc để đánh cậu, Văn Lăng lạnh lùng nhìn Giang Sở Dung, nói: "Ngươi nghĩ xem tại sao Ma Tôn lại nhắc nhở ngươi như vậy?"
Giang Sở Dung trong lòng khẽ động, cậu quấn màn giường ngồi dậy, chớp mắt một cái, rồi lại chớp mắt: "Ma Tôn muốn ta đi tìm ông ta, xin ông ta xóa đi ấn ký này?"
Văn Lăng: "Không riêng gì chuyện này. Chẳng phải ông ta còn nói mình có một tấm bản đồ tốt hơn sao?"
Bấy giờ Giang Sở Dung mới nhớ đến điều này, cậu bất giác mím môi.
Nếu chỉ là một trong những thứ này, Giang Sở Dung chắc chắn sẽ do dự có nên đi tìm Ma Tôn hay không, nhưng bây giờ kết hợp cả hai thứ lại, cám dỗ quá lớn, Giang Sở Dung dù ít dù nhiều cũng phải liều mạng một phen.
Cậu có hơi tiến thoái lưỡng nan.
Văn Lăng nhìn vẻ mặt rối rắm của Giang Sở Dung, nhắc nhở: "Nếu đi, ngươi nhất định phải đồng ý làm việc kia cho ông ta."
Giang Sở Dung kinh hãi: "Không đi, ta không đi đâu. Làm việc đó chẳng phải là đâm đầu vào chỗ chết sao? Ta đến Vô Vọng Kiếm Phái nằm vùng, rồi chờ Cố Minh Tiêu chém chết sao?"
Văn Lăng nhíu mày: "Cố Minh Tiêu với Ma Tôn ai đáng sợ hơn?"
Giang Sở Dung do dự một lúc, sau đó nghiêm túc mở to mắt nói dối: "Nếu phải lựa chọn, thì chắc là Cố Minh Tiêu nhỉ, suy cho cùng mỗi lần nhìn thấy hắn là ta gặp xui xẻo, những người thích hắn đều nhắm vào ta, thậm chí còn lấy ta ra làm thế thân, chậc..."
Văn Lăng:...
Một lát sau, Văn Lăng đè Giang Sở Dung lên đùi mình đánh.
Giang Sở Dung bị đánh đến mức kêu "Ây dô ây dô", mặt mày đỏ bừng, ra sức vùng vẫy trên đùi Văn Lăng như một con cá, không biết là đau hay là cái gì khác.
Sau khi Văn Lăng đánh cậu một trận, hắn cũng bình tĩnh trở lại, thả Giang Sở Dung ra.
Giang Sở Dung vành mắt đỏ hoe lặng im lườm Văn Lăng một cái, bụm eo nói nhỏ: "Bi.ến thái."
Văn Lăng cười lạnh: "Nếu ngươi còn không chịu ăn nói đàng hoàng, ta sẽ biế.n thái cho ngươi xem."
Giang Sở Dung:...
Giang Sở Dung nhanh chóng ngậm miệng lại.
Chiêu này đúng là còn lợi hại hơn bất kỳ lời đe dọa bằng lời nói nào của Văn Lăng, xem ra muốn đối phó với lưu manh, có đôi khi bạn cần phải lưu manh hơn cả lưu manh.
Cuối cùng, Giang Sở Dung vẫn đồng ý đi gặp Ma Tôn, bởi vì Văn Lăng sau khi khôi phục lại vẻ đứng đắn đã phân tích kỹ lưỡng những mặt lợi và hại cho cậu.
Giang Sở Dung cảm thấy có lý nên đã đồng ý.
Nói gì đi nữa thì hiện tại Ma Tôn chỉ có mỗi mình cậu là sứ thần, cậu không đi thì không có ai đi.
Ma Tôn có thể dùng những thứ khác uy hiếp cậu, cậu cũng có thể âm thầm lợi dụng điều này để chèn ép Ma Tôn.
Tạm thời cậu không sợ Ma Tôn sẽ giết mình.
Nếu đã như vậy, để xem coi ai dám uy hiếp hơn.
•
Một ngày trước đại lễ bái sư, ánh trăng lạnh giá, đêm khuya mù sương. Cuối cùng Giang Sở Dung cũng lặng lẽ đến thăm Ma Tôn.
Khi đó, Ma Tôn đang đứng trước đài cao trong Ma Cung ngắm sao, ánh sao từ mái vòm ở giữa đài cao chiếu xuống, nhẹ nhàng rơi xuống y phục màu trắng của Ma Tôn, càng khiến Ma Tôn giống như một vị tiên giáng trần, như thể giây tiếp theo ông ấy sẽ phi thăng lên trời.
Sau khi nhìn thấy cảnh tượng này quá nhiều lần, khóe miệng Giang Sở Dung không khỏi co rút, cậu chỉ cảm thấy —— Lão già âm hiểm này thật biết giả bộ.
Nhưng ngoài mặt, cậu vẫn cung kính lễ phép tiến lên, cúi đầu chắp tay hành lễ: "Đồ nhi đến muộn, bái kiến sư tôn."
Ma Tôn thấy Giang Sở Dung đến, chậm rãi nhìn qua: "Rốt cuộc cũng nghĩ thông rồi?"
Giang Sở Dung biết nghe lời phải lấy lòng: "Đồ nhi ngu dốt, xoắn xuýt hai ngày mới nhận ra sư tôn đối với đệ tử thật sự rất tốt. Dụng tâm của sư tôn quá sâu sắc, đồ nhi vừa mới hiểu ra được. Vừa hiểu ra con liền đến đây ngay lập tức."
Ma Tôn cười khẩy: "Bớt nịnh hót đi."
Giang Sở Dung lập tức ngoan ngoãn im miệng, cụp mắt đứng đó.
Ma Tôn liếc nhìn Giang Sở Dung: "Thương thế trên người ta mãi không hết, không thể đợi lâu, nếu ngươi thực sự đã nghĩ thông suốt, vậy thì vài hôm nữa nhanh chóng xuất phát đi."
Giang Sở Dung vội vàng cười nói: "Sư tôn yên tâm, đồ nhi luôn sẵn sàng, nhưng mà—"
Giang Sở Dung vừa nói vừa trộm liếc nhìn Ma Tôn.
Ma Tôn chỉ đợi chữ "nhưng mà" này của Giang Sở Dung, ông ta thản nhiên hỏi: "Ngươi muốn gì?"
Giang Sở Dung cũng không giấu diếm, nghe hỏi liền cười híp mắt nói: "Đồ nhi không cần nhiều, chỉ cần ba thứ, một bộ công pháp cấp Thiên hoàn chỉnh, hạt giống Thiên Ma Tâm và bản đồ Cấm địa Thần Ma."
Rốt cục Ma Tôn cũng nhìn thẳng vào Giang Sở Dung, ánh mắt sắc bén sâu thẳm: "Không nhiều? Chỉ cần có ba thứ?"
Giang Sở Dung bình tĩnh đáp: "Có công pháp cấp Thiên, đồ nhi mới có tư cách đấu với Cố Minh Tiêu."
Ma Tôn: "Vậy còn hạt giống Thiên Ma Tâm thì sao?"
Giang Sở Dung thẳng thắn nói: "Thứ này lấy cho Văn Lăng, con cần hắn hợp tác với con, một người đoạt kiếm, một người chặn Cố Minh Tiêu."
Ma Tôn không rõ hỉ nộ cười khẽ một tiếng: "Ở Vô Vọng Kiếm Phái có nội ứng của ta, một mình ngươi đi là được rồi."
Giang Sở Dung vừa nghe thấy câu này của Ma Tôn, cậu không khỏi ngạc nhiên—— Không ngờ Ma Tôn lại có nội ứng ở trong Vô Vọng Kiếm Phái, trâu bò thật đó... Thảo nào ông ta lại biết Kiếm Thần không ổn nhanh như vậy.
Nhưng ngay lập tức, Giang Sở Dung đã thu lại vẻ kinh ngạc trên mặt, nhìn Ma Tôn một cách nghiêm túc nói: "Thế nhưng nội ứng mà sư tôn lưu lại chưa chắc có thể hợp tác với đồ nhi, bọn con hoàn toàn không biết gì về công pháp của đối phương, rất khó khăn khi phải làm quen lại từ đầu. Mà lỡ như xảy ra chuyện, chẳng phải sẽ mất luôn người hậu thuẫn cuối cùng sư tôn lưu lại Kiếm Phái sao?"
"Cho nên con cảm thấy, chuyện cướp Vô Vọng Kiếm lần này con và Văn Lăng ở ngoài sáng, người nội ứng kia ở trong tối. Nếu xảy ra chuyện, chỉ cần con và Văn Lăng chống đỡ là được. Làm như vậy sư tôn sẽ còn hậu thuẫn ở phía sau."
Ma Tôn nghe vậy cười mà như không cười: "Nói như vậy, thì ngươi đã suy tính chu toàn cho bổn tôn rồi?"
Giang Sở Dung khiêm tốn nói: "Không dám ạ."
Ma Tôn nhàn nhạt liếc nhìn Giang Sở Dung: "Ngươi nên biết bổn tôn ghét nhất là người khác tự cho là thông minh."
Tim Giang Sở Dung đập lộp bộp, không dám nói nhiều, tiếp tục giả ngoan: "Đồ nhi hiểu rõ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này Ma Tôn mới thu hồi tầm mắt, lại đi nhìn những vì sao trên bầu trời cao.
Sau khi nhìn một lúc lâu, mắt thấy chân Giang Sở Dung sắp tê rần, bắt đầu âm thầm rủa xả trong lòng, ông ta mới như hoàn hồn lại, lạnh nhạt nói: "Bổn tôn có thể cho ngươi ba thứ này, nhưng bản đồ thì phải chờ ngươi đem Vô Vọng Kiếm về mới được."
Tim Giang Sở Dung đập mạnh một cái, mừng như điên — cậu vốn tưởng Ma Tôn trước tiên sẽ từ chối ít nhất hai cái, chỉ đồng ý cho bản đồ, không ngờ lại lập tức đồng ý hai cái đầu tiên!
Có được hai cái đầu tiên, cậu và Văn Lăng sẽ bất khả chiến bại khi đồng cảnh giới rồi, còn quay về Ma Vực làm gì chứ? Cứ việc vui chơi ở bên ngoài thôi.
Tuy nhiên, mặc dù trong lòng Giang Sở Dung rất vui, nhưng cậu không thể hiện ra ngoài mặt, cậu vẫn ngoan ngoãn đứng ở đó, cung kính nói: "Vậy, con sẽ làm theo lời của sư tôn."
Ma Tôn giơ tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một hạt giống ma màu đỏ thẫm, ông ta búng đầu ngón tay một cái, hạt giống ma bay về phía Giang Sở Dung ——
Tim của Giang Sở Dung đập lỡ một nhịp, cậu vội vàng nhận lấy.
Khoảnh khắc chạm vào hạt giống ma đó, Giang Sở Dung cảm thấy vô số ác niệm tàn ác khát máu điên cuồng sinh sôi trong lòng, ầm ầm bủa vây cậu ở trong đó, như thể một giây sau cậu sẽ bị cuốn vào ác niệm đọa xuống vực sâu...
Tiếng chuông báo động trong tâm trí Giang Sở Dung vang lên inh ỏi, ngay lập tức, cậu âm thầm vận chuyển Vô Vọng kiếm khí, chống lại sự gặm nhấm của tà niệm từ hạt giống Thiên Tâm Ma.
Lúc này khi cậu nhìn kỹ lại, chỉ thấy hạt giống Thiên Tâm Ma bình yên vô sự bay lơ lửng trong lòng bàn tay, từng tia ma khí đỏ thẫm mê hoặc không gì sánh được nở rộ ra bên ngoài, xinh đẹp vô cùng.
Giang Sở Dung chỉ nhìn thoáng qua, không dám nhìn nữa, cẩn thận cất hạt giống Thiên Tâm Ma đi.
Ma Tôn ở bên cạnh vẫn lạnh lùng quan sát.
Khi thấy Giang Sở Dung nhanh chóng thoát khỏi sự cám dỗ của hạt giống Thiên Tâm Ma, ông ta khẽ nhướng đôi lông mày không thể phát hiện.
Sau đó, ông ta xòe tay ra, trong lòng bàn tay hiện ra một chiếc hộp ngọc.
"Cầm đi."
Giang Sở Dung nghe vậy nhìn qua, thấy hộp ngọc đó, biết trong đó là công pháp cấp Thiên, không khỏi giật mình.
Cậu có hơi không dám chìa tay ra nhận.
Hôm nay Ma Tôn cũng quá sòng phẳng rồi.
Ma Tôn: "Sao, không dám lấy?"
Giang Sở Dung do dự một chút, cuối cùng vẫn kiên quyết vươn tay, nhận lấy hộp ngọc, chắp tay nói: "Đa tạ sư tôn."
Thấy vậy, ánh mắt Ma Tôn hiện lên ý cười nhợt nhạt.
"Đồ nhi, ngươi xin gì vi sư cho nấy, đến lúc đó ngươi đừng làm vi sư thất vọng."
Giang Sở Dung vội vàng đáp: "Sư tôn yên tâm đi, đồ nhi dù có lên núi đao xuống biển lửa cũng sẽ giúp sư tôn lấy được Vô Vọng Kiếm!"
Ma Tôn nhìn Giang Sở Dung thật sâu: "Chỉ mong vậy."
Tim Giang Sở Dung lại đập mạnh khi nghe thấy ba từ này của Ma Tôn.
Nhưng Ma Tôn sau khi nói xong ba từ này liền xoay người đi: "Đã muộn rồi, ngươi trở về nghỉ ngơi đi. Đại lễ bái sư ngày mai không được bỏ lỡ."
Giang Sở Dung vội vàng đồng ý, mang theo đồ đạc lui xuống.
Khoảnh khắc Giang Sở Dung rời đi, Ma Tôn ở trên bục cao quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một tia sáng xanh yếu ớt biến mất trong Ma Cung.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ không tỳ vết của Ma Tôn không lộ ra một chút biểu cảm nào.
•
Lần này Giang Sở Dung thuận lợi có được hạt giống Thiên Ma Tâm và công pháp cấp Thiên, thuận lợi đến mức cậu cảm thấy như mình đang nằm mơ.
Vì vậy, ngay khi trở về nơi ở của mình, cậu lập tức gọi Văn Lăng đến nghiên cứu chuyện này.
Văn Lăng cũng không ngờ Ma Tôn lại cho hai thứ này đơn giản đến vậy, nhất thời vẻ mặt có chút kỳ quái.
Nhưng sau khi kiểm tra hạt giống Thiên Ma Tâm, Văn Lăng phát hiện nó không có vấn đề gì—dù sao cũng là vật Ma Thánh để lại, hơn nữa Ma Tôn cũng không phải Thiên Ma, khó mà động tay động chân lên nó.
Vậy thứ có vấn đề, chỉ có thể là công pháp cấp Thiên.
Văn Lăng trầm mặc một lát, nói: "Hiện tại ông ta đã cảnh giác với chúng ta, chúng ta lại đi trộm công pháp cấp Thiên hoàn chỉnh cũng không khách quan, trước mắt chỉ có thể luyện hóa hạt giống Thiên Ma Tâm, sau đó thử đột phá một lần."
Giang Sở Dung suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ta cũng nghĩ như vậy, hơn nữa không phải chúng ta còn có mười tám thức tiếng Phạn của Thần Vương Phạn Thiên sao? Đợi đến khi cảnh giới cao lên rồi, chúng ta có thể so sánh hai bộ công pháp cấp Thiên với nhau, có lẽ sẽ nhìn ra được một vài vấn đề."
Văn Lăng: "Cũng chỉ có thể làm như vậy, ta đi nghiên cứu hạt giống Thiên Ma Tâm, ngươi thu dọn đồ đạc trước đi, đại lễ bái sư kết thúc chúng ta phải lập tức rời đi, không thể chậm trễ."
Nghe vậy, Giang Sở Dung nhanh chóng chạy ra ngoài thu dọn quà cáp của các Thần Vương và đám công tử nhà Thần Vương.
Còn Văn Lăng thì ngồi trước đệm hương bồ, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm hạt giống Thiên Ma Tâm và công pháp cấp Thiên ở trước mặt.
Như đang do dự, lại như đang suy tư.
Việc hắn và Giang Sở Dung đến Vô Vọng Kiếm Phái chắc chắn sẽ nguy hiểm trùng trùng.
Mặc dù Ma Tôn sẽ giúp đỡ hai người, nhưng nếu đám Thần Vương kia biết hai người sẽ rời đi, chắc chắn bọn chúng sẽ đoán ra được ý đồ của Ma Tôn, e rằng bọn chúng sẽ dốc hết sức ngăn cản hai người.
Nếu như hắn vẫn ở cảnh giới Tu La hậu kỳ, đối đầu với đám người này quá nguy hiểm.
Lúc này, có lẽ người khác sẽ nói rằng, ngươi là Thiên Ma, lại có hạt giống Thiên Ma Tâm, ngươi sợ cái gì chứ?
Nhưng không một ai biết được, Văn Lăng chẳng phải Thiên Ma thực sự, cho nên việc hắn luyện hóa hạt giống Thiên Ma Tâm có độ khó cực kỳ cao. Hắn cần công pháp cấp Thiên, đơn giản chỉ vì muốn giảm thiểu rủi ro khi luyện hóa hạt giống Thiên Ma Tâm.
Bây giờ, dưới tình huống công pháp cấp Thiên có thể có vấn đề, hắn chỉ có thể thử mạo hiểm trực tiếp luyện hóa hạt giống Thiên Ma Tâm.
Liệu hắn... có thể thành công không?
•
Khi tia nắng đầu tiên khẽ chiếu vào ô cửa sổ của Ma Cung, Giang Sở Dung mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng chuông vang bên ngoài cửa sổ liền tỉnh giấc.
Giang Sở Dung nhớ hôm nay là đại lễ bái sư, vì vậy cậu không dám chậm trễ, vừa tỉnh dậy liền bước xuống giường.
Khi cậu đứng dậy, cậu thấy Văn Lăng đang đứng trước cửa sổ trong bộ trường bào đen huyền viền vàng đợi cậu.
Văn Lăng vai rộng eo hẹp, mặc bộ y phục đen tuyền nhũ vàng này càng tôn lên dáng người thon dài thẳng tắp, trông rất đẹp trai sang trọng.
Giang Sở Dung nhìn thấy không nhịn được cười nói: "Hôm nay trông chàng bảnh quá."
Nói xong, cậu lại tò mò hỏi: "Còn sớm như vậy, tối qua chàng không ngủ sao? Cả đêm luyện hóa hạt giống Thiên Ma Tâm à?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Sở Dung ríu ra rít rít nói, nếu là Văn Lăng của ngày thường thì đã sớm lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, nhưng hôm nay hắn không bày ra bất kỳ biểu tình kỳ lạ nào, chỉ nói: "Ngươi đi thay quần áo đi, mau đến đại lễ bái sư. "
Ánh mắt Giang Sở Dung khẽ động, cậu cảm thấy Văn Lăng hôm nay hơi kỳ quái, có điều lúc này cậu cũng không nghĩ nhiều, chỉ "ò" một tiếng rồi nghe lời xoay người đi thẳng đến sau bức bình phong bắt đầu thay quần áo.
Mà sau khi Giang Sở Dung đi thay quần áo, Văn Lăng vốn đang mặt mày lạnh tanh bỗng cau mày, gương mặt tuấn mỹ hiện lên vẻ đau đớn.
Hắn luyện hóa hạt giống Thiên Ma Tâm, luyện nửa chừng liền có khuynh hướng nhập ma, chỉ đành vội vàng dừng lại.
Bây giờ hạt giống Thiên Ma Tâm chưa được luyện hóa hoàn toàn đang ngang ngược chiếm cứ biển ý thức của hắn, điên cuồng tỏa ra đủ loại dụ.c vọng u ám và sát ý.
Giờ phút này Văn Lăng mới chợt hiểu ra vì sao bao năm qua thương thế của Ma Tôn cứ tái đi tái lại không dứt.
Bởi vì có lẽ Ma Tôn cũng giống như hắn, nhiều lần thử luyện hóa hạt giống Thiên Ma Tâm, đánh cược vận may luyện hóa thành công, khôi phục lại thời kỳ đỉnh phong.
Vết thương cũ lành được mới là lạ.
Nhưng bây giờ, ắt hẳn Ma Tôn không còn ý định tự mình thử luyện hạt giống Thiên Ma Tâm rồi, ông ta đã nhìn trúng hắn.
Cũng may... hắn có Vô Vọng kiếm khí, vẫn có thể miễn cưỡng áp chế được ma khí của hạt giống Thiên Ma Tâm.
"Ta xong rồi." Giọng nói nhẹ nhàng của Giang Sở Dung đột nhiên vang lên sau bức bình phong.
Tim Văn Lăng đập thình thịch, hắn lập tức buộc bản thân bình tĩnh trở lại, quay đầu lại nhìn.
Vừa nhìn một cái, hắn chợt sững người.
Bởi vì hôm nay Giang Sở Dung mặc một bộ lễ phục chỉnh tề màu xanh nhạt, rất quý phái tao nhã, mái tóc đen buộc cao sau đầu, để lộ ra gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo thanh tú, trong vẻ tuấn tú có một chút khí khái anh hùng.
Một Giang Sở Dung như vậy nhoáng cái đã khiến Văn Lăng nhớ đến lần đầu tiên hai người gặp nhau, Giang Sở Dung khi ấy mặc đồng phục đệ tử của Vô Vọng Kiếm Phái...
Có hơi ngốc, nhưng thoạt trông rất thanh lịch giản dị.
Giang Sở Dung thấy dáng vẻ xuất thần của Văn Lăng, còn cười nói: "Bộ y phục này được nhỉ, không lộ da lộ thịt, còn hơi giống đồng phục đệ tử của Vô Vọng Kiếm Phái."
Giọng nói của Giang Sở Dung mang theo chút mềm mại hoạt bát, nhưng khi rơi vào tai của Văn Lăng, không biết vì sao lại khơi dậy hạt giống Thiên Ma Tâm đang ngủ say...
Ác niệm khủng bố trong lòng hắn lại trào dâng một cách khó hiểu...
Lòng Văn Lăng trầm xuống, hắn chỉ có thể cấp tốc vận chuyển Vô Vọng kiếm khí áp chế hạt giống Thiên Ma Tâm, cau mày nhìn đi chỗ khác: "Tạm được rồi, đi thôi."
Giang Sở Dung:?
Giang Sở Dung rốt cuộc cũng nhận ra có gì đó không ổn, cậu nhanh chóng bước lên hai bước, tiến lại gần nhìn kỹ Văn Lăng hơn: "Chàng sao vậy? Hình như hôm nay chàng có vẻ không ổn lắm?"
Văn Lăng:...
Giang Sở Dung đột nhiên đến gần, trước mặt hắn là gương mặt xinh đẹp trắng ngần của cậu, mang theo chút quan tâm và hương thơm thoang thoảng.
Một giây mất cảnh giác, những suy nghĩ xấu xa kỳ lạ trong trái tim của Văn Lăng lại tràn lan ra...
Văn Lăng không nhịn được nữa, bất thình lình ngước mắt lên, lộ ra một đôi mắt đỏ như máu, lạnh lùng nhìn Giang Sở Dung, vẻ mặt có vài phần hung ác nói: "Ta luyện hóa hạt giống Thiên Ma Tâm xảy ra chút vấn đề. Ngươi...tránh xa ta ra! A......"
Văn Lăng ôm đầu kêu r/ên.
Mới đầu Giang Sở Dung bị vẻ mặt này của Văn Lăng dọa cho giật mình, không khỏi lùi lại mấy bước, nhưng khi nghe thấy những lời này của Văn Lăng, cậu lập tức biến sắc.
Mặc kệ tất thảy, Giang Sở Dung lập tức lao đến giữ chặt tay Văn Lăng.
Bàn tay của Văn Lăng đột nhiên được lòng bàn tay mềm mại mịn màng của Giang Sở Dung nắm lấy, mu bàn tay của hắn run lên như bị điện giật, lập tức muốn lui về phía sau ——
Nhưng lúc này Giang Sở Dung đã tập trung vận chuyển Vô Vọng kiếm khí, nắm chặt bàn tay của Văn Lăng chuyển Vô Vọng kiếm khí vào cơ thể hắn.
Văn Lăng sững người trong giây lát, sau đó nhanh chóng hồi phục lại một chút, ngừng giãy giụa, mặc cho Giang Sở Dung muốn làm gì thì làm.
Giờ phút này vẻ mặt của Giang Sở Dung không còn vui tươi cợt nhả như thường ngày, cậu cau chặt mày, nghiêm túc nắm tay Văn Lăng, liên tục truyền Vô Vọng kiếm khí vào cơ thể hắn.
Văn Lăng cũng vận chuyển Vô Vọng kiếm khí, trên cần cổ nổi lên gân xanh nhàn nhạt, ma khí màu đỏ cùng kiếm khí chém giết lẫn nhau trong đôi con ngươi của hắn...
Cuối cùng, ánh kiếm lóe lên!
Hai mắt Văn Lăng chợt lóe sáng như sương tuyết, toàn bộ ma khí đỏ như máu bị tiêu diệt triệt để tại giờ khắc này.
Giang Sở Dung vội vàng dõi theo hắn, nhìn hắn một cách nghiêm túc.
Kết quả đối điện với ánh mắt của Văn Lăng lúc này, lòng Giang Sở Dung bất chợt run lên.
Ánh mắt này... Sao cậu cứ cảm thấy đã nhìn thấy ở đâu rồi nhỉ?
Văn Lăng toàn tâm toàn ý đối chọi với ma khí, không để ý đến sự nghi ngờ của Giang Sở Dung, khi hắn định thần lại, hắn khẽ thở ra một hơi, nhìn Giang Sở Dung nói: "Lần này cảm ơn ngươi."
Nghe vậy, Giang Sở Dung thoát khỏi nỗi nghi ngờ ban nãy, chợt mỉm cười: "Chàng không cần phải khách sáo với ta. Chàng cũng vậy, chuyện lớn như vậy sao không nói với ta trước?"
Văn Lăng trầm mặc chốc lát: "Vốn dĩ ta còn có thể áp chế nó."
Nói câu này xong liền không nói nữa.
Giang Sở Dung đầu óc nhạy bén, cậu đương nhiên biết Văn Lăng làm như vậy là vì sĩ diện, cho nên cậu cũng không hỏi thêm, chỉ cười nói: "Được rồi, đi thôi."
Văn Lăng đang định đứng dậy, nhưng vừa cử động, hắn chợt phát hiện Giang Sở Dung vẫn đang nắm tay hắn.
Văn Lăng giật mình, muốn im hơi lặng tiếng rút tay về, nhưng Giang Sở Dung lại nắm chặt tay hắn, kéo hắn đứng dậy nói: "Cứ để như vậy đi, miễn cho lát nữa chàng lại không áp chế được nó."
Văn Lăng:...
Nhưng không hiểu sao, hắn không tiếp tục giãy dụa nữa.
Cứ thế để mặc Giang Sở Dung nắm tay hắn, cùng hắn bước ra khỏi Ma Cung.
———
Tác giả
– Văn Lăng: Cố Minh Tiêu đáng sợ chỗ nào, ngươi nói xem?
– Giang Sở Dung: Người ta là nam chính đó, đứa con của vận mệnh đó.
– Văn Lăng: Thực ra ngươi cũng có thể thử nghĩ cách, đem đứa con của vận mệnh đó trở thành người của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro