Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính
(Thượng): Hy Vọng Người Đừng Chia Cắt Con Với Sở Dung...
Hậu Giản
2024-05-20 21:26:32
Người một nhà đoàn tụ, bầu không khí vui vầy hiếm có, ấm áp lạ thường.
Cố Minh Tiêu còn đặc biệt sắp xếp chỗ ở yên tĩnh và trang nhã nhất cho Giang Ngưng Thiên và Linh Toàn Anh ở Nghênh Khách Phong.
Ban đêm, Cố Minh Tiêu tổ chức yến tiệc để chiêu đãi Giang Ngưng Thiên và Linh Toàn Anh, Bạch Thần Băng, Giang Triều Sinh và những người khác đi theo tiếp khách.
Mọi người rất vui vẻ, ai cũng uống khá nhiều, ngà ngà say.
Đứng đầu trong số đó chính là Giang Triều Sinh, người bắt đầu nổi điên sau khi say bét nhè, vẫn là Bạch Thần Băng thấy sắc mặt của Cố Minh Tiêu không ổn, vội vàng kéo người ra ngoài.
Cứ như vậy, Giang Triều Sinh vừa xiêu vẹo dựa vào bả vai Bạch Thần Băng, vừa ồn ào hét lên: "Sư phụ đúng là may mắn, con hâm mộ sư phụ lắm luôn huhuhu!"
"Tại sao ta lại tu vô tình đạo chứ, sai đường rồi, sai mất rồi..."
Vẻ mặt Bạch Thần Băng kỳ quái, y đành phải lấy tay bịt miệng Giang Triều Sinh lại, vừa xin lỗi Giang Ngưng Thiên và mọi người, vừa lôi vừa kéo Giang Triều Sinh ra khỏi biệt viện.
Mọi người nhìn thấy cảnh này, không khỏi mỉm cười.
Giang Sở Dung cũng nhịn không được cười nói: "Không ngờ khi biểu ca buông thả lại có tính cách như vậy, cũng khá là buồn cười."
Giang Ngưng Thiên thản nhiên nói: "Đúng là thằng nhóc điên, mặc kệ nó, chúng ta uống tiếp đi."
Giang Sở Dung: "Vâng ạ."
Thế là cả nhà lại tiếp tục uống rượu.
Lần này, đến lượt Giang Sở Dung ngã xuống.
Lúc trước cậu nhìn thấy Giang Triều Sinh say rượu, còn cảm thấy mất mặt cực kỳ, vậy nên lúc này cho dù có say khướt, cậu cũng chỉ nằm úp mặt trên bàn, không nghiêng ngả dựa vào ai.
Mặt mũi cậu đỏ bừng, lông mi dài khẽ run, đôi môi mỏng mím lại, lại có chút đáng yêu bất ngờ.
Linh Toàn Anh thấy vậy ánh mắt khẽ động, bà cười nói với Cố Minh Tiêu: "Minh Tiêu, con đưa Trần nhi đi nghỉ ngơi trước đi, vết thương Đại Đạo trên người nó còn chưa khỏi hẳn, uống nhiều linh tửu cũng không tốt."
Cố Minh Tiêu vội vàng đáp "Vâng" rồi đỡ Giang Sở Dung về phòng.
Nhất thời, trước bàn rượu to như vậy chỉ còn lại Linh Toàn Anh và Giang Ngưng Thiên.
Lúc này, hai người nhìn Cố Minh Tiêu và Giang Sở Dung đã đi xa, họ liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt bình tĩnh đến lạ.
Là Linh Toàn Anh lên tiếng trước: "Ngưng Thiên, ta đi gặp cửu cửu của Trần nhi, chàng có muốn đi cùng ta không?"
Giang Ngưng Thiên đáp: "Được."
Linh Toàn Anh đứng dậy.
Giang Ngưng Thiên theo sát phía sau.
·
Giang Sở Dung hoàn toàn không biết gì về sự sắp xếp của cha mẹ mình, lúc này cậu nằm trên giường, kéo ống tay áo của Cố Minh Tiêu nói liên miên với hắn.
Bản thân cậu nói gì cậu cũng không rõ, lộn xộn mất trật tự, nhưng tất cả đều thể hiện rằng cậu đang rất hạnh phúc, thật sự rất hạnh phúc.
Bấy giờ Cố Minh Tiêu nhìn nụ cười rạng rỡ và đôi mắt đào hoa hơi cong của Giang Sở Dung, rồi lại nhìn sắc đỏ ửng say lòng người trên đôi gò má của cậu, tâm trạng của hắn cũng bất giác dễ chịu hơn.
Tuy nhiên, xét thấy nhạc phụ và nhạc mẫu vẫn còn ở bên ngoài, Cố Minh Tiêu cũng không dám lỗ mãng, hắn chỉ chầm chậm ngồi xuống mép giường, vươn tay ôm Giang Sở Dung vào lòng, để cậu nằm trên đùi mình.
Trên người Cố Minh Tiêu mang theo một mùi hương mát lành dễ chịu, Giang Sở Dung tựa vào lòng hắn cọ tới cọ lui, cảm thấy đầu óc có hơi nhức nhối căng chặt vì cơn say đỡ hơn rất nhiều.
Sau đó Giang Sở Dung bắt đầu làm bậy, mượn men say mà lăn lộn ở trong vòng tay Cố Minh Tiêu, làm nhăn nhúm bộ thường phục trắng tinh của hắn.
Cố Minh Tiêu cũng không ngăn cậu, chỉ dịu dàng ôm lấy cậu, vỗ vỗ lưng cho cậu.
Hai người cứ vậy mà yên lặng ở bên nhau một hồi, Giang Sở Dung làm ổ trong lòng Cố Minh Tiêu đột nhiên nhỏ giọng nói: "Đại sư huynh, chàng đưa ta về hành cung của chàng đi."
Cố Minh Tiêu:?
"Em lại nói sảng gì đó?" Cố Minh Tiêu bất đắc dĩ.
Giang Sở Dung vừa mới đoàn tụ với gia đình ngày đầu tiên, ba người nên ở với nhau mới đúng.
Giang Sở Dung lại mỉm cười, say bí tỉ nằm ở trong lòng Cố Minh Tiêu, mò mẫm đôi bàn tay xương khớp rõ ràng của hắn, nói: "Chàng xem dáng vẻ không có tiền đồ của cha ta đi, hai mắt thiếu điều muốn gắn lên người của mẹ ta luôn, muốn lấy xuống cũng lấy không được. Nếu ta ở lại, có khi sẽ làm mất hứng của hai người mất..."
Cố Minh Tiêu:...
Nói thì nói vậy, nhưng nếu hắn tùy tiện đưa Giang Sở Dung đi thì rất không lễ phép.
Cố Minh Tiêu trầm tư chốc lát, rồi cúi đầu nói: "Em nằm một lát đi, ta đi xem hai người uống xong chưa."
Giang Sở Dung hơi sửng sốt, mặc dù không tình nguyện lắm, nhưng cậu biết Cố Minh Tiêu làm như vậy rất chu toàn, thế là cậu lặng lẽ thả tay ra, nói: "Chàng đi đi."
Cố Minh Tiêu đứng dậy đi ra ngoài.
Kết quả khi ra đến sảnh chính, Cố Minh Tiêu mới phát hiện Linh Toàn Anh và Giang Ngưng Thiên đã rời đi từ lâu, chỉ để lại một tờ giấy nhắn.
Trên đó viết —— Ta và Ngưng Thiên đi gặp cửu cửu của Trần nhi, Minh Tiêu con trông coi Trần nhi một lát nhé, tốt nhất là dỗ nó ngủ trước đi.
Cố Minh Tiêu vừa xem đã hiểu.
Linh Toàn Anh và Giang Ngưng Thiên đi lấy lại đôi Linh Nhãn của Giang Sở Dung.
Hắn yên lặng cất tờ giấy đi, đứng dậy trở vào phòng.
Hắn còn đang nghĩ cách dỗ Giang Sở Dung ngủ, nhưng ai ngờ khi quay lại, hắn nhìn thấy Giang Sở Dung đã nằm yên trên giường, hai má ửng hồng, ôm chiếc gối lụa mềm ngủ đến ngon lành.
Cố Minh Tiêu ngớ ra một lát, vươn tay vén lên chăn bông ở bên cạnh, nhẹ nhàng đắp cho Giang Sở Dung.
Dường như Giang Sở Dung cảm nhận được khí tức của Cố Minh Tiêu, thế là cậu lại nhích người qua.
Khóe môi Cố Minh Tiêu chậm rãi hiện lên ý cười nhàn nhạt, hắn lại không chút do dự ôm Giang Sở Dung vào lòng.
Cũng không biết qua bao lâu, khi gió đêm thổi vào từ bên ngoài trở nên lạnh lẽo, Cố Minh Tiêu đang định đóng cửa sổ phòng, thì phu thê Linh Toàn Anh cuối cùng cũng quay lại.
Hai người lặng lẽ bước vào phòng, nhìn thấy dáng vẻ Cố Minh Tiêu cuối đầu dịu dàng ôm lấy Giang Sở Dung, hai người đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đều bất giác sinh ra chút tán thưởng.
Lúc này, Linh Toàn Anh nhỏ giọng nói trước: "Minh Tiêu, chúng ta đã trở lại."
Cố Minh Tiêu nghe thấy tiếng, trái tim khẽ run lên, nhanh chóng nhìn sang.
Nhìn thấy hai người, Cố Minh Tiêu vội vàng xin lỗi nói một câu "thất lễ", liền muốn nhẹ nhàng đặt Giang Sở Dung xuống rồi đứng dậy.
Nhưng Linh Toàn Anh lập tức ngăn hắn lại, nói: "Không cần, đặt Linh Nhãn trở về vị trí cũng sẽ hơi đau, con cứ ôm Trần nhi như thế đi, để nó khỏi nhúc nhích."
Nghe vậy, vẻ mặt Cố Minh Tiêu cũng trở nên nghiêm túc, tiếp đó hắn lại ôm chặt Giang Sở Dung vào lòng, hạ một vài cấm chế lên người Giang Sở Dung.
Thấy vậy, Linh Toàn Anh mỉm cười khen Cố Minh Tiêu một tiếng, sau đó đưa mắt nhìn Giang Ngưng Thiên ở bên cạnh.
Giang Ngưng Thiên hiểu ý, đứng dậy đi ra ngoài thủ hộ.
Lúc này Linh Toàn Anh mới đi tới bên giường.
Chỉ thấy bà nhẹ nhàng giơ tay lên, trong lòng bàn tay bà xuất hiện hai vật trong suốt tựa bông tuyết và lấp lánh như pha lê.
Cố Minh Tiêu không ngờ Linh Nhãn tồn tại ở dạng như thế, nhất thời hắn cũng có chút kinh ngạc.
Linh Toàn Anh truyền âm giải thích: "Bản thân Linh Nhãn cũng tồn tại như một thứ đi kèm với pháp khí, nó là linh vật Trời ban, sẽ tự chọn cho mình chủ nhân thích hợp nhất."
Sắc mặt Cố Minh Tiêu dịu đi một chút —— Hắn còn tưởng đôi mắt này trực tiếp bị móc ra, nếu không phải vậy thì không cần phải móc mắt ra đổi lại rồi.
Linh Toàn Anh tựa hồ cảm nhận được suy nghĩ của Cố Minh Tiêu, bà khẽ thở dài, truyền âm nói: "Nhưng Linh Nhãn nối liền với mạch máu của chủ nhân, nếu không phải tự nguyện tách ra, thì đau đớn cũng không kém gì bị moi mắt sống. Hơn nữa, muốn nuôi dưỡng Linh Nhãn còn cần máu của chính chủ nhân nó, cho nên năm đó hơn một nửa linh huyết của Trần nhi đã bị lấy đi."
"Thực ra thiên phú của cửu cửu nó cũng không tệ, nhưng bởi vì hắn ta luôn phải dùng máu của mình để nuôi dưỡng Linh Nhãn nên mới làm chậm trễ việc tu luyện tiến cảnh. Lòng tham thôi chưa đủ, chính là như vậy."
"Tuy nhiên trời xui đất khiến thế nào mà hắn ta đã giúp Trần nhi nuôi dưỡng đôi mắt này đến cảnh giới Pháp Tướng. Nếu Trần nhi tự mình nuôi dưỡng, thì e rằng cảnh giới tu vi của nó cũng không thể đến trình độ như bây giờ."
Cố Minh Tiêu nghe đến đây, ánh mắt trở nên trầm ngưng.
Nhưng Linh Toàn Anh lại nói: "May là hiện tại thân thể của Trần nhi rất tốt, tu vi cũng cao, ta không cần lo nó không thể nuôi nổi Linh Nhãn rồi."
Cố Minh Tiêu ý thức được điều gì đó, ngẩng đầu nhìn Linh Toàn Anh.
Lúc này, Linh Toàn Anh nhìn hắn, sau một lúc im lặng, bà mới thấp giọng nói: "Trần nhi có hơi nhạy cảm, vừa thích khóc, vừa sợ đau. Nhiều năm qua ta không thể ở bên cạnh nó, cũng không biết nó bây giờ như thế nào nữa, cũng may có Minh Tiêu con đã bầu bạn với nó trên hành trình quan trọng nhất này, có thể thấy Trần nhi rất tin tưởng con."
"Cho nên ta muốn nhờ con một việc."
Trái tim Cố Minh Tiêu đập mạnh một cái, hắn lập tức nói: "Linh sư cô có chuyện gì xin cứ căn dặn."
Linh Toàn Anh: "Nếu quẻ bói của ta chính xác, thì trong mệnh của hai con còn một kiếp nạn, còn là kiếp nạn liên quan mật thiết với thế giới này, chẳng bao lâu nữa sẽ tới."
Sắc mặt Cố Minh Tiêu lập tức trở nên thận trọng.
Linh Toàn Anh: "Nếu không phải như vậy, ta cũng sẽ không cố đổi lại Linh Nhãn cho Trần nhi trong lúc vết thương Đại Đạo của nó còn chưa bình phục hoàn toàn."
"Minh Tiêu, con đã thăng lên cảnh giới Nhập Thánh, có lẽ con cũng đã biết thân phận của mình rồi phải không?"
Cố Minh Tiêu nghe đến đây, trái tim hắn đập thình thịch, lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Ngay sau đó, hắn không đợi Linh Toàn Anh nói thêm gì đã chủ động nói: "Linh sư cô, con xin thề, nếu con thật sự là kẻ diệt thế, con cũng sẽ tuyệt đối không bao giờ làm tổn thương đến Sở Dung dù chỉ một sợi tóc. Hy vọng người đừng chia cắt con với Sở Dung—"
Linh Toàn Anh: "Không phải chuyện này, ta không phản đối việc con và Trần nhi ở bên nhau. Là ta đơn phương muốn xin con một chuyện."
Thấy Linh Toàn Anh không có ý muốn ngăn cản hai người họ ở bên nhau, sắc mặt Cố Minh Tiêu mới dịu đi một chút, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Linh Toàn Anh, hắn vẫn cau mày hỏi: "Vậy sư cô cần con làm gì?"
Vẻ mặt Linh Toàn Anh có chút phức tạp: "Con và Trần nhi có Đồng Tâm Sinh Tử Khế phải không?"
Cố Minh Tiêu giật thót trong lòng, giờ phút này hắn rốt cục cũng hiểu được vì sao vừa rồi Linh Toàn Anh lại phải nói với hắn nhiều lời như vậy...
Một lúc lâu sau, Cố Minh Tiêu khàn giọng nói: "Con hiểu được lời sư cô nói. Con sẽ, giải trừ Đồng Tâm Sinh Tử Khế."
Linh Toàn Anh cuối cùng thấp giọng thở dài một hơi: "Đứa trẻ ngoan, ta không phải không muốn để các con ở bên nhau, nhưng ta rất sợ Ma Thần sẽ lợi dụng Đồng Tâm Sinh Tử Khế để khống chế suy nghĩ của hai đứa, dựa vào đó mà phá vỡ từ trong nội bộ và làm tan rã chúng ta."
Cố Minh Tiêu im lặng một lát, vẻ mặt không thay đổi, bình tĩnh nói: "Linh sư cô lo lắng là rất đúng, nếu tai họa Ma Thần thật sự bắt nguồn từ con, vậy thì đến lúc đó con có thể không còn là con nữa, Đồng Tâm Sinh Tử Khế sẽ trở thành mối đe dọa của Ma Thần đối với mọi người. Quả thực có quá nhiều tai hại."
Linh Toàn Anh: "Con hiểu được là tốt."
Cố Minh Tiêu cụp mắt xuống, ánh mắt ảm đạm chẳng thể nhìn thấu: "Vâng, con biết sư cô có ý tốt, dẫu sao sư cô cũng không phải yêu cầu con giải trừ khế ước đạo lữ, con đã rất cảm kích rồi."
Linh Toàn Anh ngơ ngác, nhưng sau đó bà lại khẽ thở dài, nghiêm túc nói: "Cám ơn con, Minh Tiêu."
Cố Minh Tiêu không nói nữa, hắn chỉ cúi đầu lặng lẽ nhìn Giang Sở Dung chẳng hề phát hiện ra điều gì, đang ngủ ngon lành trong lòng hắn.
Hàng mi dài của Giang Sở Dung rũ xuống, trên mặt vẫn còn vươn chút hồng hào do men say, trông cậu dịu ngoan an tĩnh đến lạ, không có bất kỳ dị thường nào, xinh đẹp và tinh xảo như những tiên nhân được điêu khắc bằng ngọc cổ.
Chăm chú nhìn Giang Sở Dung như vậy một hồi lâu, sau đó Cố Minh Tiêu mới từ từ lấy ra Vô Vọng Kiếm.
Hắn hướng mũi kiếm vào một điểm trong khoảng không trước mặt, mặt vô biểu tình chém xuống một nhát——
Kiếm khí sáng ngời lập tức rơi xuống!
Trong âm thầm lặng lẽ, sợi dây ràng buộc đỏ tươi như máu giữa hai người đã bị cắt đứt như thế...
Ngay khoảnh khắc ấy Giang Sở Dung đang ngủ say cũng vô thức cau mày — Cho dù không tỉnh lại, thì cậu vẫn cảm thấy giấc mơ của mình có chút trống rỗng, giống như thiếu mất một mảnh nào đó.
Lúc này Cố Minh Tiêu cụp mắt lặng lẽ thu kiếm, trong nháy mắt đó, cảm xúc của hắn lên lên xuống xuống, nhưng hắn không hề biểu hiện ra ngoài.
Suy cho cùng, yêu cầu này của Linh Toàn Anh không hề quá đáng chút nào, cũng rất đúng lý hợp tình.
Hắn không thể làm tổn thương trái tim của một người mẹ.
Đặc biệt là tấm lòng của người mẹ đã trù tính chịu đựng vì Giang Sở Dung nhiều năm như vậy.
Nhưng Linh Toàn Anh lại thông minh sắc bén đến cỡ nào, bà nhìn khuôn mặt lãnh đạm thản nhiên của Cố Minh Tiêu lại giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nổi lên phong ba bão táp, sau một lúc im lặng, bà cực kỳ trịnh trọng nói: "Minh Tiêu, lần này ta làm việc không chu toàn. Nếu kiếp nạn này có thể vượt qua, ta nhất định sẽ đích thân tổ chức hôn lễ hoành tráng nhất cho hai đứa, ta nói được làm được."
Lúc này Cố Minh Tiêu mới khẽ mím môi, ngước mắt lên, nghiêm túc đáp lại: "Vậy con xin cảm ơn nhạc mẫu trước."
Linh Toàn Anh nghe Cố Minh Tiêu nói câu này, cuối cùng bà cũng im lặng mỉm cười.
Cố Minh Tiêu lại thu hồi ánh mắt, nhẹ giọng nói: "Việc này không nên chậm trễ, con sẽ hạn chế năm giác quan của Sở Dung, nhạc mẫu người hãy nhanh chóng đổi mắt lại cho Sở Dung đi."
Linh Toàn Anh đương nhiên biết trong lòng Cố Minh Tiêu vẫn còn chút bất bình, nhưng Cố Minh Tiêu có thể làm được như vậy đã là tốt lắm rồi.
Bà không đòi hỏi quá nhiều, bèn giơ tay lên, chậm rãi phóng ra đôi Linh Nhãn trong lòng bàn tay, nói: "Được, ta làm đây—"
————————-
– Cố Minh Tiêu không cha không mẹ, tên của anh cũng là do sư tôn Kiếm Thần đặt, họ Cố theo sư tôn.
– Lẽ ra nếu lúc này có cha mẹ hoặc sư tôn, thì sẽ có người nói giúp anh trước mặt nhạc mẫu, sẽ có người đảm bảo cho anh, tin tưởng anh trong lúc bé Dung không biết chuyện gì. Thế nhưng Cố Minh Tiêu chỉ có một mình.
— trưởng bối duy nhất của anh lại mãi chưa tỉnh dậy.
– Gia đình họ đoàn tụ, nhưng anh lại phải tự tay cắt đứt mối liên kết tâm hồn với người yêu mình.
Cố Minh Tiêu còn đặc biệt sắp xếp chỗ ở yên tĩnh và trang nhã nhất cho Giang Ngưng Thiên và Linh Toàn Anh ở Nghênh Khách Phong.
Ban đêm, Cố Minh Tiêu tổ chức yến tiệc để chiêu đãi Giang Ngưng Thiên và Linh Toàn Anh, Bạch Thần Băng, Giang Triều Sinh và những người khác đi theo tiếp khách.
Mọi người rất vui vẻ, ai cũng uống khá nhiều, ngà ngà say.
Đứng đầu trong số đó chính là Giang Triều Sinh, người bắt đầu nổi điên sau khi say bét nhè, vẫn là Bạch Thần Băng thấy sắc mặt của Cố Minh Tiêu không ổn, vội vàng kéo người ra ngoài.
Cứ như vậy, Giang Triều Sinh vừa xiêu vẹo dựa vào bả vai Bạch Thần Băng, vừa ồn ào hét lên: "Sư phụ đúng là may mắn, con hâm mộ sư phụ lắm luôn huhuhu!"
"Tại sao ta lại tu vô tình đạo chứ, sai đường rồi, sai mất rồi..."
Vẻ mặt Bạch Thần Băng kỳ quái, y đành phải lấy tay bịt miệng Giang Triều Sinh lại, vừa xin lỗi Giang Ngưng Thiên và mọi người, vừa lôi vừa kéo Giang Triều Sinh ra khỏi biệt viện.
Mọi người nhìn thấy cảnh này, không khỏi mỉm cười.
Giang Sở Dung cũng nhịn không được cười nói: "Không ngờ khi biểu ca buông thả lại có tính cách như vậy, cũng khá là buồn cười."
Giang Ngưng Thiên thản nhiên nói: "Đúng là thằng nhóc điên, mặc kệ nó, chúng ta uống tiếp đi."
Giang Sở Dung: "Vâng ạ."
Thế là cả nhà lại tiếp tục uống rượu.
Lần này, đến lượt Giang Sở Dung ngã xuống.
Lúc trước cậu nhìn thấy Giang Triều Sinh say rượu, còn cảm thấy mất mặt cực kỳ, vậy nên lúc này cho dù có say khướt, cậu cũng chỉ nằm úp mặt trên bàn, không nghiêng ngả dựa vào ai.
Mặt mũi cậu đỏ bừng, lông mi dài khẽ run, đôi môi mỏng mím lại, lại có chút đáng yêu bất ngờ.
Linh Toàn Anh thấy vậy ánh mắt khẽ động, bà cười nói với Cố Minh Tiêu: "Minh Tiêu, con đưa Trần nhi đi nghỉ ngơi trước đi, vết thương Đại Đạo trên người nó còn chưa khỏi hẳn, uống nhiều linh tửu cũng không tốt."
Cố Minh Tiêu vội vàng đáp "Vâng" rồi đỡ Giang Sở Dung về phòng.
Nhất thời, trước bàn rượu to như vậy chỉ còn lại Linh Toàn Anh và Giang Ngưng Thiên.
Lúc này, hai người nhìn Cố Minh Tiêu và Giang Sở Dung đã đi xa, họ liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt bình tĩnh đến lạ.
Là Linh Toàn Anh lên tiếng trước: "Ngưng Thiên, ta đi gặp cửu cửu của Trần nhi, chàng có muốn đi cùng ta không?"
Giang Ngưng Thiên đáp: "Được."
Linh Toàn Anh đứng dậy.
Giang Ngưng Thiên theo sát phía sau.
·
Giang Sở Dung hoàn toàn không biết gì về sự sắp xếp của cha mẹ mình, lúc này cậu nằm trên giường, kéo ống tay áo của Cố Minh Tiêu nói liên miên với hắn.
Bản thân cậu nói gì cậu cũng không rõ, lộn xộn mất trật tự, nhưng tất cả đều thể hiện rằng cậu đang rất hạnh phúc, thật sự rất hạnh phúc.
Bấy giờ Cố Minh Tiêu nhìn nụ cười rạng rỡ và đôi mắt đào hoa hơi cong của Giang Sở Dung, rồi lại nhìn sắc đỏ ửng say lòng người trên đôi gò má của cậu, tâm trạng của hắn cũng bất giác dễ chịu hơn.
Tuy nhiên, xét thấy nhạc phụ và nhạc mẫu vẫn còn ở bên ngoài, Cố Minh Tiêu cũng không dám lỗ mãng, hắn chỉ chầm chậm ngồi xuống mép giường, vươn tay ôm Giang Sở Dung vào lòng, để cậu nằm trên đùi mình.
Trên người Cố Minh Tiêu mang theo một mùi hương mát lành dễ chịu, Giang Sở Dung tựa vào lòng hắn cọ tới cọ lui, cảm thấy đầu óc có hơi nhức nhối căng chặt vì cơn say đỡ hơn rất nhiều.
Sau đó Giang Sở Dung bắt đầu làm bậy, mượn men say mà lăn lộn ở trong vòng tay Cố Minh Tiêu, làm nhăn nhúm bộ thường phục trắng tinh của hắn.
Cố Minh Tiêu cũng không ngăn cậu, chỉ dịu dàng ôm lấy cậu, vỗ vỗ lưng cho cậu.
Hai người cứ vậy mà yên lặng ở bên nhau một hồi, Giang Sở Dung làm ổ trong lòng Cố Minh Tiêu đột nhiên nhỏ giọng nói: "Đại sư huynh, chàng đưa ta về hành cung của chàng đi."
Cố Minh Tiêu:?
"Em lại nói sảng gì đó?" Cố Minh Tiêu bất đắc dĩ.
Giang Sở Dung vừa mới đoàn tụ với gia đình ngày đầu tiên, ba người nên ở với nhau mới đúng.
Giang Sở Dung lại mỉm cười, say bí tỉ nằm ở trong lòng Cố Minh Tiêu, mò mẫm đôi bàn tay xương khớp rõ ràng của hắn, nói: "Chàng xem dáng vẻ không có tiền đồ của cha ta đi, hai mắt thiếu điều muốn gắn lên người của mẹ ta luôn, muốn lấy xuống cũng lấy không được. Nếu ta ở lại, có khi sẽ làm mất hứng của hai người mất..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Minh Tiêu:...
Nói thì nói vậy, nhưng nếu hắn tùy tiện đưa Giang Sở Dung đi thì rất không lễ phép.
Cố Minh Tiêu trầm tư chốc lát, rồi cúi đầu nói: "Em nằm một lát đi, ta đi xem hai người uống xong chưa."
Giang Sở Dung hơi sửng sốt, mặc dù không tình nguyện lắm, nhưng cậu biết Cố Minh Tiêu làm như vậy rất chu toàn, thế là cậu lặng lẽ thả tay ra, nói: "Chàng đi đi."
Cố Minh Tiêu đứng dậy đi ra ngoài.
Kết quả khi ra đến sảnh chính, Cố Minh Tiêu mới phát hiện Linh Toàn Anh và Giang Ngưng Thiên đã rời đi từ lâu, chỉ để lại một tờ giấy nhắn.
Trên đó viết —— Ta và Ngưng Thiên đi gặp cửu cửu của Trần nhi, Minh Tiêu con trông coi Trần nhi một lát nhé, tốt nhất là dỗ nó ngủ trước đi.
Cố Minh Tiêu vừa xem đã hiểu.
Linh Toàn Anh và Giang Ngưng Thiên đi lấy lại đôi Linh Nhãn của Giang Sở Dung.
Hắn yên lặng cất tờ giấy đi, đứng dậy trở vào phòng.
Hắn còn đang nghĩ cách dỗ Giang Sở Dung ngủ, nhưng ai ngờ khi quay lại, hắn nhìn thấy Giang Sở Dung đã nằm yên trên giường, hai má ửng hồng, ôm chiếc gối lụa mềm ngủ đến ngon lành.
Cố Minh Tiêu ngớ ra một lát, vươn tay vén lên chăn bông ở bên cạnh, nhẹ nhàng đắp cho Giang Sở Dung.
Dường như Giang Sở Dung cảm nhận được khí tức của Cố Minh Tiêu, thế là cậu lại nhích người qua.
Khóe môi Cố Minh Tiêu chậm rãi hiện lên ý cười nhàn nhạt, hắn lại không chút do dự ôm Giang Sở Dung vào lòng.
Cũng không biết qua bao lâu, khi gió đêm thổi vào từ bên ngoài trở nên lạnh lẽo, Cố Minh Tiêu đang định đóng cửa sổ phòng, thì phu thê Linh Toàn Anh cuối cùng cũng quay lại.
Hai người lặng lẽ bước vào phòng, nhìn thấy dáng vẻ Cố Minh Tiêu cuối đầu dịu dàng ôm lấy Giang Sở Dung, hai người đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đều bất giác sinh ra chút tán thưởng.
Lúc này, Linh Toàn Anh nhỏ giọng nói trước: "Minh Tiêu, chúng ta đã trở lại."
Cố Minh Tiêu nghe thấy tiếng, trái tim khẽ run lên, nhanh chóng nhìn sang.
Nhìn thấy hai người, Cố Minh Tiêu vội vàng xin lỗi nói một câu "thất lễ", liền muốn nhẹ nhàng đặt Giang Sở Dung xuống rồi đứng dậy.
Nhưng Linh Toàn Anh lập tức ngăn hắn lại, nói: "Không cần, đặt Linh Nhãn trở về vị trí cũng sẽ hơi đau, con cứ ôm Trần nhi như thế đi, để nó khỏi nhúc nhích."
Nghe vậy, vẻ mặt Cố Minh Tiêu cũng trở nên nghiêm túc, tiếp đó hắn lại ôm chặt Giang Sở Dung vào lòng, hạ một vài cấm chế lên người Giang Sở Dung.
Thấy vậy, Linh Toàn Anh mỉm cười khen Cố Minh Tiêu một tiếng, sau đó đưa mắt nhìn Giang Ngưng Thiên ở bên cạnh.
Giang Ngưng Thiên hiểu ý, đứng dậy đi ra ngoài thủ hộ.
Lúc này Linh Toàn Anh mới đi tới bên giường.
Chỉ thấy bà nhẹ nhàng giơ tay lên, trong lòng bàn tay bà xuất hiện hai vật trong suốt tựa bông tuyết và lấp lánh như pha lê.
Cố Minh Tiêu không ngờ Linh Nhãn tồn tại ở dạng như thế, nhất thời hắn cũng có chút kinh ngạc.
Linh Toàn Anh truyền âm giải thích: "Bản thân Linh Nhãn cũng tồn tại như một thứ đi kèm với pháp khí, nó là linh vật Trời ban, sẽ tự chọn cho mình chủ nhân thích hợp nhất."
Sắc mặt Cố Minh Tiêu dịu đi một chút —— Hắn còn tưởng đôi mắt này trực tiếp bị móc ra, nếu không phải vậy thì không cần phải móc mắt ra đổi lại rồi.
Linh Toàn Anh tựa hồ cảm nhận được suy nghĩ của Cố Minh Tiêu, bà khẽ thở dài, truyền âm nói: "Nhưng Linh Nhãn nối liền với mạch máu của chủ nhân, nếu không phải tự nguyện tách ra, thì đau đớn cũng không kém gì bị moi mắt sống. Hơn nữa, muốn nuôi dưỡng Linh Nhãn còn cần máu của chính chủ nhân nó, cho nên năm đó hơn một nửa linh huyết của Trần nhi đã bị lấy đi."
"Thực ra thiên phú của cửu cửu nó cũng không tệ, nhưng bởi vì hắn ta luôn phải dùng máu của mình để nuôi dưỡng Linh Nhãn nên mới làm chậm trễ việc tu luyện tiến cảnh. Lòng tham thôi chưa đủ, chính là như vậy."
"Tuy nhiên trời xui đất khiến thế nào mà hắn ta đã giúp Trần nhi nuôi dưỡng đôi mắt này đến cảnh giới Pháp Tướng. Nếu Trần nhi tự mình nuôi dưỡng, thì e rằng cảnh giới tu vi của nó cũng không thể đến trình độ như bây giờ."
Cố Minh Tiêu nghe đến đây, ánh mắt trở nên trầm ngưng.
Nhưng Linh Toàn Anh lại nói: "May là hiện tại thân thể của Trần nhi rất tốt, tu vi cũng cao, ta không cần lo nó không thể nuôi nổi Linh Nhãn rồi."
Cố Minh Tiêu ý thức được điều gì đó, ngẩng đầu nhìn Linh Toàn Anh.
Lúc này, Linh Toàn Anh nhìn hắn, sau một lúc im lặng, bà mới thấp giọng nói: "Trần nhi có hơi nhạy cảm, vừa thích khóc, vừa sợ đau. Nhiều năm qua ta không thể ở bên cạnh nó, cũng không biết nó bây giờ như thế nào nữa, cũng may có Minh Tiêu con đã bầu bạn với nó trên hành trình quan trọng nhất này, có thể thấy Trần nhi rất tin tưởng con."
"Cho nên ta muốn nhờ con một việc."
Trái tim Cố Minh Tiêu đập mạnh một cái, hắn lập tức nói: "Linh sư cô có chuyện gì xin cứ căn dặn."
Linh Toàn Anh: "Nếu quẻ bói của ta chính xác, thì trong mệnh của hai con còn một kiếp nạn, còn là kiếp nạn liên quan mật thiết với thế giới này, chẳng bao lâu nữa sẽ tới."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sắc mặt Cố Minh Tiêu lập tức trở nên thận trọng.
Linh Toàn Anh: "Nếu không phải như vậy, ta cũng sẽ không cố đổi lại Linh Nhãn cho Trần nhi trong lúc vết thương Đại Đạo của nó còn chưa bình phục hoàn toàn."
"Minh Tiêu, con đã thăng lên cảnh giới Nhập Thánh, có lẽ con cũng đã biết thân phận của mình rồi phải không?"
Cố Minh Tiêu nghe đến đây, trái tim hắn đập thình thịch, lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Ngay sau đó, hắn không đợi Linh Toàn Anh nói thêm gì đã chủ động nói: "Linh sư cô, con xin thề, nếu con thật sự là kẻ diệt thế, con cũng sẽ tuyệt đối không bao giờ làm tổn thương đến Sở Dung dù chỉ một sợi tóc. Hy vọng người đừng chia cắt con với Sở Dung—"
Linh Toàn Anh: "Không phải chuyện này, ta không phản đối việc con và Trần nhi ở bên nhau. Là ta đơn phương muốn xin con một chuyện."
Thấy Linh Toàn Anh không có ý muốn ngăn cản hai người họ ở bên nhau, sắc mặt Cố Minh Tiêu mới dịu đi một chút, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Linh Toàn Anh, hắn vẫn cau mày hỏi: "Vậy sư cô cần con làm gì?"
Vẻ mặt Linh Toàn Anh có chút phức tạp: "Con và Trần nhi có Đồng Tâm Sinh Tử Khế phải không?"
Cố Minh Tiêu giật thót trong lòng, giờ phút này hắn rốt cục cũng hiểu được vì sao vừa rồi Linh Toàn Anh lại phải nói với hắn nhiều lời như vậy...
Một lúc lâu sau, Cố Minh Tiêu khàn giọng nói: "Con hiểu được lời sư cô nói. Con sẽ, giải trừ Đồng Tâm Sinh Tử Khế."
Linh Toàn Anh cuối cùng thấp giọng thở dài một hơi: "Đứa trẻ ngoan, ta không phải không muốn để các con ở bên nhau, nhưng ta rất sợ Ma Thần sẽ lợi dụng Đồng Tâm Sinh Tử Khế để khống chế suy nghĩ của hai đứa, dựa vào đó mà phá vỡ từ trong nội bộ và làm tan rã chúng ta."
Cố Minh Tiêu im lặng một lát, vẻ mặt không thay đổi, bình tĩnh nói: "Linh sư cô lo lắng là rất đúng, nếu tai họa Ma Thần thật sự bắt nguồn từ con, vậy thì đến lúc đó con có thể không còn là con nữa, Đồng Tâm Sinh Tử Khế sẽ trở thành mối đe dọa của Ma Thần đối với mọi người. Quả thực có quá nhiều tai hại."
Linh Toàn Anh: "Con hiểu được là tốt."
Cố Minh Tiêu cụp mắt xuống, ánh mắt ảm đạm chẳng thể nhìn thấu: "Vâng, con biết sư cô có ý tốt, dẫu sao sư cô cũng không phải yêu cầu con giải trừ khế ước đạo lữ, con đã rất cảm kích rồi."
Linh Toàn Anh ngơ ngác, nhưng sau đó bà lại khẽ thở dài, nghiêm túc nói: "Cám ơn con, Minh Tiêu."
Cố Minh Tiêu không nói nữa, hắn chỉ cúi đầu lặng lẽ nhìn Giang Sở Dung chẳng hề phát hiện ra điều gì, đang ngủ ngon lành trong lòng hắn.
Hàng mi dài của Giang Sở Dung rũ xuống, trên mặt vẫn còn vươn chút hồng hào do men say, trông cậu dịu ngoan an tĩnh đến lạ, không có bất kỳ dị thường nào, xinh đẹp và tinh xảo như những tiên nhân được điêu khắc bằng ngọc cổ.
Chăm chú nhìn Giang Sở Dung như vậy một hồi lâu, sau đó Cố Minh Tiêu mới từ từ lấy ra Vô Vọng Kiếm.
Hắn hướng mũi kiếm vào một điểm trong khoảng không trước mặt, mặt vô biểu tình chém xuống một nhát——
Kiếm khí sáng ngời lập tức rơi xuống!
Trong âm thầm lặng lẽ, sợi dây ràng buộc đỏ tươi như máu giữa hai người đã bị cắt đứt như thế...
Ngay khoảnh khắc ấy Giang Sở Dung đang ngủ say cũng vô thức cau mày — Cho dù không tỉnh lại, thì cậu vẫn cảm thấy giấc mơ của mình có chút trống rỗng, giống như thiếu mất một mảnh nào đó.
Lúc này Cố Minh Tiêu cụp mắt lặng lẽ thu kiếm, trong nháy mắt đó, cảm xúc của hắn lên lên xuống xuống, nhưng hắn không hề biểu hiện ra ngoài.
Suy cho cùng, yêu cầu này của Linh Toàn Anh không hề quá đáng chút nào, cũng rất đúng lý hợp tình.
Hắn không thể làm tổn thương trái tim của một người mẹ.
Đặc biệt là tấm lòng của người mẹ đã trù tính chịu đựng vì Giang Sở Dung nhiều năm như vậy.
Nhưng Linh Toàn Anh lại thông minh sắc bén đến cỡ nào, bà nhìn khuôn mặt lãnh đạm thản nhiên của Cố Minh Tiêu lại giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nổi lên phong ba bão táp, sau một lúc im lặng, bà cực kỳ trịnh trọng nói: "Minh Tiêu, lần này ta làm việc không chu toàn. Nếu kiếp nạn này có thể vượt qua, ta nhất định sẽ đích thân tổ chức hôn lễ hoành tráng nhất cho hai đứa, ta nói được làm được."
Lúc này Cố Minh Tiêu mới khẽ mím môi, ngước mắt lên, nghiêm túc đáp lại: "Vậy con xin cảm ơn nhạc mẫu trước."
Linh Toàn Anh nghe Cố Minh Tiêu nói câu này, cuối cùng bà cũng im lặng mỉm cười.
Cố Minh Tiêu lại thu hồi ánh mắt, nhẹ giọng nói: "Việc này không nên chậm trễ, con sẽ hạn chế năm giác quan của Sở Dung, nhạc mẫu người hãy nhanh chóng đổi mắt lại cho Sở Dung đi."
Linh Toàn Anh đương nhiên biết trong lòng Cố Minh Tiêu vẫn còn chút bất bình, nhưng Cố Minh Tiêu có thể làm được như vậy đã là tốt lắm rồi.
Bà không đòi hỏi quá nhiều, bèn giơ tay lên, chậm rãi phóng ra đôi Linh Nhãn trong lòng bàn tay, nói: "Được, ta làm đây—"
————————-
– Cố Minh Tiêu không cha không mẹ, tên của anh cũng là do sư tôn Kiếm Thần đặt, họ Cố theo sư tôn.
– Lẽ ra nếu lúc này có cha mẹ hoặc sư tôn, thì sẽ có người nói giúp anh trước mặt nhạc mẫu, sẽ có người đảm bảo cho anh, tin tưởng anh trong lúc bé Dung không biết chuyện gì. Thế nhưng Cố Minh Tiêu chỉ có một mình.
— trưởng bối duy nhất của anh lại mãi chưa tỉnh dậy.
– Gia đình họ đoàn tụ, nhưng anh lại phải tự tay cắt đứt mối liên kết tâm hồn với người yêu mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro