Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính

Trả Hạt Giống Ma Lại Cho Ta!!!

Hậu Giản

2024-05-20 21:26:32

Tuy nhiên Văn Lăng đã nhanh chóng bình tĩnh lại ——Hắn vẫn tin tưởng trí thông minh của Giang Sở Dung.

Hiện tại, việc hắn cần làm là phối hợp với Giang Sở Dung, không thể để lộ quá nhiều sơ hở cho Ma Thần bắt thóp.

Thế là hắn hết sức bình tĩnh nói: "Tiền bối cứ việc làm như vậy, ta tin cậu ta rất thích ta."

Giọng nói đó nghe Văn Lăng nói vậy, nó cười lạnh một tiếng rồi lại biến mất mà không nói gì.

Văn Lăng suy nghĩ một chút liền biết có lẽ Ma Thần không muốn hai người giao tiếp với nhau, cho nên ngoài miệng thì không nói đồng ý, nhưng không chừng bất cứ lúc nào cũng có thể đem tình hình của hắn chiếu cho Giang Sở Dung xem.

Nói cách khác, kể từ giờ khắc này, mỗi một khắc Giang Sở Dung đều có thể nhìn thấy hắn.

Nghĩ tới đây, Văn Lăng trầm ngâm một lát, sau đó khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt bắt đầu tu luyện.

Ma Thần đang nhìn lén tình hình bên trong thân cây:?

Hắn ta lại nhịn không được nhìn sâu vào trong hơn——

Nhưng đúng lúc này, Giang Sở Dung đứng ở xa xa đã cảm giác được sự khác thường của Tuệ Không, cậu chợt nhếch khóe môi, giơ kiếm chém một luồng kiếm khí về phía Tuệ Không——

Tuệ Không vốn đang định đi nhìn tình hình của Văn Lăng kỹ hơn:!

Hắn ta tránh được luồng kiếm khí của Giang Sở Dung trong gang tấc, sau đó ngẩng đầu nhìn cây bồ đề đã bị "xoẹt" một cái chặt hết lá, tức giận nói: "Thí chủ, sao ngươi lại ám toán ta?"

Giang Sở Dung vẻ mặt vô tội: "Gì cơ? Ta chỉ tùy tiện vung kiếm một cái, không ngờ lại lỡ tay đả thương sư phụ, thật xin lỗi."

Miệng thì nói xin lỗi, nhưng khóe môi Giang Sở Dung lại treo ý cười nhàn nhạt.

Bốn mắt chạm nhau, sắc mặt Tuệ Không hơi âm trầm.

Trong đầu hai người đều nảy lên suy nghĩ.

"Đúng là một con Khổng Tước giảo hoạt."

"Quả nhiên là lão già âm hiểm, cũng không biết đang âm mưu hại gì mình."

Tuy nhiên, lúc này Tuệ Không lại thu hồi ánh mắt, niệm một câu "A Di Đà Phật", sau đó hắn ta khôi phục lại vẻ nho nhã ôn hòa, nói: "Vừa rồi ta nhìn thấy trong bí bảo của Ba Tuần xuất hiện một vị thí chủ, ta đang định nhắc nhở vị thí chủ đó có nguy hiểm."

Giang Sở Dung nghe đến đây, trái tim cậu đập mạnh một cái, biết người đó là Văn Lăng.

Có điều lúc này Tuệ Không lại nói với cậu những chuyện này, chắc chắn là có âm mưu gì đó, vì vậy Giang Sở Dung vẫn giữ nguyên biểu cảm không lộ ra bất kỳ thay đổi nào, cậu chỉ nói: "Thật sao? Xem ra, Ma tộc của chúng ta vẫn còn rất nhiều người tài giỏi."

Tuệ Không nói: "Cơ mà ta đã nhìn thấy vị thí chủ đó đi cùng Giang thí chủ vào đây, Giang thí chủ, ngươi nói xem, ta có nên nói cho hắn biết trong bí bảo có lưu giữ thần thức của Ba Tuần không?"

Giang Sở Dung:?

Khá lắm, muốn uy hiếp cậu sao?

Nhưng sau khi nghĩ lại, Giang Sở Dung lại chú ý đến một chuyện khác, cậu không khỏi mỉm cười, hờ hững nói: "Nếu ngay cả vấn đề nhỏ đó mà hắn cũng không phát hiện ra, thì đáng đời hắn bị thần thức của Ba Tuần chiếm đoạt. Sư phụ không cần để ý đến hắn."

Tuệ Không:...

Lông mày giật một cái, Tuệ Không lại nói: "Hay là thí chủ lại đây xem một chút đi, từ đây có thể nhìn thấy tình hình của hắn."

Giang Sở Dung thở dài một hơi: "Hình như chân của ta bị trẹo rồi, không thể đi được nữa. Chẳng hay sư phụ Tuệ Không có biết chiếu hình ảnh không? Chỉ cần cho ta xem hình dáng của hắn là được."

Tuệ Không im lặng một lúc, đôi mắt tối sầm lại, hắn ta đang định bác bỏ thì Giang Sở Dung lại nói: "Nếu không biết thì ta có thể dạy cho sư phụ."

Tuệ Không:...

Ngay sau đó, Tuệ Không nhàn nhạt lên tiếng: "Việc khác thì tiểu tăng không biết, nhưng chiếu ảnh thì ta vẫn biết."

Vừa nói, hắn ta vừa phất tay áo——

Nháy mắt, hình ảnh Văn Lăng ngồi tĩnh tọa bên trong thân cây lập tức xuất hiện trước mặt Giang Sở Dung.

Nhìn hoàn cảnh nơi Văn Lăng đang đả tọa, trong lòng Giang Sở Dung khẽ động, cậu chợt nhận ra Văn Lăng đang ở trong cây bồ đề!

Không ngờ hạt giống Ma Thần lại được giấu trong cây bồ đề!

Nhưng nhìn từ bên trong, thân cây bồ đề này rõ ràng đã chết khô, nhưng vì sao nhìn từ bên ngoài lại vẫn tràn trề sức sống như vậy?

Giang Sở Dung hơi cau mày, trong lòng rối như tơ vò.

Lúc này, Tuệ Không cũng đang nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của Giang Sở Dung từ xa, trong ánh mắt thản nhiên ẩn chứa một tia u ám, như thể đang chờ đợi bất cứ lúc nào trên người Giang Sở Dung xuất hiện sơ hở thì sẽ lập tức ăn tươi nuốt sống Giang Sở Dung!

Giang Sở Dung cũng chú ý đến ánh mắt của Tuệ Không, sau đó cậu khẽ nhướng mày, đưa tay lên điểm nhẹ vào giữa lông mày của mình.

Giữa mi tâm cậu nổi lên hoa văn lông Khổng Tước màu vàng lục.

Khi Tuệ Không nhìn thấy nó, con ngươi của hắn ta hơi co rụt lại, quả nhiên lộ ra vài phần kiêng kị.

Giang Sở Dung khẽ cười một tiếng, tiếp tục xem hình chiếu.

Nhưng lúc này, sau khi quan sát một lát, cậu đột nhiên chú ý đến động tác tay của Văn Lăng trong lúc tĩnh tọa.

Động tác tay này?

Trái tim Giang Sở Dung đập lỡ một nhịp, cậu nhận ra đây là thủ thế của Vô Vọng Kiếm Quyết.

Tuy nhiên, nó vẫn đang thay đổi.

Lại cẩn thận quan sát một hồi, Giang Sở Dung phát hiện, Văn Lăng đang đều đặn sử dụng các thủ thế từ một đến tám của Vô Vọng Kiếm Quyết để lần lượt chỉ ra tám vị trí.

Và mỗi khi Văn Lăng chỉ vào một trong tám vị trí, lại làm ra một động tác tay.

Thời gian bấm ngón tay cũng rất vừa vặn, tần suất cố định, cứ năm giây một lần.

Vì vậy, ngay cả khi hình chiếu của Tuệ Không không duy trì liên tục, thì Giang Sở Dung chỉ cần ghi nhớ tần suất thời gian và chuyển động của phương hướng là có thể phối hợp với Văn Lăng!

Khi Giang Sở Dung quan sát thấy điều này, trong lòng bất giác có chút vui mừng: Không hổ là Văn Lăng, quả nhiên rất thông minh.

Nếu nắm bắt được thời cơ này, cậu và Văn Lăng sẽ đồng thời phóng ra Vô Vọng Kiếm Khí, ắt hẳn sẽ có thể chặt đứt cây bồ đề này và khiến Tuệ Không bị trọng thương!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Xem ra Văn Lăng cũng đã đoán được cậu đang ở cùng Tuệ Không.

Nghĩ đến đây, Giang Sở Dung mừng rỡ trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn không có gì thay đổi, vẫn một bộ cau mày suy nghĩ.

Một lúc lâu sau, cậu quay đầu nhìn về phía Tuệ Không, cố ý thản nhiên nói: "Sư phụ, có phải ngài đang uy hiếp ta không?"

Tuệ Không không hề nóng vội: "Sao Giang thí chủ lại nói như vậy?"

Giang Sở Dung: "Hạt giống Ma Thần đang ở trước mặt, nhưng hắn lại chẳng quan tâm đến nó. Nếu không phải đã có ai đó nói gì với hắn, thì hắn sẽ không làm như thế."

Ánh mắt Tuệ Không khẽ động: "Vị thí chủ này rất thông minh, chắc là đã tự mình nhìn ra được sơ hở."

Giang Sở Dung: "Vậy sao?"

Lời còn chưa dứt, trong đầu Giang Sở Dung vừa âm thầm đếm đến vị trí mà Văn Lăng đã chỉ tới, cậu tung người lên, dùng hết sức bổ một kiếm về phía Tuệ Không!

Vô Vọng Kiếm Khí rực sáng như tuyết, chiếu sáng cả một không gian, sắc bén không gì sánh được!

Tuệ Không thấy vậy lập tức biến sắc, hắn ta không dám đối đầu trực diện, liền đứng dậy chạy trốn!

Hành động này đúng như trong dự liệu của Giang Sở Dung, lúc này, Giang Sở Dung không hề thu lại kiếm khí, cứ thế mà chém mạnh vào thân cây bồ đề đang tỏa sáng rực rỡ!

Văn Lăng ở trong cây bồ đề cảm ứng được chiêu này, cũng đồng thời ra tay.

Bởi vì đã sớm phối hợp với nhau, một kiếm này của hai người gần như cùng một lúc chém vào một nơi nào đó của thân cây bồ đề từ bên trong lẫn bên ngoài!

Hai ánh kiếm lần lượt xuyên thủng thân cây——

Chỉ nghe một thấy một tiếng "răng rắc" trầm đục, thân cây bồ đề tỏa ánh vàng nhạt bắt đầu xuất hiện những vết nứt, ánh sáng phía trên cây bồ đề cũng từ từ biến mất...

Văn Lăng cũng trong lúc này hóa thành một luồng ma khí, men theo khe hở trên thân cây bồ đề chui ra ngoài, đáp xuống bên cạnh Giang Sở Dung.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều không giấu được vẻ vui mừng.

Mà Tuệ Không lúc này đang đứng trên mặt đất cách đó không xa, nhìn thân cây bồ đề màu vàng nhạt nứt ra từng chút một, đầu tiên hắn ta sửng sốt một lúc, sau đó lại cười to.

"Ta tự do rồi, ha ha ha, ta tự do rồi!"

Văn Lăng và Giang Sở Dung đột nhiên biến sắc.

Thực ra Văn Lăng đã mơ hồ dự đoán được điều này, hắn là người phản ứng đầu tiên, lập tức nắm lấy tay Giang Sở Dung và nói: "Chúng ta đi trước!"

Giang Sở Dung hơi chần chừ, nhưng cậu thật sự không dám chậm trễ, đang định cùng Văn Lăng hóa thành ma khí, từ khe nứt trên thân cây rời khỏi đây.

Nhưng Tuệ Không hiện tại đã được giải thoát há có thể tha cho hai người, trong nháy mắt hắn ta đã phóng người lên, mặt mày dữ tợn cười nói: "Muốn đi sao, đâu có dễ như vậy!"

Giang Sở Dung và Văn Lăng nhanh như cắt liền sử dụng Vô Vọng Kiếm Khí và công pháp Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả.

Kiếm quang như tuyết và thần quang màu xanh lục lại nở rộ một lần nữa, ầm ầm đánh vào mặt Tuệ Không!

Mặc dù lúc này Tuệ Không đã được giải phóng, nhưng tu vi của hắn ta vẫn chưa phục hồi, nhìn thấy một đòn khốc liệt như thế hắn ta cũng chỉ có thể ráng hết sức ngăn chặn nó.

Mà giờ phút này, không gian nơi đây đã vang lên âm thanh sụp đổ rầm rầm, chính là cây bồ đề đã mất hết linh quang, đang từ từ ngã xuống ——

Giang Sở Dung và Văn Lăng phát giác cấm chế của không gian nơi này đã biến mất, và gần như ngay lập tức liền vung kiếm cắt qua không gian sắp bị vỡ vụn, phá không ra ngoài—

Tuệ Không bị một kích này của hai người đẩy lùi, khi định thần lại thì nhìn thấy hai bóng người áo đỏ đã biến mất trong không gian sụp đổ, nhưng lúc này hắn ta lại nhếch mép cười lạnh một tiếng, cũng không lập tức đuổi theo hai người, mà quay đầu hóa thành một luồng ma khí, chui vào trong khe hở của cây bồ đề!

Tuy nhiên, chỉ một lát sau, trong không gian vẫn đang tan vỡ sụp đổ lại truyền ra một tiếng rống thẹn quá hoá giận của Tuệ Không.

"Hạt giống ma của ta đâu?! Hạt giống ma của ta đâu mất rồi! Chắc chắn đã bị hai thằng nhãi kia trộm mất rồi!"

"Trả hạt giống ma lại cho ta!!!"

Lúc này, Giang Sở Dung đang cùng Văn Lăng bay vút ra ngoài, cậu nghe thấy tiếng rít gào phát ra từ trong không gian vỡ vụn khói bụi mù mịt ở sau lưng, không khỏi liếc nhìn Văn Lăng.

Văn Lăng cười nhạt một tiếng, từ trong ngực lấy ra một mảnh vỏ cây bồ đề.

Rõ ràng trong vỏ cây đang bọc hạt giống Ma Thần nồng nặc ma khí.

Văn Lăng không luyện hóa hạt giống Ma Thần, nhưng vào khoảnh khắc thân cây bồ đề vỡ nát, hắn đã vươn tay khoét một mảnh vỏ cây ở trên thân cây bồ đề, dùng vỏ cây này bọc lấy hạt giống Ma Thần, quả nhiên có thể ngăn chặn được ma khí của nó.

Mà lúc đó hắn cũng đã đoán được Ma Thần cũng không phải muốn dùng hạt giống Ma Thần để đoạt xá, mà hình như càng là bởi vì hắn ta bị cây bồ đề ngăn cách, cho nên không thể tự mình luyện hóa hạt giống ma, cần có người khác luyện hóa nó rồi đem ra ngoài.

Vì vậy hắn mới đi một nước cờ mạo hiểm, có thể tổn hại bản thân nhưng cũng có cơ may lật ngược tình thế.

Dẫu sao, có vẻ như cây bồ đề trấn áp Ma Thần cũng đã bị Ma Thần mài mòn khá nhiều rồi, có lẽ sẽ không mất bao nhiêu năm nữa, Ma Thần cũng có thể phá vỡ cây bồ đề đi ra ngoài.

Hoặc sẽ lại có một Ma tộc ngu ngốc khác bước vào, luyện hóa hạt giống ma rồi trực tiếp dâng mình làm điểm tâm cho Ma Thần.

Còn không bằng để hai người đoạt trước cơ duyên này.

Bấy giờ Văn Lăng vận chuyển Đồng Tâm Sinh Tử Khế, Giang Sở Dung cũng biết Văn Lăng đang nghĩ gì, sau khi biết rõ mọi chuyện, cậu vừa bay nhanh về phía trước, vừa quyết đoán nói: "Chúng ta đi lãnh địa truyền thừa của Thần thú Thanh Long lánh nạn đi, ở đó có tượng đá của Tổ Thần, có lẽ Ma Thần không dám đến."

Văn Lăng: "Ừm, ta cũng nghĩ vậy."

Hai người không hề chần chừ, cùng nhau bay vút về nơi truyền thừa của Thần thú Thanh Long.

Cùng lúc đó, hai người cũng cố tình phóng ra khí tức, không hề che dấu tung tích.

Quả nhiên, khi Tuệ Không vật lộn bay ra khỏi không gian của cây bồ đề để đuổi theo, thì những Ma tộc khác cũng cảm nhận được động tĩnh ở bên này, lại nhận được thông báo từ Sở Ngọc Lân nói rằng hai người Giang Văn đang ở đây, chúng liền vội vã chạy đến—

Tất cả Ma tộc đều cho rằng Văn Lăng đã lấy được bí bảo của Ma Thần, chúng đuổi theo muốn chặn hắn lại.

Nhưng chúng nào có ngờ, tàn hồn của Ma Thần Ba Tuần cũng được phóng thích!

Lần đầu tiên nhìn thấy một thân tăng y trắng tinh tung bay trong không trung, chúng còn tưởng đó là một tu sĩ Nhân tộc, sững sờ một lúc, sau đó chúng quát lên: "Con lừa chết tiệt, mau cút khỏi đây, chớ có cản trở bọn ta đoạt cơ duyên!"

Kết quả một giây sau, Tuệ Không ở trước mặt chúng cười âm u nói: "Máu thật tươi mới. Dâng tới tận cửa rồi không ăn cũng phí."

Đám ma tu nghe thấy giọng nói của Tuệ Không, chúng nhận ra có gì đó không ổn, sắc mặt lập tức thay đổi.

Nhưng lúc này Tuệ Không đã duỗi ra cánh tay dài, tóm lấy một ma tu, "rốp" một tiếng cắn đứt đầu gã, nhai một cách ngon lành.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Các ma tu khác nhìn thấy đều kinh hãi sởn cả tóc gáy, chúng lập tức tản ra bốn phía, nháo nhào bỏ chạy.

Tuệ Không đảo mắt, suy xét một lúc, cũng không lập tức truy theo dấu vết của hai người Văn Lăng, thay vào đó hắn ta nhắm vào một ma tu đơn lẻ rồi đuổi theo!

Không lâu sau, lại vang lên tiếng cắn nuốt kinh tâm động phách.

Mặc dù Giang Sở Dung và Văn Lăng đã đi rất xa, nhưng hai người vẫn có thể láng máng cảm nhận được tình hình ở bên kia, họ không hề thấy đồng cảm với đám ma tu trước đó đã muốn truy sát họ.

Chỉ là, Giang Sở Dung không khỏi hơi cau mày nói: "Tàn hồn của Ma Thần cắn nuốt những ma tu đó thì tu vi sẽ tăng lên. Đến lúc đó chúng ta phải làm sao?"

Văn Lăng mặt không đổi sắc: "Chỉ là tàn hồn mà thôi, hiện tại tu vi của hắn ta mới chỉ là Khuy Thiên sơ kỳ, ngoại trừ những tu sĩ Ma tộc từ bên ngoài tiến vào rất có thể sẽ bị hắn ta bất thình lình bắt được, còn những tu sĩ trực tiếp tiến vào Cấm địa đều có chút bản lĩnh, không đến mức chạy không thoát. Vậy nên dù hắn ta ăn sạch những ma tu khác, thì cũng không thể tăng được bao nhiêu tu vi."

"Về phần các tu sĩ Nhân tộc và Yêu tộc, hiện tại hắn ta không có bản thể, ăn vào cũng không có bao nhiêu tác dụng, cho nên cũng không cần lo lắng."

Giang Sở Dung cũng nghĩ như vậy, nên cậu cũng yên tâm hơn.

Tuệ Không ở trong lãnh địa truyền thừa của Ma tộc săn lùng ma tu, nhất thời khiến cho đám ma tu bất an không thôi, Sở Ngọc Lân cũng bị chuyện phát sinh ngoài ý muốn này làm cho bức bối cả người.

Vẫn là Linh Ngọc Tu, lúc này, hắn ta dùng ánh mắt sáng rực từ xa nhìn Tuệ Không đang săn lùng xung quanh, lẩm bẩm nói: "Tàn hồn của Ma Thần, sinh linh ở Thượng giới, thật thú vị."

Nghe thấy Linh Ngọc Tu nói chuyện, Sở Ngọc Lân đảo ánh mắt, đột nhiên hỏi: "Linh huynh có cách đối phó với hắn ta sao?"

Linh Ngọc Tu cười cười: "Hình như hắn ta đang tìm cháu ngoại trai của ta, không phải ngươi có thể định vị sao?"

Sở Ngọc Lân trong lòng khẽ động, nhưng sau đó gã lại nhíu mày nói: "Hai tên tiểu tử đó rất xảo trá, chỉ sợ bọn chúng chạy tới nơi truyền thừa của Thanh Long rồi không chịu ra ngoài."

Linh Ngọc Tu: "Đừng hoảng, sớm muộn gì Cấm địa cũng sẽ đóng lại, một khắc khi truyền tống ra ngoài, tất cả cấm chế trong Cấm địa sẽ bị suy yếu."

Tim Sở Ngọc Lân đập thình thịch: "Ý của Linh huynh là ——"

Linh Ngọc Tu thản nhiên nói: "Cứ để hòa thượng đó ôm cây đợi thỏ đi. Vừa hay có thể tặng Tôn Thượng một đại cơ duyên."

Sở Ngọc Lân cười nói: "Linh huynh quả là thông minh."

Giang Sở Dung và Văn Lăng ngựa không ngừng vó, phong trần mệt mỏi đáp xuống nơi truyền thừa của Thanh Long, quả nhiên Tuệ Không cũng không đuổi kịp.

Hai người tìm đến tượng đá Tổ Thần, ngồi xuống trước tượng đá, thở phào một hơi.

Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều phát hiện ra một đường chạy trốn này, mặt mũi hai người đều lấm lem cát vàng và bụi bặm.

Ngớ ra trong giây lát, cả hai bất giác nhìn nhau mỉm cười.

Văn Lăng thở d/ốc một lúc, sau khi hơi thở bình ổn lại, hắn liền chậm rãi đưa tay ra cẩn thận lau sạch khuôn mặt của Giang Sở Dung từng chút một.

Ngón tay của Văn Lăng có vết chai mỏng, khi hắn lau mặt cho Giang Sở Dung, làn da mỏng manh của Giang Sở Dung hơi ngứa. Nhưng Giang Sở Dung vẫn không hề nhúc nhích, chỉ mím môi cười nhìn hắn.

Cũng không nói gì.

Sau khi Văn Lăng lau sơ mặt cho Giang Sở Dung xong, hắn lại niệm chú tẩy trần.

Bằng cách này, khuôn mặt của Giang Sở Dung đã sạch sẽ hoàn toàn.

Giang Sở Dung bất giác mỉm cười, lặng lẽ lườm Văn Lăng một cái, cười nói: "Cởi quần đánh rắm." (ám chỉ làm việc thừa thãi)

Văn Lăng nhướng mày.

Nhưng sau khi Giang Sở Dung nói xong, bản thân cậu lại bổ nhào tới, cũng vươn tay quẹt loạn xạ lên mặt Văn Lăng một trận, sau đó cũng thi triển chú tẩy trần.

Văn Lăng trầm mặc chốc lát, nhìn cậu, nhàn nhạt nói: "Cởi quần đánh rắm."

Giang Sở Dung ngẩn ra, sau đó liền ngửa đầu dựa vào bậc thang ở bên cạnh, cười ha hả.

Văn Lăng nhìn gương mặt nghiêng xinh đẹp đong đầy ý cười của Giang Sở Dung, khóe môi hắn cũng bất giác cong lên ý cười.

Bầu không khí vô cùng yên tĩnh dịu êm.

Một lúc sau, cả hai đều bình tĩnh trở lại, Văn Lăng lại nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt khẽ động, hắn hơi khom người, lại lấy hạt giống Ma Thần ở trong ngực ra.

Thấy vậy, Giang Sở Dung cũng ngồi thẳng dậy nhìn sang.

Cậu nhìn chằm chằm hạt giống Ma Thần được bọc trong vỏ cây bồ đề một hồi, không khỏi nhíu mày nói: "Hạt giống này ma tính quá nặng, chàng xác định muốn luyện hóa nó sao?"

Văn Lăng trầm mặc một lát, nói: "Muốn, nhưng chúng ta phải kiểm tra nó trước, sau đó mới tính đến chuyện làm suy yếu ma khí của nó."

Giang Sở Dung trong lòng khẽ động: "Chàng định làm thế nào?"

Văn Lăng suy nghĩ một chút, sau đó lấy ra một khúc cây bồ đề khác, cắt nó thành hình que tre, rồi đâm xuyên qua hạt giống Ma Thần.

Giang Sở Dung:?

Bấy giờ Văn Lăng đưa que cắm hạt giống Ma Thần cho Giang Sở Dung rồi nói: "Em chém nó thử xem."

Giang Sở Dung:...

Nhưng sau khi liếc nhìn Văn Lăng, thấy vẻ mặt bình tĩnh nghiêm túc của Văn Lăng, Giang Sở Dung vẫn rút pháp kiếm ra, đứng dậy, giơ tay chém ra một kiếm!

Vô Vọng Kiếm Khí sắc bén tỏa sáng khắp nơi, hạt giống ma khẽ run lên, quả nhiên ma khí lượn lờ phía trên đã bớt đi một ít.

Giang Sở Dung ngạc nhiên: "Thật sự có tác dụng nè."

Vẻ mặt Văn Lăng cũng dịu đi: "Nếu có tác dụng, vậy thì ta chắc chắn có thể luyện hóa được nó."

————-

Tác giả

– Giang Sở Dung: Chồng thông minh quá!

– Văn Lăng: Vợ cũng thông minh lắm.

– Giang Sở Dung: Hố hố hố

– Văn Lăng: Hì hì hì

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính

Số ký tự: 0