Sau Khi Thiên Kim Thật Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng
Chương 20
Miên Hoa Thảng
2024-08-05 11:56:54
Hứa Nhân Nhân tiếc nuối thở dài, [Làm chuyện quá đáng như thế mà cũng không bị bắt được, nên nói bọn họ có vận may quá tốt, hay nên nói ông trời không có mắt đây, cô út tốt như vậy, tại sao phải gặp rồi yêu tên đàn ông cặn bã này cơ chứ, đúng là quá đáng giận mà!]
[Cậu cũng nói rồi đó, cô út là người có não yêu đương mà, cho dù có nhìn thấy được thì cô út còn có thể làm gì đây, cô út nỡ trách cứ tên đàn ông cặn bã đó chắc?]
[Vậy thì ngược lại, bình thường những người có não yêu đương đều sẽ tự động che đậy khuyết điểm của người mình yêu, gắn lên người đối phương đủ các loại mác tốt đẹp, chủ yếu là cam tâm tình nguyện làm một người mắt mù, tim cũng mù.]
[Cơ mà, không ngờ anh ta dám vờn với thím hai ở trước mặt mọi người như thế đấy, thỏ không ăn cỏ gần hang, thím hai vừa già vừa xấu, kém xa cô út gấp mấy lần, thế mà anh ta vẫn có thể ăn được à?]
Bỗng nhiên Đường Uyển bị nhục nhã: "... Con bé chết tiệt này, cháu có biết lễ phép là gì hay không hả!”
[Vậy thì sao cơ chứ, bộ cậu chưa từng nghe qua câu đàn ông chỉ xem phụ nữ là ảnh chụp treo trên tường mà thôi, bọn họ sẽ không khoe khoang với cả thế giới rằng người mà họ lên giường trông như thế nào, bọn họ chẳng phân biệt đẹp hay xấu đâu, chỉ cần có thể trêu đùa được trái tim của người phụ nữ thì bất kể đối phương như thế nào đều được xem là chiến tích của bọn họ, đương nhiên, ở chỗ này chỉ có hai người đàn ông cặn bã là chú hai và dượng út của cậu mà thôi, còn người cha giàu có và ông nội dịu dàng của cậu thì khá tốt đấy, đều là người có nam đức, tự mình nhận thức và kiềm chế được hành vi của mình, là đàn ông chuẩn mực, tấm gương cho những người khác đấy]
Bỗng nhiên Hứa Ngạn Ôn và ông cụ được khen, bọn họ chậm rãi ưỡn thẳng lưng, trong ánh mắt lộ vẻ kiêu ngạo.
[Ai, tính tính của cô út cũng hiền lành quá mức rồi, nếu như là tôi, tôi nhất định sẽ tát anh ta mấy bạt tai ngay tại chỗ, cho anh ta biết vì sao nước biển lại mặn! Hoặc là tịch thu công cụ gây án của anh ta, để cho anh ta ngay lập tức biến thành thái giám]
Quách Thành theo bản năng kẹp chặt hai chân, giận dữ trừng mắt nhìn Hứa Nhân Nhân.
Ông cụ hắng giọng, lớn tiếng nói: "Ta có chuyện muốn tuyên bố.”
Mọi người lập tức nhìn về phía ông cụ, lại nghe ông cụ nói: "Ta chuẩn bị cho Nhân Nhân vào công ty để rèn luyện, tạm thời cho con bé tới công ty Phong Dật học tập theo Đường Uyển đi.”
Tay của Hứa Nhân Nhân run lên, trứng chim cút kẹp trong đũa rơi xuống đĩa, nghịch ngợm nảy lên trên đĩa.
[Cứu mạng, tôi thật sự chỉ muốn làm người ăn không ngồi rồi mà thôi, nếu như ông nội có nhiều tiền như vậy, nuôi một người rảnh rỗi không làm gì như con không được hay sao? ]
[Người giàu là người hay tính toán nhiều nhất, cậu phải cẩn thận hơn chút!]
Sau khi nói xong, hệ thống lập tức biến mất.
Hứa Nhân Nhân: [... Cậu đúng là cái đồ nhát cáy!]
Những người còn lại đều hoảng sợ trước quyết định, hoàn toàn không thèm nghe tiếng lòng của Hứa Nhân Nhân.
Đường Uyển kinh ngạc lên tiếng, vừa vào công ty đã lập tức đến làm việc ở trong tổng bộ rồi, còn muốn đi theo bà ta, chắc không phải là ông cụ đang muốn để cô thay thế bà ta đó chứ?!
Hứa Ngạn Duệ vội vàng nói: "Cha, Nhân Nhân vừa mới trở về nhà, con bé còn chưa quen với cuộc sống ở nhà nữa, cha để con bé đến công ty làm hình như quá nhanh rồi thì phải?"
Hứa Ngạn Ôn cũng nói: "Đúng vậy, Nhân Nhân chỉ vừa mới được đưa về nhà, không cần thiết phải tiếp xúc với gia nghiệp sớm đến thế đâu ạ, trước hết để cho con bé làm quen với gia đình một chút, rồi sau này lại đến công ty cũng kịp ạ, không phải chúng ta còn có Dao Dao sao cha?"
[Cậu cũng nói rồi đó, cô út là người có não yêu đương mà, cho dù có nhìn thấy được thì cô út còn có thể làm gì đây, cô út nỡ trách cứ tên đàn ông cặn bã đó chắc?]
[Vậy thì ngược lại, bình thường những người có não yêu đương đều sẽ tự động che đậy khuyết điểm của người mình yêu, gắn lên người đối phương đủ các loại mác tốt đẹp, chủ yếu là cam tâm tình nguyện làm một người mắt mù, tim cũng mù.]
[Cơ mà, không ngờ anh ta dám vờn với thím hai ở trước mặt mọi người như thế đấy, thỏ không ăn cỏ gần hang, thím hai vừa già vừa xấu, kém xa cô út gấp mấy lần, thế mà anh ta vẫn có thể ăn được à?]
Bỗng nhiên Đường Uyển bị nhục nhã: "... Con bé chết tiệt này, cháu có biết lễ phép là gì hay không hả!”
[Vậy thì sao cơ chứ, bộ cậu chưa từng nghe qua câu đàn ông chỉ xem phụ nữ là ảnh chụp treo trên tường mà thôi, bọn họ sẽ không khoe khoang với cả thế giới rằng người mà họ lên giường trông như thế nào, bọn họ chẳng phân biệt đẹp hay xấu đâu, chỉ cần có thể trêu đùa được trái tim của người phụ nữ thì bất kể đối phương như thế nào đều được xem là chiến tích của bọn họ, đương nhiên, ở chỗ này chỉ có hai người đàn ông cặn bã là chú hai và dượng út của cậu mà thôi, còn người cha giàu có và ông nội dịu dàng của cậu thì khá tốt đấy, đều là người có nam đức, tự mình nhận thức và kiềm chế được hành vi của mình, là đàn ông chuẩn mực, tấm gương cho những người khác đấy]
Bỗng nhiên Hứa Ngạn Ôn và ông cụ được khen, bọn họ chậm rãi ưỡn thẳng lưng, trong ánh mắt lộ vẻ kiêu ngạo.
[Ai, tính tính của cô út cũng hiền lành quá mức rồi, nếu như là tôi, tôi nhất định sẽ tát anh ta mấy bạt tai ngay tại chỗ, cho anh ta biết vì sao nước biển lại mặn! Hoặc là tịch thu công cụ gây án của anh ta, để cho anh ta ngay lập tức biến thành thái giám]
Quách Thành theo bản năng kẹp chặt hai chân, giận dữ trừng mắt nhìn Hứa Nhân Nhân.
Ông cụ hắng giọng, lớn tiếng nói: "Ta có chuyện muốn tuyên bố.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi người lập tức nhìn về phía ông cụ, lại nghe ông cụ nói: "Ta chuẩn bị cho Nhân Nhân vào công ty để rèn luyện, tạm thời cho con bé tới công ty Phong Dật học tập theo Đường Uyển đi.”
Tay của Hứa Nhân Nhân run lên, trứng chim cút kẹp trong đũa rơi xuống đĩa, nghịch ngợm nảy lên trên đĩa.
[Cứu mạng, tôi thật sự chỉ muốn làm người ăn không ngồi rồi mà thôi, nếu như ông nội có nhiều tiền như vậy, nuôi một người rảnh rỗi không làm gì như con không được hay sao? ]
[Người giàu là người hay tính toán nhiều nhất, cậu phải cẩn thận hơn chút!]
Sau khi nói xong, hệ thống lập tức biến mất.
Hứa Nhân Nhân: [... Cậu đúng là cái đồ nhát cáy!]
Những người còn lại đều hoảng sợ trước quyết định, hoàn toàn không thèm nghe tiếng lòng của Hứa Nhân Nhân.
Đường Uyển kinh ngạc lên tiếng, vừa vào công ty đã lập tức đến làm việc ở trong tổng bộ rồi, còn muốn đi theo bà ta, chắc không phải là ông cụ đang muốn để cô thay thế bà ta đó chứ?!
Hứa Ngạn Duệ vội vàng nói: "Cha, Nhân Nhân vừa mới trở về nhà, con bé còn chưa quen với cuộc sống ở nhà nữa, cha để con bé đến công ty làm hình như quá nhanh rồi thì phải?"
Hứa Ngạn Ôn cũng nói: "Đúng vậy, Nhân Nhân chỉ vừa mới được đưa về nhà, không cần thiết phải tiếp xúc với gia nghiệp sớm đến thế đâu ạ, trước hết để cho con bé làm quen với gia đình một chút, rồi sau này lại đến công ty cũng kịp ạ, không phải chúng ta còn có Dao Dao sao cha?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro