Sau Khi Thiên Kim Thật Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng
Chương 28
Miên Hoa Thảng
2024-08-05 11:56:54
Khóe mắt của ông cụ nhìn thấy đôi chân đang run rẩy của cháu gái, ông cụ vẫn cảm thấy chưa đủ, bèn ho khan xua tay, dứt khoát nói tiếp: "Không, không sao đâu cháu, ông nội tạm thời, không chết được, bởi vì ông nội lại nhìn thấy được hy vọng.”
Dứt lời, ông cụ ngước mắt nhìn lên, ánh mắt tràn đầy hy vọng nhìn cô.
"Không, cháu không muốn làm hy vọng của ông đâu!"
Một giây sau, ông cụ xoa xoa xoa chiếc khăn tay màu trắng, sau đó lấy ra khỏi môi.
Hứa Nhân Nhân liếc mắt một cái lập tức thoáng nhìn thấy màu đỏ tươi chói mắt kia ở bên trong khăn tay của ông cụ.
"Ông nội ho ra máu rồi!!" Cô hét lên.
Ông cụ giữ kín như bưng, giơ ngón tay lên ý bảo cô, "Cháu tuyệt đối đừng nói chuyện này cho những người khác biết, đây là bí mật của hai chúng ta.”
"Không, cháu không muốn biết bí mật đó.”
[Biết càng nhiều bí mật thì sẽ chết càng nhanh hơn đó, ông nội ơi, ông có chắc là ông thật sự không phải đang nhắm vào cháu đó chứ QAQ]
"Nhân Nhân à, cháu coi như giúp ông nội một chút được không, bên cạnh ông nội thật sự không có người nào có thể để cho ông nội tin cậy được cả, cháu có thể coi như ông nội là một ông cụ già đang kéo dài chút hơi tàn của mình để thực hiện nguyện vọng chưa hoàn thành của mình, cháu đến công ty thử một lần được không?"
“Cái này..." Hứa Nhân Nhân vô cùng rối rắm.
Dường như cô đang nhìn thấy một hoàng đế già sắp chết, bức thiết muốn có được một người kế thừa ngai vàng của mình, vừa tha thiết vừa bất lực.
Nhưng mà, cô thật sự chỉ muốn làm một con cá muối ăn xong chờ chết mà thôi, không muốn bị ép phải tham gia vào chuyện cung đấu oa oa oa!
Trong chớp mắt, cô nhanh chóng nghĩ tới một người.
"Ông nội, cháu nhớ rõ hình như em họ sắp tốt nghiệp trung học rồi, nếu ông có thể giúp cháu mua bằng cấp của trường đại học nổi tiếng ở nước ngoài, vậy thì hẳn là ông cũng có thể giúp em họ mua một cái, chi bằng ông để cho em họ đến công ty làm sớm hơn đi ạ?"
[Chết tiệt, thím hai vừa mới nâng cao cảm giác tồn tại của con trai mình lên ở trong bữa cơm vừa rồi, tại sao tôi lại không nghĩ tới cơ chứ, quá đã!]
Bỗng nhiên Hứa Hoành Sơn bị đối phương chiếu tướng ngay tại chỗ: "...”
Chết tiệt, tại sao ông lại quên mất chuyện này!
Hứa Hoành Sơn liều mạng điều động tế bào não, một lát sau, ông cụ lắp bắp nhìn về phía Hứa Nhân Nhân, dùng vẻ mặt vô cùng cô đơn mà nói: "Có lẽ cháu không biết, thật ra A Diệu vẫn luôn muốn đoạn tuyệt quan hệ với người nhà, tất cả chỉ vì thằng bé không muốn thành công của ông nội che đậy ánh hào quang của bản thân thằng bé, cho nên thằng bé không đồng ý đến công ty nhà mình để làm việc.
[Đã sinh ra ở vạch đích rồi mà lại không cần cuộc sống giàu sang phú quý bản thân đang có, cứ muốn dựa vào thực lực của chính mình để đi lên!]
[Chậc, cái người này vừa nhìn là biết kiểu người chưa từng bị xã hội đánh đập, chưa từng nếm qua cay đắng khốn khổ của cuộc sống rồi!]
[Đáng giận! Tôi đây lại phải liều mạng chỉ vì cái tính tùy hứng của cái đứa con ông cháu cha đó]
“Xem ra trước khi chết ông nội nhất định phải gánh vác vô tận khổ sở và tiếc nuối rồi, mà thôi, nếu như cháu đã không muốn, ông nội cũng không bắt ép gì cháu đâu.”
Ông cụ chậm rãi đi tới trước cửa sổ sát đất, lẳng lặng nhìn bầu trời đêm đen kịt.
Ánh trăng lẻ loi treo trên cao, dưới bầu trời thâm thúy vô ngần, càng lộ ra vẻ cô đơn tràn đầy tâm sự.
"Người ngoài chỉ nhìn thấy nhà họ Hứa có sản nghiệp trải rộng toàn cầu, vô cùng mạnh mẽ và giàu sang, nhưng có bao nhiêu người biết được lúc trước ông nội gây dựng sự nghiệp phải gian khổ tới nhường nào, người khác cảm thấy gây dựng sự nghiệp rất khó, còn ông nội là khó trong việc giữ vững sự nghiệp, nếu như cuối cùng chỉ có thể ra đi với hai bàn tay trắng, vậy thì ngay từ đầu ông trời đừng nên để cho ông nội có được tất cả mới đúng."
Dứt lời, ông cụ ngước mắt nhìn lên, ánh mắt tràn đầy hy vọng nhìn cô.
"Không, cháu không muốn làm hy vọng của ông đâu!"
Một giây sau, ông cụ xoa xoa xoa chiếc khăn tay màu trắng, sau đó lấy ra khỏi môi.
Hứa Nhân Nhân liếc mắt một cái lập tức thoáng nhìn thấy màu đỏ tươi chói mắt kia ở bên trong khăn tay của ông cụ.
"Ông nội ho ra máu rồi!!" Cô hét lên.
Ông cụ giữ kín như bưng, giơ ngón tay lên ý bảo cô, "Cháu tuyệt đối đừng nói chuyện này cho những người khác biết, đây là bí mật của hai chúng ta.”
"Không, cháu không muốn biết bí mật đó.”
[Biết càng nhiều bí mật thì sẽ chết càng nhanh hơn đó, ông nội ơi, ông có chắc là ông thật sự không phải đang nhắm vào cháu đó chứ QAQ]
"Nhân Nhân à, cháu coi như giúp ông nội một chút được không, bên cạnh ông nội thật sự không có người nào có thể để cho ông nội tin cậy được cả, cháu có thể coi như ông nội là một ông cụ già đang kéo dài chút hơi tàn của mình để thực hiện nguyện vọng chưa hoàn thành của mình, cháu đến công ty thử một lần được không?"
“Cái này..." Hứa Nhân Nhân vô cùng rối rắm.
Dường như cô đang nhìn thấy một hoàng đế già sắp chết, bức thiết muốn có được một người kế thừa ngai vàng của mình, vừa tha thiết vừa bất lực.
Nhưng mà, cô thật sự chỉ muốn làm một con cá muối ăn xong chờ chết mà thôi, không muốn bị ép phải tham gia vào chuyện cung đấu oa oa oa!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong chớp mắt, cô nhanh chóng nghĩ tới một người.
"Ông nội, cháu nhớ rõ hình như em họ sắp tốt nghiệp trung học rồi, nếu ông có thể giúp cháu mua bằng cấp của trường đại học nổi tiếng ở nước ngoài, vậy thì hẳn là ông cũng có thể giúp em họ mua một cái, chi bằng ông để cho em họ đến công ty làm sớm hơn đi ạ?"
[Chết tiệt, thím hai vừa mới nâng cao cảm giác tồn tại của con trai mình lên ở trong bữa cơm vừa rồi, tại sao tôi lại không nghĩ tới cơ chứ, quá đã!]
Bỗng nhiên Hứa Hoành Sơn bị đối phương chiếu tướng ngay tại chỗ: "...”
Chết tiệt, tại sao ông lại quên mất chuyện này!
Hứa Hoành Sơn liều mạng điều động tế bào não, một lát sau, ông cụ lắp bắp nhìn về phía Hứa Nhân Nhân, dùng vẻ mặt vô cùng cô đơn mà nói: "Có lẽ cháu không biết, thật ra A Diệu vẫn luôn muốn đoạn tuyệt quan hệ với người nhà, tất cả chỉ vì thằng bé không muốn thành công của ông nội che đậy ánh hào quang của bản thân thằng bé, cho nên thằng bé không đồng ý đến công ty nhà mình để làm việc.
[Đã sinh ra ở vạch đích rồi mà lại không cần cuộc sống giàu sang phú quý bản thân đang có, cứ muốn dựa vào thực lực của chính mình để đi lên!]
[Chậc, cái người này vừa nhìn là biết kiểu người chưa từng bị xã hội đánh đập, chưa từng nếm qua cay đắng khốn khổ của cuộc sống rồi!]
[Đáng giận! Tôi đây lại phải liều mạng chỉ vì cái tính tùy hứng của cái đứa con ông cháu cha đó]
“Xem ra trước khi chết ông nội nhất định phải gánh vác vô tận khổ sở và tiếc nuối rồi, mà thôi, nếu như cháu đã không muốn, ông nội cũng không bắt ép gì cháu đâu.”
Ông cụ chậm rãi đi tới trước cửa sổ sát đất, lẳng lặng nhìn bầu trời đêm đen kịt.
Ánh trăng lẻ loi treo trên cao, dưới bầu trời thâm thúy vô ngần, càng lộ ra vẻ cô đơn tràn đầy tâm sự.
"Người ngoài chỉ nhìn thấy nhà họ Hứa có sản nghiệp trải rộng toàn cầu, vô cùng mạnh mẽ và giàu sang, nhưng có bao nhiêu người biết được lúc trước ông nội gây dựng sự nghiệp phải gian khổ tới nhường nào, người khác cảm thấy gây dựng sự nghiệp rất khó, còn ông nội là khó trong việc giữ vững sự nghiệp, nếu như cuối cùng chỉ có thể ra đi với hai bàn tay trắng, vậy thì ngay từ đầu ông trời đừng nên để cho ông nội có được tất cả mới đúng."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro